Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 91

Editor: Yang3S

______

Cuốn sách đã được lật đến trang "Linh Dương hoang dã."

Rèm cửa được kéo ra một nửa, màn đêm bên ngoài tối đen như mực, ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài qua lớp cửa sổ kính, cô dựa đầu vào bả vai của anh, bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, giọng đọc chậm rãi, dịu dàng, vô cùng êm tai.

"Con linh dương trên đồi Giu-đa

Vui vẻ nhảy múa liên tục

Những dòng suối có ở khắp nơi trong Thánh Địa

Hãy để nó tự do nhâm nhi "

Một tay anh cầm sách, giọng nói trầm thấp, giống như tiếng đàn Cello, dáng vẻ nghiêm túc nhìn rất mê người, Lục Yên lặng lẽ nhìn gò má của anh, trái tim đập thình thịch, đứa nhỏ trong bụng cũng dần dần tỉnh giấc.

Tạ Đạo Niên cảm nhận được sự chuyển động dưới bàn tay của mình, anh từ từ di chuyển lòng bàn tay.

".....

Gỗ tuyết tùng Lebanon vẫn đang di chuyển,

Giu-đa đã biến mất không một dấu vết!

Những đứa trẻ Israel nằm rải rác

Còn cây cọ của quê hương tôi thì sao!"

(Yang: Bài thơ này của tác giả Byron có khá nhiều thông tin trong đó, ai muốn hiểu rõ hơn thì bình luận bên dưới nhé.)

Giọng đọc của anh đột nhiên lên cao....

Đứa bé dần dần bình tĩnh lại, Lục Yên ôm lấy eo của anh.

"....... Quê hương của liệt tổ liệt tông,

Chúng ta không thể nghỉ ngơi;

Thánh điện bị san bằng, tảng đá cũng không còn.

Salem ngồi trên ngai vàng cười nhạo!"

Giọng nói trầm tĩnh dần biến mất, Lục Yên ôm anh, Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống trán của cô, "Anh đọc xong rồi."



Cô hỏi anh, "Đây là bài thơ về tôn giáo?"

Tạ Đạo Niên nhìn sách, "Dựa trên Kinh Thánh, viết về nỗi nhớ quê hương của người Do Thái."

Lục Yên cầm lấy cuốn sách nhìn một lúc, "Dày như vậy, có thể đọc đến lúc con sinh ra."

Anh chạm tay lên bụng của cô, "Hay đọc Nghìn lẻ một đêm* cho con nghe nhé?"

"Vớ vẩn, tháng 5 em sinh rồi, ở đó mà nghìn lẻ một đêm."

(*Nghìn lẻ một đêm: là bộ sưu tập các truyện dân gian Trung Đông và Nam Á được biên soạn bằng tiếng Ả Rập trong thời đại hoàng kim Hồi Giáo.)

Tháng 5 sẽ sinh...

Trái tim của Tạ Đạo Niên co lại, anh kéo cô vào lòng.

"Trường Canh, em có giống chim cánh cụt không?"

"Em nghĩ nhiều rồi."

"Em béo quá." Cô cảm thấy bản thân không đẹp như trước.

"Có ai mang thai mà không béo đâu." Anh nói xong liền dừng lại suy nghĩ một lúc, bàn tay đặt trên ngực cô áng chừng một chút, khẽ mỉm cười, "Đúng là rất béo."

"Đồ lưu manh."

Anh vuốt ve bụng cô, vẻ mặt lo lắng, "Bụng to như vậy, lúc sinh có vất vả không nhỉ?"

Lục Yên đưa tay lên xoa phần giữa hai đầu lông mày đang nhíu lại của anh, "Trường Canh, không cần lo lắng."

"Làm sao anh có thể không lo lắng được chứ?"

"Sớm muộn gì cũng phải sinh, em còn không lo lắng, anh lo lắng cái gì?"

Anh nhéo mũi cô, "Không tim không phổi."

Lục Yên che mũi lại, khóe miệng cong lên cười, mái tóc dài thả sau lưng, giống như một đứa trẻ.

Anh xoa đầu cô, cười nói: "Ngốc."

Lục Yên kéo anh, hai người ngồi xuống chiếc ghế mây trong sân. Bầu trời rất tối, những ngôi sao nhỏ phát sáng đầy trời, những chiếc lá đung đưa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chiếc máy bay bay ngang qua, to lớn ở dưới mặt đất, nhưng khi lên bầu trời thì cũng trở nên nhỏ bé.

"Trường Canh, anh thích bộ phim gì nhất?"

"Nhà tù Shawshank(1), còn em?"



Lục Yên nhìn trời, giọng nói chậm rãi, "Cuộc đời của Pi(2)."

Anh đặt tay lên bụng cô, "Thì ra em theo chủ nghĩa lãng mạn."

(1) Nhà tù Shawshank: tên một bộ phim điện ảnh, tên tiếng anh là The Shawshank Redemption, là một bộ phim tâm lý, khắc họa nhân vật Andy sống gần hai thập kỷ trong Nhà tù Shawshank cấp tiểu bang, một nhà tù hư cấu tại Maine, và tình bạn của anh với Red, một người bạn tù.

(2) Cuộc đời của Pi: là tên một bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên thuộc thể loại phiêu lưu, tâm lý. Phim kể về sự đối đầu với thiên nhiên để sinh tồn trong những ngày bị trôi dạt trên biển Thái Bình Dương của một cậu bé Ấn Độ 16 tuổi tên là Piscine Molitor "Pi" Patel, người đã mất tất cả những người thân trong gia đình và sống sót duy nhất sau vụ đắm tàu, trên một xuồng cứu sinh với một con hổ Bengal có tên Richard Parker.

"Ai nói vậy? Nội dung bộ phim đó rất tàn nhẫn."

Cuộc đời của Pi vừa có tàn khốc vừa có đẫm máu, cũng có cả những giấc mơ kỳ diệu, thật giả lẫn lộn, người xem thì có người tin rằng cuộc đời tươi đẹp, có người nghĩ cuộc sống khắc nghiệt

Nếu như là Lục Yên, cô sẵn lòng tin tưởng cuộc đời luôn tươi đẹp.

Có thể do bản thân cô là người theo chủ nghĩa lãng mạn, nên cũng hiểu được khổ trung tác nhạc*.

(*khổ trung tác nhạc: là thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là tìm sự hạnh phúc trong sự gian khổ.)

Cô chỉ tay lên bầu trời, nói: "Lúc đó, cậu bé Pi và con hổ đang ở trên biển, mặt biển yên lặng, chiếc thuyền của bọn họ dường như đang rong chơi trong màn đềm đầy sao."

Tạ Đạo Niên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, theo như miêu tả của cô, dường như con thuyền nhỏ đang ở trên trời, một người một hổ, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, trống trải và cô đơn.

Lục Yên xoa bụng, "Em rất thích chú cá voi đó, mỗi khi nó nhảy lên, em cảm thấy giống như đang mơ, quá sức đẹp, lúc trước em còn thường xuyên nằm mơ thấy cá voi."

Anh hôn lên trán cô, hỏi: "Mơ thấy những gì?"

Nói đến giấc mơ, Lục Yên rất vui vẻ, ánh mắt long lanh, "Em mơ thấy mình đứng trên con sứa pha lê*, chạy về hướng cá voi, mỗi bước chân đều như bước trên dải ngân hà, con cá voi đó đang đợi em, nhưng em chạy mãi cũng không đến được chỗ nó đứng." Nói đến đây, giọng nói của cô có chút mất mát.

(*sứa pha lê: là tên một loài sứa hydrozoan phát quang sinh học)

"Sau đó?"

"Sau đó em vẫn tiếp tục đứng trên con sứa biển, vẫn tiếp tục chạy theo, không dừng lại."

"Không thấy mệt?"

"Không, bởi vì nó rất đẹp, em rất thích nó."

Bởi vì thích, nên đã cố gắng hết sức, cho dù công việc trong thực tế, người yêu, hay giấc mơ không thể đạt được, cho dù không đuổi kịp chú cá voi kia, cô vẫn sẽ tiếp tục chạy về phía trước, và sẽ không ngừng lại.

Anh cười, "Giấc mơ của em lạ lùng như vậy?"

"Lúc bé hay suy nghĩ linh tinh, lúc lớn lên rồi vẫn còn hay suy nghĩ linh tinh."

"Cũng hay, để cho con trải nghiệm giấc mơ của mẹ." Nói xong còn bồi thêm một câu, "Giấc mơ lãng mạn."
Bình Luận (0)
Comment