Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 97

Editor: Yang3S

________

Anh bế cô lên, đá văng cửa phòng ra, ném cô xuống giường, cái đệm bị lún sâu xuống, cơ thể của Lục Yên bị nẩy lên mấy cái, còn chưa kịp phản ứng lại, mái tóc đã bị kéo lên, sau đó miệng bị một cây gậy thịt nhét vào, Tạ Đạo Niên túm lấy tóc của cô, cái mông liên tục ấn về phía trước, gậy thịt liên tục đâm sâu vào trong miệng cô, Lục Yên bị sặc nước mắt liền chảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh, căn phòng tối om, không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng thở vừa gấp gáp vừa nặng nề của anh.

Trường Canh, anh nổi điên lên rồi ư?

Lục Yên là người vợ dâm đãng của anh, nên thoáng cái liền bắt đầu thích ứng, đầu lưỡi bắt đầu khiêu khích anh.

Tạ Đạo Niên túm lấy mái tóc của cô, gậy thịt ra sức đâm vào như muốn đưa cô vào chỗ chết, Lục Yên không phản kháng, ngược lại còn vuốt ve cái mông của anh, liên tục xoa bóp, cái chân nhỏ ma sát mu bàn chân của anh, bắp chân của anh, còn cái miệng vẫn ra sức mút từng cái một.

Sao có thể dâm đãng đến như vậy chứ?

Tạ Đạo Niên bóp và nâng cằm của cô lên, gậy thịt vẫn đang ra ra vào vào, anh nói: "Em sinh ra là vì anh đúng không?"

"Không phải.... em là người phụ nữ dâm đãng của anh."

Đúng là trên giường là dâm phụ dưới giường là phu nhân, gậy thịt của anh cương cứng đến phát đau.

Đâm chết tiểu tao hóa này!

Tạ Đạo Niên lật người cô lại, không cho cô chuẩn bị, đâm một phát vào tận sâu bên trong, Lục Yên hét lên một tiếng chói tai, anh quay mặt cô lại, nghiến răng nói, "Hiếp dâm thì phải chơi như thế này."

Lục Yên chảy nước mắt, hai bầu ngực liên tục nảy lên, phần háng của anh đụng vào cái mông của cô, sức lực mạnh mẽ đến mức đáng sợ, gậy thịt ra ra vào vào huyệt non của cô, lúc ra mang theo cả dâm thủy, và cả mảnh thịt non, tiếng cơ thể va chạm mạnh mẽ vào nhau vang lên vô cùng ghê rợn, anh như thể thật sự muốn "làm" chết cô.

Anh cắn vào bả vai của cô, hàm răng in sâu xuống, Lục Yên hét lên: "Đau."

"Hiếp dâm thì sẽ không quan tâm đến việc em có đau hay không."

Nói xong liền lật người cô lại, tiếp tục cắm vào, đầu của Lục Yên nằm lơ lửng bên ngoài mép giường, hai chân mở rộng, bộ ngực đẫy đà bị anh cắn mút, tiểu huyệt bên dưới thì vẫn bị gậy thịt ra sức đâm vào, hai bắp đùi bị đụng đến đỏ bừng.

Cô muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh bóp cằm, không thể nói gì, chỉ có thể cảm nhận được những cú đụng điên cuồng của anh, và cây gậy thịt nóng bỏng đang đánh chiếm tiểu huyệt của cô.

Nóng quá, đau quá.....

Vẻ mặt lúc này của Trường Canh là gì?

Hai chân của cô quấn lấy hông của anh, Lục Yên bắt đầu la hét, Tạ Đạo Niên dường như không hài lòng, một tay đánh lên cái mông, lên bầu ngực, còn một tay còn lại bóp cằm của cô và cũng dùng sức như thể muốn bóp chết cô.

Anh đang chiếm lấy cô.

Chất lỏng liên tục được tiết ra từ tiểu huyệt, Tạ Đạo Niên cắn mút bầu ngực sữa của cô, bóp cằm của cô, hỏi: "Dâm đãng, bị hiếp dâm mà còn có thể ướt thành như thế này?"

Giọng nói của cô vừa khàn đặc vừa đứt quãng, "Ưm... Trường Canh.... "

Những lời này càng khiến anh dùng thêm sức đâm mạnh hơn, Lục Yên thét chói tai vì sức đâm của anh, co rúm người lại, Tạ Đạo Niên đè cô lại, không cho cô di chuyển.

Nóng quá, cả người như muốn bùng cháy, ngay cả làn da cũng sắp bị tróc......

Tách! Đèn sáng, có điện.

Cô nhìn anh.



Đôi mắt của anh đỏ ngầu.

Tại sao lại như vậy?

Cô ôm chầm lấy anh, gậy thịt còn đang di chuyển trong tiểu huyệt, Lục Yên bị anh bế xốc lên, cái miệng lần thứ hai bị nhét gậy thịt vào, anh ấn đầu cô xuống, mỗi một cú đâm đều vào sâu trong cổ họng.

Hai người đều bị kích thích, tơ máu trong đôi mắt của Tạ Đạo Niên nhìn có chút dữ tợn, dường như anh muốn đâm chết cô, Lục Yên cố gắng há to miệng, để anh có thể ra vào thuận lợi, cổ họng bị đè ép, khiến cô không hít thở được, nước mắt liên tục tuôn rơi, hai tay cô bóp lấy eo của anh, liên tục vuốt ve cột sống lưng.

Anh gần như là ấn đầu của cô xuống theo nhịp ra ra vào vào của anh, không hề có một chút dịu dàng nào, Lục Yên thấy ánh mắt của anh thật đáng sợ, như thể muốn một ngụm ăn cô vào bụng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Sự tàn bạo ẩn nấp sâu trong nội tâm của một người bị kích thích ra.

Anh coi miệng của Lục Yên như thể con đường, muốn thông qua nó để tiến vào trái tim của cô.

Nước bọt cùng với chất lỏng của anh đọng lại nơi cổ họng, khiến cô có cảm giác hít thở không thông, trong đầu vẫn cố giữ lại một chút tỉnh táo.

"A.... a..... " Đầu của cô bị anh ấn giữ, không thể cử động được.

Hai túi ngọc của anh co giật, cuối cùng đâm một cái thật sâu, bắn vào trong miệng của cô, cả miệng của cô chứa đầy tinh dịch.

Anh túm lấy tóc của cô, "Nuốt xuống!"

Lục Yên nuốt hết chúng không để sót lại một giọt nào, anh buông cô ra, cô ngã xuống giường, liên tục thở hổn hển, như thể sắp chết.

Hai chân vẫn còn đang co giật, run rẩy lên từng cái một, nhìn giống như bị đâm hỏng.

Cô yếu ớt nói: "Trường Canh.... "

Còn chưa nói xong, miệng đã bị anh lấp kín, nụ hôn nóng bỏng ập đến, đầu lưỡi của anh chui vào, khóa chặt miệng cô lại.

Lục Yên ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn của anh, Tạ Đạo Niên ôm cô đặt xuống giường, tay liên tục vuốt ve mái tóc của cô, hai chân của Lục Yên quấn chặt lấy hông của anh, bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ chậm rãi.

Anh hôn cô xong, hai cánh tay chống sang hai bên, vây cô lại, ánh mắt bướng bỉnh.

"Lục Yên, em đúng là một tao hóa."

Cô ôm chặt lấy anh, "Anh thích vậy không?"

Tạ Đạo Niên nằm đè lên cô, gương mặt liên tục cọ vào tai của cô, "Thích."

Dâm đãng thế nào, anh cũng đều thích, chỉ cần là cô.

Trong ánh mắt lấp lánh của hai người đều biểu hiện sự thấu hiểu đối phương.

Tình yêu ngốc nghếch, hy sinh vì một tình yêu đẹp.

Lục Yên hài lòng ôm chặt lấy anh, cả tay và chân đều quấn chặt lấy anh, Tạ Đạo Niên đứng dậy, cô vẫn bám lên người của anh, anh cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ rất là bất đắc dĩ ôm cô đi, hai người đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

......

Sau khi tắm xong, máy điều hòa ở phòng khách đang bật, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, vừa hao tổn quá nhiều sức lực vào cuộc yêu, nên cả người đều mềm nhũn.



Lục Yên uống nước cũng không dám há miệng quá to, Tạ Đạo Niên tới gần nhìn cô, cằm của cô vẫn còn lưu lại dấu vết bị bóp, anh đứng dậy đi vào phòng lấy hộp đựng thuốc ra, "Qua đây, đừng uống nữa."

Lục Yên đưa mặt lại gần anh, Tạ Đạo Niên lấy thuốc mỡ ra bôi lên cho cô.

"Có đau không?"

"Không đau."

"Lần sau không chơi nữa."

"Đừng mà."

Lớn như vậy rồi còn nhõng nhẽo, Tạ Đạo Niên vén váy của cô lên để nhìn, vừa nãy khi tắm cái mông cũng đã đỏ bừng, bây giờ vẫn chưa giảm bớt.

Anh nhíu mày lại nói: "Lần sau không được chơi như này nữa, đứng lên, anh bôi thuốc cho em."

Lục Yên đặt cốc nước xuống, nằm úp sấp trên sofa, Tạ Đạo Niên đổ dầu thuốc ra xoa bóp mông cho cô.

Có tiếng rung của điện thoại, số gọi đến là số điện thoại cố định của cửa hàng, tay anh dính dầu thuốc, không tiện nghe, Lục Yên ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai giúp anh.

"Alo... bố đây... con đang ngủ? Ừm... Nam Chi không được đạp chăn ra, muỗi rất thích đốt mẹ con, nhớ đè màn lại... Ừm .... "

Tắt điện thoại, Lục Yên hỏi anh, "Tiểu Hồng Tảo đang ngủ ở cửa hàng?"

"Ừm, chơi mệt liền ngủ."

Anh xoa bóp giúp cô, đợi một lúc sau, thấy đã đủ, bế cô vào phòng, tắt đèn, đóng cửa phòng, đặt cô sang một bên, thay một tấm ga trải giường khác.

Lục Yên thấy anh làm phẳng các nếp gấp trên ga trải giường, dáng vẻ có chút ngẩn ngơ, cô tiến tới ôm anh, hỏi: "Trường Canh, anh có mệt không?"

"Không mệt."

"Lần sau em không bắt anh chơi trò này nữa."

"Không có gì, không liên quan đến chuyện đó, đừng nghĩ ngợi nhiều."

Anh bế cô lên giường, bật ngọn đèn ngủ đầu giường lên, đầu của Lục Yên ghé lên ngực của anh, lặng lẽ nhìn anh.

Những người đồng nghiệp xung quanh kết hôn, hàng ngày của họ đều trôi qua trong sự nhạt nhẽo, còn cô thì tinh lực như thể chưa bao giờ dùng hết, anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện lúc nãy "làm" cô.

Sao cô có thể nói ra một yêu cầu như vậy?

Sao anh lại không khống chế được chính mình?

"Trường Canh, anh coi em là gì?"

Anh hôn cô một cái, kéo chăn lên, "Không có gì đâu, ngủ đi."

Tắt đèn, anh vòng tay qua ôm lấy cô, trong đêm tối, hai vợ chồng ôm nhau ngủ.

___

Hết chương 30
Bình Luận (0)
Comment