Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 214

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Tiên sinh ——"

 

Địch Hoan điều động hai tên binh sĩ, một tên phụ trách đánh xe, một tên phụ trách xử lý vết thương cho Dương Đô úy trong xe. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kỳ Thiện nôn ra máu, trong nháy mắt hồn vía lên mây —— toàn bộ đều bị thương, không có ai đủ sức mạnh để đảm bảo an toàn...

 

Bọn họ làm sao có thể trốn thoát?

 

Mặt mày Kỳ Thiện hơi xanh xao, vốn dĩ đã là một thanh niên yếu ớt, giờ đây càng thêm phần mong manh. Anh ta giơ tay ra hiệu cho binh sĩ, rồi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn trắng, chậm rãi nhưng kiên định lau sạch máu dính ở khóe miệng lẫn trong lòng bàn tay.

 

Anh ta bình tĩnh hít một hơi.

 

Đè nén cơn đau khi hít thở.

 

Bình thản nói: "Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi."

 

Binh sĩ muốn nói lại thôi.

 

Vết thương nặng đến mức mặt mày xanh xao còn phun máu...

 

Sao có thể gọi là "thương nhẹ" được chứ?

 

Hắn do dự không biết có nên khuyên can hay không, lại nghe vị tiên sinh trẻ tuổi này dặn dò: "Việc ta bị thương, ngươi đừng nói với bất kỳ ai. Hiện tại tình hình đặc biệt, lan truyền ra chỉ thêm lo lắng..."

 

Binh lính là người thật thà, chất phác, lại ít nói.

 

"Vâng, yêm biết, nhất định sẽ không nói ra ngoài!"

 

Kỳ Thiện khẽ gật đầu, yên tâm một chút.

 

Vừa muốn dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, trong tay áo truyền đến động tĩnh. Hóa ra là do anh ta cử động mạnh, đánh thức Tố Thương đang ngủ trong túi áo. Nhóc con kia kêu nhẹ hai tiếng, cựa quậy trong tay áo, cố gắng tìm lối ra.

 

Binh sĩ giật mình.

 

Vô thức nhìn chăm chú.

 

Chỉ thấy chíu một tiếng, một cái đầu nhỏ lông xù ló ra từ tay áo Kỳ Thiện. Đôi tai hồng nhạt của nó rung rinh. Có lẽ ngủ quá lâu, con mèo nhỏ mắt lim dim còn giơ bàn chân mềm mại lên dụi mặt, tự vệ sinh.

 

Làm xong mấy việc đó, lại cẩn thận từng li từng tí thò móng trước ra.

 

Nó dùng đôi mắt màu xanh lục tròn xoe tò mò nhìn trái nhìn phải, dường như đang quan sát hoàn cảnh xa lạ trong xe. Dưới ánh mắt hiếu kỳ của binh sĩ, nó bò ra ngoài, cọ cọ đầu vào ngón tay của Kỳ Thiện, mềm mại kêu meo meo.

 

Binh lính nhìn mèo con Tố Thương, ánh mắt cũng mềm mại hẳn.

 

Không phải vì hắn thích mèo, mà là trong hoàn cảnh tuyệt vọng hiện tại, Tố Thương mềm mại đáng yêu như một làn gió ấm áp, như thể trong lòng lại nảy sinh vài tia hy vọng. Con mèo này thật đẹp, lông mềm, mắt to, mũi ngắn, mặt tròn, màu lông nhạt hơn nhiều so với mèo tam thể bình thường.

 

Binh sĩ hỏi: "Tiên sinh, con vật nhỏ này đói bụng sao?"

 

Kỳ Thiện lắc đầu: "Không phải, nó muốn đi ngoài..."

 

Tuy rằng người ngoài nghe, tiếng kêu của Tố Thương đều là meo meo, nghe có vẻ không khác nhau, nhưng Kỳ Thiện nuôi mèo nhiều năm, coi như là lớn lên cùng Hòe Tự, kinh nghiệm phong phú. Anh ta biết những con vật nhỏ này cũng có linh tính, vạn vật đều có linh hồn.

 

Chúng cũng rất thông minh.

 

Binh sĩ: "Đi, đi ngoài?"

 

Nói rồi nhìn quanh xe.

 

Bọn họ còn đang trên đường chạy trốn, phía trước đầy nguy hiểm chưa biết, làm sao có chỗ cho con vật nhỏ này đi vệ sinh? Nhưng nếu bỏ mặc, để con mèo này tùy tiện đi bậy thì không tốt... Đang lúc hắn lưỡng lự, chỉ thấy Kỳ Thiện rút ra một con dao găm.

 

Binh sĩ kinh hãi, cố gắng ngăn cản.

 

Dù mèo là súc vật, nhưng ngay cả con người cũng có ba việc gấp!

 

Lúc nào muốn đi vệ sinh cũng không phải thứ mình có thể khống chế được, mèo con có tội tình gì!

 

Không đến mức vì thế giết nó chứ?

 

Ai ngờ Kỳ Thiện chỉ cắt một mảnh áo của Cố Trì.

 

Binh sĩ nghi ngờ không hiểu, ngay sau đó liền thấy Kỳ Thiện trải góc áo vừa cắt xuống cửa xe, ngón tay gõ ba lần vào mảnh vải, quay đầu dịu dàng nói với Tố Thương: "Nào, qua đó đi, xong rồi quay lại ăn."

 

Tố Thương ban đầu không hiểu, nghiêng đầu ngơ ngác.

 

Kỳ Thiện bèn nắm lấy nó.

 

Chạm mông nó vào miếng vải kia.

 

Chẳng mấy chốc, Tố Thương dường như hiểu ý, nằm lên mảnh vải thoải mái giải quyết nỗi buồn, Kỳ Thiện không để mùi lan tỏa, lập tức ném thành quả của Tố Thương ra ngoài xe, rồi kéo rèm xe để mùi tan đi. Toàn bộ quá trình khiến binh sĩ ngẩn tò te.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại ——

 

Mùi đó thực sự rất kinh khủng |・ω・)

 

"Tiên, tiên sinh, làm vậy không tốt lắm thì phải..."

 

Kỳ Thiện nhíu mày suy nghĩ rồi gật đầu đồng tình: "Ừm, đúng là không ổn lắm, y phục của tên này dính máu, không được sạch sẽ, nhưng mà điều kiện có hạn, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận vậy..."

 

Binh lính á khẩu: "? ? ?"

 

Có lẽ "thành phẩm" của Tố Thương đã giúp một tay, tóm lại không lâu sau, Cố Trì dần dần tỉnh lại. Anh ta nhăn mặt vì đau, một tay ôm sau gáy, tay kia chống đỡ ngồi dậy, một lúc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời không biết hôm nay là ngày nào.

 

Lúc này, gió lạnh từ ngoài cửa sổ xe ùa vào mặt khiến anh ta chợt rùng mình. Lại đúng lúc xe ngựa đi qua đoạn đường gập ghềnh, xe rung lắc dữ dội, Cố Trì lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt khó chịu nhìn Kỳ Thiện.

 

Anh ta mở miệng hỏi ngay: "Kỳ Nguyên Lương, chuyện này là sao?"

 

Chuyện xảy ra trước khi ngất anh ta vẫn còn nhớ rõ.

 

Anh ta nghĩa khí giúp đỡ, kết quả đổi lại một cú đánh ngất?

 

Kỳ Thiện nói: "Chuyện này không phải ta làm."

 

Chuyện này anh ta đẩy trách nhiệm sạch sẽ.

 

Cố Trì cười khẩy hỏi: "Chuyện này không phải ý của cậu?"

 

Kỳ Thiện tao nhã đảo mắt một cái, tỏ vẻ không kiên nhẫn, chẳng màng đến hình tượng: "Nếu cậu là ta, cậu có làm vậy không?"

 

Hành động của Thẩm tiểu lang quân cũng nằm ngoài dự đoán của anh ta.

 

Cố Trì lạnh mặt truy hỏi: "Ý là gì?"

 

Kỳ Thiện nói: "Chê."

 

Cứ tưởng anh ta rất muốn mang theo gã Cố Trì nguy hiểm tiềm ẩn không ổn định này sao?

 

Đùa à, anh ta với Cố Trì đều chẳng có tiếng tăm gì tốt đẹp, bản chất thì cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân. Chính vì vậy, cả hai "thần giao cách cảm" đã lâu. Cá nhân thì thấy hợp (mùi) chí (thối) hợp (như) hướng (nhau), nhưng xét về lập trường, công việc, chỉ muốn cả đời không qua lại với nhau.

 

Mang theo một nhân tố bất ổn bên người thì có lợi ích gì?

 

Để tự đào hố trồng cây đóng quan tài à?

 

Cố Trì bị câu trả lời thẳng thừng của Kỳ Thiện chọc tức, sắc mặt khó coi.

 

Anh ta nói: "Nếu vậy, dừng xe, để ta rời đi."

 

Kỳ Thiện mỉm cười nói: "Chuyện này —— không được."

 

Cố Trì hỏi ngược lại: "Vì sao?"

 

Kỳ Thiện nói: "Bởi vì người muốn cậu là Thẩm tiểu lang quân. Một là cậu sống ở lại bên cạnh, hai là chết ném ra ngoài."

 

Cố Trì: "... Tại sao?"

 

Kỳ Thiện không nhịn được châm chọc: "Ta cũng muốn hỏi cậu đã cho Thẩm tiểu lang quân uống gì mà khiến cậu ấy nhất quyết chỉ muốn có mình cậu."

 

Cố Trì: "... Cậu không thật sự muốn ta ở lại nhỉ?"

 

Kỳ Thiện sờ lương tâm mình nói: "Tất nhiên không muốn."

 

Ở lại thì Cố Vọng Triều sống.

 

Không ở lại thì thành bé bạch tuộc chết.

 

Thực ra anh ta rất mong Cố Trì đi chầu Diêm Vương.

 

Một người không thể thực sự dùng được, sớm muộn gì cũng nên loại bỏ, tránh rước hổ vào nhà, hậu họa khôn lường. Cố Trì cũng nhìn thấy sát khí nhẹ nhàng trên mặt Kỳ Thiện, lông mày nhảy lên kịch liệt. Anh ta nhìn quanh xe ngựa chật hẹp, suy nghĩ xem mình có bao nhiêu phần trăm thành công trốn thoát.

 

Kết quả là ——

 

Thật sự không quá lạc quan.

 

Cố Trì tạm thời từ bỏ ý định chạy trốn.

 

Anh ta muốn xem Thẩm lang rốt cuộc đang toan tính điều gì.

 

Còn về phần Ô Nguyên mất mưu sĩ gấp đến độ giơ chân...

 

Cố Trì tạm thời không rảnh quan tâm đến hắn.

 

Anh ta thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, ánh mắt chuyển sang vị Dương Đô úy sắc mặt tiều tụy trắng bệch không còn chút máu được băng bó kỹ lưỡng, đột nhiên thở dài, nói: "Người này, thật không nên cứu."

 

Lời vừa dứt khiến binh sĩ nhìn hằm hằm đầy sát ý.

 

Cố Trì cười hỏi: "Tiểu huynh đệ nghĩ ta nói sai sao?"

 

Binh sĩ tức giận đến đỏ cả mắt, nắm chặt nắm đấm, dường như cố gắng kiềm chế kích động muốn lao lên đấm một phát —— Thật muốn đấm vài cú cho tên ma bệnh này chết luôn! Nghe xem anh ta đang nói những lời vô tâm gì kìa! Dương Đô úy còn sống gây cản trở gì cho anh ta?

 

Cố Trì thở dài: "Ngươi có biết nỗi khổ của anh hùng cùng đường không?"

 

Còn đau khổ hơn cả không có gì chính là đã từng có được.

 

Người thường và võ giả võ đảm sao có thể giống nhau?

 

Huống hồ Dương Đô úy từng đạt đến Thập nhất đẳng hữu thứ trưởng!

 

Thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu đầu quân cho thế lực ổn định, dễ dàng có được vinh hoa phú quý người thường cả đời không dám mơ tưởng. Một mai trở thành người thường, làm sao "sống" có thể xoa dịu được sự chênh lệch này? Loại "sống" này còn đau khổ hơn cả "chết".

 

Làm một người bình thường trong thời loạn....

 

Thật sự là sống không bằng chết.

 

Cố Trì lại cảm thấy, để Dương Đô úy chết trong trận chiến với Công Tây Cừu, ngược lại là lòng nhân từ đối với ông, cuộc đời này coi như cũng có một kết thúc oanh liệt bi tráng. Sở hữu một trái tim ngoan cường, nhưng lại có một thân thể yếu đuối của người thường...

 

Binh sĩ bị hỏi đến cứng họng.

 

Hắn khẽ nói: "Chẳng lẽ còn sống không tốt sao?"

 

Cố Trì đáp: "Có lúc tốt, có lúc không."

 

Đặc biệt đối với người có tính cách như Dương Đô úy, để ông ta tự chọn, e rằng cũng sẽ chọn cách chết oanh liệt, chứ không muốn kéo thân thể già nua bị gian khổ loạn thế đè cong lưng sống lay lắt... Hành động cứu người của Thẩm lang quân, theo anh ta là không nên.

 

Lời cảm thán của anh ta còn chưa nói hết đã bị Kỳ Thiện phản bác, Kỳ bất thiện tức giận nói: "Cố Vọng Triều, nghe lời cậu nói, cậu rất muốn chết rồi sao? Chỉ cậu có miệng ba hoa thôi à? Hừ, hiện tại sống sót là tốt rồi, ai quan tâm về sau nhiều như vậy?"

 

Cố Trì hỏi lại: "Cậu cảm thấy Dương Đô úy còn sống thì tốt hơn?"

 

Kỳ Thiện hỏi ngược lại: "Vậy bây giờ cậu giết ông ấy đi?"

 

Ván đã đóng thuyền, còn bàn luận có ích gì nữa?

 

Trong chốc lát, xe ngựa lại trở nên yên tĩnh.

 

Mặt đường gập ghềnh, rung lắc dữ dội khiến Cố Trì như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài, anh ta nuốt nước bọt, cố gắng áp chế cảm giác chóng mặt, đồng thời chuyển hướng sự chú ý, cách tốt nhất chính là nói chuyện. Anh ta hỏi: "Chúng ta đã thoát ra ngoài rồi sao?"

 

Kỳ Thiện gật đầu, qua loa "Ừ" một tiếng.

 

Cố Trì lại hỏi: "Thành Hiếu thế nào rồi?"

 

Kỳ Thiện ngắn gọn: "Bị diệt rồi."

 

Bọn họ từ một cổng thành khác thoát ra ngoài.

 

Trên đường gặp không ít quân phản loạn, Thẩm tiểu lang quân dẫn bọn họ chém giết một đường. May mắn đều là binh lính thường, không có võ giả võ đảm nào ra hồn. Cướp một chiếc xe ngựa chủ nhân nó bị tàn sát, một mạch liều chết, Thẩm tiểu lang quân cũng vì thế kiệt sức ngất xỉu.

 

Mặc dù không nhìn thấy toàn bộ trận chiến...

 

Nhưng dựa vào hình ảnh nhìn thấy trước khi rời đi...

 

E rằng trong thành Hiếu không còn mấy người sống sót.

 

Nghĩ đến đây, đôi mày Kỳ Thiện hiện lên vài phần đau xót, nhưng không muốn bị ai phát hiện, bèn nhắm mắt lại, che giấu nỗi mệt mỏi và đau khổ dâng trào trong đáy mắt. Chẳng qua —— anh ta quên mất Cố Trì từ trước đến nay chưa bao giờ dựa vào quan sát sắc mặt để nhìn thấu lòng người.

 

"Lúc này cậu khóc, ta cũng sẽ không chế nhạo cậu đâu."

 

Cố Trì tự cho rằng mình rất "hiểu lòng người."

 

Kết quả đổi lại là hai cái lườm của Kỳ Thiện.

 

Cố Trì ra vẻ nhẹ nhõm: "Haiz, chẳng phải là diệt quốc diệt thành thôi sao... Thế đạo bây giờ, có mấy ai chưa từng trải qua..."

 

Nói rồi, giọng dần thấp xuống.

 

Những lời châm chọc còn lại cũng hóa thành một tiếng thở dài chua xót.

 

Kỳ Thiện v**t v* phần đệm chân mềm mại của Tố Thương, nhìn xe ngựa chất đầy người bị thương, người trọng thương, còn có Chử Diệu, Cộng Thúc Võ, huynh đệ Địch Hoan cùng mấy trăm binh sĩ bị bỏ lại trong thành sống chết chưa rõ —— anh ta không chỉ đau lòng vì thành Hiếu thực sự "gà chó không tha."

 

Anh ta càng than thở vì mỗi người đều đã dốc hết sức lực, nhưng vẫn như muối bỏ bể, không thể nào cản nổi lưỡi đao tàn sát của hàng vạn quân địch...

 

Trong đầu anh ta lại không khỏi hiện lên cảnh tượng nhìn thấy trên thành, Thẩm tiểu lang quân một mình lơ lửng giữa không trung, dưới chân là tấm khiên khổng lồ ngưng tụ từ sĩ khí của vạn quân. Văn khí của cô cộng thêm ba vị mưu sĩ văn tâm, cũng không đập vỡ nổi chiếc khiên đó.

 

Tựa như dù làm gì, kết cục đều như nhau.

 

Cố Trì nghe được bảy tám phần tâm tư của Kỳ Thiện.

 

Đến lượt anh ta lườm Kỳ Thiện, nói: "Thật là hiếm thấy, cậu cũng có lúc đa sầu đa cảm thế này?"

 

Có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng nghĩ cách thoát thân, thật sự tưởng rằng chạy khỏi thành Hiếu là vạn sự như ý, an toàn vô lo sao?

 

Vì sao loạn quân phải tàn sát thành?

 

Mục đích chẳng phải là quốc tỷ ấy sao.

 

Đợi bọn chúng nhận ra quốc tỷ không còn trong thành Hiếu, ha ha, đừng mong được yên ổn, e rằng lại phải chịu khổ thêm...

 

Kỳ Thiện hơi xấu hổ.

 

"Cậu có thể ngừng việc rình mò của mình không?"

 

Cố Trì: "Nếu có thể ngừng, còn ở đây sao?"

 

Tại sao không thể trốn thoát?

 

Đương nhiên là vì đạo văn sĩ hố hàng này đã tạo gánh nặng quá lớn cho anh ta, anh ta không nắm chắc mười phần có thể trốn thoát, Kỳ Thiện hỏi câu này chẳng khác nào trong lúc nạn đói đi hỏi "sao không ăn cháo thịt", khiến người ta muốn đánh anh ta.

 

Tranh luận chưa dứt, Thẩm Đường đang mê man bỗng có động tĩnh.

 

Cô tựa như đau đớn nhíu chặt mày.

 

Kỳ Thiện lập tức bỏ qua Cố Trì.

 

Quan tâm hỏi: "Thẩm tiểu lang quân đã tỉnh rồi à?"

 

Thẩm Đường ôm đầu, hít một hơi sâu, chậm rãi ngồi dậy —— cô cảm thấy tay chân mình không còn là của mình nữa, vừa đau vừa bất lực. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc này mới nhìn qua.

 

Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người đã ở trên xe ngựa.

 

Thẩm Đường mở miệng hỏi Kỳ Thiện: "Thành Hiếu có cứu được không?"

 

Cố Trì nghe vậy á khẩu, khó hiểu nhìn về phía Kỳ Thiện.

 

Kỳ Thiện vừa nghe câu này liền biết Thẩm Đường đã tỉnh rượu.

 

Thẩm Đường lúc say mạnh mẽ, cường thế lẫn một chút vô tình, nhưng sau khi tỉnh rượu Thẩm tiểu lang quân lại khác, hơn nữa cũng không nhớ những gì đã làm khi say. Kỳ Thiện lộ vẻ buồn bã, dù chưa trả lời nhưng Thẩm Đường cũng đã thấy được đáp án.

 

Cô buồn bã nói: "Ta đã thất bại sao?"

 

Đó là giọng điệu trần thuật.

 

Kỳ Thiện hiếm khi tỏ ra dịu dàng, lên tiếng an ủi.

 

"Ấu Lê, đây không phải trách nhiệm của cậu, chúng ta đều đã cố gắng hết sức. Đừng nói là cậu, dù là Nhị thập đẳng triệt hậu ở thời kỳ phong độ, cũng không dám chắc có thể đẩy lùi vạn quân. Đây là thế cuộc, không phải thứ sức một người có thể đối kháng..."

 

Thẩm Đường không trả lời, chỉ cúi đầu xuống.

 

Dù không nhìn thấy biểu cảm, nhưng Kỳ Thiện biết Thẩm tiểu lang quân đau lòng, dù sao —— vị tiểu lang quân này thật sự rất mềm lòng.

 

Không ngờ ——

 

Kỳ Thiện chỉ đoán đúng một nửa.

 

Thẩm Đường đang buồn, nhưng không chỉ buồn mà thôi.

 

Cô nhìn bóng cây bên ngoài xe ngựa lướt nhanh về phía sau.

 

Giọng trầm lắng: "Nguyên Lương à."

 

Kỳ Thiện đáp: "Ta đây."

 

Thẩm Đường: "Lần sau..."

 

Giọng cô rất yếu, mơ hồ nghẹn ngào.

 

"Nỗi nhục hôm nay, tuyệt đối không có lần sau!"

Bình Luận (0)
Comment