Editor: Đào Tử
________________________________
Về chuyện rừng cây bỗng dưng phát nổ...
Không chỉ riêng Cố Trì hoang mang.
Thẩm Đường tỏ vẻ mình cũng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Chuyện này phải kể từ lúc cô chuồn lẹ vào rừng, vội vã tìm một góc khuất kín đáo để "giải quyết nỗi buồn". Xác định xung quanh không có người khả nghi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ y phục.
Cảm giác căng tức như muốn nổ tung cũng dần rút đi như thủy triều. Chuyện đại sự này mà nhịn lâu, thật sự sẽ sinh bệnh. Với trình độ y tế của thời đại này, e là cô chỉ có nước ngậm ngùi đi chầu Diêm Vương.
Giải quyết xong, cô vội vàng chỉnh trang lại y phục.
Kết quả là ——
Lúc chuẩn bị rời đi, cô mới nhớ ra mình đã quên mất phương hướng lúc đến, đường này hình như không phải đường lúc nãy?
Thẩm Đường: "..."
Ôi, chuyện này...
Cô áng chừng xác định lại phương hướng, tự tin chọn một hướng hoàn toàn ngược lại. Đi một lúc vẫn chưa ra khỏi rừng, Thẩm Đường mới biết mình đã đi nhầm. Giờ đây, cô có hai lựa chọn.
Một là đứng tại chỗ chờ Cố Trì đến, hai là tiếp tục thử vận may.
Nếu chọn cái thứ hai, cô có thể sẽ lạc đường nặng hơn, nhưng cũng có khả năng "mèo mù vớ cá rán", tìm đúng đường.
Như vậy sẽ không ai biết cô đi vệ sinh mà cũng lạc đường.
Còn nếu chọn cái đầu tiên...
Ưu điểm là tiết kiệm thời gian, không gây thêm phiền phức cho người khác, nhưng nhược điểm là —— Thẩm Đường chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn lấy tay che mặt. Là một cô gái có chứng sợ xã hội nhẹ, mặt cô rất mỏng. Bị người ta biết lịch sử đen này, cô còn mặt mũi nào nữa?
Có lẽ ông trời cũng biết cô khó xử, tốt bụng giúp cô đưa ra lựa chọn. Tai cô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa vọng lại, rất nhỏ. Lắng tai nghe kỹ, ngoài tiếng bước chân còn có tiếng vải vóc ma sát, đây chắc chắn không phải âm thanh dã thú tạo ra.
Cô không khỏi mừng thầm trong lòng.
Thật đúng là trời giúp cô!
Thẩm Đường phân biệt phương hướng âm thanh truyền đến, quyết đoán tiến lại gần.
Chưa kịp thấy người, tiếng vũ khí va chạm đã rõ ràng vang vào tai. Trong đầu Thẩm Đường kéo vang còi báo động, sinh ra cảnh giác.
Đây chẳng phải doanh trại của quân Liên minh à!
Kẻ nào dám đánh nhau gần nơi quân Liên minh đóng trại?
Chẳng lẽ không sợ bị coi là phản quân, "xoẹt" một cái mất mạng sao?
Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Đường đã tiến gần đến nơi giao đấu, nhờ ánh trăng xuyên qua tán lá và những tia lửa tóe lên, cô miễn cưỡng nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong rừng.
Có người đang đánh nhau, một người đè người kia ra đánh, nhịp độ tấn công mạnh như gió táp mưa sa, sát khí đằng đằng. Người bị đè tuy có ngôn linh văn tâm hỗ trợ, nhưng dường như bản thân đã mang thương tích.
Dù là tấn công hay phòng thủ, động tác đều có phần mất tự nhiên, vài lần bị đẩy vào tình thế nguy hiểm, suýt chút nữa bị g**t ch*t.
Thẩm Đường cẩn thận thu liễm hơi thở để tránh bị cuốn vào.
Lúc này, người đang ở thế yếu bị một cú đá bay đập vào gốc cây Thẩm Đường đang ẩn thân, "rầm" một tiếng, động tĩnh rất lớn! Cô cũng nhân đó nhìn thấy khuôn mặt dính đầy máu của người này...
Không, chính xác hơn là đôi mắt đào hoa đặc trưng đó.
Mắt đào hoa? ? ?
Thẩm Đường bỗng nhiên mở to mắt.
Ôi trời, người này chẳng phải là Địch Nhạc sao?
Chỉ là tình thế hoàn toàn không cho cô thời gian kinh ngạc suy nghĩ, người chiếm ưu thế chụm tay thành vuốt, cả người như đạn pháo bắn tới, thẳng hướng mặt Địch Nhạc. Thẩm Đường không chút do dự, bay người nhảy ra, một chưởng đối đầu trực diện với kẻ đó.
Bùm bùm bùm ——
Văn khí và võ khí va chạm phát ra âm thanh chói tai.
Sóng khí bùng nổ, những cây gần đó không bị gãy ngang thì cũng bị ép cong xuống, lá cây xào xạc bay lên.
Nhờ cuộc giao đấu ngắn ngủi, cô nhìn thấy khuôn mặt của người kia dưới ánh trăng. Hay lắm, lại là một người quen ——
Thiếu niên tóc dài rối bù, mắt đỏ ngầu, nét mặt hung dữ còn ai ngoài nghĩa đệ nhỏ tuổi nhất của Cốc Nhân, cũng là đường huynh của Thẩm đại nương tử —— Thiếu Xung, Thiếu Tĩnh Bình?
Trong khoảnh khắc đối chưởng, Thẩm Đường cảm nhận được một luồng võ khí mạnh mẽ bạo lực theo lòng bàn tay muốn chui vào cơ thể cô. Lực tay của người nọ mạnh như núi, khó mà lay chuyển. Cô vì không dốc hết sức, đánh giá sai đối thủ, nhất thời sơ suất chịu chút thiệt thòi.
Trong chớp mắt ——
Thẩm Đường bất đắc dĩ phải dùng mưu mẹo để hóa giải lực đánh, đồng thời không quên túm lấy cổ áo Địch Nhạc, kéo cậu ta ra khỏi trạng thái khiếp sợ. Cô vừa né tránh vừa hét lên: "Địch Nhạc, cậu ngẩn ngơ ra làm chi đó? Không mau giúp ta?"
Vì động tác túm người của Thẩm Đường thô bạo, biên độ lại quá lớn, không tránh khỏi động chạm vết thương trên người Địch Nhạc. Địch Nhạc vốn nhẫn nhịn giỏi cũng bị đau đến mức hít hà, trên khuôn mặt dính đầy máu lộ ra một nụ cười khổ, giọng nói tuy khàn nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
Cậu ta nói: "Thẩm huynh, ta đã trọng thương rồi..."
Đối mặt với Thiếu Xung đang nổi điên mà có thể chống đỡ được đến giờ quả thật không dễ dàng, còn bảo cậu ta yểm trợ cho Thẩm Đường, e là chỉ thêm rắc rối.
Nghe vậy, Thẩm Đường lập tức ném cậu ta cho Địch Hoan. So với Địch Nhạc toàn thân bị thương, bề ngoài của Địch Hoan tốt hơn nhiều. Trong tay không còn vật cản trở, Thẩm Đường có thể thuận tay thuận chân, toàn lực ứng phó với Thiếu Xung không hiểu sao lại lên cơn điên.
Địch Nhạc thở hổn hển, cười khổ cùng đường huynh của mình: "Không biết đây là lần thứ mấy được Thẩm huynh cứu... Haiz, Thẩm huynh thực sự là quý nhân của đệ!"
Địch Hoan cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của Thẩm Đường.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Trên đường tẩu thoát khỏi thành Hiếu, anh ta đều cẩn thận tính toán việc sử dụng văn khí, chỉ cần nhiều hơn một chút cũng có thể dẫn đến kết cục không thể vãn hồi. Vất vả lắm mới thoát khỏi đám truy binh bám riết, ai ngờ lại gặp phải kẻ siêu phiền phức như Thiếu Xung...
Một lời không hợp liền phát cuồng ra tay.
Hai huynh đệ suýt nữa thì gãy cánh tại đây!
Địch Hoan thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng tình.
Ở một mức độ nào đó, Thẩm tiểu lang quân đích thị là quý nhân của huynh đệ bọn họ, luôn xuất hiện vào thời điểm then chốt, cứu vãn nguy cơ. Địch Nhạc thở hai hơi, nhìn hai người đánh nhau gần như chỉ còn thấy tàn ảnh, hỏi: "A huynh, huynh còn sức không?"
Cảm nhận đan phủ chỉ còn một chút văn khí mỏng manh, Địch Hoan vẻ mặt nặng nề lắc đầu, Địch Nhạc bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lẩm bẩm: "Cũng không biết bọn người Chử tiên sinh thế nào rồi..."
Ngày đó, bọn họ ở lại thành Hiếu để câu giờ.
Cũng được chứng kiến thực lực quân phản loạn do Trệ vương cầm đầu thâm hậu đến nhường nào.
Người dưới tay dường như giết mãi không hết, võ giả võ đảm trung cao cấp càng xuất hiện liên tục không ngừng. Đáng sợ nhất vẫn là Công Tây Cừu kia, trông không giống người thường! Phải biết rằng trước khi công phá thành Hiếu, Công Tây Cừu đã đánh ba trận đấu tướng, trong đó có một trận là với Dương Đô úy tự thiêu võ đảm, một đối thủ phải dốc toàn lực!
Thế mà, gã này còn có thể tiếp tục chiến đấu!
Tràn đầy sinh lực, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi, đấu với Cộng Thúc Võ một trận long trời lở đất, nếu không có Chử Vô Hối, một trong Tam kiệt nước Chử năm xưa bên cạnh Cộng Thúc Võ, đầu của hắn đã bị Công Tây Cừu lấy mất!
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là thất bại thảm hại.
Mấy người Địch Nhạc không ham chiến, chọn rút lui.
Bọn phản quân kia lại như phát điên, truy đuổi bọn họ ráo riết. Điều duy nhất đáng mừng là, người dẫn đầu truy binh không phải Công Tây Cừu. Cũng phải, một ngày đánh bốn trận ác liệt, cho dù Công Tây Cừu có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Lúc mấy người Cộng Thúc Võ rút lui, Công Tây Cừu cũng bị thương nhiều, việc truy sát được giao cho những võ giả võ đảm khác trong quân phản loạn đảm nhận, anh ta quay về dưỡng sức. Dù sao sau này còn có ác chiến, thiếu mất viên mãnh tướng này, áp lực chẳng phải nhỏ chút nào.
Không còn sự áp bức của Công Tây Cừu, áp lực quả nhiên giảm đi rất nhiều.
Sau khi thoát khỏi một nhóm truy binh, hai huynh đệ Địch Nhạc và Chử Diệu quyết định chia làm hai đường. Huynh đệ bọn họ còn đỡ, mục tiêu nhỏ, Cộng Thúc Võ và Chử Diệu còn phải mang theo hơn trăm tàn binh của thành Hiếu, không biết có thể thoát khỏi kiếp nạn hay không...
Địch Hoan trầm giọng nói: "Người tốt ắt được trời giúp."
"Ừm, sẽ vậy thôi."
Địch Nhạc cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
"Các người nói bọn người Vô Hối thế nào rồi?"
Thiếu Xung trong trạng thái điên cuồng quả thực rất khó đối phó, nhưng tốc độ của hắn không nhanh bằng Thẩm Đường, thân pháp cũng không linh hoạt bằng cô ——
Đùa à, ngay cả Công Tây Cừu còn bị cô thả diều, huống chi là một Thiếu Xung cỏn con? Vì vậy, cô phân ra một phần tâm thần chú ý đến huynh đệ Địch Nhạc, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Ý trong đó là tình hình của bọn người Chử Diệu không ổn?
Thẩm Đường vừa nghe đã sốt ruột.
Vì cảm xúc dâng trào, cô nhìn Thiếu Xung dây dưa không dứt lại càng chướng mắt. Nhân cơ hội Thiếu Xung công kích, cô dốc toàn lực, lại thêm một lần đối chưởng, văn khí và võ khí va chạm, uy lực vụ nổ tạo ra còn lớn hơn lần trước!
Vài cây còn sống sót sau làn sóng khí vừa rồi, lần này bị bật gốc hoàn toàn. Ngực Thẩm Đường đau nhói, liên tiếp lùi mười mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Thiếu Xung thì xui xẻo hơn, bị hất văng lên cây, đâm gãy liên tiếp ba cây mới dừng lại ——
"Phụt ——"
Thiếu Xung phun ra một ngụm máu lớn.
Theo ngụm máu bầm này phun ra, ánh mắt đỏ ngầu điên cuồng dần dần khôi phục sự tỉnh táo, thậm chí còn hơi mơ màng.
Thẩm Đường không có thời gian lo cho hắn thế nào.
Cô lao thẳng đến trước mặt huynh đệ Địch Nhạc truy hỏi.
"Các người vừa nói bọn người Vô Hối, Bán Bộ thế nào?"
Sợ rằng từ miệng hai người nghe được những lời không may.
Cô không kịp lo cho Thiếu Xung, nhưng không có nghĩa là Cố Trì không lo được. Anh ta chỉ cần một cái búng tay, văn khí đen trắng đan xen bốc lên từ mặt đất, to bằng cánh tay người đàn ông trưởng thành, trói chặt Thiếu Xung đang choáng váng đầu óc, không thể động đậy.
May mắn thay, cơn điên của Thiếu Xung cũng đã được giải tỏa, khôi phục lại lý trí. Nhìn cảnh tượng hoang tàn do mình gây ra, hắn vừa sợ vừa hốt hoảng lại áy náy, thậm chí còn khá hổ thẹn. Hắn cũng không muốn như vậy, cũng không muốn giết người như thế, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân.
Hai tay hắn bị trói ra sau, căng thẳng bấm móng tay, cúi gằm mặt, nào dám nhìn về phía bọn người Thẩm Đường...
Nhìn vẻ mặt căng thẳng lo lắng hiện rõ trên mặt của Thẩm huynh, Địch Nhạc há hốc, không dám nói ra suy đoán của mình, chỉ nói một cách uyển chuyển về tình hình khi bọn họ trốn khỏi thành Hiếu.
Thẩm Đường nhắm mắt lại, cố gắng đè nén nhịp thở dồn dập, lúc này Cố Trì bước tới. Anh ta đến muộn, nhưng chỉ cần nhìn hiện trường bị tàn phá dữ dội, cùng với bộ dạng của Thẩm Đường, Địch Nhạc và Địch Hoan, liền đoán ra được tám chín phần.
"Bọn người Vô Hối rút lui theo hướng nào?"
Địch Nhạc nói: "Thẩm huynh, cậu định..."
Thẩm Đường quả quyết nói: "Ta phải đi đón Vô Hối."
Cô biết thành Hiếu nguy hiểm, nhưng cũng tin vào thực lực và sức phán đoán của bọn người Chử Diệu —— một khi tình thế hoàn toàn sụp đổ, bọn họ tuyệt đối sẽ không ham chiến, giữ được mạng sống mới có thể tính đến chuyện tương lai.
Bọn người Chử Diệu muốn trốn ——
Ai có thể giữ được một văn tâm Nhị phẩm thượng trung?
Ai có thể giữ được một Cửu đẳng ngũ đại phu?
Lúc này Thẩm Đường còn chưa biết Cộng Thúc Võ cũng đột phá ngay tại trận, đã là Thập đẳng tả thứ trưởng, nếu biết, cô sẽ chỉ càng thêm tin tưởng.
Nhưng cô không ngờ rằng ——
Phản quân sẽ phái binh truy sát, còn truy đuổi không ngừng.
Bộ uống nhầm thuốc rồi à?
"Tiếp..." Địch Nhạc giật mình trước lời nói của Thẩm Đường, nghiêm túc nói: "Nhưng tình hình hiện tại, nếu gặp phải phản quân, cho dù là Thẩm huynh, cậu cũng có thể gặp nguy hiểm đấy chứ? Hơn nữa, Chử tiên sinh và Cộng Thúc tiên sinh... bọn họ có thể, có thể đã..."
Thẩm Đường cắt ngang lời cậu ta.
"Không!"
Vẻ mặt cô chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Thẩm Đường nói: "Vô Hối còn sống, ta biết."
Dù sao, tính mạng của Chử Diệu hiện tại gắn liền với cô.
Nếu hắn chết, Thẩm Đường không thể nào không cảm nhận được chút gì, từ đó có thể chắc chắn Chử Diệu vẫn còn sống.
Việc này nên càng sớm càng tốt!
Địch Hoan nói: "Cậu đặt mình vào hiểm cảnh như vậy, tuyệt đối là điều Chử Vô Hối không muốn thấy!"
Thẩm Đường siết chặt nắm đấm, hít một hơi sâu, dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, cô phẫn nộ nói: "Ta không giữ được thành Hiếu, chẳng lẽ ta còn không giữ được một Chử Vô Hối sao?"
Địch Hoan im lặng, giơ tay chỉ hướng.
Địch Nhạc kinh ngạc: "A huynh!"
Thẩm Đường cũng không lo Địch Hoan cố tình chỉ sai hướng —— Hầu như văn sĩ văn tâm nào cũng có chút nguyên tắc và sự cố chấp người ngoài không biết, rất ít khi phá vỡ. Cô nhanh chóng chắp tay nói: "Cảm ơn, đại ân đại đức, ngày sau sẽ báo đáp!"
Nói rồi, cô biến mất trong rừng dưới ánh trăng.
Cố Trì khó hiểu dõi theo bóng lưng cô biến mất.
Đợi khi tiếng bước chân từ hướng doanh trại quân Liên minh truyền đến, để lại một câu "Chắc là người của quân Liên minh thảo phạt Trệ vương đến, Cố mỗ đi theo xem sao", rồi cũng dùng theo gió đuổi cảnh đuổi theo.
Địch Nhạc và Địch Hoan còn chưa kịp phản ứng.
Thảo phạt Trệ vương...
Quân Liên minh? ? ?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ đó là gì, một đám người ùa tới, vài người trong số đó chạy thẳng đến chỗ Thiếu Xung —— Quên nói, trước khi Cố Trì rời đi đã thả lỏng dây trói Thiếu Xung, nếu không Cốc Nhân và các nghĩa đệ của ông ta đến, Địch Nhạc và Địch Hoan có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Những người còn lại thì chú ý đến hai huynh đệ Địch Nhạc đang dìu nhau.
Tân minh chủ không tới, phái tâm phúc đến "giám sát".
Văn sĩ áo đen tiến lên chắp tay hỏi.
"Dám hỏi đại danh của hai vị?"
Địch Hoan thu tay áo, cúi chào: "Nước Thân, Khúc Điền, Địch Duyệt Văn."
Địch Nhạc chắp tay lớn tiếng: "Nước Thân, Khúc Điền, Địch Tiếu Phương."
Hai huynh đệ bọn họ du lịch khắp nơi, tuy làm nhiều việc tốt, nhưng danh tiếng cũng chỉ tương đương với những hiệp khách bình thường, dĩ nhiên văn sĩ áo đen chưa nghe qua hai người. Nhưng chỉ nhìn trang phục và khí độ của hai người, cũng biết không phải người tầm thường.
Đặc biệt là Địch Hoan.
Văn sĩ văn tâm thượng phẩm không nhiều.
Dù không chiêu mộ, cũng sẽ tỏ ra chút thiện cảm.
Lúc này, Kỳ Thiện bước ra khỏi đám đông.
Anh ta nhìn quanh không thấy Thẩm Đường, nhưng luồng khí từ vụ nổ vừa rồi không thể nhận nhầm được, liền hỏi: "Địch Duyệt Văn, chủ của ta đâu?"
Địch Hoan nhất thời chưa kịp phản ứng "chủ của ta" Kỳ Thiện nói đến là ai, nhưng anh ta đủ nhạy bén, rất nhanh đã hiểu ra.
Đáp: "Thẩm lang quân đi tìm Chử tiên sinh rồi."
Văn sĩ áo đen: "..."
Thấy Địch Hoan và Kỳ Thiện dường như có mối quan hệ không hề tầm thường, thiện cảm ban đầu của hắn đối với Địch Hoan lập tức giảm xuống dưới mức trung bình.
Không phải hắn có thành kiến, mà là ——
Đó hoàn toàn là bài học xương máu.