Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 237

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Giả như thời đại này có diễn đàn, chắc hẳn lúc này sẽ xuất hiện một bài viết cầu cứu ẩn danh, nội dung Thẩm Đường cũng đã nghĩ sẵn.

 

# Cứu mạng! Có một Thập đẳng tả thứ trưởng tuyên thệ trung thành với ta, nhưng ta chẳng biết một chút nào về nghi thức này, phải làm sao, gấp!#

 

Đúng là lúc cần dùng sách mới thấy hận mình đọc ít!

 

Thẩm Đường cũng tự trách mình không chú ý nhiều về những kiến thức này.

 

Đến lúc cần lại không biết phải đối phó thế nào.

 

Cô nên trực tiếp nhận Hổ phù võ đảm Cộng Thúc Võ dâng lên? Hay đặt tay lên đó, nói một câu rất teenfic rằng "Ta chấp nhận lòng trung thành của ngươi"? Hay là, đưa tay ra đỡ Cộng Thúc Võ đứng dậy? Dù gì người ta cũng là một thương binh...

 

Nội tâm Thẩm Đường đấu tranh dữ dội.

 

Nhưng thực tế cũng chẳng do dự bao lâu.

 

"Được được! Thẩm Đường ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng của huynh!"

 

Thẩm Đường trịnh trọng nhận lấy Hổ phù võ đảm Cộng Thúc Võ dâng lên, cúi người đỡ hắn dậy. Cộng Thúc Võ cũng thuận thế ngồi lại trên giường. Hắn đưa tay, lòng bàn tay hút lấy, Hổ phù võ đảm lại hóa thành võ khí tinh khiết, từng chút một tách ra, dung nhập vào kinh mạch của hắn.

 

Theo võ khí tách ra, trong tay Thẩm Đường còn lại một chiếc ấn vuông vức, cỡ bằng nắm tay trẻ con, trên đỉnh có một con rồng xanh.

 

Lần trước gặp con rồng xanh này, nó chỉ dài bằng ngón tay cái. Không biết có phải ảo giác của Thẩm Đường hay không, lúc này nó lại lớn hơn một chút, ngay cả khí vận quanh thân cũng nồng đậm hơn trước. Nếu lại gần quan sát kỹ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm hổ gầm.

 

Thẩm Đường hỏi: "Huynh giao nó cho ta?"

 

"Phải, tỷ ấn tiếp tục ở lại bên cạnh Võ không thích hợp, mong rằng ——" Cộng Thúc Võ ngừng một chút, ánh mắt lướt qua tỷ ấn, "Mong rằng chủ công đừng quên tâm nguyện ban đầu, có thể thực sự mang lại hạnh phúc cho bá tánh một phương."

 

Ánh mắt hắn rất phức tạp nhìn tỷ ấn.

 

Có nhẹ nhõm, có kỳ vọng, có không nỡ, có lo lắng... Hắn cũng không biết quyết định lúc này của mình là đúng hay sai.

 

Lão quốc chủ nước Tân đã chỉ định hắn là "trọng thần phò tá", phó thác cho hắn, để hắn mang quốc tỷ chạy trốn, hy vọng hắn có thể giúp hậu nhân nước Tân khôi phục đất nước... Nhưng hy vọng này thật quá mong manh. Cộng Thúc Võ chỉ có thể đảm bảo quốc tỷ sẽ không rơi vào tay Trịnh Kiều.

 

Bây giờ giao quốc tỷ cho Thẩm Đường. Nếu Thẩm tiểu lang quân có thể che chở cho bá tánh một phương, hoặc là lật đổ triều đình của Trịnh Kiều, Cộng Thúc Võ tự vấn lòng mình, hắn cũng coi như không phụ bổng lộc đã nhận của nước Tân những năm qua. Nhưng nhìn khuôn mặt còn non nớt của Thẩm Đường ——

 

Hắn lại nảy sinh tâm trạng giống như mấy người Kỳ Thiện.

 

Bắt một thiếu niên đơn thuần, thẳng thắn như vậy gánh vác trọng trách vượt quá tuổi tác, bản thân làm như vậy có thật sự đúng đắn không?

 

Thế nhưng vừa nghĩ đến hai văn sĩ lòng dạ hiểm độc khó đối phó là Kỳ Thiện và Chử Diệu, những lời nhắc nhở của Cộng Thúc Võ cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống. Thẩm Đường siết chặt tay, nói: "Những lời Bán Bộ nói hôm nay, ta nhất định ghi nhớ trong lòng."

 

Giao quốc tỷ xong xuôi, Cộng Thúc Võ cũng coi như trút bỏ tảng đá lớn nhất trong lòng, bản thân chưa lành vết thương, lại thêm hôn mê nhiều ngày, nói chuyện một lúc, cơn buồn ngủ như từng đợt sóng biển vỗ bờ ập đến nhấn chìm hắn.

 

Nhận thấy trên mặt Cộng Thúc Võ hiện rõ sự mệt mỏi, Thẩm Đường dặn dò hắn yên tâm dưỡng thương, còn giúp chỉnh lại chăn, rồi đứng lên rời khỏi doanh trại.

 

Vừa bước ra khỏi doanh trại, cô mỉm cười siết chặt tay.

 

Quốc tỷ to bằng nắm tay trẻ con nổi lên từng đợt gợn sóng, chất ngọc biến thành dạng keo lỏng, thoạt nhìn giống như một con rồng nhỏ màu xanh nhạt, dài bằng ngón tay cái, lặng lẽ chui vào da thịt trong lòng bàn tay, dường như bị da thịt hấp thụ hoàn toàn, chảy dọc theo kinh mạch vào đan phủ.

 

Khoảnh khắc tiến vào, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.

 

Hạt châu bắn tung tóe, sôi sục không ngừng.

 

Bên trong đan phủ như núi lở đất rung, biển gầm sóng vỗ, nhưng sắc mặt Thẩm Đường vẫn như thường, còn có lòng dặn dò kỹ lưỡng binh sĩ đứng canh gác hai bên cửa doanh trại, nhất định phải chăm sóc tốt cho Cộng Thúc Võ. Có vấn đề gì lập tức báo cho cô biết.

 

Binh sĩ đáp: "Vâng!"

 

Thẩm Đường đi chưa được bao xa thì nhìn thấy hai vị văn sĩ văn tâm đang đứng đón gió, cô đổi hướng, bước về phía hai người.

 

Cách hai người còn khoảng sáu bảy bước.

 

Kỳ Thiện và Chử Diệu đồng loạt chắp tay cúi chào.

 

Đồng thanh nói: "Chủ công."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Tuy biết chuyện của Cộng Thúc Võ là do hai người âm thầm thúc đẩy, nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy hai người này thừa nhận lại là chuyện khác. Không biết nên đau lòng cho Cộng Thúc Võ, hay là đau lòng cho chính mình...

 

Thôi thì đau lòng cả hai.

 

Thẩm Đường ho khan hai tiếng, hắng giọng, nói với hai người: "Ở đây không có người ngoài, hai người cứ gọi ta như cũ đi."

 

Nghe quen "Thẩm tiểu lang quân" và "Ngũ lang" rồi, hai người này đột nhiên đổi cách gọi khiến Thẩm Đường rất rất rất không quen, cảm giác như Phan Kim Liên gọi Võ Đại Lang uống thuốc, người nổi hết da gà...

 

Hai người cũng không từ chối.

 

Kỳ Thiện hỏi: "Bán Bộ đã giao phó xong chưa?"

 

Thẩm Đường gật đầu nói: "Rồi."

 

Nghe Thẩm Đường thừa nhận, Kỳ Thiện và Chử Diệu mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm —— đúng là "người tính không bằng trời tính", dù hai người đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tính toán mọi mặt, nhưng vẫn không thể đảm bảo Cộng Thúc Võ sẽ giao nộp quốc tỷ, hoàn toàn quy phục.

 

Mặc dù, quốc tỷ đó đối với Thẩm Đường đã có quốc tỷ mà nói, chỉ là thêu hoa trên gấm, nhưng một khi rơi vào tay người khác, lại là nuôi hổ gây họa, hậu hoạn vô cùng! Thứ như quốc tỷ, nếu có thể lấy được, cứ nắm chặt trong tay mình là tốt nhất!

 

Chử Diệu nở nụ cười nhẹ nhàng từ tận đáy lòng.

 

Nói: "Thế thì rất tốt, rất tốt!"

 

Không biết hôm nay là ngày lành tháng tốt gì, Cộng Thúc Võ tỉnh dậy chưa được bao lâu, binh sĩ chăm sóc Dương Đô úy cũng mang đến tin vui —— kể từ sau trận chiến thành Hiếu, Dương Đô úy vẫn luôn trọng thương hôn mê, lúc này rốt cuộc đã tỉnh lại!

 

Thẩm Đường: "..."

 

Chân cô như mọc rễ tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Không phải không muốn đi thăm, chỉ là ——

 

Thẩm Đường chỉ vào mặt mình, thì thầm hỏi Kỳ Thiện và Chử Diệu: "Nguyên Lương, Vô Hối, nếu ta đi, ông ấy có đánh ta không?"

 

Kỳ Thiện lạnh nhạt nói: "Ông ấy đã phế rồi."

 

Chử Diệu nói: "Sẽ không làm tổn thương Ngũ lang được đâu."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn hơi sợ.

 

Không đúng ——

 

Thay vì nói là sợ, còn không bằng nói là "không nỡ".

 

Vì cô không nỡ thấy Dương Đô úy trong tình trạng hiện tại.

 

Ông sẽ có tâm trạng gì?

 

Là chán nản tuyệt vọng? Là tâm như tro tàn?

 

Là tức giận muốn chết? Hay là điên cuồng phát rồ?

 

Trước đó khi đối đáp với Cố Trì, cô không hề do dự, lòng không hổ thẹn, nhưng khi thực sự phải đối mặt, tâm trạng lại khác hẳn.

 

Thẩm Đường do dự: "Hay là hai người ——"

 

Chưa kịp nói hết câu, Kỳ Thiện đã lùi lại một bước.

 

Chử Diệu cười hiền hòa như thánh nhân, nhưng lời nói lại dập tắt hy vọng cuối cùng của Thẩm Đường —— Chuyện của Dương Đô úy, cởi chuông phải tìm người buộc chuông! Bất kể là đấu tướng cứu người hay cướp thuế ngân, Thẩm Đường mới là dê đầu đàn, là người chịu trách nhiệm chính!

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô lê lết từng bước một tới.

 

Rụt đầu cũng một đao, thò đầu cũng một đao!

 

Thôi thì bão tố mạnh mẽ cứ đến hết đi!

 

Thẩm Đường hít sâu một hơi, giơ tay vén màn trại dưỡng thương của Dương Đô úy, quét mắt nhìn quanh, cô nhất thời ngây ngốc.

 

Trong tưởng tượng, cảnh tượng Dương Đô úy tỉnh dậy phát hiện mình trở thành phế nhân, sẽ nổi điên, đập phá lung tung không hề xảy ra. Trại vẫn gọn gàng, sạch sẽ, chỉ có không khí thoang thoảng mùi thảo dược nồng nặc.

 

Đang định rụt chân lại, chợt nghe giọng khàn khàn yếu ớt của Dương Đô úy từ trong trại vọng ra: "Đã đến rồi, sao không vào?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô cứng rắn bước vào bên trong.

 

Doanh trướng của Dương Đô úy bày trí giống như bên Cộng Thúc Võ, chỉ khác người ngồi trên giường bệnh. Nhìn Dương Đô úy chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà gầy đi nhiều, mặt mày hốc hác bệnh tật, cả người bao trùm vẻ u ám ảm đạm, Thẩm Đường nhất thời không nói nên lời.

 

Nét mặt của ông quá đỗi bình thản.

 

Dương Đô úy hỏi: "Cậu đã chặn cướp thuế ngân?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ông vẫn còn nhớ chuyện này.

 

Trong thời gian trọng thương hôn mê, giấc mơ của ông hỗn loạn, nhưng chỉ có cảnh tượng cướp thuế ngân đêm đó là rõ ràng. Gã đàn ông râu quai nón biến thành Thẩm Đường nhỏ nhắn, nam sinh nữ tướng, thậm chí ông còn nhiều lần khen ngợi nghĩa sĩ này có lòng hiệp nghĩa.

 

Tóm lại, ông cực kỳ tức giận!

 

Thẩm Đường đành thừa nhận: "Ừm, là ta làm."

 

Dương Đô úy siết chặt tay đặt trên chăn thành nắm đấm.

 

Thẩm Đường mặt dày nói: "Nhưng ta cũng đã cứu ngài, ta còn liều mạng chiến đấu vì thành Hiếu, chẳng lẽ không thể coi như lấy công bù tội..."

 

Dương Đô úy suýt nữa thì bị Thẩm Đường chọc tức cười.

 

Ông nói: "Lấy công bù tội kiểu đó ở đâu ra?"

 

Thẩm Đường chẳng khác nào lợn chết không sợ nước sôi, tỏ vẻ "Ở chỗ ta có nè" làm Dương Đô úy nổi gân xanh trên trán, huyết áp tăng vọt.

 

Thấy vẻ mặt Dương Đô úy như sắp nổi cơn tam bành, Thẩm Đường còn tưởng ông sẽ mất kiểm soát nổi giận, ai ngờ ông chỉ nhắm mắt tỏ vẻ mắt không thấy tâm không phiền, biểu cảm liên tục biến đổi giữa dữ tợn và bình thản.

 

Thẩm Đường ngơ ngác không hiểu.

 

Dương Đô úy nén cơn tức giận cháy trong lòng, giọng thô lỗ nói: "Thôi đi thôi đi, do tài nghệ lão phu không bằng người!"

 

Chuyện này cứ thế cho qua đi.

 

Thẩm Đường: "???"

 

Thật sự —— cứ thế bỏ qua?

 

Thẩm Đường thể hiện hết suy nghĩ lên mặt, khiến Dương Đô úy càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu niên đáng ghét này: "Việc đã đến nước này, chẳng lẽ cậu sẽ trả lại số tiền cướp được?"

 

Cô trả lời: "Tuyệt đối không."

 

Đồ vật đã vào tay cô thì dĩ nhiên là của cô.

 

Thẩm Đường chỉ quan tâm một việc ——

 

Sao Dương Đô úy không hỏi về võ đảm và đan phủ của mình? ? ?

 

Đối với một võ giả võ đảm từng leo đến Thập nhất đẳng hữu thứ trưởng, việc mất đi sức mạnh kiêu hãnh của mình còn đau khổ hơn cả trời sụp đất lở. Phản ứng của Dương Đô úy không đúng lắm! Thẩm Đường đứng yên tại chỗ, chỉ lo lắng nhìn Dương Đô úy.

 

Dương Đô úy lúc đầu không hiểu.

 

Vừa nhìn thấy thiếu niên đáng ghét này, ông ta đã đau tim, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Đường, ông ta lập tức hiểu ra, vành mắt đỏ lên, cố nén tiếng khóc tự giễu: "Nhà của lão phu không còn, cha mẹ già không còn, vợ con không còn... Chỉ còn một mình, sức mạnh ấy còn quan trọng gì nữa?"

 

Thẩm Đường im lặng không nói.

 

Không khí trong doanh trại cũng tràn ngập nỗi buồn không lời.

 

Cô không biết phải nói gì.

 

Khô khan nói: "Xin hãy nén bi thương..."

 

Bất kể trước đây có mâu thuẫn xung đột gì, Dương Đô úy là người như thế nào, hành động ra sao, lúc này ông cũng chỉ là một người đáng thương mất đi người thân, cô độc một mình. Dường như cũng là số phận không thể trốn thoát trong thế giới này, thời đại này.

 

Thẩm Đường mơ màng bước ra khỏi doanh trại.

 

Biểu cảm vẫn như thường, nhưng tâm trạng tràn ngập u ám chán nản, thực sự khiến Cố Trì sở hữu "đạo văn sĩ" hố hàng kia phải chịu khổ. Loại khổ sở và bất lực ấy thậm chí ảnh hưởng đến vị giác của anh ta, bất kể ăn gì cũng đều đắng ngắt.

 

Cố Trì: "..."

 

Thà chịu đựng Thẩm Đường lắm lời còn hơn!

 

May mắn là ——

 

Trạng thái ủ rũ này không kéo dài lâu, đã nhanh chóng bị chính sự xua tan. Nhìn những người đứng đầu các thế lực lớn tụ họp một lần nữa, Thẩm Đường thầm nghĩ, quả nhiên người làm công ăn lương không có tư cách xuân đau thu buồn. Cuộc họp lần này cũng đồng nghĩa với việc trận chiến đầu tiên sắp đến.

 

Tân minh chủ Ngô Hiền vẫn ngồi ở vị trí cao.

 

Khác với lần trước, vị trí của Thẩm Đường đã được dời ra khỏi xó xỉnh, cuối cùng cũng không cần phải cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của vị huynh đài phía trước nữa.

 

Quân Liên minh đến đây là để thảo phạt phản quân của Trệ vương, không phải đến để du lịch tự túc, lương thảo tiêu hao mỗi ngày không phải là một con số nhỏ. Phản quân ở thành Hiếu vẫn không có động tĩnh gì, nhưng bọn họ lại không thể trì hoãn được nữa, đợi vài ngày vẫn quyết định chủ động tấn công!

 

Đây chính là điều mọi người mong muốn.

 

Tân minh chủ Ngô Hiền vừa đưa ra đề nghị, không ai phản đối.

 

Về phần bố trí sắp xếp, trước đó đã bàn bạc nhiều lần, sớm đã được quyết định, mọi người đều không có ý kiến. Tuy nhiên, có vài cặp mắt không mấy thiện ý lướt qua Thẩm Đường.

 

Khi Thẩm Đường say rượu, suýt nữa phá hoại nghi lễ thề máu, còn mạnh miệng khoác lác. Dù không ai nhắc đến chuyện này, nhưng tất cả đều ngấm ngầm chờ xem trò cười.

 

Tân minh chủ Ngô Hiền lần lượt ra lệnh.

 

Cuối cùng, đến lượt Thẩm Đường.

 

Hắn xác nhận lại với Thẩm Đường nhiều lần.

 

"Thẩm lang chủ thật sự muốn đánh trận đầu?"

 

Thẩm Đường mỉm cười ôn hòa nhưng kiên định.

 

"Phải, nhưng không biết Ngô minh chủ nghĩ thế nào?"

 

Tuy cô không nhớ mình đã làm gì lúc say, nhưng dưa lớn thế này, tự khắc sẽ có người kể tường tận cho cô nghe.

 

"Chúc lang quân võ vận hanh thông, trận đầu thắng lợi, hai nhà chúng ta ——" Ngô Hiền không trả lời trực tiếp, nhưng chỉ vào Thẩm Đường, rồi chỉ vào mình, cười tươi, "Như đồng đội cũng như tay chân."

 

"Đường tất sẽ dốc hết sức lực, không phụ sự giao phó của Ngô huynh."

 

Trong chốc lát, sắc mặt đám người trong doanh trại đều khác hẳn.

 

Thầm nói Thẩm Đường này thật biết thuận cột trèo lên.

 

Vừa mới từ "Ngô minh chủ" đổi thành "Ngô huynh" rồi sao?

 

Có người khinh bỉ, có người cười nhạo, cũng có người chẳng màng.

 

Thẩm Đường thấy hết biểu cảm của họ, chỉ cười trừ.

 

Vở kịch hay, giờ mới chính thức bắt đầu.

 

Ngày mai trời chưa sáng, đại quân sẽ nhổ trại lên đường.

 

Đêm nay cần nâng cao cảnh giác, sợ rằng phản quân đột kích ban đêm.

 

Thực tế chứng minh, lo lắng của họ là dư thừa.

 

Quân phản loạn ở thành Hiếu chỉ là bề ngoài sóng yên biển lặng, thực ra dưới nước lặng sóng ngầm vẫn cuồn cuộn. Cấp dưới bên cạnh lão tướng quân hiểu rõ điều này nhất, từng bức mật tín với lời lẽ ngày càng nghiêm nghị, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

 

Không ai dám đụng vào mũi giáo ngay lúc này.

 

Lão tướng quân cũng chỉ mới bắt đầu khiêm tốn ẩn nhẫn mấy năm gần đây, trước kia cũng là kẻ sát phạt quyết đoán, ai đắc tội với ông, thường phải mất nửa cái mạng. Trong thời điểm ai nấy đều lo sợ, chỉ có một người phong thái khác hẳn.

 

Không cần nói nhiều, người đó chính là Công Tây Cừu.

 

Khoảng thời gian này anh ta cứ ru rú trong ổ dưỡng thương, đóng cửa không tiếp khách.

 

Ngay cả tâm phúc lão tướng quân phái đến thăm cũng bị từ chối hai lần, binh sĩ phía dưới bàn tán xôn xao, lòng người dao động.

 

Còn bản thân Công Tây Cừu?

 

Cá nhân anh ta dậy sớm ngủ sớm, nhàn nhã vô cùng.

 

Sáng sớm luyện tập, buổi trưa tĩnh tu, tối chơi bi...

 

Còn đâu phong thái oai hùng lấy một địch ngàn trên chiến trường?

 

Cấp dưới có lòng khuyên bảo, nhưng đều bị ngó lơ.

 

Chiều tối hôm đó.

 

Công Tây Cừu tỉnh lại sau khi tĩnh tu.

 

Được thông báo rằng tâm phúc cha nuôi phái đến chờ đã lâu.

 

Tâm phúc của cha nuôi: "Chủ công đãi tiệc mời thiếu tướng quân qua."

 

Công Tây Cừu nhíu mày: "Những buổi tiệc tẻ nhạt đó, gọi ta qua làm gì?"

 

Anh ta qua đó có thể hát hay là có thể nhảy múa sao?

Bình Luận (0)
Comment