Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 256

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Bị người khác đoạt trước rồi? Ai?"

 

Công Tây Cừu phải thừa nhận, anh ta khá là hả hê.

 

Mưu sĩ sứ giả cứ như không nhìn thấy biểu cảm nhỏ nhặt của Công Tây Cừu, chỉ lạnh lùng đáp: "Hiện tại chưa rõ, chỉ biết người lấy quốc tỷ không đơn giản, một là có năng lực đặc biệt che giấu quốc tỷ, hai là có công cụ đặc biệt. Hai ngày trước còn có thể mơ hồ cảm nhận được, nhưng sau đó càng ngày càng mờ nhạt, không còn tung tích."

 

Mục tiêu đội quân tinh nhuệ này hướng tới vốn dĩ vì quốc tỷ.

 

Vì đã không thể lấy được quốc tỷ, tiếp tục ở lại cũng chỉ vô ích, chi bằng rút quân về củng cố lực lượng, ngăn chặn Trịnh Kiều xuất binh áp sát. Do đó, khả năng rút quân rất lớn, ở lại dây dưa với quân Liên minh ngược lại là hành động ngu xuẩn.

 

Ban đầu Công Tây Cừu nghe rất say sưa ngon lành.

 

Đến khi nghe câu cuối cùng, nét mặt anh ta méo xệch, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao không nói sớm?"

 

Ánh mắt mưu sĩ sứ giả nhìn anh ta như muốn dò hỏi có ý gì.

 

Lại hỏi: "Ta nói chưa đủ sớm sao?"

 

"Ngươi nói hai ngày trước còn có thể mơ hồ cảm nhận được, hai ngày nay không còn dấu vết nữa..." Công Tây Cừu căm hận đến mức răng nghiến ken két, răng hàm ma sát ngứa ngáy, "Ngươi chỉ cần nói sớm hai ba ngày, binh sĩ giao chiến hôm nay căn bản sẽ không uổng mạng! Vì sao không nói sớm?"

 

Mưu sĩ sứ giả không những không tức giận, mặt còn hiện lên một nụ cười lạnh lẽo vô cùng quái dị, nói: "Cậu đúng là biết đau lòng thay người khác."

 

Công Tây Cừu: "Đó là hơn hai nghìn mạng sống."

 

Thực ra không phải anh ta đau lòng.

 

Trong thế giới này mạng người là thứ rẻ rúng nhất.

 

Nhưng dù mạng người có rẻ mạt đến đâu, cũng chia ra chết có giá trị hay không có giá trị. Cho dù bọn họ phải chết, vốn dĩ cũng có thể chết có giá trị hơn, chứ không phải bị chôn vùi một cách cẩu thả tại đây!

 

Dù cho những binh lính đó là của Trệ vương...

 

Vì vậy, dù mưu sĩ sứ giả trước mắt này là tộc nhân duy nhất còn sót lại trên đời, Công Tây Cừu cũng không sinh ra được một chút hảo cảm nào với hắn.

 

Mưu sĩ sứ giả lại cười nhạo anh ta ngây thơ.

 

"Công Tây Cừu, cậu có biết một việc không?"

 

Nói được một nửa, hắn lại cố ý ngưng lại làm cho Công Tây Cừu tò mò, mà Công Tây Cừu chỉ có thể theo ý hắn.

 

Hỏi tiếp: "Biết chuyện gì?"

 

"Cậu có biết trước khi xuất quân, Trệ vương đã ra lệnh gì cho ta không? Cậu và binh mã dưới quyền cha nuôi cậu, nếu cần thiết có thể hy sinh toàn bộ, chỉ cần có thể lấy được quốc tỷ, bất kể hy sinh!" Mưu sĩ sứ giả chế nhạo nhìn Công Tây Cừu, "Nếu cần, mạng của cậu cũng có thể đắp vào đó."

 

Công Tây Cừu còn tưởng là mệnh lệnh gì.

 

Anh ta nói: "Chẳng phải rất bình thường sao?"

 

Bộ mặt tương tự anh ta đã thấy nhiều rồi, huống chi là loại người lạ đời như Trệ vương? Thực tế, "độ ôn hòa" của mệnh lệnh này còn khiến Công Tây Cừu hơi ngạc nhiên. Với tính cách của Trệ vương, chỉ thị của hắn không nên "bình thường" như vậy...

 

Mưu sĩ sứ giả ra vẻ "Cậu còn quá non".

 

Cười mỉa thốt ra một câu còn độc hơn nọc rắn: "Ý của Trệ vương không phải như cậu hiểu, ý của hắn là —— nếu như thương vong ở thành Hiếu vẫn chưa đủ để ép quốc tỷ của nước Tân lộ diện, có thể từ bỏ những binh sĩ đó."

 

Công Tây Cừu: "..."

 

Mưu sĩ sứ giả lạnh lùng nói: "Vậy nên, cậu đã nhìn rõ chưa? Hai ngàn sinh mạng sống sờ sờ trong mắt cậu, trong mắt người khác chỉ là cỏ rác! Dù họ chết trên chiến trường vì trung thành với quân vương, hay chết ở nơi không ai thấy, hôm nay chết hay sau này chết, đều không có khác biệt. Công Tây Cừu, cậu thật sự nên chết vào ngày diệt tộc, chứ không phải rời khỏi tộc địa dấn thân vào hồng trần hỗn độn này, e rằng —— chết không có chỗ chôn!"

 

Công Tây Cừu vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ nhìn mưu sĩ sứ giả.

 

Trong ký ức của anh ta, toàn bộ tộc Công Tây, mỗi tộc nhân đều tuân theo chỉ dẫn của thần linh, nỗ lực sống. Họ rộng rãi lạc quan, tính tình hào sảng, nam nữ già trẻ, giỏi ca múa, mọi nỗi buồn đều có thể trút bỏ qua tiếng hát vang dội và điệu múa phóng khoáng.

 

Ẩn cư nơi sơn dã, không tranh với đời.

 

Công Tây Cừu chưa từng thấy tộc nhân nào lại âm u quỷ dị như người trước mặt này, khiến người ta chán ghét, hoàn toàn trái ngược với phong cách của tộc Công Tây. Rốt cuộc đối phương mang tâm tư gì mới có thể nói ra những lời này với anh ta, người duy nhất sống sót sau tai họa diệt tộc?

 

Ánh mắt anh ta quá dễ hiểu, mưu sĩ sứ giả nói: "Tộc văn của tộc Công Tây chính là hình con rắn mà người đời ghét nhất, cởi mở hoạt bát, yêu quý sự sống mới là trái với tổ huấn đấy chứ? Ta là người quen u ám rồi, cậu không ưa ta thì có làm sao?"

 

Công Tây Cừu: "Ngươi ——"

 

Mưu sĩ sứ giả nói: "Nói đến thế thôi."

 

Công Tây Cừu còn muốn mắng vài câu, nhưng người kia đã trở về bóng tối, hoàn toàn hòa vào đêm đen, giây tiếp theo đã không còn chút tiếng động. Chỉ còn lại một mình Công Tây Cừu thầm mắng chửi trong lòng, hận không thể đào mồ mả tổ tiên của hắn...

 

À không, không thể đào mồ mả tổ tiên.

 

Hai người bọn họ có chung mồ mả tổ tiên.

 

Công Tây Cừu buồn bực nhíu mày.

 

Còn buồn bực hơn cả ban ngày bị Thẩm Đường ba lần bảy lượt chặn đầu người. Anh ta khoanh tay ngồi ngây ra một lúc, rồi bất chợt đứng dậy đi tìm chiếc rương mình luôn mang theo bên mình. Đừng nhìn Công Tây Cừu sống bừa bộn, văn thư công vụ vứt lung tung, loạn đến nỗi không có chỗ đặt chân, nhưng đồ đạc trong rương lại được sắp xếp gọn gàng, định kỳ lấy ra lau chùi.

 

Anh ta lôi ra một cuộn gia phả dày dưới đáy rương.

 

Trên cuộn gia phả này, mỗi cái tên đều bị ai đó dùng bút mực non nớt run rẩy gạch đi, nhìn kỹ còn thấy nhiều vết nước mắt, chỉ có tên của Công Tây Cừu là còn nguyên. Anh ta bỏ qua những cái tên đó, lật đi lật lại, đối chiếu từng cái.

 

"Người này không phải..."

 

Tang lễ của người này mình đã tham gia.

 

"Người này cũng không phải..."

 

Ông chú nhà hàng xóm, cũng không phải.

 

"Người này... người này... người này... đều không phải..."

 

Công Tây Cừu nhớ lại lời mưu sĩ sứ giả nói, tên trong gia phả là do hắn tự tay gạch đi trong đêm, nét bút phải khác với tộc trưởng quản lý gia phả khi đó, mình chỉ cần tìm nét bút đặc biệt là được.

 

Theo manh mối này, anh ta thực sự tìm thấy hai cái tên.

 

Công Tây Cừu khóa chặt cái tên có khả năng nhất.

 

Nhưng ——

 

Anh ta mở to mắt, không thể tin nổi.

 

Hai tay cầm cuốn gia phả run lên.

 

"Sao... sao có thể... là huynh ấy?"

 

Khác với bên ngoài, con cái của tộc Công Tây chỉ theo họ mẹ. Thông thường, bọn họ được mẹ và các trưởng bối bên ngoại như cậu, dì nuôi dưỡng. Để tránh việc huyết thống quá gần dẫn đến trẻ mới sinh có vấn đề, nữ giới khi trưởng thành có thể chọn kết hôn trong tộc, hoặc có thể ra ngoài tìm bạn đời, một thời gian sau, lại mang con trở về tộc.

 

Cha của Công Tây Cừu cũng là một trong số đó.

 

Ngoại trừ người mẹ đã khuất, chẳng ai biết cha anh ta là ai.

 

Công Tây Cừu cũng không biết.

 

Trong tộc có không ít huynh đệ tỷ muội cùng mẹ khác cha.

 

Công Tây Cừu cũng không ngoại lệ.

 

Anh ta có một người huynh trưởng cùng mẹ khác cha lớn hơn anh ta nhiều tuổi, nghe nói khi còn rất trẻ, người huynh trưởng này đã được tộc trưởng chọn làm tộc trưởng đời tiếp theo để bồi dưỡng, nhưng Công Tây Cừu chưa từng gặp hắn. Mẹ nói huynh trưởng chết yểu, nhưng cậu của anh ta lại lỡ miệng, nói huynh trưởng phạm tội lớn bị các tộc lão xử tử, mẹ anh ta đau lòng tột độ, để vượt qua nỗi đau, dưới sự khích lệ của cậu, bà đã sinh đứa con thứ hai, chính là Công Tây Cừu bây giờ...

 

Nếu gã u ám này là huynh trưởng...

 

Thảo nào ánh mắt các tộc lão nhìn Công Tây Cừu cứ luôn phức tạp.

 

Công Tây Cừu lục lọi một chiếc gương trong đống hỗn độn ra.

 

Soi trái, soi phải.

 

Anh ta hốt hoảng lẩm bẩm: "Không nhìn kỹ thì không nhận ra, quả thật có vài phần giống nhau..."

 

___________________

 

Mưu sĩ sứ giả: Cậu đoán xem ta là ai? ? ?

 

Công Tây Cừu: (๑Ő௰Ő๑)

Bình Luận (0)
Comment