Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 469

469

 

"Đây là ý của quốc chủ, chúng ta cứ làm theo là được."

 

Tuy rằng vị thống soái này cũng không tin chiêu hàng Công Tây Cừu có thể mang lại bao nhiêu lợi ích, nhưng hắn ta hiểu rõ hậu quả chống lại mệnh lệnh của Trịnh Kiều.

 

Hơn nữa, trận chiến này cũng đã kéo dài đủ lâu rồi.

 

Một khi giành được công đầu, chẳng lẽ còn thiếu chỗ tốt sao?

 

Thống soái đã lên tiếng, chúng tướng sĩ tự nhiên không dám nói thêm gì nữa.

 

Chỉ là, vừa nghĩ đến việc phải hợp tác với tên man di chỉ giỏi hung hăng tàn bạo đó, trong lòng ít nhiều hơi khó chịu.

 

Hai đóa hoa nở, mỗi đóa một nhánh.

 

Nước Canh, dưới quyền cai trị của Trệ vương.

 

"Hắt xì——"

 

Tiếng hắt hơi vang dội có thể truyền từ sương phòng bên trái sang sương phòng bên phải.

 

"Lại là ai đang nhắc đến ta vậy?"

 

Thanh niên đầu đầy bím tóc ngạo nghễ bước đo, tay phải kẹp theo chiếc mũ giáp tạo hình dữ tợn oai phong, đi thẳng qua hành lang phía trước. Đi được nửa đường, bị gió thổi qua, anh ta không nhịn được hắt hơi một cái. Anh ta đưa tay xoa mũi, tiện tay ném mũ giáp cho người hầu.

 

Cấp dưới vội vàng đuổi theo bước chân hắn.

 

"Ngươi ngồi xuống đi, đứng đó chắn hết ánh sáng của ta."

 

Công Tây Cừu phẩy tay với hắn.

 

Cấp dưới đành phải ngồi xuống, cân nhắc xem nên mở lời như thế nào.

 

Còn chưa kịp sắp xếp lời nói, một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu, bưng đồ uống nóng bước vào tiền sảnh: "Tướng quân, mời dùng."

 

Cấp dưới nặn ra một nụ cười cảm tạ.

 

Đừng nhìn cô gái cha nuôi của Công Tây Cừu ban thưởng cho anh ta một hai năm trước này chỉ là vũ cơ, nàng ta ở bên cạnh Công Tây Cừu tuy không có danh phận thiếp thất, nhưng mọi việc lặt vặt trong hậu viện đều do một tay nàng ta quán xuyến, rất được sủng ái, trong mắt người ngoài cũng coi như nửa chủ nhân.

 

Gối đầu thổi gió mà...

 

Là thuộc hạ, hắn cũng sợ.

 

Đắc tội với người phụ nữ của cấp trên chẳng khác nào đắc tội với cấp trên.

 

Công Tây Cừu lười để ý đến những thứ kỳ quái hắn đang nghĩ, hỏi: "Hôm nay còn quân vụ gì khác không?"

 

Anh ta xưa nay chỉ lo đánh trận không lo quân vụ, lại thêm không có thực quyền, việc ít, thường giao cho người khác thay anh ta xử lý. Như vậy, cha nuôi nghĩa huynh của anh ta cũng yên tâm, Công Tây Cừu cũng được nhàn hạ, tu luyện còn thơm hơn đàm đạo với giấy tờ nhiều.

 

Cấp dưới lắc đầu: "Không có."

 

Công Tây Cừu ngửa đầu uống cạn một hơi.

 

"Không có việc gì tìm ta làm chi?"

 

Cấp dưới bị hỏi sững người, vẻ mặt bất đắc dĩ lại mang theo chút mong đợi: "Thiếu tướng quân, đã nhận được tin tức xuất chiến chưa?"

 

Công Tây Cừu nhàn nhã bắt chéo chân, ném đồ ăn vặt vào miệng.

 

"Chưa, sao vậy, ngươi có nghe ngóng được gì à?"

 

Khác với anh ta suốt ngày chỉ biết hưởng thụ, cấp dưới lại khá cầu tiến, ngày nào cũng luyện binh hoặc trên đường đi luyện binh. Hễ thấy Công Tây Cừu hơi rảnh rỗi là lại bày ra vẻ mặt "Thiếu tướng quân cứ nghỉ ngơi mãi thì võ công sẽ mai một", nhìn mà phát ngán.

 

Đúng là người dẫn đầu cạnh tranh mà.

 

Cấp dưới thở dài, cau mày.

 

"Thiếu tướng quân, việc này phải làm sao bây giờ?"

 

Võ tướng không ra trận đánh giặc, suốt ngày ngồi chơi xơi nước ở hậu phương, chờ mọc rêu mọc nấm sao? Vậy mà thiếu tướng quân nhà mình lại chẳng hề mặn mà, theo lời anh ta thì đám tướng địch ngoài tiền tuyến toàn là lũ gà mờ, không đáng để anh ta dốc toàn lực, chỉ tổ phí thời gian.

 

Công Tây Cừu nhìn hắn đã muốn nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao lại không tốt? Một thanh kiếm, đến lúc cần rút ra khỏi vỏ thì tự nhiên sẽ rút, trừ phi người cầm kiếm còn có lựa chọn sắc bén hơn. Chạy ra tiền tuyến đánh trận cũng chán lắm, Mạ mạ lại không có ở đó."

 

Đánh nhau với một đám gà mờ, chẳng ích gì cho việc tu luyện.

 

Cấp dưới bị anh ta phản bác đến cứng họng.

 

Công Tây Cừu nói tiếp: "Hôm nay lâm triều, chỉ nghe một đám lão thần già cỗi ngồi đó cãi nhau, nào là nhà ai lại cưới thêm thiếp, con trai nhà ai lại gây chuyện, đại thần nào lại làm to bụng thị nữ trong thời gian chịu tang cha mẹ. Chuyện đánh trận thì chẳng ai nhắc đến. Xem ra tiền tuyến yên ổn lắm, nhất thời chưa cần đến tướng quân nhà ngươi. Ngươi mà rảnh rỗi quá thì chơi với ta vài ván bắn bi..."

 

Haiz, không có bạn chơi đúng là buồn thật.

 

Kỹ thuật của đám hạ nhân kém cỏi, thắng mãi cũng chán.

 

Cấp dưới: "..."

 

Hôm nay hắn đến đây làm gì vậy?

 

Định khuyên thiếu tướng quân nhà mình "làm nũng" với cha nuôi, chắc chắn sẽ được điều ra tiền tuyến, dù sao võ giả võ đảm sinh ra là để chiến đấu, suốt ngày ru rú ở hậu phương chơi bắn bi với hạ nhân đúng là phí của giời, lại còn bị người ngoài chê cười.

 

Nhưng thiếu tướng quân nhà hắn lại chẳng để tâm.

 

Hắn bị lôi kéo chơi bắn bi cả buổi chiều.

 

Cuối cùng cũng không giữ hắn lại ăn cơm.

 

Cấp dưới vừa tức vừa bất lực.

 

Cuối cùng, "nữ chủ nhân" kia tiễn hắn ra cửa.

 

Cấp dưới chân thành nói: "Nếu có cơ hội thì cô hãy khuyên thiếu tướng quân nhiều hơn, Đại trượng phu sinh ra trong thời loạn, phải tay cầm đao ba thước lập công cái thế ."

 

Cô gái cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải đồng ý.

 

"Đương nhiên rồi."

 

Ban ngày mùa đông ngắn ngủi khác thường.

 

Trời vừa sập tối, đại sảnh lập tức được thắp sáng đèn nến.

 

Thanh niên chơi bắn bi cả buổi chiều, đang ngồi lười biếng đọc những cuốn sách khó hiểu. Nội dung trên sách được viết bằng thứ chữ đặc biệt của mẫu tộc thanh niên, nghe nói trên đời này còn nhận ra loại chữ này, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.

 

Nàng nhận thấy thanh niên lúc này trông đặc biệt điềm tĩnh, cứ như người chơi bắn bi trẻ con lúc chiều là một người khác vậy.

 

Công Tây Cừu ngẩng lên: "Không cần ai hầu hạ, lui xuống đi."

 

Cô gái do dự không chịu đi: "Có một chuyện..."

 

Công Tây Cừu đặt cuốn sách xuống.

 

"Nói ra thì nói."

 

Cô gái lúc này mới kể: "Phủ thượng vừa thanh lý một nhóm tai mắt, nhân thủ hơi thiếu, sáng nay định ra ngoài tìm vài người thích hợp, tình cờ gặp được ân nhân từng có ơn với nô gia... Thấy ân nhân gặp nạn nên tự ý làm chủ, lén lút cưu mang..."

 

Thấy sắc mặt cô gái khác thường, Công Tây Cừu đoán thân phận "ân nhân" này e là có chút vấn đề: "Đàn ông?"

 

Cô gái xuất thân từ thành Hiếu.

 

Nam giới dính dáng tới thành Hiếu, quả thực phiền phức.

 

Tám chín phần mười là con cá lọt lưới của tai họa kia, giấu trong phủ, nói nặng là chứa chấp tội phạm.

 

Tuy nhiên, anh ta quen biết cô gái cũng đã lâu.

 

Biết nàng không phải người không biết chừng mực.

 

Liền kiên nhẫn chờ nàng tiếp tục giải thích.

 

Quả nhiên cô gái lắc đầu: "Không phải, là nữ quyến."

 

Sắc mặt Công Tây Cừu hòa hoãn đôi chút.

 

Đàn ông và nữ quyến, mức độ nghiêm trọng hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Công Tây Cừu đối với nữ giới bao dung hơn nam giới rất nhiều.

 

"Người ở đâu?"

 

"Đang trốn trong phòng nô tỳ." Nàng dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Bị thương rất nặng, vị nữ lang kia vốn cũng xuất thân tướng môn, chỉ là cha nàng một sớm binh bại... Có một chuyện, nô tỳ phải thẳng thắn với ngài, cha nàng... hình như là bại tướng dưới tay tướng quân..."

 

"Thế, vậy thì cô cứ chăm sóc cô ấy cho tốt. Đợi cô ấy khỏi hẳn rồi tính sau. Tai mắt trong phủ phức tạp, không phải nơi an toàn, có lẽ một thời gian nữa, ta lại bị điều đi tiền tuyến, không thể chiếu cố các cô, phải sớm chuẩn bị hậu sự."

 

Công Tây Cừu không có ý định nhổ cỏ tận gốc.

 

Đối trận trên chiến trường, chỉ phân thắng bại.

 

Đấng nam nhi đường đường chính chính mà đuổi tận giết tuyệt nữ quyến đã mất chỗ dựa lại chịu nhiều đau khổ, thì anh hùng hảo hán chỗ nào?

 

Cô gái cúi đầu hành lễ.

 

"Cảm ơn tướng quân."

 

Nửa tháng sau, cuộc sống thường ngày của Công Tây Cừu vẫn như cũ.

 

Sáng lên triều điểm danh, ngáp ngắn ngáp dài nghe chuyện phiếm.

 

Chiều ngủ, bắn bi, phổ nhạc.

 

Tối tu luyện.

 

Điều duy nhất bất ổn trong phủ là, có nô bộc thị nữ thức đêm nói giữa đêm khuya nhìn thấy thứ giống như bóng rắn lướt qua, dọa cho hồn vía lên mây.

 

Nhìn kỹ lại thì chẳng có gì cả.

 

Công Tây Cừu nắm lấy bảy tấc của con rắn nhỏ trên xà nhà.

 

Nó tan biến trong tay anh ta thành văn khí, ngay sau đó giãn ra hóa thành một bức thư màu đỏ son tao nhã. Ngửi nhẹ, vẫn còn ngửi thấy chút hương ngọt ngào khiến người ta mê muội. Công Tây Cừu lạnh mặt, tay kia giơ cây nến lên xem xét cẩn thận, đọc lướt qua.

 

Trên đó đều là một số việc xảy ra gần đây.

 

Đều được viết bằng chữ viết quen thuộc của đồng tộc.

 

Ví dụ như Trịnh Kiều g**t ch*t sư huynh Yến An.

 

Ví dụ như trong nước Canh có thế lực phất cờ khởi nghĩa, thảo phạt bạo chúa, người hưởng ứng rất đông, trong thời gian ngắn nhất đã càn quét khắp các châu quận, ngay cả thế lực của Ngô Hiền ở Thiên Hải cũng gia nhập.

 

Sau đó là các nhà điều động binh lực.

 

Đợi anh ta xem xong cũng không thấy tên Thẩm Đường, thậm chí một chữ về quận Lũng Vũ cũng không có. Lạ thật, náo nhiệt như vậy, với tính cách của Mạ mạ bộ không nhúng tay vào sao?

 

Công Tây Cừu búng tay đánh tan bức thư.

 

Lẩm bẩm: "Lúc nào cũng toàn đưa tin vô dụng..."

 

Bất chợt, giơ tay đánh ra một chưởng. Chưởng phong kia vừa vặn va chạm với mũi tên xuyên qua giấy cửa sổ. Nhìn mũi tên bị đánh rơi xuống đất, trên mũi tên còn ghim một bức thư, Công Tây Cừu tiện tay hút nó lại. Mở thư ra, sắc mặt anh ta trầm xuống thấy rõ.

Bình Luận (0)
Comment