475
Công Tây Cừu nhớ nhân tình của nghĩa huynh vốn là nữ tôn thất.
Trước khi xuất giá, nàng ta nổi tiếng là người đẹp.
Đến tuổi cập kê, nàng ta thành hôn với một công tử thế gia nào đó. Vợ chồng sau khi cưới cầm sắt hài hòa, thật sự hạnh phúc một thời gian. Nhưng những ngày tháng tốt đẹp này không kéo dài, bởi vì nàng ta hai năm không có thai, chồng cũng dần dần có mới nới cũ, bỏ mặc nàng ta ở hậu viện.
Chồng lưu luyến chốn bụi hoa, nàng ta cũng không chịu thua kém.
Sau đó, chồng của nàng ta chết trong cuộc chính biến, theo luật pháp nước Canh, nàng ta phải vào chùa Thừa Khang xuống tóc, cuộc sống cũng không còn phóng túng tự do như trước. Nàng ta đang chuẩn bị an phận thủ thường, nửa đời còn lại nương nhờ cửa Phật, sống qua ngày đoạn tháng, nào ngờ Trệ vương lại làm ra chuyện đồi bại.
Trái tim yên lặng lại bùng cháy.
Những phụ nữ sống lâu năm trong chùa Thừa Khang, nói dễ nghe là cầu phúc cho quốc gia, nói khó nghe là một đám quả phụ đáng thương bị hạn chế tự do, sống qua ngày tháng cơ cực. Nàng ta từ nhỏ được sống trong nhung lụa, làm sao chịu đựng được những điều này? Bèn nảy sinh những ý nghĩ khác.
Chuyện Trệ vương dẫn người làm ô uế chùa Thừa Khang giống như giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra ngoài.
Nếu Trệ vương còn muốn giữ lại danh tiếng, chỉ có hai con đường. Một là phóng hỏa thiêu rụi chùa Thừa Khang, nhưng điều này thuộc loại "không đánh đã khai", là hạ sách, hai là tìm một lý do ban ân, cho các quả phụ trong chùa Thừa Khang được chọn người tốt để tái giá.
Nàng ta muốn thông qua tái giá thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Người tái giá, thân phận địa vị lại không thể quá thấp.
Bèn nhắm vào con trai ruột của Đường Quách.
Thực ra xét về ngoại hình và năng lực, nàng ta càng thích con trai nuôi của Đường Quách, tiếc là con nuôi đó là người man di dị tộc, là thanh đao xông pha trận mạc cho nhà Đường Quách. Vì vậy, dưới sự chủ động tỏ ý của nàng ta, con trai ruột của Đường Quách tự nhiên dễ dàng mắc câu.
Nhưng hôm nay——
Nàng ta nhìn hai huynh đệ khoác vai bá cổ đi tới, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn tiến lên chắp tay hành lễ.
"Không cần đa lễ, đã lâu không gặp."
Nghĩa huynh thành thạo nắm lấy tay nàng ta.
Quay đầu nói: "Đây là nghĩa đệ của ta, Công Tây Cừu."
Chưa kịp để người phụ nữ lên tiếng, đã bị kéo vào trong phòng. Bên trong phòng được bài trí tinh xảo xa hoa, hoàn toàn là tiêu chuẩn của con gái nhà quyền quý, không hề liên quan đến Phật gia chú trọng thanh tịnh. Công Tây Cừu cũng bước vào trong phòng.
Mùi phấn son nồng nặc xộc vào mũi khiến anh ta cau mày, ngay cả bàn thờ Phật được thờ phụng trong phòng cũng bị bao phủ, lư hương lại không có một chút đàn hương nào. Công Tây Cừu thầm mắng trong lòng, xoay người đóng cửa lại, tùy tiện chọn một chỗ có tầm nhìn tốt, khoanh chân ngồi xuống, thích thú nhìn nghĩa huynh đang vội vàng muốn cởi bỏ dải lụa của người ta. Đối phương quẫn bách, hai tay đẩy ra không chịu phối hợp.
Nghĩa huynh nổi giận: "Nàng làm gì vậy?"
Người phụ nữ xấu hổ liếc nhìn về phía Công Tây Cừu.
Anh ta thậm chí còn nhàn nhã rót cho mình một chén trà.
Nghĩa huynh hiểu ra: "Lát nữa hắn cũng đến."
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch: "..."
Không phải là không thể chấp nhận, xét về chất lượng, Công Tây Cừu tốt hơn những nam sủng nàng ta từng chơi đùa nhiều, nhưng khi đó nàng ta là người ở vị trí cao hơn, đùa bỡn kẻ ở vị trí thấp hơn, chiếm thế chủ động. Ngay cả khi dan díu với nghĩa huynh của Công Tây Cừu, cũng có ý đồ thuần phục con lợn rừng này, quyền chủ động vẫn nằm trong tay nàng ta. Nhưng những lời hôm nay, lại tr*n tr** biến nàng ta thành món đồ chơi của hai huynh đệ!
Người phụ nữ thay đổi thái độ tình trong như đã, mặt ngoài còn e, thừa dịp đối phương không chú ý, dùng sức vùng vẫy thoát ra, cũng triệt để chọc giận đối phương.
Hắn ta giận dữ đẩy mạnh người phụ nữ ngã xuống giường, phát ra tiếng "thịch" nặng nề: "Danh tiếng trước kia của ngươi, tự mình không rõ ràng sao? Lúc này còn giả vờ thanh cao với ta? Cho ngươi hầu hạ cũng là nể mặt ngươi!"
"Cút!"
Câu trả lời của người phụ nữ chỉ có một chữ.
Hai người giằng co xô đẩy.
Nghĩa huynh không những không tức giận còn cười, dưới ánh mắt kinh hoàng của người phụ nữ, hắn cúi người xuống xé rách y phục của nàng ta. Tuy rằng hắn ta lười biếng tu luyện, cơ bắp trên người đã như trăm sông đổ về biển, hợp nhất làm một, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông đang độ tráng niên, sức lực cũng không thể xem thường.
Chỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, lộ ra một chiếc yếm đào thêu hình uyên ương tinh xảo ôm sát người và một mảng lớn da thịt trắng như tuyết ở cổ.
Đồng thời còn kèm theo tiếng kêu thét kinh hãi chói tai.
Tuy nhiên——
Lại không phải vì y phục bị xé rách.
Người phụ nữ kinh hồn bạt vía nhìn Công Tây Cừu không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng nghĩa huynh, người này nhanh như chớp giơ tay ra, dễ dàng bẻ gãy cổ tên đàn ông đang đè trên người nàng ta. Tiếng xương gãy bị tiếng thét chói tai của nàng ta dễ dàng che lấp.
Người phụ nữ: "..."
Nàng ta ngây người nhìn Công Tây Cừu đang đứng trước giường mình.
Nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân dâng thẳng l*n đ*nh đầu.
Nàng ta cố gắng kìm nén tiếng hét trong cổ họng.
Công Tây Cừu thản nhiên nói: "Phu nhân có biết phải làm gì mới có thể bảo toàn tính mạng không? Đứng dậy chạy ra ngoài kêu cứu, hay là——"
Lời còn chưa dứt của anh ta, rơi vào tai người phụ nữ lại như là lá bùa đòi mạng của Diêm Vương. Mặc dù nàng ta không biết tại sao Công Tây Cừu lại đột nhiên giết nghĩa huynh của mình, nhưng chắc chắn, tuyệt đối không phải vì nàng ta, càng không phải ra tay nghĩa hiệp. Mạng sống của nàng ta, chẳng đáng một xu.
Công Tây Cừu: "Ta nghĩ phu nhân hẳn là người thông minh."
Người phụ nữ run rẩy môi: "Dĩ, dĩ nhiên."
Nghe được câu trả lời, Công Tây Cừu gạt bỏ vẻ u ám trên mặt, lại mỉm cười nói: "Thế thì, tiểu đệ sẽ không quấy rầy đêm xuân của nghĩa huynh và phu nhân nữa. Ta ra ngoài dạo chơi."
Trước khi bước ra khỏi phòng, Công Tây Cừu liếc thấy người phụ nữ kia đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi trên chăn, miệng phát ra tiếng r*n r* đè nén nhưng khêu gợi, âm thanh càng lúc càng cao vút. Còn nghĩa huynh của anh ta thì nằm quay mặt một góc độ kỳ lạ về phía cửa.
Anh ta tri kỷ lui ra, đóng cửa lại, trong lòng thở dài.
"Đã bảo ngươi phải nghe lời cha ngươi rồi mà, nếu chăm chỉ tu luyện, sao có thể chết uất ức như vậy chứ."
Thật ra anh ta và nghĩa huynh này không có thù oán gì lớn, thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn cũng không đến mức phải lấy mạng người ta, nhưng cả tộc Công Tây hai trăm sáu mươi tư người vô tội bị diệt vong, không một ai được chết tử tế, Đường Quách chết một đứa con trai hẳn là không quá đáng chứ?
Công Tây Cừu lẩm bẩm cười nói: "Ừm, không quá đáng."
Đi đến hành lang còn gặp một tên thân vệ khác của Trệ vương cũng đang tìm thú vui, anh ta bình tĩnh chào hỏi đối phương.
Đối phương hỏi anh ta tại sao lại ở đây, Công Tây Cừu trả lời: "A huynh vừa nói muốn dẫn ta đi chơi cùng, ta liền đi theo, ai ngờ a huynh lại đi luận kinh Phật với ni cô trong chùa, ta thấy thật vô vị nên tự mình quay về."
Thân vệ của Trệ vương: "..."
Tuy vô lý nhưng cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Công Tây Cừu vốn là như vậy, ngay cả nghĩa huynh của anh ta cũng thường xuyên chế giễu anh ta vô dụng, đầu óc còn có chút vấn đề.
Có thiên phú nhưng lại không dùng được.
Hỏi xong cũng không để tâm nữa.
Nghe Công Tây Cừu chủ động muốn tiếp quản việc bảo vệ Trệ vương và hai vị vương thúc, hắn liền chỉ đường cho anh ta —— tên man di này bằng lòng hy sinh cơ hội vui chơi hưởng lạc, thay người khác trực ban, đúng là cầu còn không được.
Anh ta ở đó, đám người Trệ vương sẽ an toàn.
Công Tây Cừu chắp tay: "Cảm ơn."
Đội hộ vệ Trệ vương mang theo, thực lực không tồi, cũng không phải ai cũng lơ là nhiệm vụ, bị sắc đẹp mê hoặc tâm thần.
Tổng thể thực lực, không thể xem thường.
Quan trọng nhất là, để bảo vệ những người phụ nữ ở chùa Thừa Khang an tâm lễ Phật, cầu phúc cho quốc gia, vương thất đã bố trí hai ngàn tinh binh ở bên ngoài chùa. Dưới chân núi còn có binh mã cải trang thành thường dân, người thống lĩnh chính là Đường Quách, cha nuôi của Công Tây Cừu.
Về phần tại sao Đường Quách từng được ca tụng là trụ cột của nước Canh, giờ lại làm cái việc canh cửa trông chừng cho Trệ vương, thì chỉ có bản thân ông ta mới rõ. Những võ giả võ đảm khác theo đuổi thực lực, Đường Quách lại theo đuổi quyền lực địa vị, tiền tài của cải.
Ai có thể thỏa mãn được lòng tham vô đáy của ông ta, ông ta sẽ bán mạng cho kẻ đó.
Tại sao Công Tây Cừu lại chọn hành động vào ngày hôm nay?
Bởi vì những kẻ chủ mưu sát hại cả tộc Công Tây năm xưa, đều có mặt ở đây —— Trệ vương khi đó mới vào triều, cũng không biết hắn ta lấy tin tức từ đâu, phát hiện tộc Công Tây có liên quan đến họa cổ của nước Vũ, hắn ta nóng lòng lập công, lại không muốn chia phần cho những huynh đệ khác, liền liên kết với lực lượng tôn thất phe cánh của mình, đứng ra phát động tai họa này.
Công Tây Cừu biết kẻ đứng sau màn thuộc tôn thất nước Canh.
Nhưng vẫn luôn không chắc chắn rốt cuộc là ai.
Những hồ sơ, văn thư liên quan đã sớm bị xử lý sạch sẽ.
Năm đó Công Tây Cừu may mắn sống sót, trốn thoát khỏi kiếp nạn, có một khoảng thời gian trí nhớ mơ hồ. Đợi anh ta tỉnh táo lại đôi chút, nhớ ra nguyên nhân hậu quả của vụ diệt tộc, thì đã trở thành con nuôi của Đường Quách. Đối phương rất tin tưởng anh ta, thậm chí có thể nói là nuông chiều.
Anh ta không phải chưa từng nghĩ đến báo thù.
Nhưng chênh lệch thực lực quá lớn.
Một cuộc tấn công không thể gây tổn hại cho kẻ địch chỉ là hành động tự sát vô nghĩa, dù sao cũng đã nhận giặc làm cha rồi, ẩn nhẫn thêm một thời gian thì có sao?
Công Tây Cừu liền lợi dụng bất cần đời làm lớp vỏ bọc, diễn vai một kẻ man di ngu ngốc bị người ta chế giễu phát huy vô cùng tinh tế.
Anh ta cũng muốn biết.
Ranh giới cuối cùng của Đường Quách đối với anh ta là ở đâu!
Tại sao lại đường hoàng nhận nuôi hậu duệ của tộc Công Tây?
Hôm nay, có lẽ sẽ có câu trả lời.
"Ta đến thay ca, các ngươi đi chơi đi?"
Thân vệ của Trệ vương từ chối: "Không cần."
Công Tây Cừu thấy vậy thở dài: "Sao phải thế chứ."
"Cái gì?"
"Sao phải ở lại tự tìm đường chết!"
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, tua đỏ trên mũi xà kích không biết từ lúc nào đã xuyên qua ngực một người, tiếng nổ chấn động khiến mấy người gần đó văng ra.
Lần đầu tiên trong đời, Công Tây Cừu không còn kìm nén thực lực của mình nữa, mặc cho võ khí từ đan phủ điên cuồng bộc phát, tràn ngập khắp tứ chi toàn thân. Toàn bộ võ giáp lập tức hình thành.
Luồng khí thế sức mạnh hủy diệt, đánh sập cung điện.
Cùng lúc đó, bên ngoài chùa cũng vang lên tiếng binh đao.
________________
Nấm: Hôm nay ta đọc được một bài bình luận gỡ mìn cực kỳ khó hiểu.
Người viết bài nói truyện này khoác lác vỏ bọc nữ cường, treo mác không CP để lừa người đọc đặt mua, thực chất lại đi theo hướng tình cảm, còn mắng tác giả (ý chỉ bản thân ta) não tàn, dám gán ghép nữ chính với nam chính não tàn, chắc chắn là mẹ kế sủng nam sủng đến mức mê muội rồi.
Vậy nên, ta xin đính chính một chút.
Nhãn của tiểu thuyết ngay từ đầu đã là 1V1, xuyên không, phấn đấu, sảng văn, nhẹ nhàng và truyền cảm hứng.
Từ đầu đến cuối ta chưa từng nói là không CP, nhãn 1V1 to đùng, danh sách nhân vật có cả nam chính, đều bày ra đó, cho dù sự tồn tại của nam chính chỉ giới hạn trong lời cảm ơn khi mọi người bình chọn, tặng thưởng, đề cử, nhưng hắn vẫn luôn ở đó.
Ta thậm chí còn không dám nói đây là truyện nữ cường, bởi vì ta nhớ truyện nữ cường chính thống đều là nữ chính tự chủ tự lập, Đường muội tuy độc lập mạnh mẽ, nhưng ban đầu đội ngũ của cô ấy toàn là nam phụ, không thể vì bọn họ là nhân vật phụ mà phủ nhận giới tính của bọn họ. Vì vậy, quá trình khởi nghiệp của Đường muội cũng dựa vào không ít bạn bè nam giới.
Chỉ dựa vào một mình ông chủ thì công ty cũng không thể lọt vào top 500 thế giới được, đúng không?
【 Nói cực đoan hơn một chút, chính là dựa vào cả phụ nữ (bản thân cô ấy và đội ngũ nữ) và đàn ông (đội ngũ nam) 】
Hơn nữa, nói truyện đi theo hướng tình cảm càng là chuyện hoang đường.
Nữ chính có phải ** d*m đâu, nam chính hắn mới tám tuổi, còn mặc quần thủng đít ngồi xổm trong rừng sâu núi thẳm, lấy đâu ra tuyến tình cảm. Tuổi thơ hắn đầu óc không được nhanh nhạy thật sự là có nguyên nhân. Nói đơn giản là CPU tạm thời chưa gánh nổi hệ thống _(:з」∠)_
Đợi hắn phát triển thêm chút nữa...
Ta thật sự không hiểu nổi.
Nam chính truyện nam tần tam cung lục viện là tài năng và sức hút, nữ chính truyện nữ tần lại cứ phải phấn đấu sự nghiệp độc thân đến chết, người làm công ăn lương trên con đường phấn đấu gặm một cây cỏ non cũng không được hay sao?