Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 476

Editor: Đào Tử

 

Cre: @plus_Q_

 

Chương nì 13k chữ nên lạm quyền xíu: Má ơi chồng iu ngol quá huhu, michos điên rùi ahhhhhhhh, dạo này chồng iu nhìu hàng quá hít ke khum kịp, nội tâm gào thét cười ngu ngơ nãy giờ :))))

 

Childe là ai? Đối với người mù, anh ấy là ánh sáng. Đối với người đói, anh ấy là đầu bếp. Đối với người khát, anh ấy là nước mát. Nếu Childe nghĩ, tôi đồng ý. Nếu Childe nói, tôi sẽ lắng nghe. Nếu Childe có một triệu người hâm mộ, thì tôi là một trong số họ. Nếu Childe có mười người hâm mộ, thì tôi là một trong số họ. Nếu Childe chỉ có một người hâm mộ, thì đó là tôi. Nếu Childe không có người hâm mộ nào, thì đó là do tôi không còn tồn tại. Nếu cả thế giới chống lại Childe, thì tôi chống lại cả thế giới. Tôi sẽ yêu Childe cho đến hơi thở cuối cùng.

 

_______________________________

 

"Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Trệ vương phẫn nộ, đẩy mạnh Vương thái hậu đang quấn lấy mình ra, cả người chỉ mặc độc một lớp áo ngoài, tr*n tr** như quả đạn pháo xông ra ngoài, dùng võ khí chẻ đôi luồng khí đang ập tới, miệng không quên quát mắng: "Người đâu, có ai không, đều chết hết rồi à!"

 

Lúc này khói bụi vẫn chưa tan hết.

 

Trệ vương nghe thấy một người cười khẩy: "Phải, chết hết rồi."

 

Sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi.

 

Đôi mắt vốn bị mỡ thịt lấn thành một đường thẳng vậy mà lại kỳ diệu mở to gấp đôi, miễn cưỡng có thể nhìn thấy sự kinh hãi đang cuồn cuộn trong đáy mắt hắn ta qua khe hở. Hắn ta nhận ra giọng nói này, đợi khói bụi tan đi một chút, để lộ ra thân hình khiến người ta kinh hãi kia...

 

Một dự cảm chẳng lành mơ hồ xuất hiện.

 

"Công Tây Phụng Ân, ngươi muốn tạo phản ư?"

 

Bộ võ giáp của vị tướng trẻ tuổi này rất đặc biệt.

 

Hai tay đeo giáp tay hình rắn, giáp vai, hộ eo ở thắt lưng giống như con rắn đầu đuôi nối liền nhau, mở to đôi mắt rắn khiến người ta run sợ, nhìn chằm chằm vào kẻ thù, đồng thời cũng phác họa rõ ràng đường eo. Giáp dài đến bắp chân, chân đi giày đen.

 

Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.

 

Một võ giả võ đảm như vậy, nếu có thể dùng cho mình thì khỏi phải nói nhiều, nhưng nếu đứng đối diện, lại còn nhòm ngó cái đầu của mình —— chỉ trong khoảnh khắc thất thần, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng hắn ta, thấm ướt cả lớp áo ngoài.

 

Nhìn những mảnh giáp vảy rắn kín mít trên áo giáp của Công Tây Cừu, một cảm xúc không rõ ràng kèm cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông thẳng lên não, hắn ta ngoài mạnh trong yếu. Lại thất thố trước câu nói tiếp theo của Công Tây Cừu: "Ta họ Công Tây, tạo phản chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"

 

Nói đến đây, Công Tây Cừu còn có một điều không hiểu.

 

Đường Quách thì thôi đi.

 

Tại sao Trệ vương thân là một trong những kẻ chủ mưu diệt tộc Công Tây, lại có thể dung túng cho Công Tây Cừu sống nhăn nhở, lời nói thậm chí không có chút kiêng dè đề phòng nào. Nói kẻ này tâm địa rộng lớn đi, tên này cũng không thể nào sống sót dưới tay Trịnh Kiều đa nghi b**n th**.

 

Trán Trệ vương toát ra mồ hôi lạnh.

 

Híp híp mắt: "Ngươi, ngươi nhớ ra rồi?"

 

Công Tây Cừu: "..."

 

Anh ta nói: "Thù diệt tộc, một ngày cũng không dám quên."

 

Câu này nói ra hơi chột dạ.

 

Thực ra anh ta có một khoảng thời gian rất dài không nhớ chuyện này, thậm chí còn lầm tưởng mình lén lút bỏ trốn ra ngoài phiêu bạt.

 

Trệ vương lập tức lộ ra vẻ hung ác.

 

Không nói nhảm nữa, hôm nay Công Tây Cừu chắc chắn phải chết!

 

Trong chớp mắt, hai tên vương thúc từ gian phòng gần đó xông ra, ba người chiếm cứ ba góc, vây Công Tây Cừu ở giữa. Tuy rằng vương thất nước Canh gây nhiều tội ác, nhưng thân là người trong vương thất, hưởng hết tài nguyên một nước, dĩ nhiên võ vận hưng thịnh, hưởng thụ không hết, cho nên ba người trước mắt đều là võ giả, hơn nữa còn là võ giả võ đảm thực lực không hề yếu. Mặc dù hai tên vương thúc tuổi đã cao, không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng đã tu luyện hơn hai mươi năm, kinh nghiệm đầy mình.

 

Lập tức không nói nhảm, đột nhiên ra tay.

 

Ba người đồng thời khoác võ giáp lên người.

 

Công Tây Cừu khẽ nhếch môi cười khẩy.

 

Anh ta không hề để ba người này vào mắt.

 

Kẻ khó đối phó là Đường Quách ở dưới chân núi.

 

Phải nhân lúc đối phương chưa tới g**t ch*t ba người này, nếu không, muốn ra tay sẽ khó khăn hơn.

 

Đối mặt với thế gọng kìm ba phía, Công Tây Cừu không lùi mà tiến, anh ta quát lớn một tiếng, chùm tua đỏ đã hút no máu quét một đường đỏ rực trên không trung, đầu nhọn như đầu rắn lao thẳng vào mặt một người, hoàn toàn không để hai người còn lại vào mắt. Trệ vương bị nhắm đến đầu tiên kinh hãi trong lòng, nhưng hắn đã bỏ bê võ học mấy năm, lúc này chỉ có thể vội vàng chống đỡ.

 

Khoảnh khắc binh khí giao nhau, hắn cảm thấy một lực mạnh như núi Thái Sơn đè xuống, hai chân trụ vững, mặt đất dưới chân rung chuyển, lún xuống nửa đoạn. Hai tay hắn cầm đao, kinh hoàng phát hiện thân đao phát ra tiếng r*n r* như không chịu nổi gánh nặng, vết nứt lan rộng.

 

"Thằng nhãi ranh ngươi dám!"

 

Thấy Công Tây Cừu sắp đánh trúng, một tên vương thúc lập tức nổi giận, hai tay cầm trọng chùy từ trên xuống dưới nện vào đỉnh đầu hắn, người còn lại thì cầm trường đao muốn chém Công Tây Cừu làm đôi. Võ khí bộc phát khiến toàn bộ chùa Thừa Khang rung chuyển.

 

Tăng nhân ở xa đã sớm bỏ chạy.

 

Những người ở gần...

 

Đừng nói đến chuyện thoát chết, ngay từ đầu đã bị chấn động đến mức khí huyết đảo ngược, hôn mê hoặc chết ngay tại chỗ, ví dụ như Vương thái hậu. Cho dù không chết, những tòa nhà đổ sập cũng có thể chôn vùi người ta tại chỗ. Sắc mặt Công Tây Cừu lạnh lùng, võ khí bộc phát ngưng tụ thành một con trăn khổng lồ vân lưới xanh đen gần như ngưng thực. Khoảnh khắc con trăn này xuất hiện, ngay cả trời đất xung quanh cũng như muốn đóng băng.

 

Nó bảo vệ điểm mù mà Công Tây Cừu không thể để ý, mắt trăn lạnh lẽo, há cái miệng to như chậu máu, dùng sức vung đuôi trăn đập vào đôi trọng chùy, đồng thời cắn lấy trường đao chém ngang hông. Âm thanh chói tai kèm theo tia lửa b*n r* chói mắt.

 

Hai tên vương thúc đồng thời biến sắc.

 

Ầm ầm!

 

Phụt——

 

Công Tây Cừu dùng trường kích chém vào khuôn mặt đầy mỡ của Trệ vương, chỉ nhẹ nhàng một cái đã chém hắn thành hai mảnh.

 

Sau đó xoay tay, trường kích trong tay biến thành một cây roi dài hình thù kỳ lạ, to bằng cánh tay phụ nữ, mọc đầy gai nhọn.

 

Đầu roi dài giống như đầu rắn, dưới sự điều khiển của Công Tây Cừu, nó linh hoạt như cánh tay, bám sát thân trăn khổng lồ, mượn sự che chắn đột nhiên đánh vào cổ một tên vương thúc. Tên vương thúc đó chỉ đành bỏ trường đao bị trăn khổng lồ ngoạm lấy, thân hình vội vàng lùi lại.

 

Nhưng vẫn chậm một bước.

 

Đầu rắn của roi dài lại há miệng nhỏ cắn đứt một mảng thịt ở cổ họng lão, máu tươi phun ra, cơn đau dữ dội khiến sắc mặt lão méo mó. Công Tây Cừu không quan tâm đến những thứ khác, thừa thắng xông lên, dường như giữa trời đất chỉ còn lại một mình anh ta, không còn ai khác.

 

Nhưng chưa kịp đến gần, hai bóng thú lạ đồng loạt lao về phía trăn khổng lồ, một con gấu, một con cá sấu, đều là mãnh thú hung dữ.

 

Cố gắng vãn hồi lại một chút cục diện.

 

Nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

 

Công Tây Cừu lách người, né tránh mấy mũi tên bắn tới từ phía sau, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, việc né tránh không chỉ đơn giản hai chữ "khó khăn" có thể diễn tả hết. Mà năm mũi tên này chỉ là hư chiêu, sát chiêu thực sự ẩn giấu trong đó.

 

Mũi tên này trong suốt vô hình.

 

Chỉ trong khoảnh khắc xuyên qua mục tiêu, mang theo máu tươi, mới có thể nhìn thấy hình dạng của nó. Đúng như tên vương thúc này dự liệu, mũi tên kia quả thực đã xuyên qua mục tiêu, nhưng đóa hoa máu tươi trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Công Tây Cừu ngược lại còn nở một nụ cười khẩy lẽo quỷ dị với lão.

 

Toi rồi!

 

Ý nghĩ vừa dấy lên trong lòng.

 

Cái lạnh thấu xương liền truyền đến từ trên cao.

 

Không biết từ lúc nào Công Tây Cừu đã đứng trên không trung, cung tên trong tay giương đầy, vô số mũi tên ngưng tụ từ võ khí lập tức thành hình.

 

"Đến, lên đường xuống suối vàng thôi!"

 

Giữa sườn núi, một luồng sáng đang lao nhanh về phía này, chỉ trong nháy mắt đã đến cổng chùa Thừa Khang, đồng thời còn kèm theo một tiếng quát giận dữ quen thuộc: "Nghịch tử, dừng tay!"

 

Nhưng thứ chờ đợi lại là mũi tên rời khỏi dây cung.

 

Hai tên vương thúc lập tức triệu hồi thú ảnh hộ thân.

 

Đủ để đỡ trực diện.

 

Nhưng không ngờ——

 

Công Tây Cừu lại càng tàn nhẫn hơn, làm một việc tự mình hại mình.

 

Trăn khổng lồ tự bạo.

 

Vụ nổ kinh thiên động địa rung chuyển cả núi non thẳng lên trời.

 

Năng lượng nổ tung trong khoảnh khắc đó đủ để nghiền nát hai tên vương thúc thành tro bụi, cho dù đôi chân già yếu của Đường Quách có chạy nhanh đến đâu, cũng chỉ có thể vơ được một nhúm tro tàn. Mặc dù Công Tây Cừu cố ý khống chế phạm vi vụ nổ, nhưng gần nửa chùa Thừa Khang vẫn biến thành hố sâu vài thước.

 

Hài lòng nhìn tuyệt tác của mình, anh ta đưa ngón cái lau đi vết máu bên khóe môi, như thể người bị nội thương không phải là mình.

 

Vẫn có thể cười rạng rỡ hơn cả hoa.

 

"Cha nuôi khỏe chứ."

 

Đôi mắt mang theo ánh sáng Đường Quách quen thuộc.

 

Trong vắt, tựa như một hồ nước sâu thấy đáy.

 

"Vội vàng thế này, đến chịu tang sao?"

Bình Luận (0)
Comment