483
Chủ công nhà mình thế nào?
Khang Thời thân là thuộc hạ sao có thể nói lời khó nghe được?
Đương nhiên là khen!
Khen đến chết mới thôi!
Hận không thể dán hết hoa điểm mười của trường mẫu giáo lên mặt cô, đây tuyệt đối là chủ công Khang Thời hài lòng nhất từ trước đến nay, không ai sánh bằng! Cộng thêm miệng lưỡi của văn sĩ văn tâm vốn dĩ "ba hoa", Thẩm Đường liền trở thành độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.
Nào là thiếu niên anh tài, thương dân như con, phong thần tuấn lãng, ý khí ngất trời, văn võ song toàn, long tinh hổ mãnh, thiếu niên lão thành... cứ thế không tiếc thiếp vàng lên mặt Thẩm Đường.
Tuy nhiên——
Đây đều không phải là điều văn sĩ quan tâm nhất.
Ông im lặng nghe hết một tràng ca ngợi, sau đó, lời nói đã ninh nhừ trong bụng, mới khéo léo hỏi năng lực ngự hạ của Thẩm Đường. Khang Thời tự cho là mình đã hiểu ý tứ, cười nói: "Tiên sinh đã từng đến quận Hà Doãn chưa?"
Văn sĩ đáp: "Chưa từng đến, nhưng cũng có nghe nói qua."
Thực ra vẫn là nghe từ Yến Hưng Ninh.
Quận Hà Doãn hiện tại trong miệng Yến An là một vùng đất an cư lạc nghiệp, trị vì thịnh vượng, dân chúng an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, tất cả đều nhờ vào hai năm tâm huyết của Thẩm Đường. Quận Hà Doãn trước kia chỉ là vùng rừng thiêng nước độc, nơi hãn phỉ hoành hành.
Theo ông được biết, vị Thẩm quân này nhậm chức hai bàn tay trắng, không có khoản hỗ trợ nào, nhân lực, vật lực, tài lực đều phải tự mình xoay sở. Trong mắt bất kỳ ai, Thẩm quân non nớt đến quận Hà Doãn, sớm muộn gì cũng bị lột da rút xương, ăn đến không còn chút cặn.
Ai ngờ người ta lại có thể biến thối nát thành kỳ tích!
Nhưng những gì văn sĩ nghe được đều là đại khái, nội dung không chi tiết bằng lời kể của Khang Thời. Trên thực tế, tình cảnh khi Thẩm Đường nhậm chức còn khó khăn hơn những gì ông nghe được. Những khó khăn chồng chất cùng những cái đầu bị chém rơi, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Sau đó lại bằng nhiều thủ đoạn khác nhau vực dậy nền kinh tế ao tù nước đọng của quận Hà Doãn, năng lực kiếm tiền thuộc hàng nhất đẳng.
Ngay cả gia chủ Từ Giải của Từ thị Thiên Hải cũng muốn kết thành tri kỷ.
Văn sĩ càng nghe càng hài lòng.
Đặc biệt là khi nghe đến những thủ đoạn kinh doanh, ý cười đã hiện lên trên khóe môi. Khang Thời thấy vậy, cũng cảm thấy tự hào, liền muốn thay chủ công giữ chân vị này lại. Mặc dù văn khí của người này mỏng manh, nhưng văn sĩ văn tâm không nhất thiết phải ra chiến trường.
Đống nội chính kia thật sự khiến mèo chê chó ghét.
Biết đâu văn sĩ này lại thích thì sao.
Hơn nữa, văn sĩ văn tâm được Yến Hưng Ninh để mắt giao phó trọng trách, sao có thể là người tầm thường?
Ánh mắt Khang Thời nhìn văn sĩ thêm vài phần ôn hòa.
Vị này nói không chừng chính là đồng liêu tương lai.
Văn sĩ có lòng lôi kéo, Khang Thời có ý giữ chân.
Hai người ba câu hai lời đã nhanh chóng kéo gần quan hệ, trên đường vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, người không biết còn tưởng họ là bạn cũ tri kỷ lâu ngày gặp lại. Tuy nhiên, thủ tục cần thiết vẫn phải làm, Khang Thời dẫn văn sĩ đến gặp Chử Kiệt.
Việc cấp bách là phải "xác minh thân phận" cho văn sĩ!
Mọi người trong chủ trướng đều có mặt.
Nghe xong lai lịch và hành động vĩ đại của văn sĩ, ánh mắt mọi người nhìn về phía ông nửa tin nửa ngờ xen lẫn kính phục. Chử Kiệt thậm chí còn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chắp tay hành đại lễ với ông. Mười mấy năm giao thiệp với Thập Ô, không ai hiểu rõ hơn hắn làm được những điều này khó khăn đến nhường nào, nguy hiểm ra sao. Nhưng văn sĩ chỉ nhận nửa lễ: "Chuyện này không phải công lao của một mình ta, tướng quân quá lời rồi."
Công lao lớn nhất vẫn là của Yến Hưng Ninh.
Là bạn bè, ông cũng hy vọng danh tiếng của Yến Hưng Ninh sau này sẽ tốt đẹp hơn một chút, không đến nỗi bị hậu nhân chỉ trích là nịnh thần. Bản thân Yến An không quan tâm đến hư danh, nhưng là bạn bè, ông không thể không quan tâm. Văn sĩ nói: "Tất cả đều nhờ vào chí hữu Yến An mới có thể thành công."
Chử Kiệt nhíu mày: "Yến An?"
Hắn biết rõ mấy vị trọng thần bên cạnh Trịnh Kiều.
Danh tiếng của Yến An tuy tạm được, nhưng kẻ suốt ngày giúp bạo quân Trịnh Kiều thu dọn tàn cuộc, lau chùi hậu quả thì có thể tốt đẹp gì?
Văn sĩ thở dài: "Hưng Ninh cậu ấy... có nỗi khổ tâm riêng."
Nghe vậy, Chử Kiệt cũng biết ý, không còn bới móc khuyết điểm của Yến An nữa, lại treo lên nụ cười sảng khoái, mời văn sĩ ngồi vào bàn.
Ngài hỏi: "Không biết tôn tính đại danh tiên sinh?"
Văn sĩ đáp: "Bỉ họ Tuân, tên Trinh, chữ Hàm Chương."
Thông thường trong trường hợp này phải khen ngợi tên tuổi của người ta một phen, nhưng Chử Kiệt vừa định mở miệng đã nghẹn lời, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Chử Diệu. Dù sao cũng là bạn từ thuở nhỏ, cho dù là bạn cũ, nhưng Chử Diệu vẫn hiểu ý hắn không chút trở ngại.
Hắn thản nhiên nói: "Hàm Chương khả trinh, dĩ thời phát dã*. Tên hay, chữ tốt. Tuân tiên sinh tàng long ngọa hổ, một khi ra tay nghĩa hiệp, thực sự là tấm gương cho bậc quân tử thiên hạ."
_*Kinh Dịch-Chu Dịch thượng kinh-Quẻ Khôn: ngậm kín những cái văn vẻ tốt đẹp, giữ gìn bằng cách chính bền.
Dịch thơ: Giấu sáng mới bền, Tùy thời, đức độ lộ thêm dần dần.
Chử Kiệt không thích đọc sách, nghe không hiểu câu trên, nhưng hắn nghe hiểu câu dưới. Vô Hối khen người mà mặt không đổi sắc.
Tuân Trinh xua tay: "Không dám nhận, không dám nhận."
Cái mũ này quá lớn, đầu ông đội không nổi.
Có thân phận đường hoàng lại còn được công khai thừa nhận, có vài lời ông cũng có thể hỏi: "Vừa rồi ở ngoài trướng nghe thấy mấy vị đang bàn bạc điều chi, chẳng hay là vì đám tiểu nhân Thập Ô kia?"
Chử Diệu thở dài, kể lại tin tức lính trinh sát dò la được.
Đại vương Thập Ô đích thân xuất chinh, quyết tâm đã rõ ràng. Theo quan điểm của Thập Ô, ải Vĩnh Cố bên này chưa nhận được tin tức, chắc chắn sẽ lơ là phòng bị, phát động đánh úp cửa ải là an toàn nhất. Không thể đợi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Nói cách khác ——
Muộn nhất, hai ngày nữa sẽ khai chiến.
Rất có thể sẽ chọn một ngày tối trời gió lớn.
Ải Vĩnh Cố lần trước đã chống đỡ được áp lực, không hoàn toàn thất thủ, nhưng các công trình quân sự bị phá hủy vẫn chưa kịp tu sửa triệt để. Những chỗ hở này rất dễ trở thành điểm đột phá của Thập Ô. Áp lực trấn giữ ải rõ ràng là rất lớn...
Tuân Trinh nhìn lướt qua mọi người trong trướng.
Cân nhắc nói: "Trinh có một kế sách."
Bọn người Chử Diệu đều nhìn sang.
Chử Kiệt vội hỏi: "Vẫn xin tiên sinh cứ nói."
Tuân Trinh tỏ vẻ khó xử nói: "Không giấu gì tướng quân và các vị, văn tâm của tại hạ có chút khiếm khuyết, một số ngôn linh thông thường thì không có vấn đề, nhưng những ngôn linh liên quan đến lượng lớn văn khí thì cần phải mượn ngoại lực, huống chi là 'Đạo văn sĩ'... Vậy nên..."
Ông hơi "khó nói".
Chử Kiệt hiếm khi cơ trí một lần: "Ngoại lực gì? Nếu bọn ta có thể làm được, dù có phải trả giá nào cũng sẽ tìm cho tiên sinh!"
Lời của Tuân Trinh ám chỉ đã rất rõ ràng.
Trong tay ông có biện pháp tăng tỉ lệ thành công giữ ải Vĩnh Cố, nhưng để làm được điều này cần ngoại lực bù đắp thiếu hụt văn khí của ông. Chử Diệu, Khang Thời và Ngu chủ bộ kiến thức uyên bác, mơ hồ đoán được —— đúng là có một loại văn sĩ văn tâm như vậy, ngôn linh mạnh yếu liên quan đến vật trung gian "bên ngoài". Loại vật trung gian này lại muôn hình vạn trạng. Nếu đúng như vậy, lời của Tuân Trinh có tám phần đáng tin cậy!
Tuân Trinh không trả lời, mà cởi bọc đồ sau lưng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người mở nó ra —— vật kim loại vàng óng ánh dưới ánh nến càng thêm chói mắt. Tuân Trinh bất đắc dĩ nói: "Chính là vật này, càng nhiều càng tốt!"
Mọi người: "..."
Tuân Trinh nhặt một mảnh vàng nhỏ, trước mặt mọi người biểu diễn "Ngũ Đức tướng giả" một lần mượt mà như Chocolate Dove*.
_Câu slogan quảng cáo, bà nào đọc phó bản 3 Đại lão sẽ thấy quen "Đức Phúc đế cơ".
Còn là "Ngũ đức cùng phát"!
Tình trong mộng của võ giả võ đảm thiên hạ!
Tuân Trinh lại hỏi: "Có không?"
Mọi người: "..."
Chử Kiệt từ nghẹn mặt đỏ tía chuyển sang xanh lè, ngượng ngùng xoa xoa ngón tay, không ngóc đầu lên được nói: "Không giấu gì tiên sinh —— ải Vĩnh Cố từ trên xuống dưới, sau lần bị tập kích trước, ngay cả quân lương cơ bản nhất cũng bị cắt đứt... ngay cả áo ấm mùa đông cũng thiếu..."
Không chết đói chết rét cũng là nhờ Thẩm · Tiên đồng rải tiền · Đường.
Tuân Trinh không hề bất ngờ trước câu trả lời này.
Ải Vĩnh Cố nghèo đến mức nào, ông biết rõ trong lòng.
Quan trọng nhất là Chử Diệu và Khang Thời sẽ nói thế nào.
Vị Thẩm quân kia thủ đoạn kinh doanh cứng rắn, chắc hẳn không thiếu.
Chử Diệu: "..."
Khang Thời: "..."
Bọn họ đều hiểu dự cảm chẳng lành vừa rồi đến từ đâu.
Nói chứ, nào có văn sĩ văn tâm bình thường nào bị chủ công thu hút? Bị thu hút đến, không ai không phải là giống loài dở hơi.
Kỳ Thiện cần mạng, Khang Thời cần vận may, Khương Thắng cần văn gạch cần mạng người, Cố Trì muốn nghe tiếng lòng... lại đến một người cần tiền...
Chử Diệu còn chưa mở miệng, Khang Thời đã nhìn sang.
Người trước chuyên tâm vào nội chính và tài vật.
Tư khố của chủ công có bao nhiêu hắn rõ nhất.
Chử Diệu thầm hít sâu một hơi.
Sinh mạng của lê dân trong quan ải và tư khố của chủ công cứ lên xuống trên bàn cân lý trí... cuối cùng vẫn là cái trước thắng lớn! So với của cải vật chất, chủ công càng coi trọng lê dân dưới trướng, lòng nhân từ trong xương cốt của cô là điều mọi người đều thấy rõ.
Điều này, lê dân quận Hà Doãn đều có thể làm chứng.
Nhưng——
Chử Diệu hỏi: "Bao nhiêu?"
Đánh trận không chỉ so chiến lực mà còn so tài lực.
Nhưng Tuân Trinh này đúng là đốt tiền.
Tuân Trinh ước lượng một con số dè dặt: "Có các vị tương trợ, trận này vốn đã có phần thắng, nhưng muốn chắc chắn, năm ngàn lượng!"
"Bạc trắng?"
Tuân Trinh: "Vàng!"
Chử Diệu: "..."
Mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh: "..."
Con số này đã được tính toán rất tiết kiệm rồi. Nếu muốn đánh một trận chiến vừa giàu có vừa chắc thắng, đại khái phải cần tới một vạn lượng vàng. Tuy rằng do kỹ thuật luyện kim hạn chế, độ tinh khiết của vàng thời nay không cao, nhưng vạn lượng vàng vẫn là một con số kinh người.
Dù con số này có kinh người đến đâu, so với chi phí thực tế của một cuộc chiến tranh, nó cũng không hề phóng đại, thậm chí còn rất phải chăng.
Chử Diệu tỏ vẻ khó xử: "E là hơi khó khăn... Không giấu gì Hàm Chương, lệnh điều động của vương đình quá gấp gáp, chủ công không thể mang theo phần lớn cơ nghiệp ở quận Hà Doãn. Mấy tháng nay lại không tiếc tiền của để tái thiết các nơi ở quận Lũng Vũ, thực sự là túi tiền eo hẹp."
Tuân Trinh cũng biết khó khăn của Thẩm Đường.
Ấn tượng ban đầu của ông đối với Thẩm Đường khá tốt, cũng không muốn ngay từ đầu đã dọa người ta chạy mất, thời buổi này tìm được một chủ công có năng lực kinh doanh kiếm tiền thật không dễ dàng. Ông nói: "Việc này không thành vấn đề, cũng không phải là thật sự cần năm ngàn lượng vàng..."
Chử Diệu không hề vui mừng, trái lại trong lòng lo lắng.
Tuân Trinh nói: "Dùng tài vận tương lai để bù đắp cũng được."
Chử Diệu: "Việc này, Diệu không thể làm chủ thay chủ công..."
Đối với chủ công, nghèo còn đáng sợ hơn cả cái chết...
Tuân Trinh ôn hòa hỏi: "Thẩm quân hiện đang ở đâu?"
Chử Diệu: "Vẫn còn ở Thập Ô."
Vì là người cùng phe, có vài việc cũng không cần phải che giấu, thẳng thắn nói Thẩm Đường hiện đang dẫn binh ở đất Thập Ô, những nội dung khác không tiết lộ quá nhiều. Tóm lại, người không có ở đây, không thể trả lời cụ thể cho Tuân Trinh...
Tuân Trinh hỏi ngược lại: "Nếu ải Vĩnh Cố thất thủ, e rằng Thẩm quân cũng thập tử nhất sinh phải không?"
Chử Diệu nhìn về phía dân cờ bạc Khang Thời: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đừng làm khó người già chứ.
Chử Diệu hít sâu một hơi, trong lòng tiếp tục cân nhắc, không đưa ra câu trả lời chắc chắn, nhưng cũng không trực tiếp từ chối, mà thăm dò: "Quân ta thiếu binh lực, Hàm Chương định dùng kế gì để xoay chuyển tình thế?" Để hắn xem, có xứng với năm ngàn lượng vàng hay không!
"Xuống suối vàng chiêu mộ cựu binh, mười vạn cờ xí trảm Diêm La! Ải Vĩnh Cố từ ngày xây dựng, chính là để phòng ngừa Thập Ô xâm lược. Vì trận chiến này mà hy sinh, máu nhuộm đỏ cửa ải biết bao nhiêu tướng sĩ? Trong tình thế hiện nay, cũng không màng đến quấy rầy giấc ngủ yên bình của các anh linh..."
Chiến trường, đặc biệt là chiến trường đã từng xảy ra giao tranh quy mô lớn, thứ không thiếu nhất chính là những anh linh còn vương vấn chấp niệm.
Dưới lá chắn biên giới, vốn đã có một nhóm đang say ngủ.
Bọn họ phần lớn mang theo chấp niệm bảo vệ quốc gia, được lá chắn biên giới che chở, đồng thời cũng bảo vệ lá chắn biên giới, mỗi khi chiến sự căng thẳng sẽ hưởng ứng lá chắn biên giới xuất chiến. Nhưng ngoài những anh linh này, còn có một số anh linh không nằm trong "biên chế".
So với nhóm trước, chấp niệm của những anh linh này thật muôn hình vạn trạng, có thể là vì nhớ thương người thân, có thể là vì tiền tài, có thể là vì quyền lực địa vị... chấp niệm phức tạp, không chịu quản giáo. Muốn tìm bọn họ giúp đỡ, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý bị phản phệ, ví dụ "lật xe" nhiều vô số kể. Nhưng Tuân Trinh có thể áp chế, khiến cho bộ phận anh linh này tạm thời nghe theo mình.
Có điều——
Tốn tiền.
Chử Diệu và Khang Thời nhìn nhau.
Không thể phủ nhận, bọn họ hoàn toàn động lòng.
Khang Thời hỏi: "Hàm Chương có bao nhiêu phần nắm chắc không mất khống chế?"
Tuân Trinh tự tin nói: "Ta có mười phần!"
Chử Diệu: "..."
Luôn cảm thấy câu nói này nghe quen quen.
Lại nhìn Khang Thời, khóe miệng dường như mất khống chế.
Hắn thật sự hoài nghi——
Khang Thời và Tuân Trinh thật sự là hôm nay không đánh không quen biết?
Hai người này thật sự không phải quen biết đã lâu?
Tuân Trinh hỏi: "Việc này thế nào?"
Chử Diệu hít sâu một hơi.
"Việc này, mạo muội thay chủ công nhận lời. Nếu sau này chủ công truy cứu, ta sẽ một mình gánh chịu!"
__________
Nấm: Hehe, đột nhiên phát hiện hôm qua có một bình luận rất vi diệu.
Kết hợp giữa đại lão nạp vàng với Khang Thời, hoàn toàn là "Huyền bất cứu phi (Tâm linh không cứu được xui xẻo), nạp không cải mệnh".
Hơn nữa còn rất tổn thương Nguyên Lương.
Nhưng mà đừng vội.
Kẻ thù của Nguyên Lương vẫn còn nhiều, anh ta sẽ quen thôi _(:з」∠)_
Anh ta hiến tế bảy vị chủ công triệu hồi Đường muội, Đường muội có qua có lại tặng anh ta bảy viên ngọc rồng kẻ thù.
Đừng lo lắng Đường muội bị khắc chết, cô ấy chính là nữ chính của Nấm mà!
Đào: Suy ra Nguyên Lương là con ghẻ của bà tác, tàn ác dí ảnh quá