Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 484

484

 

Tuân Trinh nghe vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Ông cũng nhìn ra Chử Diệu là dê đầu đàn trong số thuộc hạ của Thẩm Đường, chỉ cần hắn chịu ra mặt gánh vác việc này thì cơ bản đã thành công. Còn việc "tiền trảm hậu tấu" có khiến vị Thẩm quân kia khó chịu hay không? Đây cũng coi như một thử nghiệm nhỏ của Tuân Trinh.

 

Trong lòng vị Thẩm quân này, rốt cuộc tính mạng của dân chúng quan ải quan trọng hơn, hay năm ngàn lượng vàng quan trọng hơn?

 

Một người chỉ mê muội vật ngoài thân mà đánh mất lòng nhân từ thì không phải bậc minh quân, càng không phải là chủ công ông tìm kiếm.

 

Có lẽ đã nhìn thấy tia hy vọng, bầu không khí trong trướng bỗng chốc thay đổi, không còn nặng nề như trước nữa mà trở nên thoải mái vui vẻ, Chử Kiệt thậm chí còn lấy ra mấy vò rượu ngon cất giữ bấy lâu. Cái gọi là rượu ngon được cất giữ kỳ thực chỉ là quân nhu vật tư được đưa đến từ trị sở quận Lũng Vũ.

 

Văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm, ngoại trừ một số người kỳ quặc, tửu lượng đều thuộc hàng thượng thừa, uống mấy vò cũng không say.

 

Chử Kiệt lại lấy danh nghĩa cảm tạ Tuân Trinh, chúc mừng ông thuận lợi trở về quan ải, Tuân Trinh tự nhiên không tiện từ chối.

 

"Điều kiện trong quân khó khăn, chỉ có thể uất ức cho tiên sinh vậy."

 

Tuân Trinh đáp lễ: "Không dám."

 

Vừa uống một ngụm, ông đã nhận ra chút vấn đề.

 

Không phải rượu kém chất lượng ——

 

Ngược lại, đây tuyệt đối là loại rượu ngon nhất Tuân Trinh từng nếm. Cái gọi là "uống ra vấn đề", đơn thuần là công hiệu của loại rượu này rất giống với loại rượu thượng hạng thịnh hành ở Thiên Hải, Thượng Nam. Có điều hương vị của hai loại hoàn toàn khác nhau.

 

So với rượu ngon trước mắt, rượu ở Thiên Hải, Thượng Nam lại có vẻ nhạt nhẽo vô vị...

 

Tuân Trinh nhíu mày, chớp mắt rồi trở lại vẻ mặt bình thường.

 

Ăn uống qua loa xong, mọi người liền giải tán.

 

Tuân Trinh và Khang Thời nói chuyện ý hợp, bèn được sắp xếp ở chung doanh trướng tạm thời của Khang Thời, hai người vừa gặp như đã quen biết từ lâu, thắp đèn chuyện trò thâu đêm suốt sáng cũng không thành vấn đề. Đối với sắp xếp này, Tuân Trinh mỉm cười đáp ứng. Đợi đến khi về doanh trướng, ông làm như vô tình hỏi về rượu ngon trong bữa tiệc.

 

Quận Lũng Vũ cằn cỗi, ải Vĩnh Cố nghèo nàn.

 

Làm gì có tiền mua rượu mấy chục, mấy trăm lượng một vò? Loại rượu này chỉ thấy trong nhà các bậc quyền quý, thế gia danh môn.

 

"Ồ, rượu đó là do chủ công dùng bí phương gia truyền tự ủ đấy." Đối với nghi hoặc của Tuân Trinh, Khang Thời hào phóng giải đáp, "Nếu không có nghề này, chủ công lấy đâu ra tiền của để kinh doanh cả quận Hà Doãn? Đến lúc sắp hái quả ngọt thì lại bị điều đi nơi khác."

 

Hơn nữa còn là nơi nghèo khó nguy hiểm hơn cả Hà Doãn.

 

Tuân Trinh lại nói: "Trước đây từng may mắn được uống một vò, nhưng hương vị nhạt nhẽo, kém xa rượu ngon trong bữa tiệc hôm nay. Chẳng lẽ bí phương trong tay Thẩm quân bị tiết lộ hoặc bị người ta bắt chước?"

 

Khang Thời: "..."

 

Sắc mặt anh ta cứng đờ.

 

Làm gì có bí phương gia truyền nào chứ.

 

Những nơi khác không rõ, nhưng ở Tây Bắc chỉ có duy nhất một nhà này.

 

Hình như Tuân Trinh từng uống rượu tương tự, vậy thì phần lớn là...

 

Khang Thời hơi mất tự nhiên: "Chủ ta cũng biết đạo lý của cải không nên phô trương, loại rượu này một khi để lộ ra ngoài, thế tất sẽ dẫn đến vô số văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm đến cướp đoạt. Vì vậy, mỗi năm rượu ngon được ủ đều giao cho Từ Giải của Từ gia Thiên Hải kinh doanh. Về sau kinh doanh vận hành như thế nào, chủ ta chưa bao giờ nhúng tay vào. Cái vò rượu Hàm Chương có được, có thể là do gian thương quấy phá..."

 

Anh ta gạt sạch chuyện Thẩm Đường pha nước lã vào rượu để bán.

 

Khang Thời nói vậy cũng không hẳn là nói dối, nhiều nhất là nói một nửa giấu một nửa, dùng bút pháp Xuân Thu, cũng không hoàn toàn oan uổng Từ Giải. Tên Từ Giải này lén lút buôn lậu ra ngoài Thiên Hải, quả thật có pha thêm nước. Không biết Tuân Trinh uống phải rượu ở khâu nào.

 

Tuân Trinh trố mắt: "... Thì ra là vậy..."

 

Hóa ra ông đã uống một vò rượu pha nước?

 

Khang Thời cười trừ cho qua chuyện, dứt khoát chuyển chủ đề: "Hàm Chương cũng thích rượu ngon sao?"

 

Tuân Trinh đáp: "Tất nhiên là thích."

 

Khang Thời: "Vậy sau này Hàm Chương tha hồ hưởng thụ."

 

Tuân Trinh xua tay: "Rượu của Thẩm quân bán rất đắt, một vò rượu không biết có thể cứu sống được bao nhiêu hộ dân nghèo, chúng ta không thể vì h*m m**n nhất thời bỏ mặc nỗi khổ của dân chúng. Có thể kiếm thêm được chút nào hay chút đó, lãng phí thì tiếc."

 

Nếu Thẩm quân và ông nhìn nhau vừa ý...

 

Tiền cô kiếm được, phần lớn cũng là ông tiêu.

 

Ừm, nghĩ như vậy thì——

 

Vài vò rượu thì đáng là gì?

 

Phải nói rằng, những lời này của Tuân Trinh rất được lòng người, trò chuyện sâu hơn, lại phát hiện hai người có nhiều quan điểm giống nhau đến kỳ lạ, Khang Thời càng thêm thích ông, quyết tâm phải giữ ông lại cho chủ công. Hơn nữa——

 

Một văn sĩ văn tâm chỉ cần có tiền là coi như không có hạn mức cao nhất, đến thời khắc mấu chốt thậm chí có thể xoay chuyển càn khôn!

 

Đây là thứ mà bao nhiêu vàng bạc cũng không thể đổi được.

 

Tuân Trinh cố ý thân cận, Khang Thời có ý muốn lôi kéo.

 

Lang có tình, chàng có ý.

 

Thanh tiến độ thân thiết nhanh chóng kéo đến giai đoạn thành thật với nhau.

 

Hai người trò chuyện đủ thứ. Khang Thời còn cố ý để Tuân Trinh hiểu rõ chủ công và những người dưới trướng của chủ công, nói không ngừng nghỉ. Người đầu tiên được nhắc đến chính là Chử Diệu. Tuân Trinh lúc này mới biết, thanh niên tóc xám Chử Diệu lại là một trong Tam kiệt nước Chử năm xưa!

 

Tìm việc không chỉ cần xem ông chủ thế nào, mà còn phải xem những người dưới quyền của chủ công, rốt cuộc là những kẻ lười biếng, vô dụng hay là những người tài giỏi, cốt cán! Chất lượng đồng nghiệp, bầu không khí làm việc rất quan trọng.

 

Rõ ràng, Chử Diệu có đủ trọng lượng!

 

Khang Thời lại nhắc đến Cố Trì, Khương Thắng và bản thân mình.

 

Hai người trước đều có tiếng tăm, Khương Thắng còn là người quen của Tuân Trinh.

 

Danh tiếng của Cố Trì lớn hơn Khương Thắng một chút, Tuân Trinh rong ruổi khắp nơi nên tất nhiên đã từng nghe qua. Ban đầu, ông lo lắng khó mà chung sống, nhưng nghe Khang Thời nói Cố Trì trung thành tài giỏi như thế nào, nên quyết định mắt thấy mới là thật. Trong ba người, Khang Thời làm quan chưa lâu.

 

Nhưng ông có Yến Hưng Ninh cho học nằm lòng rồi.

 

Chỉ riêng việc Khang Thời và Tuân Trinh có một người bạn chung cũng đủ để chứng minh khẩu vị của họ cực kỳ gần nhau.

 

Suy cho cùng, vật họp theo loài, người phân theo bầy.

 

Người cuối cùng——

 

Khang Thời hơi do dự, nhưng vẫn nói.

 

Sau đó——

 

Anh ta trơ mắt nhìn Tuân Trinh vừa rồi còn ngồi tao nhã, bỗng nhảy dựng lên, mặt đầy hung dữ hỏi anh ta.

 

"Cậu nói ai?"

 

Khang Thời vừa thấy dáng vẻ này thì trong lòng thầm kêu không ổn: "... Ta, biểu đệ nhà ta, họ Kỳ tên Thiện, tên chữ là Nguyên Lương..."

 

Tuân Trinh ngẩn người, lửa giận tiêu tan đi phần nào.

 

Ngồi xuống lại, hơi nghi hoặc: "Biểu đệ của cậu?"

 

"Phải, là Nguyên Lương, Hàm Chương quen đệ ấy sao?"

 

Khang Thời quá quen thuộc với phản ứng này của Tuân Trinh.

 

Giống hệt Khương Thắng lúc trước!

 

Tuân Trinh cau mày, dường như nhớ tới người và việc đáng ghét nào đó, giọng điệu không được thoải mái lắm: "Nếu người này là biểu đệ của Quý Thọ... vậy chắc là ta nhận nhầm người rồi. Không giấu Quý Thọ, trước đây ta có kết oán với một văn sĩ cùng tên cùng họ cùng chữ, có điều những năm qua không tìm được người đó... Vừa nghe thấy tên kẻ thù, nhất thời mất bình tĩnh, mong Quý Thọ lượng thứ."

 

Khang Thời: "..."

 

Tim anh ta bỗng lạnh toát.

 

Không nhịn được hỏi thăm xem là thù oán gì.

 

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Tuân Trinh liền không kìm nén được lửa giận: "Mối thù này lớn lắm, lão phu chỉ có một đứa con trai... Cậu không biết người đó có bao nhiêu, có bao nhiêu... Haizz, không nhắc đến hắn nữa, vừa nhắc đến người này là không nhịn được lại tức giận, không đáng!"

 

Da đầu Khang Thời bắt đầu tê dại.

 

"Chẳng lẽ là thù giết con?" Vậy thì bó tay rồi!

 

Tuân Trinh: "Cũng không phải, đứa con bất hiếu của ta vẫn sống rất tốt, chẳng qua bị người này xúi giục làm lão phu xa cách..."

 

Còn về xúi giục như thế nào...

 

Xa cách đến mức nào, lại làm gì...

 

Tuân Trinh không nói.

 

Nhưng nhìn ánh mắt như muốn giết người của ông, chắc là rất nghiêm trọng.

 

Khang Thời: "..."

 

Lúc này anh ta đặc biệt muốn túm Kỳ Thiện lại đánh cho một trận, tên này đi khắp nơi kết thù, cậu ta tưởng tránh được mùng một còn tránh được ngày rằm sao? Hay lắm, kẻ thù lại tự tìm đến cửa! Càng nan giải hơn là, bọn họ còn cần "kẻ thù" này trấn giữ ải!

 

Kỳ Nguyên Lương, à không...

 

Đàm Nhạc Trưng, xem cậu gây ra nghiệp chướng gì kìa!

Bình Luận (0)
Comment