489
Thẳng tiến phủ Hoàng Long, cùng chư quân nâng ly.
_Thành ngữ "Thẳng tiến phủ Hoàng Long": nguyên văn Hán Việt "Trực đáo Hoàng Long". Hoàng Long tức là phủ Hoàng Long, là kinh đô của người Kim về sau, cụm từ này được dùng để chỉ vị trí hiểm yếu của quân địch. Xuất xứ từ "Tống sử - Nhạc Phi truyện": Nhạc Phi liên tiếp đại thắng quân Kim, thế như chẻ tre, ông từng tuyên bố: Trực đáo Hoàng Long phủ, dữ chư quân thống ẩm nhĩ!
Câu nói này hào khí ngất trời, thẳng tới tận mây xanh, nhưng đi làm mới biết độ khó dưới đáy địa ngục, dù khéo tay thì không bột đố gột nên hồ.
Nhưng lời đã nói ra, nếu không làm gì vương đô Thập Ô, thì gương mặt đầy nhựa sống của Thẩm Đường biết giấu đi đâu? Nhưng dùng cách nào để chọc phá sào huyệt của người ta?
Việc này cần vài người bàn bạc kỹ lưỡng.
"Vương đô Thập Ô tuy không được chú trọng như các thành quan ải, nhưng cũng không phải thứ chút ít binh lực của chúng ta có thể công phá. Cho dù có thể, thời gian trì hoãn cũng đủ cho các bộ lạc gần đó đến tiếp viện, ngược lại sẽ đặt chúng ta vào thế tiến thoái lưỡng nan." Trong doanh trướng đơn sơ, ngón tay Khương Thắng chỉ vào bàn cát phân tích đơn giản, chỗ nào phòng thủ tương đối yếu, chỗ nào thuận tiện tấn công, khi nào tấn công là chắc chắn nhất.
Bọn họ không rõ Đại vương Thập Ô thân chinh đã mang theo bao nhiêu binh mã, nhưng nhìn từ tình báo dò la được trước đó, phòng bị của vương đô Thập Ô lúc này so với thời kỳ đỉnh cao quả thực giống như một "thành không", binh lực chưa bao giờ trống trải đến vậy!
Điều hay nhất là —— Thống soái binh mã lại là vị vương tử chưa thành niên của Đại vương Thập Ô. Đặc điểm chung của những vương tử này là còn nhỏ tuổi, thiếu kinh nghiệm, trên danh nghĩa có thể nắm giữ binh mã vương đô, nhưng trên thực tế những binh mã này căn bản không nghe lời bọn họ.
Chỉ cần mưu tính chu toàn, cho dù không thể tiêu diệt vương đô Thập Ô, cũng có thể cho bọn họ một mồi lửa, đốt cho sạch sẽ!
Thẩm Đường ngồi trên tấm đệm, khoanh tay trước ngực cau mày trầm tư, hỏi ngược lại: "Tiên Đăng định dùng kế đánh úp để công thành?"
Khương Thắng: "Tốt nhất là phô trương thanh thế trước —— ví dụ như để Thắng ở cửa Nam dùng ngôn linh 【Nước lụt bảy quân 】 hoặc 【Hỏa thiêu liên doanh】 tạo ra thanh thế lớn, dẫn bọn họ đến một cửa thành, sau đó từ cửa thành đối diện phát động tổng công thực sự."
Đương nhiên, mồi nhử ném ra rất dễ rơi vào hiểm cảnh.
Ít người đồng nghĩa với mục tiêu nhỏ, cũng dễ dàng thoát thân.
Cố Trì ở bên cạnh Thẩm Đường, đề phòng bất trắc.
Đạo văn sĩ của gã này tuy hơi khó chịu, nhưng một khi đã dùng quen tay, chỗ diệu dụng vẫn rất nhiều. Khương Thắng đã nói ra phương pháp, Cố Trì không hề lên tiếng phản đối, hiển nhiên cũng là ngầm đồng ý. Nhưng Thẩm Đường vẫn có suy nghĩ khác: "Tại sao ——"
Khương Thắng ôn hòa nói: "Chủ công xin cứ nói."
Thẩm Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sắp xếp ngôn từ, cầm một chiếc đũa chỉ vào bàn cát, đầu đũa gạt những lá cờ nhỏ trên bàn cát, hỏi: "Cách của Tiên Đăng không phải là không được, nhưng ta còn một vấn đề —— tại sao đánh trận lại cứ phải tấn công trên mặt đất?"
Khương Thắng theo bản năng nhìn về phía Cố Trì.
Cố Trì khó hiểu: "Đừng nhìn ta, nhìn bàn cát đi!"
Khương Thắng: "..."
Thẩm Đường nắm một cục đất nhỏ, ném vào vị trí vương đô trên bàn cát, hỏi: "Tại sao không thể nện tường trên không chứ?"
Khương Thắng hỏi ngược lại: "Chúng ta có xe bắn đá à?"
Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai ngàn người, nghĩ gì vậy?
Để giấu hai ngàn người này, thời gian qua không dám ở một chỗ quá lâu, nói khó nghe chính là "rụt đầu rụt cổ", sợ lộ dấu vết bị Thập Ô phái người vây quét. Lấy đâu ra điều kiện tùy tiện vận chuyển công cụ công thành cỡ lớn?
"Trước đây Công Tây Cừu mang quân đánh thành Hiếu, ta cũng không thấy bọn họ kéo theo xe bắn đá..." Thẩm Đường nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Khương Thắng không hiểu rõ việc này, nhưng Cố Trì lại rất tường tận. Anh ta giải thích: "Đạn đá của xe bắn đá đại quân Công Tây Cừu thống lĩnh được ngưng tụ từ sĩ khí của vạn quân, nếu quân ta có điều kiện này, thì dù không mang theo loại quân nhu xe bắn đá này, cũng có thể ném đá công thành."
Số lượng xe bắn đá được ngưng tụ từ sĩ khí có hạn, đánh trận công thành đường hoàng, quân nhu cần mang theo vẫn phải mang.
Thẩm Đường lại hỏi: "Ngôn linh có nhiều công dụng diệu kỳ như vậy, tại sao võ giả võ đảm lại không thể bay lên trời, từ trên không đánh úp địch nhân?"
Cố Trì đáp: "Võ giả võ đảm có thể tạm thời lơ lửng trên không hoặc đạp không mà đi, ít nhất cũng phải là võ đảm Thập đẳng Tả thứ trưởng. Hơn nữa, chiến trường hỗn loạn, ai cũng sợ mình trở thành mục tiêu của địch, rảnh rỗi bay lên trời làm gì? Muốn làm bia ngắm cho người ta à?"
Anh ta chưa nói Thẩm Đường suy nghĩ viển vông, chủ công có thể có những ý tưởng kỳ lạ như vậy, chỉ cần không làm loạn thì cũng không sao.
Thẩm Đường trầm ngâm một lúc.
Đũa cô chỉ một độ cao: "Tầm bắn của tên có hạn, nếu có năng lực bay đủ cao, ví dụ như cao thế này! Vậy thì dù vũ trang trên mặt đất có lợi hại đến đâu cũng chỉ là bia sống, bị người ta đánh cho không còn cách nào khác. Vọng Triều đừng có coi thường nhé."
Cố Trì chỉ muốn trợn trắng mắt với chủ công nhà mình.
Võ giả võ đảm bay cao như vậy, anh ta chưa từng thấy.
Tuy rằng cái trợn mắt này không thành công, nhưng Thẩm Đường vẫn đọc được lời xỉa xói từ biểu cảm tinh tế của anh ta, thấm thía công tác tư tưởng: "Vọng Triều, không có gì là tuyệt đối. Ta cũng đâu có nói võ giả võ đảm dựa vào thực lực bay lên trời, chẳng lẽ không thể mượn ngoại lực sao?"
Cố Trì: "Ngoại lực?"
"Ví dụ như cắm cánh giống chim!"
Cố Trì: "..."
Nhìn ánh mắt của anh ta đi, anh ta trông giống như dễ bị lừa gạt lắm à?
Thẩm Đường vừa nhìn liền biết, đánh úp trên không là không được rồi, Cố Trì và Khương Thắng ở đây cũng không có loại ngôn linh này, cô đổi một hướng suy nghĩ: "Đã đánh từ trên không không được, vậy tại sao chúng ta không đánh từ dưới đất? Tại sao chắc chắn phải tấn công từ trên mặt đất?"
Đâu có quy định đánh trận công thành thì chắc chắn phải đánh trực diện.
Cố Trì và Khương Thắng đều biến sắc.
Cố Trì thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Dưới đất?"
Thẩm Đường cắm phập chiếc đũa vào bàn cát bên dưới tọa độ vương đô, nói: "Đúng vậy! Tấn công trên mặt đất rất dễ bị mục tiêu phát hiện, vậy chúng ta đào địa đạo từ dưới đất. Lúc bọn họ không hề hay biết, đánh thẳng vào sào huyệt của chúng!"
Vương đô Thập Ô cũng vậy, các thành trì bên trong cũng thế, phòng thủ đều nhằm vào các đợt tấn công từ mặt đất hoặc trên không.
Địa đạo, tuyệt đối là điểm yếu!
"Võ giả võ đảm bình thường không có khả năng bay lên độ cao hàng trăm trượng, nhưng chắc chắn có tài đào hang, chui xuống đất chứ? Chúng ta có hơn hai ngàn người, đào một đường hầm dẫn đến vương đô, có khó gì đâu." Ngôn linh quả thật là thứ phi lý nhất, cô nói tiếp, "Nếu sợ động tĩnh dưới lòng đất sẽ kinh động đến binh lính Thập Ô bên trên, chúng ta cứ đào sâu thêm một chút, kế này thế nào?"
Cô hồi hộp quan sát phản ứng của hai người.
Đã đánh trực diện khó khăn, chi bằng dùng mưu! Tại sao cứ phải theo lối mòn công thành đoạt đất?
Cố Trì và Khương Thắng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau——
Cố Trì nói: "Chủ công có diệu kế này, rất hay. Nhưng đào một đường hầm vẫn quá lãng phí. Tuy rằng cách này có thể trực tiếp tập kích nội thành, dễ dàng gây thương vong lớn cho Thập Ô, nhưng một khi bọn chúng kịp phản ứng, phá hủy đường hầm, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động!"
Thẩm Đường hơi thất vọng.
"Ý là không được sao?"
Khương Thắng lắc đầu, cười như một con cáo già xảo quyệt: "Không phải, không phải, ý Vọng Triều là—— Thỏ khôn có ba hang! Chỉ có một đường hầm là tự chặt đường lui của chúng ta."
Thẩm Đường nói: "Vậy thì... ba đường?"
Cố Trì đáp: "Không đủ, không đủ."
Nói xong, anh ta và Khương Thắng lại đồng thanh cười.
Thẩm Đường đứng bên cạnh cảm thấy bụng dạ bọn họ toàn mưu hèn kế bẩn: "Vậy ý hai người là—— ba mươi đường?"
Lượng công việc này cũng quá lớn rồi.
Trâu cày khỏe đến mấy cũng không chịu nổi.
"Không, không, không cần nhiều như vậy, chúng ta chỉ cần đào vài đường hầm lớn, để chúng đan xen ngang dọc, trải khắp lòng đất vương đô, bày binh bố trận, đến ngày tấn công phối hợp với ngôn linh làm chúng rung sụp, khiến địa long xoay người——" Cố Trì ngừng cười, nhưng khóe môi nhếch lên vẫn tố cáo tâm trạng vui vẻ của anh ta, anh ta vỗ một cái làm sập tiêu ký vương đô trên bàn cát, lạnh lùng nói, "Đến lúc đó, lại tặng cho chúng một màn 【Hỏa thiêu liên doanh】!"
________________
Đường muội (nắm chặt tay): Sớm muộn gì ta cũng sẽ thành lập được không quân! Khai phá muôn vàn công dụng của võ giả võ đảm!
Ước mơ này e rằng chỉ có phái Mặc gia xuất hiện mới có thể giải quyết được.