Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 496

496

 

Nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Kiệt đang khuất dần, tên võ tướng Thập Ô kia tất nhiên không cam lòng để hắn rời đi, lại một lần nữa đuổi theo nhưng bị Triệu Phụng dễ dàng chặn lại chỉ bằng một chiêu. Sắc mặt hắn ta biến đổi, thân hình mất kiểm soát lùi lại mấy trượng, hận không thể nghiến nát răng.

 

"Tên tiểu tặc phương nào, mau khai báo danh tính!"

 

Triệu Phụng cười toe toét, ánh mắt hung ác, vẻ sắc bén lộ rõ: "Thứ như ngươi cũng xứng biết tên của cụ tổ đây ư?"

 

Đây đã là lần thứ hai hắn tự xưng là "cụ tổ".

 

Mức độ sỉ nhục cũng tương đương với việc lấy mẹ làm bán kính, sổ hộ khẩu làm trung tâm mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà đối phương.

 

Tên võ tướng Thập Ô này có địa vị không thấp ở Thập Ô.

 

Làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này?

 

Hắn ta buông một câu chửi thề bằng tiếng Thập Ô.

 

Ngay sau đó không nói nhảm nữa, giơ tay đánh thẳng vào mặt Triệu Phụng. Thân hình hắn ta cực nhanh cực kỳ linh hoạt, dọc đường thậm chí còn xuất hiện tàn ảnh hư ảo, mắt thường khó mà bắt được, thấy vậy Triệu Phụng cũng nghiêm túc hẳn lên. "Choang" một tiếng, hắn vững vàng đỡ được một đòn đánh úp về phía mình!

 

Hai năm bị Thẩm · Nhà tư bản · Đường bóc lột triệt để, võ lực của Triệu Phụng không hề thụt lùi, thậm chí vì tâm cảnh trưởng thành và lĩnh ngộ võ đạo sâu sắc hơn, tổng thể đã nhảy vọt lên một tầng thứ mới. Cộng thêm ý võ giả, thực lực tăng gấp đôi!

 

Càng nhạy bén với võ khí, với linh khí thiên địa.

 

Chỉ cần kẻ địch còn ở trong trời đất này, linh khí thiên địa sẽ cho hắn biết vị trí và hành động của gã, không khó đối phó. Cũng chẳng quan tâm tên võ tướng Thập Ô kia có bị đả kích hay không, trước vẻ mặt dữ tợn của đối phương, hắn vênh váo nhắm mắt lại.

 

"Ngươi ——" Võ tướng Thập Ô giận dữ, "Chết đi!"

 

Tấn công dày đặc như mưa bão.

 

Đao khí vung ra đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới vô hình.

 

Nhưng hắn không ngờ Triệu Phụng lại có thể ung dung đón đỡ, những đòn không kịp đỡ thì dễ dàng né tránh.

 

Hắn thở hổn hển tấn công hồi lâu, lại không khơi dậy được chút nhiệt tình nào của đối phương, nét mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng. Mặc dù nhắm mắt, nhưng võ tướng Thập Ô vẫn có thể đọc ra sự khinh miệt Triệu Phụng muốn thể hiện —— Võ giả võ đảm? Chỉ có thế này thôi sao? Vô dụng như vậy còn dám đấu tướng?

 

Võ tướng Thập Ô nghiến răng.

 

Trên tường thành, Chử Kiệt nhíu chặt mày.

 

Chử Diệu nói: "Ngươi đúng là mạng lớn."

 

Với mức độ tiêu hao hiện tại của Chử Kiệt, tên võ tướng Thập Ô dưới thành kia thật sự có thể kéo Chử Kiệt đến mức tự bạo chết.

 

Chử Kiệt âm thầm điều tức khôi phục trạng thái, lại có Ngu chủ bộ và Chử Diệu ra tay giúp đỡ, đan phủ tiêu hao không ít lại được lấp đầy, trong nháy mắt đã khôi phục đến tám phần. Hắn cười nói: "Quả thực là may mắn, trước đây Thập Ô vẫn luôn không lộ diện, vừa ra tay đã muốn dồn người ta vào chỗ chết. Nhìn trạng thái của Đại Nghĩa, hẳn là hắn sắp đột phá rồi... Quả là một viên hổ tướng."

 

Chử Diệu gật đầu: "Đúng vậy."

 

Triệu Phụng vốn là Thập nhị đẳng tả canh, đột phá lên nữa chính là Thập tam đẳng trung canh. Phải biết rằng do bị hạn chế bởi thiên phú, tuổi tác và các loại tài nguyên, võ giả võ đảm càng về sau càng khó thăng tiến, cảnh giới bị kẹt vài năm mười mấy năm là chuyện bình thường.

 

Trận chiến thành Hiếu cách thời điểm Triệu Phụng thăng tiến cũng không được bao nhiêu năm.

 

Bây giờ mới qua hơn hai năm, hắn lại sắp đột phá... Tốc độ này có thể khiến không ít võ giả võ đảm nổi danh từ khi còn trẻ phải ghen tị đỏ mắt. Mấu chốt là Triệu Phụng còn lĩnh ngộ được ý võ giả, mấy năm sau tu luyện gần như không có trở ngại, thực lực tất nhiên sẽ tăng vọt.

 

Chử Diệu nói: "... Chỉ là đáng tiếc..."

 

Chử Kiệt bèn hỏi: "Vì sao đáng tiếc?"

 

Chử Diệu đáp: "Đáng tiếc chủ công của hắn ta không phải là chủ ta."

 

Ân tình lớn đến đâu rồi cũng có lúc trả xong.

 

Triệu Phụng sớm muộn gì cũng quay về bên Ngô Hiền. Đại Nghĩa đã giúp khai khẩn ruộng hoang, xây cầu, sửa đường, xây giường sưởi, khuân gạch, lại còn xả thân giúp trấn giữ quan ải, những gì bỏ ra đã vượt xa ân cứu mạng của Thẩm Đường dành cho hắn. Sau trận chiến này, hắn cũng nên rời đi rồi.

 

Ngô Hiền và chủ công tiếp tục "tình thâm như huynh đệ" thì còn đỡ, nếu có ngày rút đao múa kiếm, Triệu Phụng sẽ trở thành kẻ địch.

 

Bởi vậy, mới đáng tiếc.

 

Một nhân tài như thế lại ở trong bát cơm của người khác.

 

Chử Kiệt hiểu ý tứ chưa nói hết của Chử Diệu, liền nói: "Nghe nói dưới trướng Ngô Hiền có sáu mãnh tướng gì đó, thực lực yếu nhất cũng là Thập đẳng Tả thứ trưởng. Có thể chiêu mộ được nhiều nhân tài như vậy tận tâm tận lực vì hắn, ắt hẳn có chỗ hơn người. Áp lực của Thẩm quân khá lớn đấy."

 

Tuy rằng người bạn thuở nhỏ này của hắn trông ôn hòa vô hại, nay tuổi tác đã cao, lại thêm vài phần hiền hòa của bậc trưởng bối làm phai nhạt đi vẻ sắc bén thời trẻ, nhưng Chử Kiệt nào có không hiểu hắn? Chử Diệu chỉ cần nhướn mày, cong mông, hắn đã biết đối phương đang ủ cục gì trong bụng. Chử Vô Hối làm văn sĩ văn tâm ra tay còn quả quyết, tàn nhẫn hơn cả võ giả võ đảm. Nói về nhuệ khí, không ai sát khí nặng hơn Chử Diệu.

 

Thời trẻ đã vậy, lớn tuổi cũng không khác gì.

 

Năm tháng chẳng hề bào mòn dã tâm của hắn.

 

Chẳng qua giấu kín hơn mà thôi.

 

Vị Thẩm quân kia...

 

Bị hắn để mắt tới cũng coi như xui xẻo.

 

Nếu không phải trường hợp không thích hợp, Chử Kiệt còn muốn nhai chút đồ ăn vặt —— bởi vì Triệu Phụng đã chế ngự hoàn toàn tên võ tướng Thập Ô kia, thắng bại đã rõ ràng không còn chút hồi hộp nào —— hắn nói: "Ưu thế và nhược điểm của Thẩm quân đều rất rõ ràng, chính là quá trẻ."

 

Trẻ tuổi đồng nghĩa với tương lai vô hạn, nhưng cũng đồng nghĩa với nền móng nông cạn. Chỉ có hư danh mà không có nền tảng để thu hút văn sĩ văn tâm, võ giả võ đảm đến đầu quân. Làm giàu từ hai bàn tay trắng nào có dễ dàng gì? Trịnh Kiều chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Đường phải dời khỏi quận Hà Doãn dày công kinh doanh hai năm, thành quả gầy dựng bấy lâu thành áo cưới cho kẻ khác, còn bản thân thì bị ném đến quận Lũng Vũ chim không thèm ỉa, gà không muốn đẻ trứng.

 

Chử Kiệt làm như không thấy hàn khí mơ hồ tỏa ra từ người Chử Diệu, cười nói: "Con cháu Ngô thị Thiên Hải, tổ tiên mấy đời hiển hách, gia thế, danh tiếng, uy vọng, nội lực, cái gì cũng không thiếu. Thẩm quân ngoài tuổi trẻ còn có quốc tỷ ra, dường như chẳng còn ưu điểm nào khác."

 

Không thu hút được nhân tài như Triệu Phụng cũng là chuyện thường.

 

Điều này không chỉ Chử Kiệt biết, mà Thẩm Đường cũng rõ như ban ngày.

 

Võ giả võ đảm cũng cần phải ăn cơm.

 

Chứ đâu thể ngày nào cũng cống hiến vì đam mê.

 

Ánh mắt Chử Diệu lạnh lẽo nhìn người bạn cũ.

 

Hắn nói: "Trận chiến này kết thúc, ngươi cũng nên đưa ra quyết định."

 

Dưới trướng Thẩm Đường thuộc dạng thiên lệch nghiêm trọng.

 

Văn sĩ văn tâm tùy tiện chọn một người cũng có thể gánh vác trọng trách, nhưng võ giả võ đảm có thể cung cấp bảo đảm vũ lực lại ít đến đáng thương.

 

Bọn người Lữ Tuyệt, Bạch Tố có thiên phú cũng vô dụng, nhập môn quá muộn, trưởng thành cần thời gian. Cho dù dùng võ vận cưỡng ép thúc đẩy, trong thời gian ngắn cũng không thể trưởng thành đến mức độ thống soái một quân, duy nhất có thể trông cậy được chính là Cộng Thúc Võ và Tiên Vu Kiên...

 

Nhưng thực lực so với Triệu Phụng sắp đột phá...

 

Vẫn không thể so sánh được.

 

Chủ công nhà mình dù có thể đánh, cũng không thể lần nào cũng ra trận.

 

Chử Kiệt nhướng mày, khiêu khích: "Làm sao cậu chắc chắn chủ công của cậu sẽ trở về? Ba vạn thủ cấp Thập Ô, một cái cũng không thể thiếu!"

 

Chử Diệu không hề tỏ ra yếu thế: "Lão phu bây giờ còn có thể sống sờ sờ nói chuyện với ngươi, chẳng phải là chứng minh rồi sao? Ngươi cứ chờ xem..."

 

Hắn không chỉ muốn hơn hai vạn tinh nhuệ dưới trướng người bạn cũ, còn muốn lôi kéo Chử Kiệt vào làm việc cho mình, như vậy, chủ công mới miễn cưỡng có một võ giả võ đảm cao cấp chống đỡ. Còn ân oán năm xưa, đó là chuyện riêng của hắn, hắn cũng nắm chắc Chử Kiệt.

 

Chử Kiệt từ nhỏ đã bị hắn áp chế đến không ngóc đầu lên được.

 

Bây giờ, tự nhiên cũng vậy.

 

Chử Kiệt hừ một tiếng: "Được, nói sau."

 

Ý tứ chính là đã cân nhắc.

 

Nhưng mà——

 

Hắn cười khẩy: "Nói trước, Thẩm quân phải cung cấp quân lương đầy đủ. Bọn lính chúng ta, hành quân đánh trận chỉ vì một miếng cơm. Nói khó nghe một chút, có tiền là cha, có sữa là mẹ, cái gì cũng không có chính là kẻ thù sinh tử. Cậu ta cung cấp nổi sao?"

 

Đang nói, Triệu Phụng ở dưới thành đạp mạnh một cái nhảy vọt lên, dồn lực vào thanh giản đồng bốn cạnh hình vuốt thú trong tay, vung ra một luồng sáng dài mười mấy trượng, bổ thẳng xuống đầu võ tướng Thập Ô. Một kích đánh hắn ta ngã ngựa, ngay sau đó lại áp sát, đánh mạnh vào mũ giáp, khiến đầu người bên dưới mũ giáp nứt ra như quả dưa hấu, chảy ra dòng nước đỏ tươi.

 

__________

 

Đào: Cố định 20h thứ 7 hằng tuần tui đăng chương cho mấy bà khỏi đợi ha, số chương dao động từ 7-... tùy khả năng, tại dạo này tui hơi bận không đăng mỗi ngày được, phải đi kiếm chỗ học Ielts rồi huhu, chợt nhận ra khum có tiếng Anh vừa vụt mất cơ hội làm nghiên cứu, ngó quanh làng toàn thấy seeding là nhiều, bà nào có chỗ ổn recommend cho tui với.

Bình Luận (0)
Comment