500
Ải Vĩnh Cố, lá chắn biên giới.
Đối mặt với biến cố bất ngờ này, đại quân Thập Ô gần như không kịp phản ứng. Quân tiên phong chủ lực chịu ảnh hưởng, không còn giữ được đội hình chỉnh tề, ngay cả tiếng trống hiệu lệnh tấn công cũng buộc phải dừng lại vài nhịp. Suy nghĩ của mọi người chưa bao giờ thống nhất đến vậy.
Tấm lá chắn biên giới chẳng phải đã bị phá vỡ rồi sao?
Cho dù có thể sửa chữa ——
Cũng không thể vừa phá xong, lại liền lập tức dựng lại được chứ?
Hiệu suất này cũng quá cao rồi!
Thả một cái rắm cũng phải ấp ủ một chút cảm xúc chứ.
Quân mã phụ trách các trận địa cố gắng ổn định cục diện, sợ rằng bọn người Chử Kiệt sẽ nhân cơ hội này dẫn quân giết ra.
Toàn quân đại bại, thường bắt đầu từ hoảng loạn.
"Đừng hoảng!"
"Kẻ nào vi phạm sẽ bị xử theo quân pháp!"
"Kẻ nào dám lùi một bước sẽ bị đánh bằng quân trượng!"
Thập Ô trị quân rất nghiêm khắc, binh lính ở tầng lớp thấp nhất đa phần là nô lệ ti tiện và thanh niên Thập Ô xuất thân nghèo khó, nếu vi phạm quân pháp, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì mất mạng. Dưới nhiều thủ đoạn tàn khốc như vậy, không ít người sợ hãi như sợ cọp.
Vì vậy, những lời đe dọa này thực sự đã có tác dụng trấn an, ổn định được trận địa cơ bản, tránh tình trạng hỗn loạn thêm nữa...
Nhưng ——
Nhịp thở tiếp theo, biến cố lại xảy ra.
Dường như có vô số tiếng vó ngựa sắt chạm đất, âm thanh đều tăm tắp khiến cát sỏi trên mặt đất rung lên không ngừng, tựa như vạn mã đang lao nhanh.
Chẳng lẽ ải Vĩnh Cố cuối cùng cũng xuất binh rồi?
Nào ngờ, bên ải Vĩnh Cố cũng đang ngơ ngác.
Động tĩnh này căn bản không phải do bọn họ tạo ra.
"Kẻ nào vượt qua biên giới của ta, giết!"
"Kẻ nào vượt qua biên giới của ta ——"
"Giết giết giết!"
Tiếng hô vang lên từng đợt, khí thế hung hãn vượt xa trước đó gấp nhiều lần! Tiếng hô này còn xen lẫn những tiếng nổ chói tai, khiến màng nhĩ của những người nghe thấy đều đau nhức, quân tiên phong Thập Ô ở gần nhất, thậm chí có không ít người hai tai chảy ra những dòng máu đỏ nhỏ như rắn!
Võ giả võ đảm và văn sĩ văn tâm của hai bên phản ứng nhanh, sử dụng thủ đoạn nhà mình để giảm bớt ảnh hưởng của trận âm công này.
Nói là âm công cũng không chính xác.
Âm thanh này không mang nhiều tính công kích, chỉ là tiếng hét xả giận thuần túy, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến người ta muốn tránh xa ba thước.
Cùng với tiếng hô này, tiếng vó ngựa sắt càng lúc càng gần.
Cuồng phong nổi lên trên mặt đất.
Vô số sát khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường bốc lên từ dưới đất, trong nháy mắt đã hóa thành ba ngàn thân ảnh mặc áo giáp đầy đủ. Cưỡi trên lưng ngựa cao to, trang bị tinh lương, thân hình vững chắc. Bọn họ ăn ý với nhau, đồng loạt phát động tấn công về phía quân tiên phong Thập Ô!
Quân tiên phong Thập Ô ở gần lá chắn biên giới nhất.
Đội trọng kỵ tinh nhuệ đột ngột xuất hiện chỉ trong nháy mắt đã lao đến, va chạm với bọn họ. Vũ khí trong tay những người này mỗi người một khác, có cây kích dài hơn trượng, có đao rộng ba thước, lại có cả khiên lớn bằng sắt ròng cao bằng người. Vật nặng như vậy, trong tay bọn họ lại linh hoạt như cánh tay sai khiến, dường như chính là một bộ phận trên cơ thể họ. Ba nghìn tinh binh như mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào đội tiên phong Thập Ô.
Cướp mất công việc của Chử Kiệt và Triệu Phụng.
Hai người nhìn đội quân tinh nhuệ lạ lẫm lần lượt lướt qua bên cạnh, nghi hoặc trong lòng không ít hơn quân Thập Ô —— bọn họ được báo trước lá chắn biên giới sẽ được tái tạo, nhưng trạng thái của lá chắn biên giới sau khi tái tạo như thế nào, trong lòng hai người đều không nắm chắc.
Cần biết rằng trạng thái của lá chắn biên giới gắn liền với quốc vận.
Quốc vận này không có đường tắt, hoàn toàn dựa vào tích lũy từng ngày. Phung phí thì dễ, nhưng có được lại không dễ dàng.
Bọn họ không hy vọng nhiều vào lá chắn biên giới mới sinh, thứ này có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc đó, có còn hơn không.
Kết quả ——
Thứ này cũng quá đỉnh rồi!
Tuy ba nghìn anh linh không nhiều, nhưng trang bị tinh lương, diện mạo tinh thần, sĩ khí cao ngất, mấu chốt nhất là đánh còn khá! Bọn họ còn nắm bắt thời cơ tuyệt hảo quân trận tiên phong Thập Ô chưa kịp khôi phục, lấy điểm phá diện, mạnh mẽ xé ra một đường máu!
Trên tường thành, Chử Diệu bỗng nhiên hiểu ra đôi điều, cười nói: "Hà Doãn hai năm ẩn mình, cũng không phải không có thu hoạch."
Quốc tỷ của Thẩm Đường vẫn luôn âm thầm tích lũy quốc vận.
Tuy không thể trải dài ngàn vạn dặm, che chở toàn bộ quốc gia, nhưng tạo ra chừng mấy chục dặm, ngăn cản đại quân Thập Ô, ứng phó với nguy cơ trước mắt thì đủ dùng rồi. Chử Diệu nhìn sang Ngu chủ bộ, trên mặt ông vẫn còn sót lại vẻ kinh ngạc chưa tan và kính phục chân thành.
Trước khi Thẩm Đường đến Lũng Vũ, ông đã cho người điều tra rõ lai lịch của cô, tự nhiên biết gia sản của cô đều tích lũy được trong thời gian ở Hà Doãn. Hà Doãn tuy không nhỏ, nhưng dân số lại cực kỳ ít. Chỉ dựa vào chút đất đai và dân số này, trong vòng hai năm từ không đến có, ngưng tụ được quốc vận như vậy —— phỏng chừng vẫn là trong trường hợp đã phân chia võ vận văn vận —— thật sự không dễ dàng. Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là thứ dân Hà Doãn thật lòng yêu mến vị Thẩm quân trẻ tuổi này! Nếu không như vậy, không thể tích lũy được nhiều quốc vận như thế.
Lá chắn biên giới mấy chục dặm gần như đã thực thể hóa.
Hình thành tương phản rõ rệt với lá chắn biên giới trước đó.
"Ngu chủ bộ, thời cơ đã đến, xin mời xuất binh."
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Ngu chủ bộ liên tiếp nói ba chữ tốt.
Tuy ông giữ chức chủ bộ, nhưng cũng có thể điều động binh mã, binh quyền chỉ đứng sau chủ tướng Chử Kiệt. Chử Kiệt xuống phía dưới rồi, quyền chỉ huy binh mã liền rơi vào tay ông. Lập tức hạ lệnh, chỉ huy phó tướng dưới trướng Chử Kiệt dẫn một vạn tinh binh xuất thành tác chiến.
Mà trước khi cửa thành mở ra, Tuân Trinh đã ra tay.
"Nghìn vàng mất rồi đến hồi có lại!"
Vô số làn sương mỏng màu vàng kim từ trên trời chảy dọc xuống, tựa như màn trời bị rách một lỗ hổng, dẫn dòng thác thiên hà đổ xuống nhân gian, cuối cùng hội tụ dưới ải Vĩnh Cố. Tuân Trinh mặt không đổi sắc, ngôn linh trong miệng khẽ chuyển, làn sương mỏng lập tức hóa thành vô số tờ tiền vàng hình dạng đồng tiền.
"Xuống suối vàng chiêu mộ cựu binh ——"
Tiền vàng ứng tiếng hóa thành những lá cờ trắng dẫn linh.
Chiến trường vốn tiếng la giết chấn động trời đất bỗng nổi lên trận gió âm quỷ dị, dường như có những bóng người thấp thoáng khắp nơi, đang múa may trong gió âm. Theo lá cờ trắng rơi xuống đất, tiếng kèn vang dội chấn động cả bầu trời, sắc mặt Tuân Trinh nghiêm nghị, chậm rãi nói ra nửa câu sau.
"Mười vạn cờ xí chém Diêm La!"
Ầm——
Gió âm bùng nổ!
Cuốn theo cát bụi đá vụn nhuộm thiên địa thành một màu đục ngầu.
Tiếng la giết từng đợt cao vút vọng ra từ màn sương mù đục, những bóng người hư ảo dày đặc mình nhuốm máu tanh, tay cầm vũ khí, dưới tiếng trống xung phong ào ạt xông ra. Khắp người bao quanh sát khí đẫm máu, hai mắt đỏ ngầu, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Ánh mắt Tuân Trinh hơi trầm xuống.
Giơ tay vung lên, hóa ra sao giăng cờ trải.
Những anh linh này đều là quân cờ trong tay ông!
Một người có thể thành một quân!
Chử Diệu và Khang Thời nhìn nhau.
Hắn cười nói: "Lão phu tuy tuổi đã cao, chân tay không còn nhanh nhẹn như xưa, nhưng cũng không thể để lộ vẻ yếu kém trước mặt đồng liêu mới đến."
Khang Thời: "..."
Câu này nghe thoáng qua không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại...
Trong lòng Khang Thời thầm oán, nếu anh ta nhớ không nhầm, tuổi của Tuân Hàm Chương còn lớn hơn Chử Vô Hối vài tuổi?
Ngu chủ bộ: "..."
Ông càng không biết nên bắt đầu phàn nàn từ đâu, Chử Diệu đã có thể tự xưng là "lão phu" rồi, vậy ông là cái gì???
Chử Diệu không để ý đến tâm lý của đồng liêu lúc này —— đúng là văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị. Tật xấu văn nhân khinh nhau, hắn cũng có một chút —— ngôn linh của Tuân Trinh mạnh mẽ như vậy, trực tiếp khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào sơ hở trong trận hình quân tiên phong của Thập Ô, vừa ra tay đã là "không đi đường thường" mà Ngu chủ bộ đã lâu không gặp.
"Trầm thủy nhập hỏa, tự chuốc diệt vong!"
Văn khí cuồn cuộn tuôn ra từ văn cung trong đan phủ.
Trên tường cao, văn khí ngưng tụ, trong nháy mắt hóa thành những con rồng dài bốn năm mươi trượng, vảy rồng sống động như thật, mỗi một mảnh đều tỏa ra tà khí âm u. Chử Diệu nhẹ nhàng nhảy lên lưng một con rồng, cùng nhau lao xuống trận hình quân tiên phong của Thập Ô.
Ngu chủ bộ: "..."
Ông theo bản năng nắm lấy cánh tay Khang Thời.
Đối phương vô tội nhìn ông.
"Làm sao vậy?"
Ngu chủ bộ nghiêm túc nói: "Cậu không thể chạy nữa!"
Văn sĩ văn tâm phải có dáng vẻ của văn sĩ văn tâm!
_______________
Đào: Mọi người hiểu cái tag cái nhà này không thể không Khang Thời chưa :)))) Áo bông nhỏ của mọi nhà