Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 503

503

 

"Cậu... chắc chắn?" Ngu chủ bộ hơi hoài nghi nhìn thanh niên trẻ trước mặt. Đừng tưởng lão già này kiến thức ít ỏi mà lừa gạt nhé, văn sĩ văn tâm chuyên tu luyện khí vận, ông không phải chưa từng giao thiệp, Khang Thời nhìn kiểu gì cũng không giống người xuất chúng trong số đó, anh ta thật sự có thể làm được sao?

 

Khang Thời tự tin nói: "Đương nhiên."

 

Nét mặt Ngu chủ bộ do dự.

 

Cuối cùng, thở dài: "Nếu vậy, có thể thử một lần."

 

Tuy chỉ mới tiếp xúc vài ngày, nhưng Ngu chủ bộ có ấn tượng khá tốt với anh ta, cũng cho rằng Khang Thời ổn trọng hơn Chử Diệu nhiều —— đương nhiên, trong này không thể thiếu công lao của Ngu Tử, Ngu chủ bộ đối với văn sĩ thường xuyên âm thầm chăm sóc cháu gái mình rất biết ơn.

 

Nghĩ lại——

 

Nếu không nắm chắc, đứa nhỏ này cũng sẽ không nói khoác.

 

Được Ngu chủ bộ đồng ý, Khang Thời liền yên tâm.

 

Chỉ thấy anh ta liếc mắt nhìn cục diện chiến trường dưới thành, một cước đạp lên tường thành, tung người nhảy ra. Khi thân thể đạt đến điểm cao nhất sắp rơi xuống, văn khí dưới chân bùng nổ, điểm nhẹ hư không, chỉ vài nhịp thở đã đến ngay phía trên chiến trường. Đương nhiên Thập Ô cũng phát hiện ra tung tích của anh ta.

 

Trong nháy mắt liền có hàng chục cung thủ nhắm vào.

 

Dây cung rung lên, mưa tên như thủy triều.

 

Mục tiêu đều là một mình Khang Thời.

 

Nhưng những mũi tên này khi bay giữa không trung liền như rơi vào vũng bùn nhớp nháp, bị màn chắn văn khí chặn lại, cuối cùng mất hết sức lực, rơi xuống sàn sạt như mưa, không thể làm Khang Thời bị thương dù chỉ một chút. Khang Thời cách Thập Ô không xa, còn chưa tới gần đã nhận thấy sự kỳ quái của quân trận bên dưới.

 

"Khí vận" vốn được tích trữ trong đan phủ bị một lực hút từ phía dưới kéo xuống, vận chuyển văn khí cũng trở nên khó khăn hơn.

 

Bởi vì đạo văn sĩ, văn cung trong đan phủ của Khang Thời khác với người thường. Văn sĩ văn tâm khác dùng văn khí để xây dựng, còn anh ta dùng "khí vận" tích lũy hàng ngày, cho nên tiến độ xây dựng văn cung chậm chạp —— cũng không phải anh ta không muốn tăng tốc, nhưng...

 

Chủ công nhà mình là một gốc mạ giữa ngàn mẫu ruộng.

 

Nếu lỡ tay hại chết...

 

Cảnh tượng đó, Khang Thời không dám nghĩ tới.

 

"Thì ra là vậy..."

 

Quan sát trận địa địch ở cự ly gần, anh ta lẩm bẩm một tiếng.

 

Khó trách năm đó Kỳ Nguyên Lương và Đàm Nhạc Trưng chỉ sống sót một người, hiệu quả của quân trận này quả nhiên rất kỳ quái. Đàm Nhạc Trưng có thể sống sót, một nửa công lao là nhờ Thánh địa Sơn Hải đóng cửa. Nếu thời gian kéo dài thêm chút nữa, Đàm Nhạc Trưng tuyệt đối không sống nổi.

 

Bởi vì trận này không dựa vào văn khí hay võ khí.

 

Nó hấp thụ sinh khí, tử khí và khí vận, không ngừng chuyển hóa chúng thành sĩ khí, cung cấp cho quân trận vận hành. Kẻ địch một khi vào trận, sẽ sinh ra ảo giác xuân hạ thu đông luân phiên, khó phân biệt phương hướng, ảnh hưởng trực tiếp đến ngũ quan.

 

Mà trên chiến trường, thứ không thiếu nhất chính là người sống kẻ chết.

 

Vậy nên, một khi thành hình, Thập Ô sẽ càng đánh càng hăng!

 

Chưa chắc không thể lật ngược tình thế!

 

Nhìn từ góc độ đơn thuần về trận hình, trận này cũng rất tinh diệu, không phân biệt chủ phụ, đầu đuôi, cũng không phân biệt tả hữu, trung quân, chỉ cần người chỉ huy muốn, bất kỳ trận nào cũng có thể làm chủ trận. Vừa công vừa thủ, vừa cương vừa nhu, lại vừa hư vừa thực.

 

Một trận lên, bảy trận theo!

 

Bốn đầu tám đuôi đều có thể làm nơi giao chiến, tuần hoàn không dứt.

 

Nếu địch tấn công một trận, các trận còn lại sẽ ứng cứu, tính linh hoạt, biến hóa khôn lường của nó là mạnh nhất Khang Thời từng thấy trong đời.

 

Điều duy nhất may mắn là Thập Ô vận dụng còn chưa thành thạo, không phải là có trong tay nhiều năm mà không nghiên cứu thấu đáo, mà là trận pháp này có quá nhiều biến hóa. Cho dù người chỉ huy có thể thuộc lòng, nhưng binh lính tạo thành các trận căn bản không thể vận hành trơn tru.

 

Vì vậy, rất khó thành hình.

 

Điều này cũng tạo cơ hội cho Khang Thời.

 

"Trời đất làm cục, chúng sinh làm cược ——"

 

Đây là lần đầu tiên Khang Thời thật sự thi triển đạo văn sĩ của mình. Theo giọng nói của anh ta vừa dứt, văn cung chưa thành hình trong đan phủ như nước sôi trào ra. Anh ta vung tay áo, chỉ thấy ba mươi hai bài ngà* khổng lồ lần lượt bay ra.

 

_Bài ngà: Làm bằng ngà voi, xương hoặc sừng. Gồm ba mươi hai quân bài hình chữ nhật, mặt trên khắc từ hai đến mười hai chấm tròn, xếp chồng hoặc xen kẽ nhau. Về sau được dùng làm đồ đánh bạc, hoặc dùng để bói toán. Còn gọi là "xương bài".

 

Tổng cộng hai trăm hai mươi bảy điểm, sắp xếp bố trận đều theo phân bố sao trời, ngoài ra còn có ba con xúc xắc lơ lửng quanh người anh ta. Nói là bài ngà cũng không chính xác, tạo hình cụ thể giống như những cánh cổng lớn bằng sắt, trên đó sắp xếp các điểm số khác nhau.

 

Ngu chủ bộ trên tường thành: "..."

 

Dưới trướng Thẩm quân còn có văn sĩ nào bình thường không?

 

Chử Diệu: "..."

 

Hắn chỉ biết đạo văn sĩ của Khang Thời là "Hễ cược tất thua", lại không biết vị đồng liêu này thi triển đạo văn sĩ lại là tình cảnh này.

 

Có phần...

 

Trông không được đứng đắn cho lắm.

 

Nào ngờ, đây mới chính là Khang Thời.

 

Đạo văn sĩ cùng bản thân văn sĩ có liên quan mật thiết.

 

Mà hai sở thích cả đời anh ta không thể từ bỏ, một là ngắm mỹ nhân, anh ta không nhìn mặt mỹ nhân, chỉ dựa vào cốt cách thậm chí là khí chất, liền có thể phán đoán đối phương có phải mỹ nhân hay không; sở thích còn lại, chính là đấu bài đánh bạc trên bàn cược.

 

Tuy rằng đấu bài chưa từng thắng... nhưng theo anh ta thấy, đánh bạc nào cũng thua và đánh bạc nào cũng thắng đều khó như nhau. Trên bàn cược anh ta thua tan tác, nhưng điều này không quan trọng. Chỉ cần trên chiến trường, không ai có thể thắng anh ta nửa chiêu, vậy là đủ rồi!

 

Anh ta lật một thẻ bài.

 

Thất tinh Bắc Đẩu.

 

Một lá bài bên phía địch cũng lật lên, mang hình dáng tam tinh vọng nguyệt, lập tức hóa thành bụi phấn, bay về phía lá bài trong tay Khang Thời. Hai lá bài va chạm, những con số trên đó dung hợp, hóa thành hư ảnh một võ sĩ khổng lồ lực lưỡng, tay cầm cung giương tên. Linh khí thiên địa trên chiến trường như cá voi thôn tính nước biển, hội tụ về phía dây cung, hóa khí thành tên! Mục tiêu —— quân trận Thập Ô.

 

Ngay cả Chử Diệu cũng không khỏi kinh ngạc, trước đó Khang Quý Thọ không phải nói đạo văn sĩ của anh ta sau khi khai mở, có thể khiến tàn binh dưới trướng nhận được hiệu quả kích lệ gấp mấy lần, thậm chí gấp mười mấy lần ngôn linh bình thường sao? Như, như bây giờ, đây là chuyện gì?

 

Chuyện gì?

 

Đương nhiên là Khang Thời chưa nói hết.

 

Cũng không cần phải nói hết. Thỏ khôn ba hang, giấu một chiêu bộc lộ tài năng mới là bản tính của văn sĩ văn tâm.

 

Ba mươi hai bài ngà, bốn lá bài lần lượt đại diện cho Thiên, Địa, Nhân và Hòa, vì văn cung chưa thành, không thể sử dụng. Còn lại hai mươi tám lá, anh ta được mười bốn lá, địch nhân cũng có mười bốn lá.

 

Bảy lá bài ngửa, bảy lá bài úp.

 

Nếu lá bài úp anh ta lật ra mạnh hơn đối thủ, liền có thể thuận lợi phát động một lá bài ngửa trong tay, bảy lá bài ngửa lần lượt ứng với bảy loại ngôn linh khác nhau. Hai loại tấn công, hai loại phòng ngự, ba loại phụ trợ.

 

Nếu không được, sẽ bị phản phệ.

 

Nhẹ thì lung lay căn cơ, nặng thì bỏ mạng.

 

Nguy hiểm cực lớn, nhưng uy lực cũng cực mạnh.

 

"Hừng sáng tìm tên lạc..."

 

Cung tên được kéo căng như trăng tròn.

 

Một tiếng quát vang lên từ miệng hư ảnh.

 

Mũi tên rời khỏi dây cung, ma sát với không khí. Lấy linh khí thiên địa đang bùng cháy làm nhiên liệu, trong nháy mắt hóa thành quả cầu lửa khổng lồ.

 

Bên dưới, quân trận Thập Ô hóa khí thành lá chắn.

 

Cố gắng chống đỡ một kích này.

 

Nhưng nào ngờ đây chỉ là hư chiêu của Khang Thời. Mục tiêu thực sự của anh ta chính là hạch tâm sĩ khí ngưng tụ phía trên quân trận! Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, đất trời bỗng chốc yên tĩnh, tuyết ngừng rơi.

 

Mũi tên găm sâu vào hạch tâm, xuyên thủng nó.

 

Khang Thời lại thuận tay lật một lá bài khác.

 

Lục lục đại thuận.

 

Thượng thượng đại cát!

 

Anh ta cười khẩy: "Vận may thật tốt."

 

Ai nói phá trận chắc chắn phải vào trận, đấu trí đấu dũng?

 

Vào trận chính là rơi vào bẫy của địch, đối mặt với hàng ngàn hàng vạn quân địch bao vây, người vào trận còn phải mệt mỏi ứng phó với những ảo ảnh bất chợt xuất hiện, ngũ cảm bị che đậy lừa gạt... Chi bằng ở bên ngoài dùng thế như chẻ tre, phá hủy bằng bạo lực.

 

Nếu hạch tâm quân trận này chính là khối khí không ngừng hấp thu hình thành, chi bằng dùng một chiêu rút củi đáy nồi.

 

Quân trận mất đi chỗ dựa hiệu quả...

 

Thập Ô chẳng khác nào con hổ bị nhổ răng.

 

Hôm nay, Khang Thời muốn thay mặt cho Nguyên Lương chân chính, hung hăng tát bọn họ vài cái bạt tai!

 

___________

 

Nấm: Nguyên mẫu bài ngà này lấy từ 【Thiên Cửu】, ta nghiên cứu cả buổi trời cũng không biết làm thế nào —— đối với một người học mạt chược mấy tháng trời vẫn không biết đánh ra sao, thật sự là khó khăn.

 

Chỉ riêng quân bài này đã nghiên cứu rất lâu...

 

Cách thức đánh bạc của người xưa cũng nhiều quá đi...

 

Lý do bí ẩn khó hiểu khiến ta tắc nghẽn mạch văn lại thêm một cái nữa.

 

Đào: Tui thấy giống đấu Yugioh thì có :)))) 2 bộ đang thầu đều dính Yugioh, tâm linh thiệt sự

Bình Luận (0)
Comment