Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 510

510

 

Cố Trì căng thẳng nhìn Thẩm Đường.

 

Sợ chủ công nhà mình làm ra chuyện gì thất thố. Đến lúc cô tỉnh rượu, chắc chắn sẽ ghi thù mình.

 

Nhưng——

 

Cố Trì nhìn hồi lâu, đối phương vẫn bất động như núi.

 

Đã quen với tiếng lòng ồn ào của chủ công, lúc này yên tĩnh lại khiến anh ta không thích ứng được. Nghĩ lại tiếng lòng long trời lở đất trên bàn tiệc, anh ta không chắc chủ công sau khi say còn nhớ chuyện này hay không.

 

Do dự an ủi: "Chủ công vẫn còn đau lòng sao?"

 

Thẩm Đường rốt cuộc cũng có phản ứng, thân trên thẳng tắp của cô không hề di chuyển, chỉ hơi nghiêng đầu, liếc mắt dò hỏi.

 

Cố Trì nói: "... Chính là Tuân Hàm Chương kia..."

 

Thẩm Đường thản nhiên hỏi ngược lại: "Vì sao phải đau lòng cho hắn?"

 

Cố Trì: "... Không phải đau lòng cho Tuân Hàm Chương, mà là đau lòng cho số vàng bị hắn tiêu mất. Nay thiên hạ đại loạn, cục diện Tây Bắc rối ren, chúng ta nhờ trận chiến này có thể nghỉ ngơi lấy sức hai ba năm. Nhưng đã đặt mình vào hồng trần vạn trượng này, không thể nào đứng ngoài cuộc được. Sớm hay muộn, cũng sẽ bị cuốn vào vũng lầy chiến tranh. Năng lực của Tuân Hàm Chương không thể bị chôn vùi, điều này có nghĩa là về sau chủ công..."

 

Thẩm Đường nhàn nhạt nói: "Tài vận èo uột."

 

Cố Trì: "..."

 

Chủ công nhà mình bình tĩnh đến mức khiến anh ta không thích ứng nổi.

 

Lúc trước còn khóc lóc thảm thiết cơ mà.

 

Vẻ mặt Thẩm Đường lạnh lùng, bình tĩnh như vầng trăng sáng trên trời, cứ như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

 

"Vàng bạc chỉ là vật ngoài thân, đổi được cùng lắm ba bữa cơm no, áo gấm lụa là. Không có nó, cũng chẳng chết đói."

 

Là một quận thủ, ăn mặc ở đều có quan thự lo liệu, cô còn có thể hóa vật thành thức ăn, căn bản không cần dùng đến tiền bạc.

 

Có tài vận hay không, cũng chẳng khác biệt là bao.

 

Cố Trì nghe vậy, trố mắt mấy hơi thở.

 

Cười khẽ chắp tay: "Chủ công khoáng đạt, ta không bằng."

 

Thẩm Đường mím môi, bổ sung một câu.

 

"Dù sao cũng không phải ta khó chịu."

 

Cố Trì: "..."

 

Thẩm Đường bỗng nhiên thay đổi vẻ thản nhiên lạnh nhạt, trong mắt thoáng hiện ý cười, như vầng trăng sáng được bao phủ bởi ánh bình minh: "Dù sao khi tỉnh rượu, một ta khác sẽ khó chịu thay ta."

 

Cố Trì suýt nữa thì nghẹn lời: "Chủ công, người..."

 

Thẩm Đường: "Đều là một người, sợ gì chứ?"

 

Cố Trì: "... Cũng không có e ngại."

 

Thẩm Đường không tỏ ý kiến, lại nhớ ra điều chi, mỉm cười nói: "Ta lúc nhỏ đúng là khá nghịch ngợm, Vọng Triều bao dung nhiều hơn."

 

Cố Trì: "... Trì có một câu hỏi."

 

Thẩm Đường nói: "Huynh hỏi đi."

 

Cố Trì bèn nói thẳng: "Chủ công năm nay bao nhiêu tuổi?"

 

Anh ta là người biết nhiều bí mật của Thẩm Đường nhất trong số các thuộc hạ, cũng rõ ràng chủ công nhà mình có quan hệ ngàn tơ vạn sợi với tộc Công Tây. Chẳng qua, chủ công nhà mình lại chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này.

 

Vị trước mắt này trông khá điềm tĩnh, không biết còn nhớ được bao nhiêu?

 

Thẩm Đường khẽ lắc đầu: "Không còn nhớ..."

 

Thấy vẻ mặt Cố Trì không tin, cô chủ động giải thích.

 

"... Không nhớ gì cả... nhưng có thể khẳng định, tâm trí ta trưởng thành hơn so với lúc nhỏ, chắc hẳn lớn hơn cô ấy."

 

Cố Trì: "..."

 

Xin thứ cho anh ta nói thẳng, anh ta không thấy chủ công trước mắt này trưởng thành hơn chủ công lúc chưa say rượu là bao. Chủ công trước mắt này là kiểu người một lời không hợp liền rút kiếm giết người. Trước đó chẳng phải còn bênh vực Chử Diệu, tuyên bố muốn chém đầu Chử Kiệt sao?

 

Ít biểu cảm không có nghĩa là tâm trí trưởng thành.

 

Có điều, những lời phàn nàn này không tiện nói ra.

 

Anh ta sợ đối phương thẹn quá hóa giận cho mình một kiếm.

 

Cố Trì: "Ngày hôm qua không thể giữ lại. Không nhớ thì thôi, trong lòng bọn ta, chủ công mãi mãi là chủ công, vậy là đủ rồi. Chẳng qua chủ công à, hôm nay người uống rượu quá nhiều, nên sớm về doanh trướng nghỉ ngơi, chứ không phải ở đây hứng gió đêm. Nếu chẳng may bị cảm lạnh, Chử Vô Hối mà truy cứu, Trì đây e là không gánh nổi." Anh ta vô thức dùng giọng điệu dỗ dành đệ đệ muội muội ngày trước.

 

Thẩm Đường nói: "Không phải hứng gió đêm."

 

Cố Trì: "Chẳng lẽ là giải rượu?"

 

Thẩm Đường lắc đầu, một tay mở nắp rượu vải đỏ.

 

Nói: "Không phải, đến để tế một người bạn."

 

"Tế ai?"

 

Chủ công nhà mình mải mê công việc, nào có thời gian mở rộng vòng bạn bè? Cố Trì nhất thời không xác định được mục tiêu.

 

Thẩm Đường tiết lộ đáp án: "Yến Hưng Ninh."

 

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Trì: "Yến Hưng Ninh? Yến An? Từ khi nào người này trở thành bạn của chủ công?"

 

"Cùng chung chí hướng, sao không tính là bạn?"

 

Cố Trì cũng khá hiểu biết về Yến An, lúc này cũng không khỏi cảm thán: "Đáng tiếc... Bên ngoài hiểu lầm hắn ta rất nhiều."

 

Thẩm Đường đổ rượu xuống đất: "Cõi đời cuồn cuộn bụi trần này, có một hai người hiểu hắn, vậy là đủ rồi. Ta cũng vậy."

 

Cố Trì đồng ý nửa câu trước, phản đối nửa câu sau.

 

Người hiểu chủ công, trên đời sao chỉ có một hai người?

 

Với... cái thể chất khó diễn tả này của chủ công, sau này sẽ có thêm nhiều người cùng chung chí hướng đi theo, chắc chắn sẽ không như Yến An trơ trọi độc hành. Cố Trì thầm phản bác trong lòng, liền thấy chủ công đưa tay về phía mình: "Huynh có mang theo nhạc cụ không?"

 

Cố Trì: "..."

 

Ờ, vậy thì thôi nhé???

 

Thẩm Đường nhướng mày hỏi ngược lại: "Cái ánh mắt huynh ý gì thế?"

 

Cố Trì lùi lại nửa bước, hơi không được tự nhiên: "Trì biết chủ công muốn tấu một khúc ai nhạc, tiễn đưa Yến Hưng Ninh, nhưng ai nhạc phần nhiều là để siêu độ, truy niệm... Yến Hưng Ninh cũng coi như giúp chủ công một tay, chuyện ân đền oán trả, chúng ta đừng làm nữa được không?"

 

Chủ công mà tấu khúc ai nhạc này ra...

 

Trực tiếp từ siêu độ nhảy vọt đến hồn phi phách tán.

 

Thẩm Đường bực bội: "Ai bảo huynh lúc này lại tinh nghịch? Trình độ nhạc lý của ta thế nào, ta còn không biết sao? Đưa đây!"

 

Cố Trì miễn cưỡng cống hiến cây sáo ngắn ra.

 

Sau đó——

 

Tiếng sáo trong trẻo như một tia sáng lạnh, vang vọng khắp trời cao, xé tan gió bắc hiu quạnh, hòa vào ánh trăng mờ ảo giữa đất trời.

 

Ai nhạc thường mang theo vẻ u buồn nặng nề, muôn vàn nỗi niềm tiếc nuối, chất chứa trong lòng. Nhưng Cố Trì lại nghe ra được trong tiếng sáo khúc điệu vô danh này của chủ công, có mấy phần ngẩng cao đầu, phóng khoáng, tiêu sái. Nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy một bóng hình thẳng tắp như tùng như trúc, một mình bước qua biển mây mênh mông.

 

Khoác lên mình ánh trăng, vẫy tay chào tạm biệt với bụi trần cuồn cuộn.

 

Đợi anh ta hoàn hồn, tiếng sáo đã sớm dừng lại.

 

Sống quanh năm trong ồn ào và lòng người hiểm ác, chưa từng có khoảnh khắc nào anh ta cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm, thoải mái như lúc này.

 

Cố Trì không khỏi hỏi: "Khúc điệu này gọi là gì?"

 

"Ta không nhớ rõ nữa, nếu phải đặt một cái tên cho đàng hoàng, thì gọi là 'Độ Hồn' đi..." Thẩm Đường nhìn về phía lá chắn biên giới, khẽ lẩm bẩm, "Độ cho Yến Hưng Ninh, cũng độ cho những anh linh đã yên nghỉ nơi chiến trường này. Chỉ mong nơi này không còn chiến tranh nữa."

 

Cố Trì nhu hòa mặt mày: "Điều đó rất khó—— nhưng ít nhất, chủ công không một mình độc hành giống Yến Hưng Ninh——"

 

Thẩm Đường đưa cây sáo ngắn lại: "Cảm ơn lời chúc tốt lành của huynh."

 

Đúng lúc này, những tia nắng ban mai nhuộm đỏ tầng mây, như có một bàn tay vô hình xé rách một góc màn đêm, càng lúc càng nhiều ánh sáng hòa vào, theo khe hở đó chậm rãi mà kiên định lan rộng. Cho đến khi ánh bình minh nhảy lên trên dãy núi.

 

Hai người một trước một sau quay trở về.

 

Cố Trì nhân lúc chủ công rượu chưa tỉnh, hỏi một vấn đề anh ta đã tò mò cả nửa đêm: "Chủ công, ta có một câu hỏi."

 

"Huynh nói đi."

 

"Vì sao nhạc lý của chủ công lại bình thường rồi?"

 

Thẩm Đường dường như rơi vào im lặng khả nghi.

 

Một lúc lâu sau mới nói: "Ta chỉ biết mỗi khúc này."

 

Không gì khác, quen tay hay việc.

 

Cố Trì: "Ồ."

 

Thức thời nói sang chuyện khác.

 

Tiếp tục đào sâu, anh ta sợ chủ công thẹn quá hóa giận.

Bình Luận (0)
Comment