515
Cô tưởng mình đã hiểu Kỳ Thiện lắm rồi, nào ngờ tên này luôn có thể mang đến cho cô "những bất ngờ khác nhau", hết lần này đến lần khác làm mới giới hạn đạo đức. Phải nói là, quả nhiên không hổ danh là huynh mà!
Lần trước giả mạo vợ Khương Thắng để đâm sau lưng.
Lần này còn thẳng thừng hơn, trực tiếp hóa thân thành kẻ lừa tình, lừa gạt trái tim thuần khiết của một thiếu niên ngây thơ? Nghĩ lại thì, một người có thể vẽ bí hí đồ đạt đến cảnh giới ra châm lửa cách không, quả thực rất khó có liêm sỉ gì. Vẻ mặt Thẩm Đường gần như xoắn thành một nùi.
"Nguyên Lương huynh ấy... câu dẫn con trai ông rồi à?"
Lời Thẩm Đường vừa thốt ra khiến mọi người kinh ngạc.
Đám người đang hóng chuyện: "..."
Sự chú ý hoàn toàn bị cô hấp dẫn.
Dũng cảm, vẫn là chủ công dũng cảm, dám hỏi ra câu đó!
Sắc mặt Tuân Trinh xoẹt một cái, tái mét như nước khổ qua.
Kỳ Thiện liếc xéo cô một cái, đầy vẻ bất thiện.
Nhưng Thẩm Đường bây giờ đã không còn là Thẩm Đường của ngày xưa, chút uy h**p này của anh ta với cô chẳng khác nào gãi ngứa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
"Câu, câu dẫn... cũng không hẳn, bởi vì năm đó khuyển tử còn nhỏ hơn cả chủ công bây giờ." Tuân Trinh mất một lúc mới điều chỉnh được cảm xúc, suýt chút nữa bị Thẩm Đường hỏi cho cứng họng, ông nói tiếp, "Nếu thật sự là vậy, Kỳ Nguyên Lương hắn... hừ!"
Lời chưa nói hết, người hiểu tự hiểu.
Nếu Kỳ Thiện thật sự làm hại con trai mình như vậy, Tuân Trinh sao có thể nhịn được, đã sớm rút kiếm liều mạng với anh ta rồi. Đương nhiên, những chuyện thất đức Kỳ Thiện thực sự làm, cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thẩm Đường ồ một tiếng rồi gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"... Bởi vì khuyển tử là cốt nhục duy nhất của ta và người vợ quá cố... sinh nở khó khăn, ấu thơ ốm yếu, nên được nuông chiều có phần ngây thơ, không hiểu sự đời... nào biết lòng người hiểm ác đến nhường nào?" Nói đến đứa con trai phiền phức này, Tuân Trinh vừa yêu vừa giận lại bất lực.
Ông và người vợ quá cố là thanh mai trúc mã.
Ấu thơ bên nhau, thiếu thời yêu nhau.
Tình cảm vợ chồng sâu đậm, cùng nhau nương tựa nhiều năm. Điều tiếc nuối duy nhất là vợ ông khi còn nhỏ bị nội đấu vạ lây, lỡ ăn phải thứ hại thân thể, khiến cho thể yếu nhiều bệnh, sinh nở khó khăn. Đứa con này là ngoài ý muốn sau nhiều năm thành thân.
Hai vợ chồng mừng rỡ khôn xiết, coi như là ân huệ của trời cao.
Vất vả lắm mới giữ được, nhưng khi sinh nở lại gặp khó khăn, suýt chút nữa thì mẹ con đều mất. Hai người dồn hết tâm huyết cho đứa con, chăm sóc cẩn thận, nhìn nó chập chững lớn lên từng ngày. Tâm huyết bỏ ra không phải người ngoài có thể tưởng tượng được.
Sức khỏe của vợ ông vốn không tốt.
Lo lắng hết lòng nấu làm tâm huyết, cuối cùng bị phong hàn cướp đi sinh mạng.
Tuân Trinh chỉ có thể nén nỗi đau mất vợ, dồn toàn bộ chú ý vào con trai. Để bảo vệ con trai duy nhất trưởng thành thuận lợi, ông hận không thể giữ con bên cạnh suốt ngày, đồng thời nghiêm ngặt phòng thủ, loại bỏ mọi yếu tố có thể khiến con ông gặp bất trắc!
Nhưng môi trường trưởng thành tương đối khép kín và cách nuôi dạy nghiêm khắc của người cha già đã gây ra những hậu quả nghiêm trọng.
Con trai khi còn nhỏ thì dễ dỗ dành, càng lớn càng khó dạy bảo, đến tuổi nổi loạn, lại gặp phải Kỳ Nguyên Lương mưu mô bất chính, cả hai kết hợp quả là một thảm họa! Thẩm Đường tóm tắt mâu thuẫn giữa hai cha con.
Đại khái là ——
Tuân · Ông bố già · Trinh, giơ tay kiểu Nhĩ Khang: 【Con trai, bên ngoài nguy hiểm, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của ta!】
Tuân · Tuổi nổi loạn · Con trai nhất quyết không nghe, ngẩng đầu lên cao, phản kháng phi bạo lực: 【Không! Không! Không! Con muốn trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội! Dẹp yên thiên hạ bất bình, giết hết những kẻ đáng chết trong thiên hạ!】
Cố Trì: "... Phụt."
Có người nhìn sang, anh ta cố gắng kìm nén nụ cười, giải thích: "Đột nhiên nghĩ đến chuyện buồn cười."
Mọi người: "..."
Một cuộc tranh cãi thường nhật giữa cha con kết thúc, con trai Tuân Trinh tức giận phi ngựa ra khỏi thành đi săn cho khuây khỏa, tình cờ gặp Kỳ Thiện đang giả vờ là thiếu nữ gặp nạn. Thiếu niên vốn vô cùng ngưỡng mộ hình ảnh hành hiệp trượng nghĩa, thấy thiếu nữ gặp nạn, ngay lập tức trào dâng lòng nghĩa hiệp cứu giúp. "Cứu người cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên", thanh niên còn giúp Kỳ Thiện ẩn náu.
Chỉ cần Kỳ Thiện muốn, anh ta có thể dễ dàng lấy được thiện cảm của bất kỳ ai —— trừ kẻ thù. Thiếu niên chưa trải sự đời làm sao chống đỡ được? Không tới mấy ngày đã bị anh ta dẫn dắt trở thành tri kỷ, tin vào lời lẽ dối trá của anh ta, chủ động thổ lộ nỗi niềm chất chứa trong lòng.
Ví dụ như sự quản thúc nghiêm khắc của người cha Tuân Trinh...
Ví dụ như bức bối bị giam cầm trong một khoảng trời nhỏ hẹp...
Ví dụ như người cha Tuân Trinh luôn xem thường năng lực của hắn...
Hắn đường đường là nam nhi, sinh ra trên đời nên lập nên công danh sự nghiệp. Dù là chinh chiến sa trường, hay phò tá minh chủ kiến công lập nghiệp... dù sao cũng không phải là bị cha quản thúc mọi mặt, ngay cả ăn uống cũng bị hạn chế nghiêm ngặt. Hắn đâu phải trẻ con chưa cai sữa!
Tình trạng thân thể của mình, bản thân hắn tự biết.
Hiện tại hắn rất khỏe mạnh!
Dù sao cũng là một võ giả võ đảm đấy chứ?
Thấy thiếu niên buồn bã, Kỳ Thiện "động lòng trắc ẩn", dần dần "mở lòng", kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện —— những dãy núi xanh mướt dưới màn mưa bụi mông lung, biển trời bao la bát ngát. Dùng bút mực miêu tả núi bạc uốn lượn và khói tía sa mạc, mà tất cả những điều này, đều là những cảnh sắc non nước thiếu niên chưa từng được thấy, càng là một thế giới mới hắn khao khát thoát khỏi ràng buộc, mong muốn bước vào.
"Vô sự hiến ân cần..." Thẩm Đường nghe vậy lẩm bẩm, với hiểu biết của cô về Kỳ Thiện, đối phương sẽ không tốn công sức làm những việc không có lợi ích gì với ai, việc vất vả tạo dựng mối quan hệ với thiếu niên, chắc chắn có mưu đồ khác, "Không trộm thì cũng cướp."
Tuân Trinh sa sầm mặt mày: "Quả thực là như vậy."
Kỳ Thiện: "..."
Rốt cuộc chủ công của anh ta đứng về phía ai?
Với bản lĩnh của anh ta, nếu muốn chạy trốn —— đừng nói là đuổi theo anh ta, ngay cả bóng dáng của anh ta cũng không thấy. Kỳ thực đó chỉ là một vở kịch, bề ngoài là "thanh niên nghĩa hiệp cứu giúp thiếu nữ gặp nạn", nhưng thực chất là một vở kịch nhắm vào Tuân Trinh, là một mưu tính.
Lúc bấy giờ, toàn bộ tâm trí của Tuân Trinh đều đặt trên người con trai, những trắc trở trên con đường làm quan ông đã không còn thời gian để ý.
Dù sao cũng là văn sĩ văn tâm.
Cho dù bị hạn chế mọi mặt, tìm một chức quan cũng không khó.
Khi đó chức quan của ông không lớn, miễn cưỡng được coi là quan phụ mẫu của một phương, mặc cho những thế lực cấp trên tranh đấu gay gắt thế nào, ông cũng không có ý định nhúng tay vào. Đương nhiên, nơi ông nhậm chức cũng không quan trọng, điểm đặc biệt duy nhất là gần đó có một trọng trấn.
Nơi này, là nơi binh gia tất tranh.
Đồng thời cũng là cái gai trong mắt của một vị chủ công nào đó của Kỳ Thiện.
Vì lực lượng binh mã của bản thân không đủ, muốn chiếm được miếng thịt béo bở này một cách thuận lợi, thì phải xử lý tốt binh mã của các huyện trấn lân cận tùy thời phối hợp tác chiến. Ánh mắt của Kỳ Thiện rất sắc bén, không coi trọng những chỗ khác, chỉ nhắm vào Tuân Trinh, cho rằng người này sẽ trở thành mối nguy hại.
Muốn vạn sự an toàn, chắc chắn phải nghĩ cách kiềm chế Tuân Trinh, để ông không có thời gian phái binh chi viện ngày bọn họ khởi binh.
Vì vậy ——
Mới có màn kịch vừa rồi.
Kỳ Thiện không trực tiếp đối phó với Tuân Trinh.
Anh ta nhắm vào đứa con trai Tuân Trinh yêu quý nhất.
Với thân phận một hồng nhan tri kỷ, anh ta khích bác mâu thuẫn giữa cậu thiếu niên phản nghịch và cha già, còn khuyến khích hắn bỏ nhà ra đi, xem thử thế giới bên ngoài rộng lớn bao la. Tuân Trinh phản ứng cũng nhanh, ngay lập tức phát hiện con trai có gì đó khác thường liền đến bắt người.
Thiếu niên suýt nữa đã bị cha già làm cho cảm động.
Lúc này, Kỳ Thiện lại giở trò.
Anh ta mượn kế 【Kim thiền thoát xác】, giả chết khơi sâu mâu thuẫn cha con, khiến hai người hiểu lầm nhau. Thiếu niên nào ngờ cha mình lại ngang ngược đến vậy, vì muốn trói buộc mình mà tàn hại người vô tội!
Trong khoảnh khắc, cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ khiến hắn run rẩy toàn thân.
Tuân Trinh nhìn ra manh mối muốn giải thích, nhưng con trai ông "không nghe không nghe không nghe", đánh bị thương gia đinh ngăn cản rồi bỏ chạy.
Đúng lúc này, trọng trấn bị tập kích.
Trước đó Tuân Trinh hoàn toàn không nhận được tin tức gì.
Vì sao không nhận được?
Bởi vì cậu quý tử của ông đã bị Kỳ Thiện lừa gạt! Kỳ Nguyên Lương lừa cậu thiếu niên, nói rằng nếu muốn chạy trốn thì cần phải tạo ra chút hỗn loạn, còn gì hỗn loạn hơn đốt lửa gây hỏa hoạn? Để câu giờ, tốt nhất là trước khi châm lửa nên làm loạn một phen...
Địa điểm làm loạn này, tốt nhất là có thể kéo dài sự chú ý của Tuân Trinh, thế là cậu quý tử liền nghĩ đến thư phòng làm việc của Tuân Trinh.
_(:з)∠)_
Một màn kịch "Dương đông kích tây" hay ho, cậu quý tử nhà Tuân Trinh bỏ nhà ra đi, trọng trấn cũng mất. Trú binh đóng ở các nơi gần đó, quân của Tuân Trinh xuất binh muộn nhất, nhưng lại đến sớm nhất. Tuy rằng tác chiến dũng mãnh, nhưng đại thế đã mất, lại thêm không có chút căn cơ nào...
Nếu không từ quan, cũng sẽ bị biến thành dê thế tội.
Ông dứt khoát từ quan đi tìm con trai.
Nhân tiện——
Chắc chắn phải tìm được Kỳ Nguyên Lương!
Trước trận tiền hai quân, ông thấy rất rõ.
Khí tức của tên văn sĩ nho sam kia và thiếu nữ gặp nạn hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là cùng một người, tất cả đều là âm mưu quỷ kế!
Thẩm Đường: ""...
Những người còn lại: "..."
Đồng loạt nhìn về phía Kỳ Nguyên Lương.
Kỳ Thiện thản nhiên nói: "Đại khái là như vậy."
Chẳng có chút chột dạ nào.
Thậm chí còn mạnh miệng: "Tuân Hàm Chương không dạy dỗ được con trai, liên quan gì đến ta? Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, ngây thơ non nớt chưa hiểu sự đời, cho dù không bị ta lừa gạt, cũng sẽ rơi vào cái hố khác. Ngươi nói có đúng không?"
Tuân Trinh tức giận rút kiếm.
Nộ khí dâng trào, hai mắt như phun lửa.
"Ngươi nói lại lần nữa?"
Kỳ Thiện trầm mặt nói: "Chủ công tham gia trận thành Hiếu, cũng mới mười hai tuổi. Ta hiểu tâm trạng làm cha của ngươi, nhưng cứ giữ con cái mãi thì có gì tốt? Con trai ngươi oán niệm ngươi không hề ít, cho dù không có ta, hắn cũng sẽ rời đi."
Nói trắng ra là mâu thuẫn cha con.
Anh ta chỉ hơi lợi dụng một chút thôi.
Nếu mâu thuẫn không tồn tại, anh ta cũng không thể nào xúi giục được.
Thẩm Đường bỗng dưng bị gọi tên: "???"
Tuân Trinh vội la lên: "... Thân thể nó yếu ớt, bên ngoài lại binh đao loạn lạc, nhỡ đâu có mệnh hệ gì..."
Ông thậm chí không nhớ nổi con trai mình hồi nhỏ đã bị sốt bao nhiêu lần. Ban đầu, ông và người vợ quá cố thay phiên nhau túc trực bên giường, chăm sóc ngày đêm không nghỉ. Sau đó, chỉ còn một mình ông thức trắng đêm dài, từ tối cho đến sáng, cho đến khi nhiệt độ cơ thể con trai trở lại bình thường mới dám thở phào.
Loại tâm trạng này làm sao Kỳ Thiện hiểu được?
Ông càng sợ con trai sẽ chết yểu ở một xó xỉnh nào đó mình không hay biết! Góc khuất đó, có lẽ là mảnh đất ông từng đi qua, có lẽ là nấm mồ hoang lạnh lẽo nào đó ông từng lướt qua mà không hề để ý. Hồn phách không nơi nương tựa, yên nghỉ nơi đất khách quê người xa lạ.
Trong lòng Tuân Trinh cũng hiểu rõ, việc con trai ông nổi loạn bỏ nhà ra đi có liên quan rất lớn đến sự bảo bọc quá mức của ông. Sau chuyện đó, ông đã suy nghĩ rất lâu, chim non cuối cùng cũng phải rời tổ bay cao.
Nhưng, nhưng ít nhất, hãy để ông biết được tung tích của con trai mình.
Nhưng tình hình hiện tại lại là ——
Đứa con trai phản nghịch vì cha già lỡ tay g**t ch*t đại tỷ tri kỷ vô tội, không thể tha thứ, cố ý tránh mặt ông. Trong thời đại này, một bức thư nhà quý hơn vạn vàng, "tha hương gặp cố tri" được liệt vào một trong bốn niềm vui lớn của đời người, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Kỳ Thiện bĩu môi: "Mệnh hệ gì thì không có..."
Tuân Trinh buông kiếm xuống, hỏi: "Ý ngươi là sao?"
Kỳ Thiện đáp: "Hơn hai năm trước đã từng gặp rồi."
Tuân Trinh vội hỏi: "Ở đâu?"
"Một quán trà ở trạm dịch hẻo lánh."
Đó là hơn một tháng trước khi gặp Thẩm Đường.
Lúc bấy giờ, tâm trạng của Kỳ Thiện và cậu thiếu niên hoàn toàn trái ngược. Kỳ Thiện hoang mang không biết tương lai sẽ đi về đâu, còn thiếu niên thì uống rượu ngâm thơ, cuộc sống tuy không còn tinh tế như trước nhưng lại mang theo vài phần phóng khoáng tùy ý. Thiếu niên không nhận ra Kỳ Thiện, chỉ cảm thấy văn sĩ này rất dễ gần.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Kỳ Thiện moi được không ít thông tin từ miệng đối phương.
Nghe nói tình hình của hắn khá tốt nên không quấy rầy nữa.
Tuân Trinh lại vội vàng hỏi: "Vậy nó thế nào rồi?"
Kỳ Thiện đáp: "Cao hơn trước rất nhiều."
Những điều không nói ra là, thiếu niên... à không, nên gọi là thanh niên rồi, mang đầy vẻ phỉ khí, dẫn đầu một đám tiểu đệ cái bang chuyên làm việc cướp của người giàu chia cho người nghèo, tự mình thực hiện lời hứa năm xưa. Nhưng nhìn thấy quan ấn treo bên hông đối phương, lại không dám chắc.
Tuân Trinh hỏi: "Trạm dịch nào?"
Kỳ Thiện lắc đầu: "Làm sao còn nhớ rõ được?"
Câu này không phải anh ta nói dối.
Anh ta thật sự không biết vị trí cụ thể của trạm dịch đó.
Lúc đó, anh ta lại vừa khắc chết một vị chủ công giả nhân giả nghĩa, Đạo văn sĩ phản phệ nghiêm trọng, thân thể ngày càng suy yếu, đi một ngày phải nghỉ hai ngày để hồi sức: "Lúc đó thần trí mơ hồ, vừa đúng lúc ở gần quê cũ, nên muốn về thăm lại..."
Lạc đường trong rừng, tình cờ tìm được trạm dịch.
Gặp con trai Tuân Trinh hoàn toàn là trùng hợp.
Trò chuyện một hồi rồi tách ra.
Anh ta cũng không biết đối phương đang làm quan ở đâu.
"Quê cũ?"
"Một khe núi không biết tên." Kỳ Thiện dừng một chút, lại nhìn Thẩm Đường, "Từng là tộc địa của Công Tây Cừu, nhưng nơi đó sau khi trải qua tai họa diệt tộc thì bị bỏ hoang, nay là một khe núi hoang vu. Xem ra, lệnh lang là đô úy ở nơi nào đó gần đấy."
Nghe được tin tức về con trai, cơn giận trong lòng Tuân Trinh dịu đi không ít, thay vào đó là nỗi lo lắng, nhưng lại bị Kỳ Thiện vạch trần.
"Ngươi muốn đi tìm hắn?"
Tuân Trinh do dự một lúc, rồi lắc đầu: "Không."
Có mấy con hùng ưng sau khi rời tổ bay lượn trên bầu trời, quen với không gian rộng lớn, lại bằng lòng quay về bên cạnh chim ưng già để bị quản thúc?
Tuân Trinh cũng không chắc mình có thể nhịn được không quản.
Thôi vậy——
Cứ để nó bay đi.
Nghĩ đến đây, lại nảy ra một ý nghĩ.
Nếu tương lai có cơ hội, chủ công mở mang bờ cõi đến tận cửa nhà của đứa con nghịch tử kia, ông, người cha già này cũng không ngại xắn tay áo dạy dỗ con trai một chút. Bay bay bay, bay ra được chút danh tiếng nào chưa? Một lời không hợp liền bỏ nhà ra đi——
Có biết ông lo lắng đến mức nào không?
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm Đường ăn dưa no nê, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lặng lẽ hỏi Kỳ Thiện: "Nguyên Lương, con trai của Hàm Chương thật sự còn sống sao?"
Kỳ Thiện bật cười: "Đừng nói là chủ công nghĩ Thiện vì muốn ổn định Tuân Hàm Chương cố tình bịa ra một lời nói dối chứ?"
Thẩm Đường lại nghiêm túc nói: "Đúng là có lo lắng như vậy."
"Nếu là bịa đặt thì sao?"
Thẩm Đường rũ mắt: "Ta sẽ thay huynh giấu kín."
Sau đó còn phải giải quyết hậu quả.
Giải quyết như thế nào, cô không nói.
"Đây không phải là việc quân tử nên làm." Kỳ Thiện thở dài, "Chủ công vẫn nên làm một quân tử được vạn dân kính ngưỡng đi, Tuân Hàm Chương này có thể dùng được... Thiện cũng không nói dối, đứa trẻ đó thật sự còn sống, chỉ là lớn lên hơi lệch lạc, nếu Tuân Hàm Chương biết..."
Kỳ Thiện không giấu giếm Thẩm Đường, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thẩm Đường: "..."
Bất cứ người cha nào biết con trai mình có tác phong như thổ phỉ, làm chuyện cướp bóc, huyết áp cũng đều tăng cao.
Cô trầm ngâm một lúc: "Tuy là vậy, vẫn nên phái người đi liên lạc, dù chỉ là một bức thư nhà cũng tốt..."
Một bức thư nhà từ con trai, hiệu quả thu phục lòng người e rằng còn tốt hơn vô số vàng bạc châu báu.
Kỳ Thiện nhìn ra ý đồ của cô, ừ một tiếng.
——————
Quán trà nghỉ chân, thương nhân ở bàn bên cạnh vỗ mạnh xuống bàn gỗ.