528
"Ôi, đây là ai thế nhở ——" Cộng Thúc Võ mang một thân mồ hôi trở về.
Từ xa đã nhìn thấy một khuôn mặt sưng vù kỳ quái.
Cái bộ dạng ấy, suýt chút nữa dọa hắn giật mình.
Tuy ngũ quan không nhận ra, nhưng bím tóc kia lại cực kỳ đặc sắc, Cộng Thúc Võ không chắc chắn dò hỏi: "Văn Thích?"
Từ Thuyên liếc hắn một cái rồi quay đầu sang hướng khác.
Cộng Thúc Võ cười, tiến lên quan (hóng) tâm (hớt): "Nói cho lão ca nghe xem, là ai đánh cậu thành ra bộ dạng này?"
Từ Thuyên hừ một tiếng rồi xoay vai.
Cộng Thúc Võ giả vờ cảnh giác: "Chẳng lẽ là địch tập kích?"
Lại phỏng đoán: "Hay là con cá lọt lưới nào quậy phá?"
Đồ Vinh đang ngồi xổm ở phía xa xa theo dõi lên tiếng: "Đều không phải, là chủ công cùng Văn Thích ca ca luận bàn, nhất thời không cẩn thận đánh đấy."
Cộng Thúc Võ tựa như mới chú ý đến sự tồn tại của Đồ Vinh.
Nhìn một cái, lại vui vẻ: "Tên nhóc nhà cậu sao cũng mặt mũi bầm dập? Cũng là chủ công đánh? Nhìn vết thương không giống lắm..."
Vết thương trên mặt Đồ Vinh chỗ này một mảng chỗ kia một mảng.
Sưng tấy chỗ cao chỗ thấp không đều.
Ngược lại Từ Thuyên thì rất đều đặn thống nhất.
Ngay cả quầng thâm mắt trái phải cũng đều nhau.
Đồ Vinh chỉ vào Từ Thuyên: "Là huynh ấy đánh ta."
Từ Thuyên cuối cùng cũng có chút phản ứng, bực bội nhíu mày, nói: "Không phải cậu bảo ta cùng cậu luận bàn tu luyện à?"
Luận bàn sao có thể gọi là đánh?
Cộng Thúc Võ nhạy bén ngửi thấy hơi thở khác thường, thực lực của chủ công nhà mình hắn rõ ràng, cũng biết Thẩm Đường am hiểu binh khí hơn, rất ít khi đánh tay không, càng chứ đừng nói toàn bộ đều nhắm vào mặt người ta. Từ Thuyên này chẳng lẽ đã đắc tội với người ta rồi?
"Cậu đắc tội chủ công rồi?"
Sắc mặt Từ Thuyên vốn đã khó coi càng thêm đen sì.
Tên nhóc Đồ Vinh kia còn hả hê: "Huynh ấy vừa rồi trêu ghẹo chủ công, còn nói chủ công dáng người không đẹp, liền bị chủ công đánh, còn bắt huynh ấy đứng đây hóng gió, tự kiểm điểm."
Cộng Thúc Võ: "..."
Nhất thời không biết nên nói Từ Thuyên gan dạ, hay là giỏi tìm đường chết, trêu ghẹo người ta lại trêu ghẹo đến chủ công nhà mình.
Còn trẻ mà đã mù mắt rồi?
Từ Thuyên lúng túng lại xấu hổ: "Ta nào biết đó là chủ công? Cách xa như vậy, chủ công còn mặc nữ trang... Ai biết chủ công còn có sở thích mặc nữ trang... Chuyện này có thể trách ta sao?"
"Hơn nữa —— dáng người chủ công thật sự không đẹp. Ta còn hảo tâm đề nghị chủ công có thể tìm Kỳ chủ bộ sửa sang lại một chút, như vậy mới có thể cải trang hoàn mỹ, chủ công không những không cảm kích còn đánh ta..." Nói đến chỗ kích động, Từ Thuyên chếch khóe miệng bị thương, đau đến hít một hơi.
"Ta cũng quá oan uổng... Dưới tình huống bình thường, cũng không thể nào nghĩ đến đó là chủ công đâu." Một phen hùng hồn biện bạch, lại hỏi ngược lại Cộng Thúc Võ, "Nếu Bán Bộ đi trên đường, nhìn thấy chủ công mặc nữ trang, lại thêm khuôn mặt đó, huynh có thể không nhận nhầm à?"
Cộng Thúc Võ thản nhiên nói: "Sẽ không nhận nhầm."
Câu trả lời không theo lẽ thường của hắn khiến Từ Thuyên ngẩn người.
Không tin hỏi: "Thật sự không nhận nhầm?"
Cộng Thúc Võ kiên định gật đầu.
"Nhưng chủ công có sở thích mặc nữ trang..."
Cộng Thúc Võ không nhịn được sửa lại chỗ sai của Từ Thuyên, để tránh tên ngốc này lần sau lại vấp ngã cùng một chỗ: "Thứ nhất, chủ công không có sở thích mặc nữ trang; thứ hai, nữ lang tuổi này của chủ công cũng biết đẹp xấu, cậu l* m*ng trêu ghẹo lại còn nói dáng người cô ấy không đẹp... Không đánh cậu thì đánh ai? Đúng rồi, chuyện này không truyền đến tai bọn người Kỳ chủ bộ và Chử công tào chứ? Nếu không thì cậu..."
Từ Thuyên: "..."
Từ Thuyên: "???"
Từ Thuyên: "!!!"
Cộng Thúc Võ nhìn Từ Thuyên trừng lớn mắt, buồn cười nói: "Chẳng lẽ cậu vẫn luôn không biết? Lệnh Đức, Thiếu Xung và Chi Tông, cậu đều có thể liếc mắt một cái nhận ra là nam hay nữ. Sao đến chủ công đây lại không nhìn ra?"
Từ Thuyên: "..."
Qua một lúc lâu ——
Hắn cứng đờ cổ, kẽo kẹt quay sang Đồ Vinh.
Thằng nhóc ranh này vô tội chớp mắt, khẳng định gật đầu: "Chủ công vẫn luôn là nữ lang mà, khuôn mặt đó không thể nhận nhầm chứ."
Từ Văn Thích ngày nào cũng gọi sư muội là "Lệnh Đức muội muội", cậu ta còn tưởng rằng đối phương cũng biết giới tính của chủ công, ai ngờ lại không biết?
Từ Thuyên: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Làm sao có thể biết được trời!!!
Trước khi chưa ra làm quan, đường huynh hắn cách ba bữa năm ngày lại cảm khái chủ công và Ngô Hiền "tình cảm huynh đệ sâu đậm", lại nói cô quân tử thế nào, cao nghĩa thế nào, đức độ thế nào, thương dân như con thế nào, cần chính vất vả thế nào ... Vì Hà Doãn tận tâm tận lực.
Làm sao hắn có thể nghi ngờ giới tính của cô chứ?
Từ Thuyên ôm một bụng ấm ức.
Lần này thật sự bị đường huynh hại thảm rồi!
Đường huynh, huynh có biết Thẩm quân huynh luôn muốn trò chuyện thâu đêm, cùng ngủ chung giường chính là Thẩm nương tử không vậy!
Từ Thuyên trưng ra vẻ mặt trống rỗng.
Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất nội tâm như bị sét đánh ngang tai.
Cộng Thúc Võ vỗ vai an ủi hắn: "Ban đầu có hơi khó chấp nhận, nhưng chỉ cần chủ công là một chủ công đủ tư cách là được rồi. Ai lại hướng đến cái thứ đó của đàn ông chứ? Đàn ông con trai, tự mình có là được rồi nhỉ? Nghĩ thông là được."
Từ Thuyên: "..."
Lôgic của Cộng Thúc Võ thật sự không thể phản bác.
Từ Thuyên cảm thấy nếu mình nói một câu phản đối, vậy hắn chính là kẻ không có cái đó, lại hướng đến cái đó...
Giật giật khóe miệng, hắn nói: "Để ta yên tĩnh một mình."
Cộng Thúc Võ gật đầu tỏ vẻ thông cảm, tiện tay kéo Đồ Vinh đang hóng chuyện đi, nói: "Tối nay là tiệc tiễn Đại Nghĩa..."
Từ Thuyên nói: "Sẽ không vắng mặt."
Hắn đứng giữa gió một lúc, rồi xoay người chui vào lều, vừa vận chuyển võ khí để mặt nhanh chóng bớt sưng, vừa lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là những bức thư nhà đã tích góp bấy lâu. Hắn nhìn những bức thư hồi lâu, rồi viết xuống những lời xỉa xói không biết trút vào đâu.
Đương nhiên——
Hắn vẫn biết giữ chừng mực.
Dù quan hệ với đường huynh tốt đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật "mỗi người một chủ, mỗi người một phận". Chuyện Thẩm Đường nắm giữ quốc tỷ, tự nhiên phải giữ kín như bưng, nhưng giới tính của chủ công——không thể để mình hắn ngơ ngác, đường huynh cũng phải há hốc mồm mới được!
"... A huynh, huynh thật sự hại chết người ta rồi..." Từ Thuyên viết một hơi hai mươi mấy bức thư nhà, chất đống lại thành một chồng dày cộm, "Nếu không phải tại huynh, đệ đâu có bị đánh cho một trận nhừ tử như vậy..."
Chuyện Từ Thuyên liên lạc với Từ Giải, vẫn luôn không giấu giếm Thẩm Đường, nếu cần thiết thậm chí có thể kiểm tra xong mới gửi đi, nhưng Thẩm Đường không hề nghi ngờ đến mức đó—— cô chỉ là một bà chủ công ty nhỏ, nào có quản trời quản đất lại còn quản cả tình cảm huynh đệ nhà người ta?
Tuy nhiên——
Thẩm Đường mặt dày xoa tay: "Giúp ta hỏi a huynh của cậu, bên đó có còn dư giống thóc không? Giá cả dễ thương lượng, cũng không cần loại tốt nhất, chỉ cần đủ để vượt qua năm nay..."
Chuyện này, không cần Thẩm Đường nhắc, Từ Thuyên cũng sẽ thiên vị, chủ động đề cập trong thư nhà—— Của hời của đường huynh, không chiếm thì phí, chiếm được mới thoải mái.
Chiếc hộp đựng thư nhà bắt đầu hành trình đến Hà Doãn, để đảm bảo thư được gửi đến nơi an toàn, người đưa thư còn là một Nhị đẳng thượng tạo, bọn cướp tầm thường không phải là đối thủ. Ai ngờ đâu, hộp thư nhà này lại câu được hai con cá lớn!
Tiệc tiễn biệt, mọi người uống rượu (sữa) say sưa.
Triệu Phụng nhìn những gương mặt quen thuộc, tự nhận mình là kẻ thô kệch, nhưng khóe mắt cũng không khỏi dâng lên hơi ấm.
Thật lòng, thời gian hắn làm việc vặt dưới trướng Thẩm Đường còn dài hơn cả thời gian ở dưới trướng chủ công chân chính Ngô Hiền. Nếu không phải Ngô Hiền có ơn tri ngộ, cứu mạng hắn và Tần Lễ, với sự ưu đãi chiếu cố hắn nhận được ở chỗ Thẩm Đường hai năm nay, hắn thậm chí có ý định không muốn rời đi...
Nhưng than ôi, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.
Triệu Phụng say men, hào sảng nói: "Chư quân, Phụng xin hát tặng mọi người một khúc! Lần này đi núi cao sông dài——"
Thẩm Đường giơ bàn tay nhỏ lên.
"Nào, ta đệm nhạc cho Đại Nghĩa!"
Đào: Lấy tuyến thời gian này tính lên đi ha, Đường 14t, Thiện 26t, Diệu 36t
Theo tui đoán tuổi tác thôi ha, vì tác giả có nói lập ra 1 người thì mới bổ sung tuổi tác bối phận dần, nên đơn cử đớn nhất là Triệu Phụng, tưởng ổng còn trẻ ai ngờ con ổng xấp xỉ tuổi Từ Thuyên, ban đầu nghĩ ổng phe địch ít đất diễn nên để ngôi hắn cho nó gọn chứ đáng nhẽ gọi bằng ông vẫn oki, trừ Chử Diệu, mấy ông tự xưng lão phu là có tuổi hết :))))
Lâm Phong
Đào: Nói chung đoán tuổi hên xui, mấy ổng lấy vợ sớm hay trễ rồi tuổi con cái nữa nên nhiều khi sai số haha, sẽ update lại sau, t7 tui đi coi concert nên sẽ khum có chương, đăng trước rùi nhé