531
Nói là họp buổi sáng tập thể, toàn viên trình diện, nhưng thực chất đều là những thuộc cấp cũ của Thẩm Đường, cùng lắm là thêm hai viên võ tướng được điều từ chỗ Chử Kiệt sang, còn lại đám quan lại cũ của quận Lũng Vũ đều không được tham gia. Trước khi triệt để loại bỏ hết những mối nguy hiểm tiềm tàng, những người này cô có thể dùng nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng. Loại hội nghị liên quan đến bí mật này càng không thể để họ tham gia. Ai biết được bọn họ đã bị ai mua chuộc?
Gần đây, kẻ thù quá nhiều.
Mấy ngày nay, Thẩm Đường phái người mạnh tay điều tra những tá điền không có trong sổ hộ tịch. Hành động này chắc chắn đã động chạm đến lợi ích thiết thân của bọn hào cường địa chủ, mâu thuẫn giữa hai bên gay gắt đến mức không thể hòa giải, xung đột vũ trang là điều khó tránh khỏi. Là một người quyết đoán, Thẩm Đường đã ra tay trước, lại đủ tàn nhẫn, dĩ nhiên là tịch biên gia sản rồi xử trảm hết, cảnh tượng đẫm máu tàn khốc đó hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "đầu rơi máu chảy" để hình dung.
Đám quan lại cũ trong quận phủ đã bị thẩu thấm quá nhiều.
Cẩn tắc vô áy náy.
Tuy nói như vậy——
Nhưng số người vẫn khá đông.
Hai nhóm văn võ tự giác chia ra hai bên, còn chỗ ngồi thì... bọn họ có một sự ăn ý ngầm, trật tự trong sảnh đường rất chỉnh tề.
Trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, nhóm văn sĩ văn tâm người thì khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, người thì cau mày suy tư, ngược lại nhóm võ giả võ đảm lại thoải mái hơn nhiều, đề tài chủ yếu là bàn về tiệc tiễn biệt tối qua đã uống bao nhiêu, ăn bao nhiêu...
Trong đó, hai vị võ tướng ải Vĩnh Cố mới đến thay thế nhiệm vụ của Triệu Phụng là hăng hái nhất. Biên quan lạnh lẽo, vật tư khan hiếm, lại thêm chiến sự căng thẳng, đừng nói đến rượu ngon, ngay cả cơm nóng hổi cũng hiếm khi được ăn, bưng lên đã nguội ngắt.
Bữa ăn tối qua thật là đã đời.
Khi Thẩm Đường ngồi vào vị trí chủ tọa, mọi người đồng loạt im lặng.
"Bái kiến chủ công."
"Chư quân, buổi sáng tốt lành."
Thẩm Đường và mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Hội nghị chính thức bắt đầu.
Vẻ mặt Thẩm Đường nghiêm trọng, đến cả đám võ tướng vốn không giỏi quan sát sắc mặt cũng nhận ra, trong lòng thầm giật mình, lo lắng hội nghị này sẽ không dễ dàng gì. Ai ngờ, chủ công của bọn họ lại mở đầu bằng một câu khó hiểu: "Chắc chư quân đều biết giới tính của ta rồi chứ?"
Hai vị võ tướng ải Vĩnh Cố: "???"
Đây là câu hỏi kỳ quặc gì vậy???
Bọn họ lại thấy sắc mặt những người khác mỗi người một vẻ, lão tướng râu tóc bạc phơ ngơ ngác nhìn quanh, lẩm bẩm: "Thẩm quân chẳng phải là nam nhi đội trời đạp đất à... còn có khả năng nào khác sao?"
Tuy nói là lẩm bẩm, nhưng với thính lực của mọi người ở đây, câu nói này nghe rõ mồn một từng chữ từng câu, ai nấy đều lộ vẻ mặt kỳ quái méo mó. Dĩ nhiên Thẩm Đường cũng nghe thấy, mỉm cười nói: "Tuy ta không phải thân nam nhi, nhưng cũng có thể đội trời đạp đất."
Hai vị trấn giữ ải Vĩnh Cố: "!!!"
Thẩm Đường nghiêm mặt, giải thích với hai người .
"Có một chuyện, vẫn chưa từng nói rõ với Chử tướng quân và hai vị. Không phải ta không muốn nói, mà thực sự không biết làm sao để mọi người tin tưởng —— Ta, Thẩm Ấu Lê, từ trước đến nay vẫn luôn là nữ. Dùng thân phận nữ giới nắm giữ thần khí giám quốc."
Việc Thẩm Đường có quốc tỷ, hai người đã biết.
Cũng tận mắt chứng kiến việc đồng áng canh tác cũng có võ vận, không làm chậm trễ việc tu luyện và tăng cường thực lực của binh mã dưới trướng, lúc này mới không còn oán giận.
Nhưng giới tính ——
Bọn họ thật sự không biết.
Nhưng chuyện này thật sự không thể trách cô được.
Ngay từ đầu cô đã nói mình là nữ, hận không thể cởi đai lưng để chứng minh giới tính, nhưng nào có ai tin...
Dung mạo diễm lệ xinh đẹp ư?
Đó là nam sinh nữ tướng.
Giọng nói không trầm hùng giống nam ư?
Đó là còn nhỏ tuổi chưa vỡ giọng.
Thỉnh thoảng mặc nữ trang ra đường dạo phố ư?
Đó là Thẩm quân có sở thích nữ trang quái đản.
Thẩm Đường làm sao có thể khắc ba chữ 【Ta là nữ 】 lên trán mình được? Chỉ cần Hoa áp văn tâm hiện ra, bên ngoài cũng sẽ tự động tìm lý do để bao biện cho cô —— ví dụ như Thẩm Đường kỳ thực là nam thân nữ tâm, cả ngày ảo tưởng mình là nữ lang.
Người duy nhất vừa gặp đã không nhận nhầm lại chỉ có Công Tây Cừu, điều này khiến trái tim nhỏ bé bị tổn thương của Thẩm Đường phần nào được an ủi.
Nghe tiếng lòng Thẩm Đường than thở một tràng, Cố Trì suýt nữa thì không nhịn được cười thành tiếng, khóe miệng liên tục có xu hướng cong lên.
Phụt! Nhìn như vậy, chủ công đúng là thảm.
Hai vị trấn giữ ải Vĩnh Cố: "..."
Bọn họ nhìn Thẩm Đường rồi lại quay sang nhìn đồng liêu bên cạnh, mấy người bị ánh mắt của họ lướt qua, đều gật đầu thừa nhận chuyện này. Một lúc lâu sau, lão tướng mới tìm lại được giọng nói của mình: "Chuyện này vô cùng trọng đại, mấy người Chử tướng quân có, có biết không?"
Chử Diệu thản nhiên nói: "Ước chừng là biết."
Lão tướng hỏi: "Ước chừng là biết là sao?"
Biết chính là biết, không biết chính là không biết!
Chử Diệu dùng chiêu lập lờ râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói thẳng: "Ngu chủ bộ tìm về huyết thân Ngu Tử, con bé cũng là nữ lang. Nữ giới có văn tâm, không phải chỉ mình chủ công. Với tâm tư kín đáo của Ngu chủ bộ, làm sao không biết chân tướng?"
Lão tướng bỗng chốc trợn tròn mắt. Dĩ nhiên ông biết bảo bối Ngu Tử của Ngu chủ bộ. Lão già đó có một thời gian cực kỳ thích khoe khoang "cháu trai cả" của mình. Hóa ra không phải "cháu trai cả" mà là "cháu gái cả"? Lão già này cũng là người biết chuyện?
Đầu óc ông có chút rối bời.
Bình tĩnh lại, ông phát hiện cũng không khó chấp nhận lắm.
Chử Kiệt và Ngu chủ bộ đều biết, hai người này phản ứng còn bình tĩnh như vậy, cứ như không có chuyện gì xảy ra, vậy một lão giang hồ Nam chinh Bắc chiến, đao kiếm nhuốm máu như ông còn có thể ngạc nhiên hay sao?
Cứ như ông chưa từng trải sự đời...
Hơn nữa——
Thẩm quân thẳng thắn công khai, vốn là hành động tin tưởng, thân thiết. Cô là nữ chẳng lẽ có thể xóa bỏ công tích một mình xâm nhập Thập Ô, chém ba vạn thủ cấp, đại náo vương đô Thập Ô hay sao?
Mím chặt môi, đủ loại suy nghĩ cuồn cuộn, nghiền ngẫm trong bụng.
Cố Trì nghe tiếng lòng của hai người, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lão tướng quân từng trải, trấn được trận, sau vài lần kinh ngạc biến sắc liền khôi phục vẻ mặt bình thường, lại thở dài một tiếng: "Chuyện này cũng không trách Thẩm quân không nói thẳng... Quả thực nằm ngoài dự liệu. Có điều, hôm nay Thẩm quân muốn nói hẳn không chỉ những điều này?"
Xem ra, ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác đều biết chuyện, Thẩm quân không cần thiết vì thông báo cho hai người đặc biệt tổ chức cuộc họp buổi sáng. Trực giác mách bảo lão tướng quân, Thẩm Đường thẳng thắn giới tính chỉ là một lời dẫn dắt.
Quả nhiên.
"Đúng vậy..."
Thẩm Đường thuận thế dẫn đến chuyện của Thẩm Trĩ...
Mọi người xôn xao kinh ngạc.
Chuyện này khiến đám văn sĩ văn tâm trở tay không kịp.
Chử Diệu cũng kinh ngạc: "Chuyện khi nào?"
Thẩm Đường: "Ta suy đoán là sau khi lá chắn biên giới được khởi động lại."
Nữ giới ở thế giới này không phải là không cảm nhận được linh khí thiên địa, cũng không phải là không thể hấp thu linh khí thiên địa, người có thiên phú vẫn có thể làm được. Điều họ không thể làm được chính là sau khi đưa linh khí thiên địa vào trong cơ thể, lưu trữ nó lại.
Không thể lưu trữ, tự nhiên không thể tích lũy, chứ đừng nói đến việc sau này mở đan phủ và ngưng tụ văn tâm võ đảm.
Thẩm Trĩ tuy chỉ là thứ nữ không được sủng ái, nhưng dù sao cũng xuất thân quan lại, có thể dễ dàng tiếp xúc với một số bí quyết tu luyện cơ bản. Có lẽ khi bị đối xử bất công, nàng đã âm thầm nghiến răng, lén lút thử vô số lần, cố gắng thay đổi vận mệnh.
Vì vậy, nàng là người đầu tiên phát hiện ra.
Còn những cô gái khác thì sao?
Những nữ quyến thế gia vì lòng trắc ẩn của Thẩm Đường, chỉ đơn giản là bị đuổi về nhà mẹ đẻ, liệu có gặp phải tình cảnh này không? Có lẽ họ sẽ không nghĩ đến Thẩm Đường, nhưng việc bọn họ phân tán khắp nơi, lưu động nhiều, đồng nghĩa khả năng bị lộ cũng lớn hơn.
Tuy không hối hận về quyết định của mình, nhưng Thẩm Đường cũng đau đầu trước tình hình hiện tại: "... Những người này còn chưa phải là phiền phức nhất, dù sao thiên phú tu luyện cũng không liên quan đến gia thế xuất thân, cho dù có xuất hiện một vài người cũng khó thành đại khí hậu. Ta lo lắng là nữ lang trong địa phận quận Lũng Vũ... số lượng đông đảo, khả năng xuất hiện thiên phú văn tâm võ đảm càng lớn, số lượng cũng nhiều hơn... Nếu không quản thúc dẫn dắt đôi chút..."
Cảnh tượng đó, mọi người tự mình cảm nhận.
"Có lẽ ta sẽ không vì vậy bại lộ trước mắt thế nhân, nhưng quận Lũng Vũ thì chưa chắc... Cho nên..."
Thẩm Đường nhìn mọi người, hai tay xòe ra.
"Mọi người cùng nhau hiến kế, làm sao có thể trong tình huống không kinh động đến bên ngoài, dùng động tác nhỏ nhất, tập hợp những người này lại. Một là tránh khỏi nguy cơ bại lộ, để cho chúng ta an ổn vượt qua mấy năm này, nghỉ ngơi dưỡng sức; hai là, tu luyện nhập môn càng sớm càng tốt, kéo dài lâu, thân thể đối với linh khí thiên địa sẽ trì độn, chẳng phải là lãng phí thiên phú khó có được ư?"