543
"Cách này rốt cuộc không phải kế lâu dài, e rằng sẽ phản tác dụng." Triệu Phụng không tán thành cách xử lý tiêu cực ứng phó của Từ Giải.
Người ngoài đều cho rằng võ phu thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, đầu óc không nhanh nhạy bằng văn sĩ văn tâm, tâm tư cũng không tỉ mỉ bằng bọn họ, đây hoàn toàn là thành kiến. Bất kỳ võ giả võ đảm nào có năng lực thống lĩnh quân đội, đều không có kẻ nào thật sự ngu ngốc.
Triệu Phụng nhấp một ngụm rượu: "Tính tình của chủ công... "
Nói đến đây dừng lại, thản nhiên nói một câu.
"Chủ công dù sao vẫn là chủ công."
Dù Từ Giải và Ngô Hiền có quan hệ cá nhân tốt đến đâu, thì Ngô Hiền vẫn luôn giữ sự nghi ngờ, không thể nào toàn tâm toàn ý tin tưởng bất kỳ ai. Từ Giải thân là thuộc hạ, kháng cự mệnh lệnh của chủ công, trái ý chủ công, một hai lần không sao, nhưng nhiều lần khó tránh khỏi khiến Ngô Hiền phật ý.
Từ chối đồng nghĩa với việc chống đối.
Từ Giải là thuộc hạ chống đối Ngô Hiền là chủ công, mà nguyên nhân chống đối này là do lo lắng Thiên Hải can thiệp sẽ khiến cuộc sống thứ dân trong địa phận Hà Doãn trở nên khó khăn —— không nói đến giả thiết này có thành sự thật hay không, chỉ riêng nó nảy sinh trong đầu Từ Giải đã chứng tỏ hắn đang nghi ngờ, cảnh giác Ngô Hiền.
Cũng đồng nghĩa Từ Giải càng mang ơn Thẩm Đường.
Chẳng phải Từ Giải đang ăn cây táo rào cây sung?
Ai mà không có ý kiến?
Từ Giải phiền muộn vô cùng, nốc cạn chén rượu.
Hắn cười khổ: "Ta nào không biết?"
Ngô Hiền đã sinh ra hiềm khích với hắn, nếu lúc này Từ Giải biết điều giao ra thực quyền của Hà Doãn, mọi mâu thuẫn đều có thể trở về yên bình, vấn đề là hắn không muốn. Hắn quá hiểu rõ thứ dân mất đất sẽ phải đối mặt với điều gì, quá hiểu rõ những người yếu thế khi làm tá điền sẽ phải gánh chịu áp lực cuộc sống lớn đến nhường nào, bị bóc lột ra sao, càng hiểu rõ sự khác biệt giữa ấm no và không chết đói.
Triệu Phụng: "Thật ra chủ công cai trị Thiên Hải cũng không tệ."
Hắn đang ngấm ngầm khuyên nhủ Từ Giải.
Chọc giận Ngô Hiền không có lợi ích gì cho Từ Giải.
"Hơn nữa, chủ công muốn nhân khẩu Hà Doãn, dĩ nhiên sẽ không để mặc mấy nhà kia làm quá. Lại có Thẩm quân làm gương, nếu Hà Doãn dưới tay chủ công trở nên tiêu điều, ngài ấy lại là người coi trọng sĩ diện, chỉ cần dựa vào điểm này, ngài ấy cũng sẽ đối xử tốt với thứ dân Hà Doãn... "
Trong lòng Từ Giải đang giằng xé.
Cuối cùng, vẫn chậm rãi nhưng kiên định lắc đầu.
Thấy vậy, Triệu Phụng cười ha ha: "Tính tình này của Văn Chú đúng là hợp ý lão Triệu ta, nào nào nào, chúng ta lại cạn thêm một chén!"
Vừa rồi hắn khuyên Từ Giải thỏa hiệp là thật lòng, khéo léo ứng xử vì bảo toàn bản thân, không phải chuyện gì khó nói. Cũng như việc hắn thưởng thức bản tính của Từ Giải cũng là thật lòng, bốn chữ "uy vũ bất khuất", có thể chịu đựng áp lực làm được thì đáng để kính nể.
Từ Giải: "... "
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Uống xong một chén, Từ Giải chuyển từ bị động sang chủ động.
Ném vấn đề lại cho Triệu Phụng: "Vừa rồi thấy Đại Nghĩa chau mày, dường như có tâm sự chất chứa? Giải tuy người nhỏ lời nhẹ, không giúp được gì, nhưng có đôi tai, có thể nghe huynh tâm sự."
Triệu Phụng: "... "
Nếu bàn về tài năng châm chọc người khác, quả nhiên vẫn phải xem văn sĩ văn tâm. Từ Giải đã thẳng thắn với mình như vậy, nếu hắn còn giấu giếm thì thật là không thành thật. Bèn nói: "Hừ, còn có thể là chuyện gì? Không phải là gặp vài gương mặt đáng ghét à? Nếu không phải hai năm nay ông đây tu thân dưỡng tính, thì đã sớm san bằng mồ mả tổ tiên của bọn họ rồi. Không đánh cho một trận thì thật không biết mình họ gì tên chi nữa... "
Từ Giải có một loại cảm giác quả nhiên là vậy.
Triệu Phụng vừa rời đi đã hai năm, cũng đồng nghĩa rời xa trung tâm quyền lực. Lần này hắn trở về, trong tay chỉ có hai ngàn nhân mã năm xưa mang theo, mà hai năm nay Ngô Hiền kinh doanh không tồi, mấy võ giả võ đảm dưới trướng hắn đã sớm mở rộng quy mô. Triệu Phụng vừa đến, thế nào cũng phải chia bớt một phần từ những tướng quân khác, để đạt được cân bằng giữa các quân, biến tướng làm suy yếu quyền lực của bọn họ.
Một tập thể vốn đã bài xích người ngoài, lần này có thể vừa mắt Triệu Phụng mới là lạ. Từ Giải càng cảm thấy Triệu Phụng gần gũi, hai người bọn họ quả thực là đôi bạn cùng cảnh ngộ, ngay cả tình cảnh khó khăn cũng gần giống nhau.
Trước mắt Triệu Phụng chỉ có hai con đường.
Thứ nhất, rút binh lính từ các quân khác, tổ thành đội ngũ của mình, duy trì cân bằng chiến lực; thứ hai, Triệu Phụng cầm khoản tiền Ngô Hiền phân bổ thêm đi chiêu mộ binh lính, gom đủ số lượng.
Con đường thứ hai không dễ đi, binh lính chưa được huấn luyện lên chiến trường thì có được mấy phần chiến lực? Binh lính trong phạm vi thế lực của Ngô Hiền, những người hơi khá một chút đều đã bị điều đi, còn lại toàn là hạng tôm tép.
Nếu Triệu Phụng chọn con đường thứ hai, đội quân này của hắn sẽ là đội quân có chiến lực yếu nhất, gặp phải một trận đánh chính diện khó khăn một chút, có thể sẽ bị đánh cho tan tác. Nếu chọn con đường thứ nhất, tất cả đồng liêu đều bị hắn đắc tội hết, bị bắt nạt chốn công sở và bạo lực lạnh sẽ chờ đón hắn.
Ngô Hiền muốn có Hà Doãn cũng có một phần nguyên nhân này, để Triệu Phụng chiêu binh ở Hà Doãn, nếu chiến lực không đủ còn có thể chiêu mộ thêm nhân mã. Như vậy, đồng thời giải quyết được hai mối nguy hiểm tiềm ẩn. Không cần lo lắng Hà Doãn không bị khống chế, cũng có thể cân bằng mâu thuẫn dưới trướng.
Phương pháp giải quyết rất tốt.
Kết quả lại đụng phải tường ở chỗ Từ Giải.
Từ Giải và Triệu Phụng, hai người nhìn nhau, đồng thời phát ra một tiếng thở dài đầy bất lực: "Cứ uống tiếp, cứ uống tiếp!"
Chuyện công cũng sầu, chuyện tư cũng sầu.
Rượu quá ba tuần, thức ăn qua năm vị.
Từ Giải buông lỏng thần kinh căng thẳng, than thở: "... Ta có một sư tỷ, dự định mở thư viện ở Lũng Vũ, muốn mời vài nữ sư đến đó. Chuyện này vốn dĩ giao cho phu nhân làm là được rồi, nàng ấy quen thuộc lựa chọn thế nào, kết quả là... Haiz, chuyện này chỉ có thể tự mình làm. Mấy ngày nay phái người đi dò hỏi, những người có học thức, có phẩm đức, cơ bản đều đã bị các nhà bao trọn hết rồi, thật khó tìm."
Triệu Phụng cũng uống đến đỏ mặt.
Hắn oán trách: "Cái này của cậu tính là gì? Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cậu giàu có như vậy thì có gì khó? Chuyện của ta mới gọi là nan giải! Mấy hôm trước nhờ bà mối đến nói chuyện cưới xin, ai ngờ con bé vừa nghe tin liền đòi sống đòi chết, phá nát nửa khu nhà trong... "
Từ Giải biết Triệu Phụng có một cô con gái.
Bao nhiêu tuổi, dung mạo thế nào, hắn lại không rõ.
Nhưng đã chuẩn bị xem mặt nói chuyện cưới xin rồi, ước chừng cũng chẳng còn bao lâu nữa là đến tuổi cập kê, tuổi này bắt đầu bàn chuyện cưới gả cũng không tính là sớm.
Chỉ là——
"Phá nát nửa khu nhà trong?"
Lời này hình dung có phần hơi quá.
Triệu Phụng đau đầu: "Khiến mẹ nó suốt đêm đè tin tức xuống. Nếu để tin đồn lan truyền ra ngoài, con gái tính tình ngang ngược như vậy, nhà nào chịu rước về? Cũng không mong nó làm một thục nữ khuê tú đoan trang, giả vờ một chút cũng được, haiz —— khó mà ——"
Từ Giải nói: "Tiếc là con trai ta còn nhỏ."
Nếu không có thể kết thông gia.
Triệu Phụng: "... "
Ánh mắt hắn hơi kỳ lạ.
Khẩu vị của Từ Giải cũng quá kỳ quái rồi.
Nào có ông bố chồng nào lại thích con dâu ngang ngược phá gia?
Con gái hắn là thật sự phá nát nửa khu nhà trong, ba bốn ngày liền diễn màn kịch treo cổ tự vẫn, không hề khoa trương.
Từ Giải khẽ ho một tiếng, khuyên nhủ: "Đại Nghĩa, huynh cũng đừng sốt ruột. Duyên phận con cái, chuyện này không thể vội vàng. Càng nóng vội, càng dễ gán ghép thành một đôi oan gia. Triệu tiểu nương tử còn nhỏ, chưa hiểu chuyện hôn nhân, phản kháng cũng là chuyện thường tình... "
Triệu Phụng nghĩ cũng đúng.
Từ Giải đề nghị: "Không được thì kén rể thôi."
Có người không nỡ gả con gái, kén rể cho đỡ lo.
Triệu Phụng lắc đầu nói: "Không được, đàn ông bằng lòng ở rể thì có thể là người tốt gì? Kén rể còn không bằng để nó nuôi trai lơ cho vui, ít nhất cũng không phải chịu uất ức nhà chồng... "
Thời buổi này dân phong không tính là bảo thủ, nam nữ thụ thụ bất thân thì có, nhưng không quá hà khắc. Nếu bên nữ có quyền thế, gia phong lại cởi mở, cha mẹ thậm chí sẽ làm ngơ, cho phép con gái phóng túng trước khi thành thân một hai năm. Chỉ cần không gây ra án mạng thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, cho nên nuôi trai lơ cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ.
Từ Giải: "... "
Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Một phụ nhân đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hoảng hốt kêu lớn.
"Lang chủ!"
Triệu Phụng quay đầu lại thấy là vợ mình: "Sao vậy? Không thấy có khách quý đang ở đây sao, ồn ào như vậy... "
Phụ nhân tức giận, xách váy lên, sải bước đi vào, Từ Giải chỉ đành ngượng ngùng quay mặt đi, liền nghe phụ nhân nói: "Ồn ào, ồn ào, chàng còn uống rượu được nữa sao? Con gái chàng mất tích rồi cũng không biết! Nó, nó chỉ để lại một bức thư thế này... "