Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 545

545

 

Nghe nói con gái bỏ nhà đi Hà Doãn.

 

Vẻ mặt Triệu Phụng đầy kỳ vọng nhìn Từ Giải.

 

Hai tay hắn vô thức xoa xoa, ấp ủ hồi lâu mới mở miệng: "Chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà, lẽ ra không nên làm phiền Văn Chú ra tay, nhưng mà... ta cũng không tiện kéo thuộc hạ bộ khúc đến Hà Doãn của cậu bắt người, cậu thấy... "

 

Tần Lễ đứng bên cạnh nhíu mày.

 

Lời này của Triệu Phụng nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thực chất hàm chứa lượng thông tin rất lớn —— đây là đang xem Từ Giải như một quận thủ chân chính, tôn trọng lãnh thổ thế lực của đối phương, chưa được cho phép không tự ý đem binh vào địa phận, chứ không phải xem Từ Giải là đồng liêu cùng dưới trướng một chủ công.

 

Hắn biết Triệu Phụng là người ngoài thô kệch trong tế nhị, nhưng —— chẳng lẽ hắn thật sự không biết chủ công muốn một phần Hà Doãn vì nguyên nhân gì?

 

Từ Giải quay lưng về phía Tần Lễ, đương nhiên không chú ý đến nét mặt hắn thay đổi vi diệu, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Triệu Phụng.

 

Bởi vì không lâu trước đó hai người uống rượu trò chuyện, thẳng thắn với nhau một phần, quan hệ nhanh chóng thân thiết hơn, cũng không quá để ý vấn đề lập trường đằng sau lời nói của Triệu Phụng. Hắn rất sảng khoái nói: "Việc này không sao, một khi có tin tức của lệnh ái sẽ lập tức báo cho huynh."

 

Triệu Phụng thở phào nhẹ nhõm.

 

Đang định nói Tần Lễ và Từ Giải vất vả giúp hắn tìm con gái, hôm nay hắn làm chủ, mời hai người một bữa, ai ngờ Tần Lễ đột nhiên nói thêm: "Nói là Hà Doãn chính là Hà Doãn sao? Tính tình lanh lợi của con bé, huynh cũng đâu phải lần đầu tiên chịu thiệt?"

 

Triệu Phụng nghe vậy, mặt mày ủ rũ nói: "... Không, không phải chứ, con bé còn có thể giở trò nghi binh với ta ư?"

 

Ánh mắt Tần Lễ rõ ràng viết ——

 

【Huynh nói xem?】

 

Tuy không phải con gái nhà tướng nào cũng có tính cách mạnh mẽ, nhưng con gái Triệu Phụng được hắn nuông chiều vô pháp vô thiên, bản thân lại là lúc gia cảnh khó khăn mới có, đối với Triệu Phụng lần đầu làm cha mà nói, ý nghĩa phi thường.

 

Cho dù sau này Triệu Phụng có thêm những đứa con khác, có đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, có đứa thông minh lanh lợi, có đứa kế thừa thiên phú võ học của hắn, cũng không thể lay chuyển địa vị của đứa con gái này trong gia đình. Đương nhiên, con gái nuôi mãi nuôi mãi, lại trở nên kỳ quái.

 

Triệu Phụng bị con gái đùa giỡn cũng không phải một hai lần.

 

"Vậy, vậy phải làm sao?" Trái tim vừa rơi xuống một nửa, xoẹt một cái lại lên đến cổ họng, vẻ mặt lão Triệu hoang mang bất lực.

 

"Phái người đến các con đường nhất định phải đi qua ở Ấp Nhữ, Thượng Nam mai phục, đề phòng lỡ đâu." Tần Lễ cũng lo lắng cho cô cháu gái, cau mày do dự một chút, lại thở dài, "Nếu huynh không đủ người, vẫn nên đi mượn chủ công một ít... "

 

"Nhưng mà... "

 

Triệu Phụng không tình nguyện lắm.

 

Tự hỏi lòng mình, cá nhân hắn đối với Ngô Hiền không có ý kiến. Nhưng hắn trở về hai năm, chủ công lại mặc kệ võ tướng hệ Thiên Hải bài xích hắn, ít nhiều khiến hắn hơi không thoải mái. Lúc này cũng không muốn cúi đầu với Ngô Hiền, nếu không cúi đầu, lại bỏ lỡ con gái...

 

Tần Lễ hạ giọng, nhắc nhở hắn.

 

"An toàn của con bé là quan trọng nhất."

 

Triệu Phụng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

 

Hạ giọng nói: "Cũng đúng... "

 

Chỉ là trong lòng vẫn có khúc mắc.

 

Từ Giải dừng lại trị sở Thiên Hải hai ba ngày, cầu ông khẩn bà, chạy vạy không ít cửa, vừa đấm vừa xoa thêm uy h**p dụ dỗ, lại đập không ít tiền, cuối cùng trong tiếng mắng chửi của mấy nhà thế gia ở Thiên Hải, lừa được nữ sư bọn họ tỉ mỉ lựa chọn.

 

Đêm đó liền gom người chạy mất.

 

Ngô Hiền: "???"

 

Đối mặt với thuộc hạ đang khóc lóc kể lể, Ngô Hiền cười gượng gạo, giọng nói hơi thiếu tự tin đưa ra giả thuyết: "Chuyện này, có lẽ... có hiểu lầm gì chăng?"

 

Việc này, nói Từ Giải không cố ý, ngay cả hắn cũng không thể tự dối lòng mình nói được. Từ Văn Chú rõ ràng là cố tình gây sự! Bởi vì mấy nhà này đã ngấm ngầm gây áp lực cho Từ Giải, lại còn lén lút xúi giục vợ chồng người ta bất hòa, Từ Giải không tiện mặt dày mày dạn xé rách mặt, nhưng không ngại tìm cơ hội gỡ gạc lại. Thế là hắn vung tiền, đào bằng được các nữ sư mấy nhà này bỏ tiền ra thuê.

 

Không đào nhà khác...

 

Chỉ nhắm vào mấy nhà này.

 

Mấy nhà bị đào góc tường mặt mày tái mét, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két từ phía sau: "... Chuyện này có thể có hiểu lầm gì chứ?"

 

Ngô Hiền cười nói: "Văn Chú trước đó có đến nói là muốn tìm vài nữ sư, mà những người giỏi nhất Thiên Hải đều đang ở phủ đệ của các vị... "

 

Không thể trách Từ Giải cứ nhắm vào bọn họ đào người.

 

Chỉ có thể trách bọn họ mắt nhìn quá tốt.

 

Mấy nhà kia: "... "

 

Vậy ra là bọn họ đáng đời á?

 

Từ Giải cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, nhẹ nhõm vui vẻ trở về trị sở Hà Doãn, dùng lễ nghi của văn sĩ đối đãi tử tế với những nữ sư được mời đến. Tuổi tác của bọn họ đa phần từ ba mươi đến năm mươi, hầu như ai cũng không vướng bận gia đình, mục tiêu hiện tại là tích cóp đủ tiền dưỡng lão, sau này nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi trong tông tộc làm con thừa tự, để khi trăm tuổi có người ném nồi đập cờ* cho mình.

 

_Ném nồi đập cờ: Phong tục tang lễ người con đối với cha mẹ ở phong kiến Trung Quốc.

 

Mà Từ Giải bên cạnh thiếu gì chứ năng lực tiền bạc thì dư dả. Hắn đã phái người về Hà Doãn chặn đường con gái Triệu Phụng, nào ngờ khi trở về trị sở, thuộc hạ lại báo trong địa phận không có nữ lang nào phù hợp với đặc điểm nhận dạng.

 

Từ Giải nhiều lần xác nhận: "Đã kiểm tra kỹ càng hết rồi chứ?"

 

"Đã kiểm tra kỹ càng rồi ạ."

 

Cảm tạ người đi trước trồng cây, đã làm công tác hộ tịch phức tạp đồ sộ chi tiết, khuôn khổ chế độ cũng được xây dựng vững chắc, bất kỳ người lạ nào nhập cảnh đều cần có giấy thông hành làm bằng chứng. Nhập cảnh trái phép, trừ khi cứ trốn mãi trong rừng sâu núi thẳm, nếu không sẽ bị phát hiện.

 

Tìm một nữ lang ngoại lai không khó.

 

Không tìm thấy ——

 

Một là tiểu nương tử Triệu gia không đến Hà Doãn, việc nói chuyện phiếm với người của trạm xe ngựa chỉ là cố ý đánh lạc hướng điều tra, hai là tiểu nương tử Triệu gia đang trốn trong rừng sâu núi thẳm. Khả năng thứ hai rất nhỏ.

 

Đang định uống một ngụm nước, lại nghe nói trong mấy ngày hắn đi công tác ở Thiên Hải, có một người bạn đến nhà, đợi hai ngày rồi đi.

 

Từ Giải: "Người bạn nào vậy? Sao không tiếp đãi chu đáo?"

 

Quản gia trả lời: "Vị tiên sinh kia tự xưng là người quận Phượng Khê, có chút giao tình với gia chủ từ trước. Du ngoạn đến đây, tiện đường ghé thăm bạn bè. Chỉ là không may, mấy ngày nay gia chủ không có nhà. Người đó có việc nên đã lên đường rời đi."

 

Từ Giải lẩm bẩm: "Quận Phượng Khê?"

 

Ký ức theo từ ngữ này ùa về.

 

Một bóng hình đỏ thoáng hiện trong đầu Từ Giải.

 

Hắn "ồ" lên một tiếng, nói: "Thì ra là cậu ta."

 

Quận Phượng Khê không thuộc lãnh thổ cũ của nước Tân, cũng chẳng thuộc nước Canh, mà là một tiểu quốc nhỏ bé nằm ở giao giới Tây Bắc và Tây Nam của đại lục. Nơi đây nổi tiếng với nghề trồng hoa, người dân cả nước đều yêu hoa. Năm xưa Từ Giải từng đến đó một lần. Tuy nhiên——

 

Hình như quốc gia đó đã bị diệt vong rồi.

 

Lý do diệt vong cũng khá buồn cười.

 

Quốc gia này nằm ở trung hạ du, thế lực thượng du dưới đề nghị của một tên sĩ nhân thất đức, đã chặn dòng sông trước khi mùa mưa đến—— con sông này chính là mạch sống của tiểu quốc. Mùa mưa vừa đến, thượng du lại xả lũ ồ ạt...

 

Thế là quốc gia này diệt vong.

 

Từ Giải cảm thấy khá tiếc nuối.

 

Hoa của quốc gia này dùng để làm son phấn rất tốt.

 

Mà hắn dựa vào việc mua đi bán lại, lợi dụng chênh lệch thông tin, kiếm được bộn tiền từ các bậc quyền quý và phu nhân của các quốc gia.

 

Xứng đáng gọi là bạn bè...

 

Ước chừng cũng chỉ có một người đó.

 

Ban đầu còn tiếc nuối vì lỡ mất bạn bè, giây tiếp theo bỗng nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc vỗ đùi nói: "Nhanh, tìm xem trong phủ có thiếu thứ gì không. Nhất là những thứ ta thích... "

 

Mặt quản gia đầy dấu chấm hỏi.

 

Kết hợp với ngữ cảnh trước sau——

 

Gia chủ đang nghi ngờ bạn bè đột nhập trộm đồ?

 

Sau một hồi tìm kiếm, đồ vật tuy không mất gì, nhưng chiếc hộp đựng thư nhà kẻ cuồng đệ đệ Từ Giải này cất giữ đã bị người khác động vào, bên cạnh còn có thêm một đóa hoa. Mà thư phòng là lãnh địa riêng của Từ Giải, nếu chưa được hắn cho phép, dù là gia nhân cũng không được tùy tiện vào dọn dẹp.

 

Chiếc hộp đựng thư nhà vậy mà bị động vào rồi?

 

Quản gia run sợ, lo lắng Từ Giải đổ tội quản lý không nghiêm cho mình, nào ngờ Từ Giải lại phất tay.

 

"Ông lui xuống đi, không còn việc của ông nữa."

 

"Vâng."

Bình Luận (0)
Comment