Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 558

558

 

Bất kể có phải trò đùa hay không, thanh mana quả thực đã dài ra.

 

Sau này đánh nhau cũng sẽ không còn bị thiếu mana nữa.

 

Thẩm Đường hài lòng với điểm này nhất.

 

Bọn người Chử Diệu liên tục xác nhận Thẩm Đường không có vấn đề gì, lúc này mới thực sự yên tâm. Thẩm Đường đoán bọn họ cứ chờ đợi, chẳng có tâm trạng ăn uống gì, bèn sai nhà bếp chuẩn bị một bữa khuya thịnh soạn, ăn no rồi hãy về ngủ bù, ngủ cho ngon giấc.

 

Mấy người Chử Diệu đương nhiên không từ chối.

 

Thanh niên văn sĩ kia cũng được giữ lại dùng bữa, Thẩm Đường bèn cùng y hàn huyên đôi câu: "Tiên sinh đã tìm được nơi nghỉ ngơi nào chưa?"

 

"Định tạm trú tại phủ đệ của Nguyên Lương."

 

Kỳ Thiện nghe thấy mình bị gọi tên, theo bản năng muốn mở miệng phản bác, lại bị ánh mắt nửa cười nửa không của thanh niên văn sĩ kia trừng trở lại.

 

Âm dương quái khí nói: "Nguyên Lương không hoan nghênh?"

 

Kỳ Thiện thầm bĩu môi, bất đắc dĩ đáp lời.

 

"Đương nhiên là hoan nghênh."

 

Thẩm Đường nhận ra giữa bọn họ có ẩn tình, nhưng đây là chuyện riêng của Kỳ Thiện, cô cũng không tiện nhúng tay. Điều duy nhất liên quan đến cô, chính là việc đi ở của vị văn sĩ văn tâm trước mắt này. Đối phương xuất hiện trong trường hợp này, ý tứ đã ngầm biểu đạt rõ ràng.

 

Đối mặt với nhân tài đến đầu quân, dù sao cũng phải có thái độ.

 

Có lần gặp gỡ đầu tiên, mới có thể có quen biết về sau.

 

"Xin hỏi quý tính tiên sinh, người phương nào?"

 

"Không dám nhận quý, họ Liêu, tên Gia, chữ Thiếu Mỹ, người quận Phượng Khê." Thanh niên văn sĩ, cũng chính là Liêu Gia lựa chọn chủ động tấn công, vừa mở miệng đã nói dối không chớp mắt, "Trước đây nghe nói Thẩm quân suất binh xâm nhập hiểm địa Thập Ô, công phá vương đô, trong lòng sinh ra kính phục, lại đúng lúc nhận được thư của Nguyên Lương, nên mạo muội đến đây quấy rầy... "

 

Y tung ra một cú đánh thẳng, ngược lại khiến Thẩm Đường hơi sững người, cô thực sự không ngờ Liêu Gia lại chủ động như vậy...

 

Bản thảo thăm dò cô chuẩn bị cũng không dùng đến.

 

Kỳ thực cô không muốn vừa bắt đầu đã đưa ra quyết định.

 

Dù sao——

 

Vòng bạn bè của Kỳ Thiện, mọi người đều hiểu rõ.

 

Thẩm Đường muốn nói bóng gió, trước tiên thăm dò rõ ràng đạo văn sĩ của đối phương rồi mới nói. Nếu là người bình thường, không nói hai lời liền nhận vào dưới trướng làm việc; nếu không phải người bình thường, cô cũng phải cân nhắc xem tác dụng phụ của đạo văn sĩ có chịu đựng nổi hay không...

 

Cô đã chuẩn bị sẵn kịch bản phỏng vấn.

 

Kết quả người ta không theo lẽ thường!

 

Chỗ trống để Thẩm Đường phát huy ít đến đáng thương.

 

Một là đồng ý, hai là từ chối.

 

Nhưng người ta là vị văn sĩ văn tâm đầu tiên chủ động đến đầu quân, nếu cô từ chối, với các mối quan hệ phức tạp trong vòng bạn bè của văn sĩ văn tâm, không chừng cô sẽ bị ai đó đưa vào danh sách đen. Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng Thẩm Đường.

 

Giây tiếp theo, cô cười tươi như hoa.

 

"Sao có thể là quấy rầy? Cầu còn không được."

 

"Được tiên sinh khẳng định, ta rất vinh hạnh."

 

Dưới bao cặp mắt dõi theo, Thẩm Đường nhiệt tình nắm lấy tay y, khiến Liêu Gia ngẩn người: "Tiên sinh không biết thôi, từ sau trận chiến Thập Ô, quận Lũng Vũ trăm việc đợi làm, khắp nơi đều thiếu người. Ta ngày đêm mong mỏi, đều mong có đại tài như tiên sinh."

 

Liêu Gia: "..."

 

Cũng không cần phải nhiệt tình như vậy.

 

Vô cớ cho y một loại cảm giác nhảy vào hố lửa.

 

Y nháy mắt với Kỳ Thiện, sắc mặt đối phương đen lại.

 

Liêu Gia vốn còn do dự, giờ phút này đã kiên định chủ ý, không vì điều gì khác, chỉ vì khuôn mặt khó coi của Kỳ Nguyên Lương cũng phải ở lại!

 

"Hai chữ đại tài, Gia không dám nhận."

 

"Tiên sinh đừng nên quá khiêm tốn."

 

Huynh đệ, tự tin lên!

 

Bạn bè của Kỳ Nguyên Lương, chất lượng không cần phải nói, nhìn Tuân Trinh, Khương Thắng cùng anh ta yêu hận triền miên, người nào không phải là tay làm việc giỏi? Tần Lễ dưới trướng Ngô Chiêu Đức cũng không tệ. Đạo văn sĩ mà văn sĩ văn tâm bình thường cầu còn không được, người nào không có?

 

Liêu Gia trước mắt, dĩ nhiên cũng sẽ không làm cô thất vọng.

 

Cố Trì nghe xong tâm tư của Thẩm Đường và Liêu Gia: "..."

 

Anh ta nâng tay áo che đi khóe miệng đang nhếch lên.

 

Cười trên nỗi đau của người khác trước mặt chủ công, một khi bị cô bắt gặp, dễ bị ghi thù, điểm này anh ta vẫn có ý thức.

 

Khương Thắng chú ý tới động tác nhỏ này của anh ta.

 

Ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.

 

Cố Trì dùng ngôn linh truyền âm nhập mật, ngữ điệu kỳ quái: "Chỉ mong chủ công nhà chúng ta sau này không có sở thích gì..."

 

【Đoạt thứ người khác yêu thích 】

 

Đây đều là loại đạo văn sĩ kỳ quái gì vậy? Không làm kẻ trộm vặt, ngược lại làm việc của mưu sĩ, thật sự là chuyên môn không đúng chỗ.

 

Nếu sau này sở thích của chủ công là một người sống sờ sờ...

 

Cố Trì không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.

 

Khương Thắng: "???"

 

Mọi người ăn một bữa mì nóng hổi, trước khi giải tán, Thẩm Đường còn không quên thông báo sáng mai sẽ thêm một buổi họp sớm.

 

Mấy người Kỳ Thiện theo bản năng nhìn về phía Liêu Gia.

 

Thẩm Đường khẽ ho: "Tuy có chút liên quan đến Thiếu Mỹ, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng Thập Ô khôi phục nguyên khí, chuẩn bị trước."

 

"Theo tin tức thám tử cài vào báo về, nội bộ Thập Ô đại loạn, vương đình đại thương nguyên khí, thống trị không bằng trước, trong vòng mấy năm hẳn là không có sức lực xâm phạm phía Nam." Chử Diệu khuyên nhủ uyển chuyển, hiện tại tinh lực nên đặt vào việc quản lý Lũng Vũ, tăng cường thực lực bản thân.

 

Đợi quận Lũng Vũ tiếp nhận đủ nhiều lưu dân, liền có thể đưa kế hoạch chiêu binh lên lịch trình, mở rộng binh mã chống cự ngoại địch.

 

Lúc này phân tâm cho Thập Ô...

 

"Vừa rồi cùng Thiếu Mỹ trao đổi một chút về tàn quyển 'Thiên Công Khai Vật' mà huynh ấy có được, ta chợt nảy ra ý tưởng. Tại sao phải để Thập Ô mấy năm không có sức lực xâm phạm phía Nam?" Ánh mắt Thẩm Đường ánh lên vẻ lạnh lẽo, nói, "Trực tiếp phế bỏ chẳng phải càng an tâm hơn sao?"

 

Thập Ô đúng là túi máu thượng đẳng mà.

 

Ninh Yến thăm dò: "Lại một lần nữa xuất binh?"

 

Thẩm Đường phủ quyết: "Muốn triệt hạ kẻ địch, không nhất thiết phải dùng bạo lực. Khói lửa chiến trường là thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng những cuộc giao tranh ngầm bên dưới mới càng khiến người ta khó lòng phòng bị. Trước đây khi thâm nhập vào Thập Ô, Tiên Đăng và Vọng Triều đã cho ta một vài ý tưởng, chỉ là dạo này bận rộn, suýt chút nữa quên mất hậu chiêu năm xưa. Chúng ta có thể nhân cơ hội này chia rẽ nội bộ Thập Ô, sau đó dùng buôn bán khiến chúng khuynh gia bại sản."

 

Thiên Công Khai Vật, biết bao nhiêu hạng mục kiếm tiền.

 

Nuôi tằm, dệt vải, nhuộm màu, trồng trọt, thậm chí luyện sắt, làm muối.

 

Không chỉ có thể xây dựng cho mình, mà còn có thể hãm hại kẻ địch.

 

Ải Vĩnh Cố nằm gọn trong tay Thẩm Đường, việc buôn lậu như thế nào, buôn lậu thứ gì, dùng cách nào để buôn lậu, chẳng phải đều do cô quyết định hay sao?

 

Thập Ô lần này đại bại, tổn thất nặng nề, lại chưa kịp cướp bóc được bao nhiêu vải vóc, muối lương trong chiến tranh, chỉ có thể ngồi không ăn dần vốn liếng.

 

Chẳng phải đây là cho người ta cơ hội được hét giá trên trời sao?

 

Mấy người Chử Diệu không mấy am hiểu những chi tiết này.

 

Đều nhìn về phía Khương Thắng và Cố Trì.

 

"Thắng cho rằng, việc này có thể làm được."

 

Chỉ cần Thập Ô không còn đoàn kết được nữa, sẽ trở thành một đám cát rời rạc chẳng cần phải e ngại, chẳng phải sẽ mặc cho mình nhào nặn hay sao?

 

Cố Trì: "Trì tán thành."

 

Thẩm Đường ngáp một cái.

 

"Giờ đã muộn, các vị cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

 

Mọi người hành lễ rồi lui xuống.

 

Kỳ Thiện cứ tưởng chỉ có Liêu Gia là ăn không ở không, nào ngờ còn có thêm một cái đuôi nhỏ. Tiểu nương tử Triệu gia ngồi xổm bên ngoài quan thự đợi rất lâu mới thấy bọn họ ra, liền vác thương chạy đến oán trách: "Tiên sinh! Huynh ra muộn quá, ta không còn chỗ nào để tá túc nữa rồi."

 

Liêu Gia chỉ vào Kỳ Thiện nói: "Khoảng thời gian này ở nhà hắn, ăn uống hắn lo, chúng ta không cần phải lo lắng."

 

Kỳ Thiện tức giận nói: "Ngươi thật đúng là không khách sáo chút nào."

 

Liêu Gia: "Đến đòi nợ mà còn khách sáo à?"

 

Nhà của Kỳ Thiện không lớn, ngoài phòng ngủ chính thì chỉ còn một phòng khách: "Hai người các ngươi tối nay tạm chấp nhận ở đây, ngày mai ta sẽ đến quan thự xem có phòng trống nào cho các ngươi không... "

 

Tiểu nương tử Triệu gia lộ vẻ khó xử.

 

Đang định mở miệng, lại thấy Liêu Gia đưa tay khoác lên vai Kỳ Thiện, vỗ ngực anh ta, cười gian xảo: "Nào, tối nay chúng ta ngủ chung, tâm sự, tâm sự!"

 

Kỳ Thiện nổi hết cả da gà.

 

Tiểu nương tử Triệu gia: "... "

 

Nhìn vẻ mặt cau có của hai người này, trông không giống như sắp ngủ chung giường, mà lại giống như đang đợi đối phương ngủ say giữa đêm rồi bóp cổ chết người ta hơn.

 

Tiểu nương tử Triệu gia lắc đầu muốn gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu, nhưng cứ nhớ mãi không quên được, trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Không lâu sau, trời bắt đầu hửng sáng.

 

Trong tiếng gà gáy, cô đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, liền chuẩn bị ra sân tập luyện vài lần cho ấm người, vừa đúng lúc gặp Liêu Gia từ phòng ngủ chính đi ra. Y ngáp dài ngáp ngắn, buồn ngủ mơ màng, nét mặt ngẩn ngơ.

 

Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, xác định giờ này không phải là mặt trời đã lên cao, cũng không phải mặt trời mọc đằng tây.

 

Kỳ lạ!!!

 

Cô đi cùng Liêu Gia cũng được một thời gian, chưa từng thấy y dậy trước giờ Tỵ (9-11h), lần nào cũng phải lười biếng đến sau giờ Tỵ.

 

Tiểu nương tử Triệu gia không chỉ một lần sinh ra nghi ngờ.

 

Một người lười biếng như vậy, lại còn có tính cách làm việc ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới, làm sao y có thể học được ngôn linh tinh thông? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đổ tại ông trời cho ăn.

 

Tài năng thiên bẩm loại này, không thể nào ghen tị được.

 

"Tiên sinh đêm qua ngủ không ngon sao?"

 

Liêu Gia đang lơ đãng bỗng chốc tỉnh táo lại vài phần.

 

Thấy là tiểu nương tử Triệu gia, mấy phần tỉnh táo đó lại bị cơn buồn ngủ bao phủ, y uể oải vươn vai, đưa tay che miệng ngáp: "À, thì ra là cậu... Tối qua không ngủ được chút nào, không được nghỉ ngơi gì cả, mệt chết đi được. Có cái tai họa Kỳ Nguyên Lương ngủ bên cạnh, ai dám thật sự nhắm mắt? Thật sự là nằm không yên, gối không thẳng, đêm không thể ngủ."

 

"Cũng chỉ là một đêm không ngủ... "

 

Dù sao Liêu Gia cũng là một văn sĩ văn tâm, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không đến mức buồn ngủ đến mức suy nhược như thế này chứ?

 

Ai ngờ tên này lại lộ ra vẻ mặt "ngươi không hiểu", nói: "Văn sĩ văn tâm cũng không chịu nổi cả đêm cứ đề phòng lẫn nhau."

 

Thân thể không mệt, tinh thần suy sụp.

 

Tiểu nương tử Triệu gia: "... "

 

Cô tỏ vẻ không hiểu đồng thời vô cùng kinh ngạc.

 

Múa thương tập luyện buổi sáng, toát mồ hôi hột mới cảm thấy toàn thân sảng khoái, Liêu Gia cũng cuối cùng từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê hồi phục lại được vài phần. Cô đưa tay lau mồ hôi dính trên khuôn mặt ửng đỏ, lại nâng niu lau cây thương, hỏi: "Tiên sinh định khi nào lên đường?"

 

"Không đi nữa."

 

Liêu Gia đưa cho cô một cái bánh bao thịt lớn.

 

Đây là lúc nãy y tranh thủ lúc tiểu nương tử Triệu gia múa thương, ra hàng quán ven đường mua, tổng cộng năm lồng. Mỗi cái chỉ nhỏ hơn nắm tay người lớn một chút, nóng hổi tươi ngon, vỏ mỏng nhân dày, cắn một miếng còn có nước thịt thơm nồng tràn ra đầu lưỡi.

 

"Sao lại không đi nữa?"

 

Cô đang đói, ôm bánh bao ba miếng ăn hết một cái.

 

"Được Thẩm quân coi trọng, đã đầu quân." Liêu Gia nói đơn giản lý do, rồi hỏi ngược lại cô, "Khoảng thời gian này, tiểu lang đã nghĩ thông chưa? Dù sao những ngày tháng bôn ba bên ngoài cũng không dễ dàng... "

 

Tiểu nương tử Triệu gia cúi đầu suy nghĩ một lúc.

 

Lắc đầu: "Không muốn về nhà."

 

Lại nói: "Quận Lũng Vũ này trông cũng được, tạm thời ở lại một thời gian đã. Thấy Lỗ tiểu lang hôm qua thú vị, muốn cùng cậu ấy luận bàn võ nghệ, có lẽ có thể tiến bộ thêm. Đợi ta chơi chán rồi, sẽ tính đường lui sau... Giờ chưa vội."

 

Hiện tại tình hình rất an toàn.

 

Không thiếu ăn thiếu mặc, về làm gì?

 

Cô dự định làm mặt lạnh với cha mình một năm rưỡi, đợi ông hoàn toàn từ bỏ ý định gả mình đi, cô sẽ quay về.

 

Liêu Gia nói: "Tuy là vậy, nhưng cũng phải nghĩ cách gửi thư về nhà, báo bình an, kẻo họ lo lắng."

 

Tiểu nương tử Triệu gia c*n m** d*** do dự.

 

Liêu Gia cũng biết không nên khuyên nhiều.

 

Vị tiểu nương tử này rất có chủ kiến.

 

Cũng phải, nếu không có chút chủ kiến, thì nữ lang khuê các nào dám khăn gói bỏ nhà ra đi vào năm đói kém, xác người nằm la liệt?

 

Nhưng chẳng bao lâu, tiểu nương tử Triệu gia đã không còn lựa chọn nào khác, bởi vì cô gặp một nhân vật ngoài dự liệu ở quận Lũng Vũ.

 

Một kẻ vừa gặp mặt đã gọi toạc thân phận của cô.

 

Từ Thuyên!

 

Bởi vì cô vào quận Lũng Vũ với thân phận hộ vệ của Liêu Gia, hôm nay là ngày đầu tiên y nhậm chức, cô lại tò mò về hoạt động của quan thự quận Lũng Vũ, nên đi theo cùng. Cùng Kỳ Thiện ra ngoài, cô mới biết Liêu Gia phá lệ dậy sớm là vì có cuộc họp sáng đột xuất.

 

Là hộ vệ, cô một là đợi Liêu Gia ở ngoài cửa quan thự, hai là đợi ở khu vực quy định trong quan thự...

 

Tiểu nương tử Triệu gia muốn chọn cái sau.

 

Kết quả——

 

Liêu Gia và Kỳ Thiện còn chưa bước vào cửa quan thự, cô đã nghe thấy giọng nam quen thuộc pha chút nghi hoặc: "Đại Vĩ?"

 

Toàn thân tiểu nương tử Triệu gia nổi da gà.

 

Theo bản năng phản bác: "Ngươi gọi ai là Đại Vĩ?"

 

Quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc...

 

Mặt ngựa.

 

Nhìn lên trên, mới thấy rõ thanh niên võ giả trên lưng ngựa, chẳng phải là tên công tử bột nhà Từ gia Thiên Hải, Từ Thuyên sao?

 

Kinh ngạc nói: "Từ Văn Thích?"

 

Liêu Gia và Kỳ Thiện dừng bước, cũng nhìn sang, nhất là Liêu Gia, vẻ mặt có chút thích thú. Đồng hành một thời gian, hai người chưa trao đổi tên, chỉ nói họ để tiện xưng hô. Y chỉ biết tiểu nương tử Triệu gia họ "Triệu".

 

Nào ngờ——

 

Một cô gái lại có tên là Triệu Vĩ?

 

Từ Thuyên không để ý sắc mặt đen như mực của tiểu nương tử Triệu gia, nhảy xuống ngựa, cất chiến mã, cười ha hả nói: "Vừa rồi nhìn từ xa đã thấy quen mắt, không dám chắc, không ngờ đúng là Đại Vĩ. Sao lại đến Lũng Vũ?"

 

Tiểu nương tử Triệu gia nắm chặt tay, đưa tay nắm lấy cán thương sau lưng: "Từ Văn Thích, cậu thử gọi thêm một tiếng 'Đại Vĩ' nữa xem!"

 

Cái tên Đại Vĩ chết tiệt.

 

Cô tên là Triệu Uy, Uy trong tươi tốt sum suê!

 

Từ Thuyên bị ánh mắt hung dữ của cô dọa giật mình, cũng biết đối phương thật sự nổi giận, gãi đầu: "Ấy, nhưng đây là nơi công cộng, ta là đàn ông cũng không tiện gọi thẳng khuê danh của cô. Hơn nữa, Uy và Vĩ cũng chẳng khác gì nhau, chẳng phải cô cũng từng dùng nó làm tên giả sao?"

 

Mặt tiểu nương tử Triệu gia hoàn toàn đen sì.

 

Hận không thể chọc cho Từ Thuyên hai cái lỗ.

 

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên ngốc nhà ngươi, không nói đến việc gọi 'Đại Vĩ', ngươi còn gọi toạc cả giới tính của ta, thật sự không muốn sống nữa sao?"

 

Từ Thuyên ngơ ngác chớp mắt, quay đầu nhìn Kỳ Thiện đang xem kịch vui cùng một vị văn sĩ lạ mặt, nói: "Ngụy trang này của cô trong mắt chủ bộ hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ, giấu đầu lòi đuôi đấy... " Nói đến việc cải trang thành người khác giới, cả thiên hạ còn ai tinh thông hơn Kỳ chủ bộ?

 

Giới tính thân phận sớm đã bị nhìn thấu.

 

Chỉ có cô còn ngây ngô tưởng rằng có thể qua mặt được thiên hạ?

 

Liêu Gia xem đủ trò hay, trước khi tiểu nương tử Triệu gia nổi trận lôi đình, mỉm cười bước lên chen ngang: "Vị tiểu tướng quân này quen biết Triệu hộ vệ nhà ta sao? Chẳng lẽ là đồng hương cố giao?"

 

Tối qua Từ Thuyên không kịp quay về.

 

Cho nên vẫn chưa biết Liêu Gia là người mới.

 

Vẫn là Kỳ Thiện tốt bụng giới thiệu một câu.

 

Từ Thuyên cung kính đáp: "Ra là Liêu tiên sinh, tại hạ Từ Thuyên, chữ Văn Thích. 'Triệu hộ vệ' mà ngài nói là chỉ cô ấy?"

 

"Ừ."

 

Trong lòng Từ Thuyên kinh ngạc.

 

Chuyện này Triệu Phụng tướng quân có biết không?

 

"Đồng hương thì không hẳn, nhưng đúng là hai nhà có chút qua lại. Lúc này cô ấy đáng lẽ phải ở Thiên Hải, không biết vì sao lại chạy đến Lũng Vũ." Tuy Từ thị không có nhiều giao thiệp với các võ tướng không thuộc hệ Thiên Hải, nhưng không có nghĩa là các hậu bối trong nhà không có qua lại với nhau.

 

Từ Thuyên tự nhận Triệu Uy là người dẫn đường trên con đường ăn chơi trác táng của mình, học được từ cô không ít tinh túy.

 

Không còn kẻ ăn chơi trác táng nào dám giống Triệu Uy, bản thân bị bắt nạt liền gọi cha đến bắt nạt cha đối phương. Hậu bối Thiên Hải đi ngang, xung quanh ba thước không ai dám đến gần.

 

Nghiêng đầu nhớ lại những lời đồn đại gần đây, nghi ngờ: "Đừng nói cô là bị từ hôn liên tiếp, xấu hổ bỏ chạy đấy chứ?"

 

_____

 

Nấm: Triệu Uy 葳, tên thật là Triệu Uy 威, vì đêm cô chào đời trời quá tối, lão Triệu nhìn nhầm thành "c** **", liền vỗ đùi đặt tên là "Uy", ngụ ý uy vũ dũng mãnh. Sau khi biết sự thật, ông đau lòng đổi tên thành "Uy", là Uy của tươi tốt, ngụ ý sức sống mãnh liệt như cây cỏ. Lá lan mùa xuân tươi tốt, hoa quế mùa thu trong sáng.

Bình Luận (0)
Comment