570
Một trận so tài sảng khoái kết thúc.
Triệu Uy đã sớm nóng đến mức đầy đầu mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính ở trán và thái dương. Lúc này mệt đến mức không muốn bò dậy, toàn thân cơ bắp đau nhức nhưng lại sảng khoái, thân thể mệt mỏi, tinh thần lại phấn chấn đến cực điểm. Đợi đến khi hơi thở hơi dịu lại, cô mới quay đầu nhìn Lỗ Kế.
Cách đây không lâu, Lỗ Kế còn thở hổn hển như chó giống cô, lúc này đã ngồi dậy, dùng khăn lau mồ hôi sạch sẽ.
Triệu Uy nằm nghiêng, một tay chống cằm.
"Chậc, võ giả võ đảm thật sự là không công bằng."
Cô vẫn còn th* d*c, thể lực của đối phương đã khôi phục.
Lỗ Kế rất tán thành: "Quả thực chiếm lời."
Đẳng cấp võ đảm của nàng hiện tại không cao, chênh lệch với người thường không lớn. Chỉ là từ nhỏ đã học võ, nền tảng vững chắc, cùng Triệu Uy đều xuất thân tướng môn, so tài mới có thể đánh tới lui, gặp chiêu nào đỡ chiêu ấy. Nhưng, thể lực tiêu hao hết, sự khác biệt giữa có võ đảm và không có võ đảm liền hiện ra. Nàng không làm gì cả, chỉ đơn thuần điều tức, võ khí cũng sẽ tự động vận hành, nuôi dưỡng kinh mạch.
Triệu Uy nhịn đau cơ bắp, nhăn nhó ngồi dậy, vừa ngồi vững liền nhìn thấy vạt áo Lỗ Kế lỏng lẻo, hơi mở ra. Từ góc độ của cô có thể thấy bên trong vạt áo đối phương là một chiếc yếm có kiểu dáng kỳ lạ, Triệu Uy phì cười.
"Cậu lớn thế này rồi mà còn mặc yếm bụng à?"
Chẳng phải đều nói nam tử hán đại trượng phu không sợ lộ ngực sao?
Lời này ai nói?
À, hỏi Từ Thuyên thì biết.
Chỉ là—— chiếc yếm bụng của Lỗ Kế dường như còn thêu hoa văn tinh xảo, trông giống yếm của nữ lang khuê các.
"Chính vì tuổi tác càng lớn mới càng phải mặc."
Lỗ Kế mặt không đổi sắc, kéo vạt áo lại.
"Nếu không sẽ không tiện lắm, cũng rất thất lễ."
Triệu Uy gật đầu: "Cũng đúng, cũng không phải ai cũng giống Từ Văn Thích mặt dày mày dạn, đối mặt với bao nhiêu ánh mắt vẫn có thể... "
Vừa nói, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Lỗ Kế đánh giá.
Lỗ Kế bị ánh mắt nghi hoặc nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên.
"Làm gì vậy?"
Triệu Uy: "Ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, cậu cùng Từ Văn Thích lúc bằng tuổi này, hình thể không giống nhau lắm... "
Lỗ Kế: "... "
Một nam một nữ, đương nhiên khác nhau. Cho dù đều ngưng tụ ra võ đảm, cũng là trên cơ sở khung xương bẩm sinh tiến hành cường hóa riêng. Nữ luôn nhỏ nhắn hơn nam, tỷ lệ cũng cân đối hơn. Cũng đâu thấy Bạch đô úy cao chín thước, vai rộng hai thước.
Triệu Uy vẫn không quên được cái yếm kỳ quái của Lỗ Kế. Hơi hồi phục thể lực, lại so tài hai hiệp, càng nghĩ càng thấy để ý. Không để ý thì thôi, một khi đã để ý, cô phát hiện ra rất nhiều điểm không tự nhiên. Binh tốt dưới trướng Bạch đô úy, hình thể dường như đều khác với bộ khúc dưới trướng cha của cô. Nhìn riêng lẻ thì không có cảm giác gì, nhưng đặt chung một chỗ lại thấy...
Kỳ quặc ở chỗ nào đó.
Sau khi chia tay Lỗ Kế, người cô đầy bùn đất và mùi mồ hôi trở về chỗ ở tạm thời, ở cửa nhìn thấy Từ Thuyên đang định gõ cửa. Hắn vừa quay đầu lại đã bị hình dáng của cô làm cho chấn động, hơi ghét bỏ véo mũi: "Cô còn nhớ mình là con gái không?"
Triệu Uy chống nạnh bĩu môi.
"Ai quy định con gái thì phải thơm tho?"
"Trang điểm lên cho cậu xem à?"
Ánh mắt viết đầy ba chữ "Cậu xứng á".
Từ Thuyên không khách khí trợn trắng mắt, ném bọc đồ trong tay cho cô, miệng vẫn không quên lẩm bẩm: "Ai thèm xem? Cô trang điểm chẳng lẽ không phải cho mình xem sao? Cô muốn hôi chết mình là chuyện của cô, đừng làm hại người vô tội là được... "
"Đây là cái gì?"
Triệu Uy bóp bóp bọc đồ.
"Dĩ nhiên là đồ của cô."
Triệu Uy trong thời gian ngắn sẽ không quay về, nhưng Triệu Phụng thương con gái, không nỡ để con gái ở ngoài chịu khổ, sớm đã cho phu nhân thu dọn hành lý, gửi ở chỗ Từ Giải. Một khi Từ Giải có tin tức của con gái thì sẽ đưa đồ tới.
Từ Thuyên chỉ là thay mặt chuyển giao.
Triệu Uy mở ra xem, lại đỏ mặt che lại.
Hay lắm, trên cùng là yếm mới may.
"Cậu không mở ra xem chứ hả?"
Ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng bạn bè.
Từ Thuyên cạn lời: "... Cô đang nghĩ cái gì vậy?"
Tuy Triệu Uy trước mắt đã lớn hơn nhiều so với lúc nhỏ, nhưng trong mắt Từ Thuyên, đây vẫn là cái vị tổ tông nhân lúc hắn xuống nước tắm, treo khố của hắn lên cây. Nhớ lại từng bóng ma tâm lý trong lòng, không một cái nào Triệu Uy là vô tội!
Triệu Uy ôm chặt bọc đồ.
Chợt nhớ ra điều gì, cô ghé sát hỏi Từ Thuyên:
"Từ Văn Thích, cậu có biết thêu hoa yếm bụng không?"
Từ Thuyên theo bản năng muốn túm chặt vạt áo.
Rồi lại nghĩ mình đang mặc toàn áo giáp thì cũng chẳng sợ cô.
"Đàn ông nào lại làm việc đó?"
Hắn lại nghi ngờ: "Cô lén nhìn bụng của ai vậy?"
Cũng may nhỏ này không phải võ giả võ đảm.
Không thì không biết bao nhiêu trai nhà lành sẽ không giữ được trong sạch.
"Không phải lén nhìn, là vô tình thấy được."
Từ Thuyên nhíu mày nhớ lại xem Triệu Uy hay đi cùng ai.
"Lỗ Chi Tông?"
Theo hắn quan sát dạo này, bọn người chủ công rõ ràng muốn Triệu Uy ở lại, bằng không đã chẳng để một thuộc hạ như Lỗ Kế suốt ngày so tài với Triệu Uy. Còn việc giữ Triệu Uy lại để làm gì, Từ Thuyên không nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu.
Dù sao cũng chẳng có ý tốt gì.
Hắn cứ làm theo lời đường huynh, ít nói làm nhiều là được.
"Từ Văn Thích, cậu có thấy Chi Tông..."
"Làm sao?"
Triệu Uy không chắc chắn nói: "Thỉnh thoảng giống con gái?"
Nhưng——
Con gái nào lại cao như Lỗ Kế?
Từ Thuyên thầm thở phào, cuối cùng cô cũng nhận ra: "Giống con gái là sao? Chẳng phải cô ấy vẫn luôn là con gái à? Tuy rằng huynh đệ không phân biệt nam nữ, nhưng chuyện này... Ta là đàn ông nghe thấy không ổn. Đừng nhắc lại nữa."
Mặt mày Triệu Uy trắng bệch.
Trong khoảnh khắc chớp nhá, muôn ngàn suy nghĩ cuồn cuộn dâng trào trong đầu cô.
"Cái, cái đó —— Bạch Đô úy ——"
Từ Thuyên chậm rãi nhưng kiên định gật đầu.
Triệu Uy: "... "
Giây phút này, cô như nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn.
Từ Thuyên còn bồi thêm một nhát: "Chỉ cần nhìn mặt cũng biết là nam hay nữ chứ? Từ khi nào ngay cả nam nữ cô cũng không phân biệt được nữa vậy?"
Triệu Uy: "... Nhưng, nhưng ngài ấy... "
Từ Thuyên nói giúp cô: "Nhưng ngài ấy là võ giả võ đảm?"
"Võ giả võ đảm sao có thể... "
Từ Thuyên: "Sao có thể là nữ?"
Thấy xa xa xuất hiện xe ngựa của quan thự, Từ Thuyên biết là Kỳ Thiện hoặc Liêu Gia tan giờ làm, bèn nói đầy ẩn ý: "Trước đây thì không thể, nhưng hiện tại và tương lai thì chưa chắc. Đại Vĩ, thật ra ta luôn cảm thấy cô có thiên phú võ học đấy."
May mắn thay, bây giờ cũng chưa muộn.
Khẽ gật đầu chào với Liêu Gia đang vén rèm xe ló đầu ra, coi như đã chào hỏi, rồi xoay người lên ngựa đi làm việc chính.
"Cậu ta đến làm gì thế?"
Liêu Gia mệt mỏi bước xuống xe ngựa.
Vừa đứng vững, trong tay đã bị nhét một gói đồ đang mở hé, ngay sau đó trước mắt lướt qua một cơn gió, chỉ còn lại bóng lưng của đối phương.
"Giày của cô rớt rồi kìa!"
Liêu Gia mắt tinh nhìn thấy chiếc giày bị Triệu Uy chạy văng ra, không yên tâm liền đuổi theo, thấy Triệu Uy nhắm thẳng đến nhà Lỗ Kế, suy nghĩ một chút liền đoán được tám chín phần mười —— chắc là cô cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật, nên mới vội vàng tìm Lỗ Kế để xác minh.
"Sao lại gấp gáp thế này?" Liêu Gia bật cười.
Sao có thể không gấp gáp được chứ???
Triệu Uy chỉ cảm thấy tim đập như trống, toàn thân nóng ran, âm thanh máu sôi sục văng vẳng bên tai. Ngay cả tiếng gõ cửa, cũng biến thành tiếng trống dạo đầu cho giấc mơ sắp thành hiện thực.
Khi nào giày văng mất, khi nào lòng bàn chân dính máu...
Cô đều không để ý nữa.
"Lỗ Chi Tông, ta có chuyện muốn hỏi."
"Muốn hỏi gì?" Ngữ khí Lỗ Kế bình tĩnh.
"Cậu thật sự là... nữ? Ta không tin!"
"Cô muốn thế nào mới tin?"
Lỗ Kế hỏi xong.
Lỗ Kế cúi đầu.
Lỗ Kế thấy trên ngực có một bàn tay.
Nói đùa: "Không tin? Cô không sờ ra được sao?"
Triệu Uy cứng đờ rụt tay lại.
Liêu Gia đứng từ xa quan sát: "... "
May mắn thay, lúc này một con chim xanh truyền tin đậu trên vai y, giúp Liêu Gia bớt lúng túng đôi chút——
Quan thự triệu tập gấp.
Nấm: Ta vẫn chưa hoàn hồn, lại thấy có vài bình luận tranh cãi về đoạn kết chương trước, bèn trả lời chung một lượt——
Thứ nhất, Nấm chưa bao giờ cho rằng những phẩm chất tốt đẹp như kiên quyết, dũng cảm chỉ thuộc về nam giới, đây không phải là đặc quyền của nam giới. Nhân vật nữ cũng có hỉ nộ ái ố của riêng mình, có điểm sáng nhân tính cũng sẽ có điểm yếu nhân tính. Nhân vật nữ phản diện không đồng nghĩa với việc ghét bỏ nữ giới. Khuyết điểm thuộc về con người chứ không phải giới tính.
Thứ hai, yêu cái đẹp là bản tính của con người, điểm này không phân biệt nam nữ. Cũng không cho rằng theo đuổi cái đẹp là đặc thù của nữ giới, ví dụ như trong văn, nhóm đối tượng ưa chuộng hoa nhung lại là các văn sĩ nam giới.
Nếu cho rằng nữ giới theo đuổi cái đẹp là vì người khác giới, mang nghĩa châm biếm, ta cho rằng đó mới là định kiến, là thiên kiến giới tính (khái niệm này đã được đề cập trong câu chuyện về Ngu Mỹ Nhân, mẹ của Ngu Tử, làm đẹp lòng mình chứ không phải làm đẹp lòng người). Yêu cái đẹp là vì bản thân yêu cái đẹp, chứ không phải vì mục đích tìm bạn đời. Nữ giới trở thành võ giả võ đảm thì phải để mặt mộc sao? Biết trang điểm là làm giảm đi khí chất anh hùng và năng lực của bọn họ?
Sự khác biệt giữa nam và nữ nằm ở sinh lý, ở gen, không nằm ở những sở thích bên ngoài này.
Cố gắng phủ nhận sự đa dạng của nữ giới, đó là sự khắt khe. Phụ nữ có thể kiên cường dũng cảm, có thể yếu đuối xinh đẹp, có thể gian xảo, cũng có thể thiện lương thuần khiết... Đó là con người chứ không phải sản phẩm được sản xuất từ khuôn mẫu, lớn lên như thế nào là do môi trường, do bản thân.
Thứ ba, nói tiền của phụ nữ dễ kiếm là dựa trên đánh giá nhóm đối tượng tiêu dùng (tất nhiên, kết quả bán hàng của hoa nhung là nam giới mua nhiều hơn, vì có tục lệ cài hoa).