591
Trước khi Lỗ Kế bắn mũi tên hiệu, binh mã của Thu Thừa đã lặng lẽ áp sát kho lương được bảo vệ trong doanh trại. Toàn bộ binh lính ngậm gỗ, nhờ có võ khí hỗ trợ, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Trong thời tiết mưa gió khắc nghiệt như vậy, hành động của bọn họ cũng không bị cản trở.
Việc tiếp cận xâm nhập của đội quân này diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thuận lợi đến mức như thể có người hỗ trợ vậy.
Phải chăng bọn người Bạch Tố cố tình thả lỏng?
Đương nhiên là không.
Dưới trướng Thu Thừa có một văn sĩ văn tâm sở hữu năng lực "tăng mưa nhân tạo", dưới cơn mưa tầm nhìn của người này bao quát mọi thứ, binh lính trong doanh trại hoàn toàn không đề phòng, cũng không nhận ra được trong cơn mưa gió tưởng chừng như bình thường kia lại ẩn chứa những điều dị thường, vị trí bố phòng, lực lượng binh mã, trong mắt binh mã dưới trướng Thu Thừa đều rõ như ban ngày.
Bọn họ ở trong tối, còn bọn người Bạch Tố ở ngoài sáng.
Chiếm được lợi thế lớn, dĩ nhiên hành động thuận lợi.
Chủ nhân trước đây của kho lương số một là một đại địa chủ giàu có, ruộng đất vô số kể, trải rộng khắp bốn huyện của quận Lũng Vũ, gia nhân, tùy tùng, tỳ nữ trong nhà đông như mây, tá điền dưới trướng lên đến hàng nghìn người. Nhờ đám tá điền này làm việc ngày đêm, không ngừng nghỉ suốt năm, mỗi năm đều có thể chất đầy kho lương lớn này. Để bảo quản tốt số lương thực này, việc xây dựng kho lương có thể nói là đã dồn hết tâm huyết.
Vị trí phải cao, mực nước phải thấp, thoát nước phải thông suốt. Khi xây dựng kho lương, tường kho, nền đất cho đến mái nhà đều phải bọc một lớp vật liệu chống ẩm dày, đồng thời còn có khả năng cách nhiệt. Gần đó có một sân phơi cực kỳ rộng rãi bằng phẳng.
Giờ đây tất cả đều thuộc về Thẩm Đường.
Chỉ là hôm nay có không ít chuột cống chui vào.
Chúng còn đang ở nơi kín đáo, lặng lẽ khoét một lỗ lớn.
Bên trong kho lương rộng lớn, nhìn đâu cũng thấy lương thực.
"Chà —— toàn là lương mới!" Để thận trọng, người dẫn đầu dĩ nhiên phải kiểm tra, xé rách từng bao tải, lương thực như nước chảy ra. Hắn cúi xuống, hai tay bốc một nắm, nhìn lương thực mới chảy xuống từ kẽ tay.
"Thẩm Ấu Lê này đúng là giàu nứt đố đổ vách!"
"... Toàn là lương thực thượng hạng!"
Hạt nào hạt nấy đều căng mẩy, vàng óng.
Mùi thơm của lương thực mới ngay cả mưa gió cũng không thể nào thổi tan.
"Không vấn đề gì."
Xác nhận không có sai sót, tiếp theo mới là màn quan trọng nhất.
"Ra tay!"
"Vâng!"
Ban đầu bọn họ không định ra tay vào ngày mưa gió.
Cho dù thuộc hạ của Thu Thừa có khinh thường Thẩm Đường, nhưng cũng biết dù sao người ta cũng là một quận thủ. Trong tình cảnh hỗn loạn như vậy vẫn có thể bình an vô sự, lần lượt kinh doanh hai quận Hà Doãn và Lũng Vũ, nếu thật sự không có chút bản lĩnh nào, e rằng đã bị thời thế tàn khốc gặm nhấm đến mức chỉ còn xương trắng.
Vì vậy, huyện Bắc Thượng lần này cực kỳ thận trọng.
Sợ dẫm phải mai phục của Thẩm Đường.
Tốt nhất là chọn một ngày thời tiết đẹp trời, ít nhất là ngày thuận tiện vận chuyển lương thực, như vậy mới có thể giảm thiểu tổn thất.
Nhưng bất đắc dĩ, thuộc hạ của Thu Thừa năng lực có hạn, chỉ có thể dựa vào thời tiết mới có thể dò xét chính xác tình hình bố phòng của trú quân trong kho lương. Cân nhắc lợi hại, hôm nay là thời điểm ra tay tốt nhất.
Kẻ cầm đầu ra lệnh toàn quân tập kích doanh trại.
Ngoài ra còn có các đội quân khác ở phía trước thu hút sự chú ý, chỉ cần căn cứ vào tình hình giáp công trước sau, chắc chắn có thể đánh trú quân một cách bất ngờ—— cho dù Thẩm Đường có tăng cường thêm người cho kho lương, nhưng số lượng vẫn không bằng bên mình, hơn nữa lại hoàn toàn không có phòng bị. Trong tình thế bên mình chiếm ưu thế tiên cơ, dùng tổn thất nhỏ tiêu diệt toàn bộ binh lính kho lương không thành vấn đề. Giết sạch người, lương thực cứ từ từ vận chuyển đi.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Không!
Không phải tiếng sấm!
Một luồng âm khí dâng lên từ lòng bàn chân hắn.
Cơ thể nhanh hơn đầu óc một bước, chân đạp mạnh né tránh, ngay sau đó, một luồng hàn quang xé gió kèm theo tiếng sấm mơ hồ, nổ tung tại chỗ hắn vừa đứng. Hắn ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một bóng người khoác võ giáp, tay cầm song kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.
Bạch Tố âm trầm nói: "Đã đến rồi thì để mạng lại đây!"
Những lời vô nghĩa khác cô lười nói thêm.
Kiếm phong đã đánh tới.
Kẻ cầm đầu đang định cười khẩy——
Một tên Thất đẳng công đại phu hơi thở bất ổn, cũng dám đơn thương độc mã, khoác lác đòi lấy mạng người trước mặt hắn?
Tên nhóc con, không biết tự lượng sức mình!
Nhưng nụ cười nơi khóe miệng hắn bỗng cứng đờ. Chỉ thấy kho lương trước mắt ầm ầm nổ tung, tiếng la hét chấn động trời đất, trong nháy mắt vô số phục binh từ trong khói bụi xông ra! Những người này lại núp trong kho lương, mượn đó tránh khỏi văn sĩ văn tâm phe hắn dò xét!
Một luồng lạnh lẽo chạy thẳng lên cổ.
Hóa ra là kiếm phong đang muốn l**m láp tử huyệt của hắn.
【 Khi giáng, sấm sét cơn dông nổi* 】
_ Bài hành xem học trò của đại nương Công Tôn múa điệu "Kiếm khí", Đỗ Phủ
Kiếm thế như sấm rền vạn quân!
Sau khi được ân sư nhận nuôi, Bạch Tố ngày đêm khổ luyện kiếm thuật, song kiếm trong tay so với ân sư, có thể nói là trò giỏi hơn thầy, chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến. Sau đó lại lăn lộn giang hồ nhiều năm, mạng người trong tay ngay cả cô cũng không nhớ rõ.
Bốn năm đi theo Thẩm Đường, khổ luyện mài giũa. Nay chiêu kiếm sắc bén nhanh nhẹn, ngay cả Cộng Thúc Võ cũng phải tránh né mũi nhọn.
Không phải là không đánh lại, mà là cô không đi theo lối thông thường.
Cô và Lỗ Kế giống như hai thái cực.
Kẻ sau thì cứ liều mạng thôi, một mực tăng cường sức mạnh, gặp đối thủ nào cũng cứng đối cứng, dùng sức mạnh thuần túy nhất đập nát đầu óc cứng rắn nhất, trừ khi không địch lại mới đổi sang dùng kỹ xảo; còn kẻ trước thì đi theo con đường nhẹ khéo nhanh, ai mà biết được kiếm phong của cô sẽ đâm tới từ góc độ nào, vào lúc nào. Phản ứng hơi chậm một chút sẽ bị một kiếm đứt cổ.
Đúng lúc này, tên hiệu bay lên.
Doanh trại hoàn toàn "động đậy".
Sắc màu võ khí va chạm.
Ngọn lửa lớn lan tràn, ánh sáng cam hòa thành một mảng.
Bạch Tố như cá bơi lội linh hoạt xuyên qua trận địch.
Một kiếm xuất ra, tuyệt đối máu bắn tung tóe.
Tên võ giả dẫn đầu bị cô đeo bám, không dám khinh thường Bạch Tố trước mắt. Trong chớp mắt, hắn nhớ ra rồi.
Người này chẳng phải là Đô úy, thủ lĩnh trú quân huyện Nam Ngọc sao?
Hắn không biết tên họ đối phương, lần ở huyện Nam Ngọc hai người cũng chưa từng giao thủ, chỉ là ánh mắt của đối phương để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, thủ đoạn ứng phó với phục binh cướp lương của Bạch Tố khiến hắn xem thường, thậm chí là khinh miệt từ tận đáy lòng.
Không nghĩ đến bảo vệ lương thực, ngược lại lại điều động binh mã đi bảo vệ những thứ dân đen còn hèn mọn hơn cỏ rác. Trong cái thời buổi thịt người có thể cân ký bán vào hàng thịt, công khai bày bán giá cả rõ ràng, những tên dân đen chẳng có mấy lạng thịt này thì đáng giá bằng mấy xe lương thực mới chứ?
Chỉ là không ngờ tới.
Kẻ ngu xuẩn bị xem thường ngày đó, cũng là một kẻ khó đối phó. Bạch Tố quả thực gây cho hắn chút phiền phức, nhưng võ giả võ đảm, đặc biệt là cấp bậc càng cao, chênh lệch một bậc lại càng lớn, áp chế của bậc cao đối với bậc thấp cũng càng rõ ràng.
Hắn kinh ngạc Bạch Tố tuổi còn trẻ đã có thực lực Thất đẳng Công đại phu —— chậc, cái gánh hát rong của Thẩm Ấu Lê này cũng không đến nỗi xoàng xĩnh như lời đồn nhỉ. Nhưng cũng nhìn ra rõ ràng, hơi thở của đối phương phù phiếm, rõ ràng là mới đột phá không lâu, thực lực chân chính có thể phát huy ra cũng chỉ ngang ngửa với Lục đẳng Quan đại phu. Thực lực như vậy, đặt trước mặt hắn chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi á?"
Hắn cười khẩy khinh miệt.
Võ giáp quanh thân như sống dậy, hướng về các khe hở uốn lượn lan ra, trong nháy mắt hóa thành một bộ trọng giáp dường như liền thành một khối. Dấu chân để lại cũng sâu hơn trước hai phần. Nhẹ nhàng nhấc đao, đỡ được lưỡi kiếm của Bạch Tố.
Đinh!
Chiêu tiếp theo, hắn lại không né không tránh.
Để mặc lưỡi kiếm chém vào vị trí cổ.
Lưỡi kiếm va chạm mạnh với vảy giáp bảo vệ cổ, xoẹt một tiếng, tia lửa b*n r* tứ phía, vậy mà chẳng để lại một vết tích nào!