Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 596

596

 

"Sau này nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Từ Văn Chú, cậu ta dạy đệ đệ kiểu gì vậy..." Liêu Gia vừa đánh vừa nghĩ xem lát nữa sẽ mách Từ Giải như thế nào. Từ "lâm hạnh" cũng dùng bừa bãi thế này sao? Rồi còn là ai dạy hắn dùng như vậy nữa chứ?

 

Từ Thuyên đang giao chiến bỗng rùng mình một cái.

 

Võ giả võ đảm rất biết nắm bắt thời cơ.

 

Đối thủ của hắn tưởng rằng có cơ hội tốt, nào ngờ Từ Thuyên mới là kẻ chủ nghĩa cơ hội, sao có thể cho người khác kẽ hở chứ? Một chiêu Hồi Mã Thương vừa hoa mỹ vừa khó, người chưa kịp xoay lại mũi thương đã đến. Chỉ một kích liền để lại trên giáp ngực đối phương một vết nứt hình mạng nhện.

 

Thậm chí còn có những mảnh giáp nhỏ rơi xuống.

 

Từ Thuyên còn nói thêm một câu rất đáng ghét.

 

"Chậc chậc chậc, lão già, bộ giáp trên người ngươi làm bằng giấy à? Ngay cả một hai lần xuất thương của ông đây cũng không chịu nổi, cửa ải khó giữ rồi." Vốn dĩ hắn đã tuấn tú, lại còn có nét trẻ con, một khi mở miệng chế nhạo người khác, hiệu quả gây thù hận lại càng rõ ràng, "Đã mặc với không mặc cũng chỉ kém nhau vài chiêu, chi bằng ngươi cởi ra luôn đi. Ông đây thoải mái, ngươi cũng sảng khoái."

 

Đối thủ nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình.

 

Gân xanh trên trán nổi lên, như muốn giận sôi máu.

 

Hắn quát: "Tên nhãi ranh này, đừng có ngông cuồng!"

 

Hắn đi theo đường lối phòng ngự cao, tu luyện võ khí tôi luyện thân thể, rèn nên mình đồng da sắt cốt, hiệu quả thể hiện rõ nhất trên võ giáp. Lớp vảy võ giáp dày gấp đôi võ giả võ đảm cùng cấp, trọng lượng lớn, phòng ngự cao, lúc trước Bạch Tố giao thủ với hắn, nếu không có 【Ngũ đức tướng giả】 của Ninh Yến, một kiếm xuống ngay cả một vết tích cũng không lưu lại. Hệt như một con rùa dày vỏ.

 

Đòn tấn công của địch khó có thể uy h**p đến chỗ hiểm của hắn.

 

Nhưng võ đảm Từ Thuyên cao hơn hắn, lại đi theo đường lối nhanh nhẹn, ra tay nhanh, lực mạnh, phá võ giáp của hắn không khó.

 

Võ khí hai bên va chạm, sóng khí lấy hắn làm trung tâm tràn ra tứ phía, nước mưa theo đó dội ngược, không thể dính vào người.

 

"Ngươi xem ngươi đã ba bốn mươi rồi, tuổi đã cao mới leo lên Bát đẳng công thừa. Chưa từng nghe qua câu 'Vô chí không sống trăm năm' sao?" Cái miệng của Từ Thuyên không ngừng lải nhải, còn không quên cười nghiêng đầu tránh vũ khí hướng về phía mặt mình, tiếp tục phun ra những lời rác rưởi, "Ông đây hôm nay có duyên với cái đầu không được thông minh của ngươi, liền chỉ cho ngươi một con đường sáng —— chết sớm siêu sinh sớm, khi đầu thai nhớ mở to mắt chọn một thân thể có thiên phú cao. Biết đâu ngươi cũng có thể giống ông đây, niên thiếu đắc chí, tuổi còn trẻ đã là Cửu đẳng ngũ đại phu."

 

"Haiz, đừng kích động như vậy chứ..."

 

Từ Thuyên điều động võ đảm, tung người nhảy lên, giơ chân một cước ngàn cân, đạp lên vũ khí của đối thủ, ầm một tiếng nện xuống đất, bùn đất văng tung tóe. Lực quá lớn, gã kia nhất thời không rút vũ khí về được. Mũi thương trong tay Từ Thuyên chĩa thẳng vào yết hầu hắn.

 

"Ông đây xưa nay thích làm việc thiện, cũng không lấy của ngươi bao nhiêu thù lao, dâng đầu của ngươi lên, giúp ông đây đột phá thêm chút nữa là được. Ngươi thấy thế nào?" Thương của Từ Thuyên nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, một kích đánh ra, dựa vào cảm giác trên tay liền biết có trúng mục tiêu hay không.

 

Hơi tiếc nuối: "Ngươi không phối hợp rồi."

 

Tên võ giả kia tái mét mặt mày lùi lại mấy trượng.

 

Võ giáp hắn tự hào giờ đây đầy vết nứt, tốc độ tu bổ võ khí trong đan phủ không theo kịp tốc độ phá hoại của Từ Thuyên, cộng thêm vết thương ở cánh tay phải Bạch Tố gây ra, khiến hắn đối mặt với công kích vật lý lẫn tinh thần của Từ Thuyên, lại trở nên lúng túng khó mà chống đỡ.

 

Hơi thở nặng nề có thể thấy rõ bằng mắt thường, khí bẩn phun ra tiếp xúc với không khí hóa thành từng đám sương trắng, trong nháy mắt tiêu tán không còn dấu vết.

 

Hắn không hiểu ——

 

Từ khi nào dưới trướng Thẩm Đường lại có những võ tướng này?

 

Võ giả trẻ tuổi trước mắt này thực lực tuy không cao lắm, nhưng hắn có một ưu thế cực lớn, đó chính là tuổi tác. Tuổi càng nhỏ, đồng nghĩa với tiềm lực càng cao. Nếu cho hắn mười mấy năm phát triển, còn chưa biết có thể thăng đến đẳng cấp nào. Mối nguy hiểm tiềm tàng quá lớn.

 

Nhân tài như thế, tại sao lại đầu quân cho Thẩm Đường?

 

Những năm qua tại sao chưa từng nổi danh?

 

Chẳng lẽ đây cũng là một mắt xích trong kế hoạch giấu mình chờ thời của Thẩm Đường?

 

Hmmm...

 

Nói vậy chẳng phải đang thần thánh hóa Thẩm Đường quá rồi sao?

 

Cho dù cô có ý muốn khiêm tốn, áp chế thuộc hạ, cũng chỉ áp chế mấy cô gái như Bạch Tố —— Cây non trước khi bộ rễ phát triển, không nên đối mặt với mưa gió bão bùng bên ngoài. Danh tiếng vang xa thì có tác dụng gì? Tam kiệt nước Chử chẳng phải vì thế chuốc lấy họa sát thân sao?

 

Sống sót mới là vương đạo, ẩn nhẫn mới là chân lý.

 

Sống sót trở thành đại lão, lúc nào chẳng thể kinh diễm thế nhân?

 

Lúc nào chẳng thể danh dương thiên hạ?

 

Mấy người Từ Thuyên không nổi danh, hoàn toàn là do không có cơ hội.

 

Không có trận đánh nào để đánh! Chưa từng nghe nói võ giả võ đảm nào dựa vào việc xây cầu đắp đường, đào kênh mương, cày ruộng xây giường sưởi mà nổi danh thiên hạ!

 

Thu Thừa xâm phạm huyện Nam Ngọc, đám võ giả võ đảm dưới trướng kích động nhất, bọn họ gào inh ỏi, hệt như một đám Husky tràn đầy sinh lực lại bị kìm nén đã lâu, chỉ hận không thể lao ra ngay lập tức trút bỏ năng lượng, phá nát nhà cửa của địch nhân.

 

Tướng địch không hiểu nổi, cũng không còn cơ hội để hiểu nổi nữa.

 

Từ Thuyên thèm khát thủ cấp của hắn ta.

 

Sao có thể để con vịt đến miệng bay mất?

 

Hắn liếc mắt nhìn, thấy chủ công ở đằng xa tay cầm kiếm, bằng ưu thế tuyệt đối áp chế một tên Cửu đẳng Ngũ đại phu. Dùng kiếm khí xem người ta như một quả bóng, đánh từ đông sang tây, lại từ tây sang đông, còn cố tình nhắm vào chỗ tụ tập binh lính địch.

 

Dưới chân đạp gió cưỡi mây, thân khoác đao quang kiếm ảnh.

 

Cả quá trình diễn ra uyển chuyển như mây trôi nước chảy, mang một vẻ đẹp độc đáo.

 

Nhưng hiệu quả thực tế lại vô cùng đẫm máu bạo lực.

 

Không cần nhọc công nhắm vào đầu người. Kiếm khí dài vài trượng, ngẫu nhiên chọn ra người may mắn, chém trúng ai thì người đó đi báo cáo với Diêm Vương.

 

Từ Thuyên: "... "

 

Kiếm là đoản binh, trên chiến trường tính thực dụng và sát thương không bằng thương kích đao búa, càng phụ thuộc vào kỹ xảo, dễ bị địch nhân dùng trường binh áp sát. Thanh kiếm của chủ công nhà mình lại càng thanh tú, thoạt nhìn dường như công dụng trang trí của nó còn lớn hơn công dụng thực tế.

 

Mãi đến khi ra khỏi vỏ mới biết được sự sắc bén của nó.

 

Từ Thuyên thu hồi ánh mắt.

 

Cùng lúc đó.

 

Kỳ Thiện tổ chức phục binh kết thành quân trận chống lại quân địch, lại dùng 【Ba đầu sáu tay】đồng thời trông nom Thẩm Đường và Từ Thuyên, thấy tình hình chiến đấu của hai người, không khỏi nhíu mày. Từ Thuyên mồm mép ba hoa chích chòe, như thể mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng thật sự muốn lấy đầu đối thủ không phải chuyện dễ dàng, võ đảm của hai người ngang nhau, chênh lệch chưa đến mức cách biệt, trăm chiêu khó phân thắng bại.

 

Nhưng chủ công thì khác.

 

Cộng Thúc Võ trước đây cũng từng nói —— những võ giả khác là đang tăng tiến võ đảm, còn cô thì giống như đang khôi phục. Năm đó có thể ngang tài ngang sức với Công Tây Cừu, bây giờ lấy đầu Cửu đẳng Ngũ đại phu thì có gì khó? Thế nhưng lúc này cô lại như đang kiêng dè điều gì, hành động gò bó.

 

Xem ra là đang cố gắng hết sức tránh để bản thân bị thương.

 

Vì sao lại như vậy?

 

Trong lòng Kỳ Thiện rõ ràng hơn ai hết.

 

Tuy cảm động, nhưng anh ta không tán thành.

 

Chiến trường biến hóa khôn lường, sống chết khó liệu.

 

Nếu cứ mãi chùn tay chùn chân, xuất hiện sai lầm bị địch nhân nắm bắt cơ hội, kết cục chính là thân đầu hai ngã, uổng mạng sa trường. Kỳ Thiện dùng thuật truyền âm nhập mật, thấp giọng lẩm bẩm bên tai Thẩm Đường.

 

Bất ngờ làm Thẩm Đường giật nảy mình, vội vàng xong việc.

 

Kiếm phong lướt qua động mạch cảnh của đối phương.

 

Giữa những đóa hoa máu nở rộ, chém bay đầu hắn.

 

Để che giấu lúng túng, cô quay đầu nhìn sang phía Từ Thuyên, cao giọng nói: "Từ Văn Thích, cậu được không đấy? Không được thì để ta lên!"

Bình Luận (0)
Comment