600
Chính thất phu nhân nghe xong, hai mắt trợn tròn.
Giơ tay bịt miệng nàng ta.
"Muội bị động kinh rồi, điên rồi!"
Miêu Thục quay đầu hất tay ra, thở hổn hển: "Nếu tối qua kẻ thất bại là chủ bộ của hắn, thì cái tát này hắn có giáng xuống được không?"
Nhìn lại xưa nay, có mấy ai làm thuộc hạ mà bị tát?
Nỗi nhục nhã thế này lại có thể rơi xuống mặt nàng ta?
Chỉ vì nàng ta không cần được tôn trọng sao?
Vậy nên có thể bị chà đạp sao?
Khoảnh khắc ấy, nỗi hận của Miêu Thục đối với Thu Thừa thậm chí còn vượt qua cả kẻ địch giả tưởng Thẩm Đường trong đầu, hận thù và tàn nhẫn bùng phát trong mắt, giống như một con sói cái khát máu điên cuồng, khiến chính thất phu nhân vốn tưởng đã nắm chắc Miêu Thục cũng phải kinh hãi.
"Thục, Thục nương?"
Miêu Thục nhắm mắt đè nén cơn giận dữ cuồn cuộn trong lòng, giơ tay gạt đi sự dìu đỡ của chính thất phu nhân, lạnh lùng nói: "Cô à, con nên tự kiểm điểm lại bản thân, ngài cứ tự nhiên. Còn nữa —— người đàn ông ngài xem như trân bảo, trong mắt con chẳng khác gì đám đàn ông ở kỹ viện ngoài kia. Thậm chí, còn chẳng bằng nam sủng con mua về dùng cho thoải mái. Đương nhiên, ngài cũng không cần phải cứ cách ba bữa nửa tháng lại nhắc nhở con, cứ yên tâm đi!"
Lời nói táo bạo này khiến chính thất phu nhân sững sờ, nàng không khỏi nhớ lại một chi tiết —— ngay sau khi nàng khuyên Miêu Thục thuận theo Thu Thừa, Miêu Thục do dự, nói thẳng cần hai ngày để suy nghĩ kỹ càng. Rồi ra ngoài qua đêm mới trở về.
Tuy rằng thời buổi này nam nữ phóng khoáng, nhưng người có thể làm ra chuyện này vẫn rất ít, huống chi người này còn là trắc phu nhân của thủ lĩnh một phương thế lực.
Chính thất phu nhân thở dài một hơi.
Đại địch trước mắt, nàng không định quản chuyện này nữa.
Thẩm Đường là người nói được làm được.
Cô nhắc nhở Thu Thừa rửa sạch cổ chờ cô, vậy không phải là nói đùa, mà là cô thật sự sẽ vác kiếm đến giết!
"Chúng ta đúng là có duyên với quận Tứ Bảo, bốn năm trước gánh hát rong bắt đầu từ quận Tứ Bảo, giờ đây, cũng lấy quận Tứ Bảo làm bàn đạp —— người hàng xóm Thu Văn Ngạn này đúng là biết cách sưởi ấm lòng người." Trong buổi họp sáng, cô vừa nhai bánh nướng vừa họp cùng mọi người.
Quận Tứ Bảo quả thật có duyên nợ với thành viên tổ chức của Thẩm Đường.
Quận thủ tiền nhiệm của Tứ Bảo là Yến Thành, kẻ thù không đội trời chung của Kỳ Thiện, cuối cùng bị Thẩm Đường một cước đạp nát sọ, mất mạng. Nay quận thủ đương nhiệm lại chọc giận Thẩm Đường, với tính cách hay ghi thù và bênh vực người mình của cô, tên Thu Thừa này chắc chắn khó có kết cục tốt đẹp.
Chử Diệu đã hoang phế năm năm ở nơi này.
Khang Thời đến đây góp vui lại gặp Thẩm Đường.
Thẩm Đường ở đây cướp đoạt Cố Trì.
Thân quyến Cung thị của Cộng Thúc Võ bị đày đến đây, rồi bỏ mạng theo thành Hiếu bị công phá, còn hắn cũng trở thành kẻ lẻ loi.
Ông bà cha mẹ của Đồ Vinh đều chôn thân ở đây...
Đối với mọi người, vùng đất quận Tứ Bảo này chất chứa quá nhiều hồi ức không vui. Điều trớ trêu hơn là, năm xưa thành Hiếu liều chết chiến đấu là để giữ thành, nay lại ra hịch văn để xuất binh công thành... Phải nói, số phận đúng là am hiểu dark joke.
Thẩm Đường lại uống một ngụm sữa đậu nành nóng.
Thở dài: "Quận Tứ Bảo cũng thật là xui xẻo..."
Ngoài trị sở là thành Hiếu, quận Tứ Bảo còn có bốn huyện khác. Vào thời thái bình, nơi này nổi tiếng nhờ bốn sản vật quý, lại có giao thông thuận tiện, người dân dưới quyền được ăn sung mặc sướng. Có thể coi là một trong những quận biên giới có cuộc sống khá tốt đẹp.
Chỉ là vận đen đến, uống nước cũng nghẹn. Nằm giữa hai nước Canh và Tân trước đây, quận Tứ Bảo cứ lên voi xuống chó, xuống chó rồi lại xuống chó...
Trước hết là bị binh mã của Trịnh Kiều công phá, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại gặp phải Yến Thành giỏi nịnh hót, làm quan bất nhân, không từ thủ đoạn nào bóc lột dân chúng, biến trị sở tốt đẹp thành chốn lầu xanh. Buôn bán x*c th*t thịnh hành, nạn buôn người hoành hành.
Sau đó lại là Trệ vương dẫn binh vây thành tàn sát, dân số trong thành giảm đi đáng kể. Kẻ kế nhiệm sau Yến Thành chẳng có bản lĩnh gì, không chút hồi hộp bị Thu Thừa đá xuống. Có lẽ là "chạm đáy bật lại", sau khi Thu Thừa nhậm chức, cuộc sống của người dân lại không đến nỗi khó khăn.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Năm nay lại gặp phải hạn hán, lương thực thất thu.
Dân chúng bây giờ, sống đúng là chịu khổ.
Thẩm Đường thầm cảm thán một phen, liếc thấy Cố Trì nháy mắt với mình, cô đành kéo lại dòng suy nghĩ đang trôi xa, nhìn về phía Chử Diệu: "Trong chúng ta, người quen thuộc với quận Tứ Bảo nhất, không ai khác chính là ngài. Theo ngài, trận này nên bắt đầu đánh từ đâu?"
Lại bổ sung thêm một câu.
"Trận này, chúng ta chỉ được thắng không được bại!"
Cô nhất quyết muốn vặn đầu Thu Văn Ngạn ra làm bóng đá, không làm mạnh tay một chút, hắn thật sự cho rằng cô chỉ là kẻ chịu thiệt chuyên đi cày ruộng!
"Tuy Diệu có manh mối, nhưng không dám chuyên quyền." Chử Diệu bước ra chắp tay, nói, "Diệu muốn tiến cử một người."
Hắn ở thành Hiếu nhiều năm, nhưng do thân phận và hoàn cảnh năm đó, tin tức khan hiếm. Hắn quen thuộc với quận Tứ Bảo cũng chỉ hơn mọi người một chút. Nếu muốn dùng trên chiến trường, chút "hiểu biết" này e là không đủ, mà bên cạnh bọn họ có người có thể giải quyết vấn đề này.
Thẩm Đường hỏi: "Là ai?"
Chử Diệu: "Cựu Đô úy trú quân quận Tứ Bảo, Dương Công."
Thẩm Đường nhất thời suýt nữa không nhớ ra đây là ai.
"Người này... ừm, quả thực có thể."
Ở một mức độ nào đó, Dương Công có thể coi là bản đồ quân sự sống của quận Tứ Bảo. Là người từng thống lĩnh hàng ngàn tinh binh trú quân quận Tứ Bảo, khu vực trong quận, nơi nào phòng thủ mỏng manh, nơi nào dễ dàng tấn công, nơi nào có thể phục kích...
Ông đều rõ như lòng bàn tay.
Một số địa thế, vị trí trú quân, phân bố binh lực là bí mật đối với bên ngoài, không dễ dàng để lộ, người ngoài muốn dò la còn có nguy cơ bị bắt, nhưng những điều này đối với Dương Công chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng có được. Không hề có bất kỳ khó khăn nào.
"Vậy bây giờ ông ấy ở đâu?"
Thẩm Đường biết Dương Công đang ở chỗ mình.
Trong giai đoạn đầu lập nghiệp, khi nhân lực võ chức đang thiếu hụt, Dương Công còn giúp đảm nhiệm không ít việc huấn luyện binh sĩ, gom góp lung tung, miễn cưỡng dựng lên một đội ngũ tạm bợ. Sau khi vào quận Lũng Vũ, lại nhận được hỗ trợ võ chức từ phía Chử Kiệt, cuối cùng cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Nhưng một năm nay rất ít khi nghe được tin tức của ông.
Chử Diệu: "Hiện vẫn phụ trách xuất nhập kho muối."
Hai năm nay, việc buôn bán muối lậu ở quận Lũng Vũ đã trở thành nguồn thu lớn nhất của quan thự, khu ruộng muối và khu giếng muối mỗi ngày đều sản xuất ra một lượng lớn muối tinh chất lượng cao. Không chỉ giúp Thẩm Đường trả hết khoản nợ khổng lồ Tuân Trinh để lại, mà còn tích lũy được một khoản nhỏ cho dự toán chiến tranh sau này. Quan thự cũng có tiền để tăng cường đầu tư công trình cơ sở khác. Nếm trải vị ngọt, dĩ nhiên biết nghề muối lậu này kiếm được bao nhiêu.
Việc lựa chọn người phụ trách kho muối phải hết sức thận trọng.
Vỗ trán một cái, Thẩm Đường chọn Dương Công.
Thứ nhất, ông là người cô độc, không có thân thuộc ràng buộc; thứ hai, tính cách của ông không thể làm ra chuyện tham ô, luôn cẩn thận, làm việc cũng rất nghiêm túc, lại còn có tính khí nóng nảy, gặp ai cũng dám mắng; thứ ba, một bộ phận trung tầng trong quân, không phải bộ khúc cũ của ông ta thì cũng là binh lính một tay ông ta huấn luyện, mà sản lượng của kho muối tương đương với quân lương của những người này...
Làm sao Dương Công nỡ để những binh lính này chịu đói?
Thẩm Đường nói: "Được, mau chóng phái người mời ông ấy đến."
Có sẵn bản đồ quân sự, cũng đỡ phải phái thám báo trà trộn vào quận Tứ Bảo để thăm dò, chỉnh đốn binh mã là có thể xuất quân.
Khi được mời đến, Dương Công vẫn còn đang ngơ ngác.
Không biết Thẩm Đường tìm ông ta làm gì.
"Bái kiến Thẩm quân."
Mấy năm nay, ông sống những ngày tháng an nhàn, thương thế trong trận chiến thành Hiếu, ngoại trừ đan phủ võ đảm đã bị hủy hoại không thể cứu vãn, những thứ khác đã sớm hồi phục. Tinh thần trông cũng không tệ, dung mạo càng sống càng trẻ trung, khí chất nội liễm, thoạt nhìn cứ tưởng là một phú quý nhàn nhân nào đó, chỉ có những người tinh tường mới nhìn ra được sát khí chưa tan quanh người ông. Đây, quả là một nhân vật lợi hại!
Thẩm Đường đi thẳng vào vấn đề, nói: "Hôm nay mời ông đến là vì việc chính. Mấy hôm trước, Thu Thừa quận Tứ Bảo phái binh tập kích huyện Nam Ngọc, cướp bóc kho lương thực địa phương, tàn sát không ít thường dân. Mùa thu hoạch đã qua, món nợ này ta không tính, ắt sẽ khiến thiên hạ chê cười."
Những điều còn lại không cần nói Dương Công cũng hiểu.
Ông chỉ do dự một thoáng.
Chắp tay: "Nguyện ra sức trâu ngựa vì Thẩm quân."
Ông và Thẩm Đường có mâu thuẫn.
Nhưng những chuyện đó đã qua rồi.
Giờ đây thời thế đã đổi thay, bản thân ông cũng được Thẩm Đường che chở mấy năm trời, chẳng chút mưa gió nào thổi tới người. Dù tình hay lý, đối phương đã mở lời, ông cũng nên giúp đỡ. Dương Công tích cực phối hợp, điều này khiến cho tâm trạng Thẩm Đường đang treo lơ lửng hoàn toàn được buông xuống, cô mời ông ngồi xuống.
Bản đồ trong nghị sự đường đã được thay thành bản đồ quận Tứ Bảo.
Thẩm Đường thấy Dương Công nhìn chằm chằm vào bản đồ, mỉm cười hỏi: "Chẳng hay bản đồ này có chỗ nào vẽ sai ư?"
Mặc dù bản đồ trông có vẻ đơn sơ, nhưng đó đã là kết quả nện tiền nện người, Dương Công vừa đến đã nhận ra nhiều vấn đề.
"Quả thực có chút vấn đề."
Dương Công không chỉ có thể chỉ ra, mà còn cụ thể hóa một phần hướng đi các dãy núi và con sông, thậm chí cả những điểm có thể đóng quân cũng được đánh dấu rõ ràng. Tuy quận thủ mỗi thời mỗi khác, nhưng vị trí của các cứ điểm quân sự trong quận đều được cân nhắc kỹ lưỡng mới chọn lựa xây dựng, tốn không ít nhân lực vật lực, không dễ gì thay đổi. Những tin tức Dương Công cung cấp, không dám nói đúng mười phần, nhưng cũng trúng đến chín phần.
Thẩm Đường càng xem, ánh mắt càng sáng lên.
Chiến tranh thời đại này, ai nắm được quyền chủ động thông tin trước, thì người đó đã nắm chắc một nửa phần thắng.