602
Vì khoảng cách địa lý và truyền tin chậm trễ, khi bên Thẩm Đường đang mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị xử lý Thu Thừa thì bọn người Ngô Hiền mới nhận được tin tức binh mã của Thu Thừa đánh úp huyện Nam Ngọc. Trải qua gần hai năm Đồ Long cục, tuy quân Liên minh chưa thành công như dự đoán nhưng cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu cho binh mã dưới trướng. Gần đây, cục diện rơi vào giai đoạn giằng co, các thế lực đều đang tranh thủ khôi phục nguyên khí.
Ngô Hiền cũng hiếm khi được nhàn hạ.
Đang nhấp một ngụm trà nóng cho ấm bụng thì bị tình báo thuộc hạ truyền lên làm trợn tròn mắt, suýt sặc.
"Ngươi nói cái gì?"
Ngô Hiền đặt chén trà xuống"cạch" một tiếng.
Vội vàng hỏi: "Ai chọc ai?"
Tín sứ đành lặp lại tình báo một lần nữa.
Ngô Hiền lúc này mới xác nhận mình không bị ảo giác.
Biểu cảm trên mặt hắn phong phú, có sững sờ, có kinh ngạc, có khó tin, lại càng có mấy phần hóng hớt chuyện náo nhiệt.
Hắn lại hỏi: "Vậy Thu Văn Ngạn này thành công chưa?"
Tín sứ gật đầu.
Ngô Hiền: "Biết Thu Văn Ngạn lần này thu hoạch được bao nhiêu không?"
Làm sao tín sứ biết được số liệu chi tiết như vậy? Những thứ này đều là do trinh thám cài cắm bên đó báo cáo, trinh thám cũng lo lắng thân phận bị bại lộ nên hành động không dám phô trương, cho nên chỉ biết đại khái: "... Nghe nói hơn trăm cỗ xe chở lương thực vận chuyển bảy tám chuyến."
Nghe con số này, Ngô Hiền cũng động lòng.
Vị tình như huynh đệ của hắn đúng là am hiểu tích trữ lương thực.
Trên đời này người hoặc vật khiến Ngô Hiền bội phục không nhiều, trong đó tài năng quản lý cai trị của Thẩm Đường, hắn thật sự bội phục. Từ quận Hà Doãn năm đó đã có thể thấy, Thẩm Đường có một sự chấp nhất gần như cuồng nhiệt đối với "trồng lương ăn no". Hai năm nay lại an an tĩnh tĩnh trồng trọt ở quận Lũng Vũ, có thành quả này cũng không có gì lạ, nhưng không ngờ lại khiến kẻ hàng xóm tham lam dòm ngó. Nghĩ đến đây, Ngô Hiền cười ha hả.
Trùng hợp, lúc này Tần Lễ đến.
"Chuyện gì khiến chủ công vui vẻ vậy?"
Ngô Hiền: "Thu Văn Ngạn cướp lương của Thẩm Ấu Lê."
Sau một hồi giải thích tỉ mỉ, Tần Lễ mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Hắn lắc đầu: "Theo tác phong trước đây của Thẩm quân, không giống như người sẽ nuốt trôi cục tức này, Thu Văn Ngạn này gặp rắc rối rồi."
Nụ cười của Ngô Hiền lan đến tận đuôi mày.
"Ta cười cũng vì thế, có trò hay để xem rồi."
Vở kịch miễn phí, ai chẳng thích xem chứ?
Ngô Hiền dừng một chút, vuốt bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, nói: "Cũng được, để cho tên ngông cuồng Thu Văn Ngạn này đi đánh trận đầu, xem thử hai năm nay Thẩm đệ đã tiến bộ được bao nhiêu. Đã nhiều năm không gặp, cũng không biết võ nghệ của Thẩm đệ đã cao hơn bao nhiêu rồi."
Miệng nói lời quan tâm ân cần.
Nhưng đáy mắt lại toàn là tính toán khôn khéo.
Tần Lễ tán thành lời của Ngô Hiền, hai năm nay Thẩm Đường dần dần cai trị quận Lũng Vũ thành một khối sắt, những tên do thám được cài vào bên ngoài, không bao lâu sau đều bị nhổ tận gốc. Bên Ngô Hiền chỉ có thể biết được một số động tĩnh đại khái, nhưng lại không rõ thực lực thực sự.
Cảm giác an toàn kém xa so với đặt dưới mí mắt.
Tần Lễ nhắc nhở chủ công nhà mình phải đề phòng Thu Văn Ngạn.
Ngô Hiền nghi hoặc: "Đề phòng hắn làm gì?"
Tần Lễ nói: "Phòng ngừa hắn mượn lực đánh lực."
Là đồng minh Đồ Long cục, hắn có thể mặt dày lấy danh nghĩa quân Liên minh —— tấn công huyện Nam Ngọc để lấy lương thực là vì tăng cường thực lực quân Liên minh, để chống lại bạo quân Trịnh Kiều tốt hơn. Còn Thẩm Đường phản công, hắn có thể lấy thân phận đồng minh mà quang minh chính đại gọi người đến.
Ngô Hiền chép miệng: "Không thể nào? Mặt dày đến vậy sao?"
"Nếu mặt mỏng, Thu Văn Ngạn cũng không làm ra hành động phản bội trưởng tộc Thu thị." Tần Lễ lắc đầu về việc này, việc Thu Thừa làm giàu ra sao nào phải bí mật, "Hơn nữa, năm đó lời thề Đồ Long cục, các thế lực đều ước định sẽ hỗ trợ lẫn nhau, không động binh với đồng minh, nhưng Thẩm quân không nằm trong số đó." Cho dù năm đó Thẩm Đường có đưa một ít lương thực để tỏ lòng thành, nhưng chung quy vẫn là người ngoài cuộc.
Tần Lễ liên tục nhắc nhở Ngô Hiền.
"Chủ công chớ nên nhúng tay vào vũng nước đục này."
Không phải là quá mức e ngại, mà là không thể để xảy ra thêm chuyện. Thẩm Đường có thể là mục tiêu phe mình một ngày nào đó, nhưng tuyệt đối không phải hôm nay.
Một nguyên nhân khác, tình nghĩa huynh đệ giữa Thẩm Đường và Ngô Hiền vẫn bền chặt không suy, đã trở thành điển hình cho tình huynh đệ keo sơn. Nếu Ngô Hiền thân là huynh trưởng mà điều binh giúp Thu Văn Ngạn đánh Thẩm Đường, thì danh tiếng sẽ không thể cứu vãn được. Về việc này, Ngô Hiền nghe theo.
"Ta vẫn có chừng mực, Công Túc cứ yên tâm."
Tình hình tương tự cũng diễn ra ở bên Cốc Nhân và Chương Hạ.
Bọn họ nhất trí cho rằng Thẩm Đường sẽ không chịu thiệt thòi này, việc phản công Thu Thừa là điều chắc chắn, lại còn tranh thủ nghĩ ra lý do —— nếu Thu Thừa bị Thẩm Đường đánh cho kêu cha gọi mẹ, chạy đến tìm mình cầu cứu, mình cũng phải có lý do để từ chối chứ.
Nhưng thành viên của Đồ Long cục không chỉ có ba nhà bọn họ.
Những kẻ muốn cho mượn binh để chia chác lợi ích cũng rất nhiều.
Những dòng chảy ngầm quỷ quyệt này, tạm thời Thẩm Đường không để ý tới.
Cô đang đau đầu suy nghĩ xem nên dẫn bao nhiêu người đi đánh nhau với Thu Thừa, vì vậy đã đặc biệt chạy một chuyến đến ải Vĩnh Cố tìm Chử Kiệt thương nghị.
"Thẩm quân lo lắng không đủ tướng lĩnh sao?"
Chuyện này có là gì, bên hắn nhiều lắm.
Hai năm nay Chử Kiệt sống rất thoải mái, không còn phải lo lắng về quân lương và quân nhu nữa, ngay cả quân vụ cũng có người thay hắn làm, hắn rất an tâm làm ông chủ thảnh thơi. Luyện binh luyện võ, thật là thích ý. Ánh mắt nhìn Thẩm Đường dịu dàng như nhìn thấy cục vàng.
Còn là đại gia nhiều tiền ít việc!
Thẩm Đường lắc đầu: "Không phải vì chuyện này."
Hiện tại, dưới trướng cô đã có hai vạn năm ngàn binh mã, trú quân thường trực ở ải Vĩnh Cố là hai vạn, hai bên cộng lại là bốn vạn năm ngàn. Số lượng nhìn thì có vẻ không ít, nhưng thực sự có thể điều động lại không nhiều. Chử Kiệt nghe vậy bèn nhẩm tính, nói: "Đúng là vậy, nhiều nhất là một vạn..."
Hai vạn trú quân không thể động.
Quận Lũng Vũ còn phải để lại hơn một nửa binh mã giữ nhà.
Tính toán kỹ lưỡng thì có thể kéo ra ngoài một vạn. Vượt quá con số này, khả năng chống đỡ rủi ro của sào huyệt sẽ giảm mạnh, có nguy cơ bị người ta hái quả, cướp nhà. Quay đầu lại tiền tuyến còn đang đánh nhau, quê nhà đã đổi chủ, vậy chẳng phải nực cười sao? Khó trách mặt mày cô lại ủ rũ.
Ai ngờ Thẩm Đường lại nói ra lời kinh người.
"Ta muốn dẫn theo hai vạn người."
Không dài dòng, nhân cơ hội này nuốt trọn quận Tứ Bảo!
Chử Kiệt thầm hít một hơi khí lạnh.
Không biết nên nói Thẩm Đường tham lam quá hay là gan quá lớn, binh mã cô có thể dùng được mới bao nhiêu? Kéo ra ngoài hai vạn người, chuẩn bị chỉ còn lại năm ngàn người giữ nhà? Hắn không khỏi liếc mắt ra hiệu cho Chử Diệu, bảo hắn quản lý vị chủ công nhỏ tuổi của mình, tỉnh táo lại một chút.
Ai ngờ Chử Diệu từ đầu đến cuối không để ý đến hắn.
Chử Kiệt chỉ đành ngượng ngùng sờ mũi, nghiêm túc hỏi Thẩm Đường: "Xuất trận hai vạn binh mã, vậy một vạn còn lại..."
Thẩm Đường ngại ngùng mỉm cười.
"Đây chính là lý do ta đến tìm Chử tướng quân."
Chử Kiệt: "???"
Thẩm Đường nhỏ giọng: "Mượn ngài một vạn."
Chử Kiệt chỉ vào chỗ mình đang ngồi.
"Thẩm quân, đây là ải Vĩnh Cố..."
Nhắc nhở Thẩm Đường cô muốn điều động chính là binh mã biên phòng.
Vì muốn xử lý một Thu Văn Ngạn, mà để phòng tuyến phía sau trống trơn?
Thẩm Đường vội vàng gỡ ngón tay hắn xuống, cười nói: "Ta biết điều động trú quân biên phòng có phần quá đáng, nhưng Chử tướng quân thử nghĩ xem, trú quân biên phòng phòng ai? Đương nhiên là lũ Thập Ô lang sói. Nhưng mấy năm nay, bọn chúng bị ta quấy rối đến mức khói lửa mịt mù, nội chiến liên miên, sổ sách tổ tông nhà chúng còn chưa tính toán xong, lấy đâu ra binh lực dư thừa xâm phạm ải Vĩnh Cố?"
Ánh mắt Chử Kiệt sâu xa nhìn Chử Diệu.
Thẩm Đường nghiêng người về phía Chử Diệu, chắn tầm nhìn của Chử Kiệt, chỉ để hắn nhìn thấy mình, cười rạng rỡ hơn cả hoa: "Chử tướng quân, trú quân hai năm nay chưa được đánh trận nào ra hồn, gần đây ngay cả mã phỉ cũng ít đi. Cứ tiếp tục như vậy, binh khí cũng sẽ han gỉ, huống chi là những binh tướng thiện chiến? Vẫn phải thường xuyên thấy máu mới có thể giữ được sự sắc bén, có phải đạo lý này không?"
Chử Kiệt vùng ra khỏi tay Thẩm Đường.
Khớp ngón tay trắng bệch rồi đỏ ửng mới thành công.
Nhẫn nhịn hồi lâu, mới thốt ra một câu.
"Ngụy biện!"
Nhưng nghĩ lại, cũng không phải là không được.
Hai năm nay, quận Lũng Vũ khôi phục rất tốt, dân số trong quận ổn định tăng lên, rõ ràng có dấu hiệu an cư lạc nghiệp.
Thẩm Đường lại coi trọng biên phòng, luôn điều động quốc vận dư thừa để củng cố lá chắn, lá chắn biên giới ngày càng vững chắc, cho dù Thập Ô muốn xâm phạm, chỉ riêng lá chắn cũng đủ ngăn cản chúng một khoảng thời gian. Điều động một vạn binh mã, quả thật sẽ không làm lung lay căn cơ...
Thẩm Đường rất hiểu đạo lý có tiền mua tiên cũng được.
Thẩm Đường thẳng thắn nói lần này chắc chắn phải lấy được quận Tứ Bảo, đến lúc luận công ban thưởng, cô chắc chắn sẽ tăng thêm ngân sách quân nhu cho ải Vĩnh Cố vào năm sau, tuyệt đối không để binh lính vừa đổ máu lại vừa rơi lệ. Trái tim vốn đã lung lay của Chử Kiệt hoàn toàn ngả về phía cô, hắn chỉ quan tâm đến một việc: "Tăng thêm bao nhiêu?"
"Ờ..."
Thẩm Đường định nói "Năm phần, một năm".
Chử Diệu vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng dứt khoát.
"Ba phần, một năm."
Thẩm Đường nhỏ giọng: "Vô Hối, có phải hơi ít không?"
Chử Diệu: "Nhiều quá sẽ làm hắn chết ngộp."
Chử Kiệt suýt chút nữa thì nghẹt thở.
Hắn lớn tiếng: "Vô Hối, từ khi nào cậu lại tiết kiệm như vậy?"
Câu nói có EQ cao là: Tiết kiệm.
Câu nói có EQ thấp là: Keo kiệt.
Chử Diệu lười nhấc mắt.
"Ngươi chê lão phu cho nhiều?"
Chử Kiệt: "..."
Lúc đến chỉ có hai người Thẩm Đường.
Lúc đi, lại hùng hổ một vạn binh mã.
Thẩm Đường cưỡi Mô-tơ song song với Chử Diệu, cười đến nỗi cả răng hàm đều lộ ra: "Tiếc là Chử tướng quân là chủ tướng trấn giữ cửa ải, không chịu xuất trận, nếu không, chắc chắn có thể cho Thu Văn Ngạn Surprise! Đấu tướng trước trận, đánh cho đầu hắn bay luôn!"
"Sụp-phờ-rai?"
"Bất ngờ chưa!"
Chử Diệu cười nói: "Sợ hãi thì đúng hơn."
Đúng vậy, hai vạn binh mã oai phong lẫm liệt, nhiều hơn dự tính của bên Thu Thừa gấp đôi, người ta không sợ hãi mới lạ.