604
Vì sao?
Không tự biết xấu hổ à?
Ánh mắt của Kỳ Thiện khiến Khang Thời tức điên lên.
Hận không thể lập tức phát huy miệng lưỡi nở hoa, mắng Kỳ Thiện một trận, để tên biểu đệ oan chủng này biết cái gì gọi là "Bối phận áp chế", nhưng lời đến khóe miệng lại bị nuốt ngược trở lại. Sắc mặt anh ta biến đổi liên tục, đủ mọi màu sắc.
Kỳ Thiện cười đến thuần thiện: "Quý Thọ muốn nói gì?"
"Ta, ta, đệ..."
Khang Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đành chịu thua.
Chẳng qua trong lòng lại ghi thêm một khoản thù với tên biểu đệ oan chủng này, Đàm Nhạc Trưng thật sự quá đáng ghét, vẫn là Nguyên Lương thuần thiện có thể lấn...
À không, thuần thiện động lòng người, khéo hiểu lòng người.
Kỳ Thiện lại đâm thêm một nhát: "Đạo văn sĩ của Quý Thọ, nên dùng đúng lúc đúng chỗ, nếu không thì phí phạm lắm."
Chỉ thiếu nước nói thẳng Khang Thời không có duyên với quân công.
Khang Thời: "..."
Lúc này, chủ công mới lên tiếng bênh vực Khang Thời. Cô bực bội quát Kỳ Thiện: "Nguyên Lương nói bậy bạ gì đó, đạo văn sĩ chỉ có dùng sai chỗ, chứ không có chuyện vô dụng. Quý Thọ đây là hy sinh cái tôi nhỏ bé vì cái ta vĩ đại, hiểu không?"
Khang Thời: "..."
Chủ công à, cô thà đừng nói còn hơn.
Đạo văn sĩ của anh ta là dùng như vậy sao?
Trong số những người có mặt, chỉ có Cố Trì hiểu được nỗi lòng chua xót của anh ta.
Một màn pha trò châm chọc như vậy lại thành công xua tan bầu không khí căng thẳng trước trận, ngay cả những người ít cười cũng phải bật cười hoặc ánh mắt ánh lên ý cười. Từ sau khi huyện Nam Ngọc bị tập kích, Thẩm Đường đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến, sau huyện Bắc Thượng, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ xuất quân điểm tướng. Thẩm Đường tùy tiện chọn một ngày hoàng đạo thích hợp để động thổ dời mồ mả, dựng đài điểm tướng, tế cờ xuất quân.
Thời tiết chiều lòng người, mây đen kéo đến.
Thời đại này làm việc gì cũng có tính nghi thức.
Xuất quân cũng không ngoại lệ.
Thông thường, lễ vật tế lễ là tam sinh, bò, dê, lợn, hoặc là gà, cá, lợn, tùy theo phong tục từng địa phương. Dùng lễ vật này tế trời đất, cầu mong võ vận hưng thịnh, quân sự thuận lợi. Đương nhiên, nếu có thủ cấp của kẻ địch thì càng tốt.
Đồng thời cũng đạt được mục đích khích lệ tinh thần quân sĩ.
Thẩm Đường một thân áo đỏ giáp bạc, chậm rãi bước lên đài điểm tướng, đưa mắt nhìn xuống phía dưới —— chỉ thấy tam quân quân dung chỉnh tề, tựa như một khối thống nhất, ánh mắt kiên nghị. Tuy không một tiếng động, nhưng trong im lặng ấy lại chất chứa sát khí. Đây là một lưỡi dao sắc bén còn chưa thực sự chĩa mũi nhọn.
Cô thầm hài lòng gật gù.
Bên tai chỉ còn lại tiếng cờ xí phần phật trong gió.
"Các ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?"
Mặc dù Thẩm Đường mười sáu tuổi đã qua tuổi dậy thì, nhưng giọng nói vẫn không thể trầm hùng được, nghe không có cái "uy nghi" theo nghĩa truyền thống, nếu nhắm mắt lại lắng nghe, còn tưởng là vị công tử thế gia tuấn tú nào đó. Nhưng binh tướng dưới đài không dám lơ là.
Chủ công đánh người ở võ trường nào có chút yếu đuối.
Bạch Tố âm vang hữu lực đáp: "Ngày báo thù."
Thẩm Đường mỉm cười nói: "Đúng, ngày báo thù."
Cô vung kiếm hất tấm vải đỏ phủ trên vật tế, trên bàn ngoài tam sinh cơ bản và máu của tam sinh, còn có hai cái thủ cấp tỏa ra mùi hôi thối nhàn nhạt. Bởi vì phương pháp bảo quản có phần thô bạo, thủ cấp trông không được tươi mới cho lắm.
"Các ngươi có biết hai cái thủ cấp này là của ai không?"
Bạch Tố đáp: "Là kẻ thù."
Lần này Thẩm Đường không đồng tình với lời của cô ấy.
"Không, chúng là vật tế kẻ thù dâng lên!"
"Chính vì là vật tế, nên hôm nay chúng mới xuất hiện ở đây. Chúng ——" Thẩm Đường chỉ mũi kiếm vào thủ cấp, cô không cần cố ý cao giọng, chỉ cần vận khí đan điền, dùng võ khí hỗ trợ, liền có thể mượn gió truyền giọng nói rõ ràng đến tai mỗi người, "Cướp bóc lương thực chúng ta vất vả gieo trồng, phá hoại ruộng đồng chúng ta cần mẫn khai khẩn, tàn sát lê dân chúng ta nỗ lực bảo vệ, khiến bốn năm trăm nóc nhà treo cờ trắng! Tiếng khóc vang vọng khắp mười dặm tám làng! Các ngươi nói, chúng có đáng chết không!"
"Đáng!"
"Đáng!"
"Đáng!"
Lần này đáp lại cô không chỉ một mình Bạch Tố, mà là tam quân dưới đài. Bọn họ đồng thanh, tiếng hô vang dội mây trời.
Thẩm Đường đợi bọn họ im lặng, dưới vẻ mặt bình tĩnh như nước dâng lên chiến ý ngập tràn: "Chúng đúng là đáng chết! Nhưng đáng chết không chỉ có chúng! Kẻ cầm đầu của tất cả tội ác ở đâu? Hắn vẫn còn ở quận Tứ Bảo! An nhàn hưởng thụ lương thực chúng ta đổ mồ hôi sôi nước mắt gieo trồng, vênh váo tự đắc cười nhạo sự bất lực của chúng ta! Chư quân, các ngươi thật sự nhu nhược bất tài, nhát gan sợ chiến sao?"
"Không khiếp, không sợ!"
"Không khiếp, không sợ!"
"Không khiếp, không sợ!"
Thẩm Đường hít sâu một hơi, giơ tay vung kiếm, cắt phăng búi tóc của hai thủ cấp: "Ta cũng không khiếp không sợ, nguyện cùng chư quân cùng chiến!"
"Nguyện cùng chủ công chinh chiến!"
Đồ Vinh dưới đài kích động đến đỏ mặt.
Cậu ta cao giọng hô to, gần như khản cả tiếng, thậm chí còn lạc giọng vài chữ, nhưng không một ai ở đây cười nhạo cậu ta, ngược lại còn đồng thanh hô vang —— Nguyện cùng chủ công chinh chiến! Tiếng hô xung trận vang trời, sĩ khí lại được đẩy lên cao. Có lẽ là máu nóng dồn lên não, có lẽ là do tam quân đồng thanh hô vang, ai nấy đều hận không thể vứt bỏ sống chết, lập tức xông đến trước mặt Thu Thừa tranh công.
Thẩm Đường hô: "San bằng quận Tứ Bảo!"
"San bằng quận Tứ Bảo!"
Bọn họ không hề dừng lại.
Từng đợt sóng âm thanh vang dội, lan tỏa khắp nơi.
Ngay cả tầng mây đen trên bầu trời cũng bị chấn động run lên.
Thẩm Đường kích động nói: "Bắt sống Thu Văn Ngạn!"
"Bắt sống Thu Văn Ngạn!"
Những bài diễn văn dài dòng cần đọc trong lễ xuất quân tế cờ bị Thẩm Đường trực tiếp bỏ qua, tam quân dưới đài đều là người mù chữ, cho dù cô có nhờ người viết hộ hịch văn xuất chinh hoa mỹ nhiệt huyết đến đâu thì bọn họ cũng không hiểu. Chi bằng dùng những lời lẽ bình dân họ đều hiểu được.
Dưới đài, Kỳ Thiện nhìn ngây người.
Một lúc sau mới hoàn hồn.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh ta nói nhỏ với Chử Diệu.
"Năm đó tại sao ta lại thấy cậu ấy thuần thiện, ưa tĩnh lặng nhỉ?"
Chử Diệu thản nhiên liếc anh ta một cái: "Cậu mù."
Kỳ Thiện hỏi ngược lại: "Chẳng phải ngài cũng vậy sao?"
Chử Diệu chẳng chút sợ hãi: "Lão phu cũng mù."
Kỳ Thiện: "..."
Thành thật quả nhiên là tuyệt chiêu lớn nhất.
Anh ta thở ra một hơi khí bẩn, nhìn chủ công trẻ tuổi trên đài lộ hết ra sự sắc bén, ý khí ngút trời, khóe môi khẽ nhếch lên: "Vậy chẳng phải là mèo mù vớ cá rán à?"
"Cậu là mèo mù, nhưng chủ công không phải cá rán." Chử Diệu cau mày, ngày lành tháng tốt, nói năng thật xui xẻo.
Những cuộc trò chuyện giữa văn võ bá quan dưới đài không cần phải nói chi tiết.
Thẩm Đường rút ra một cuộn trục, ung dung mở ra.
Bên trên là danh sách xuất trận đã được định sẵn.
Cô tự phong mình làm chủ soái tam quân.
Đồng thời cũng trưng ra gần hết vốn liếng của mình.
Điều duy nhất ngoài dự đoán là Cộng Thúc Võ ở lại giữ nhà.
Hành động này là để đề phòng chiến thuật đánh úp của Thu Thừa hoặc viện quân của hắn, còn về võ tướng chủ lực tấn công chiến trường——
Ha ha, tự cô ra trận!
Trừ phi dưới trướng Thu Thừa có võ giả võ đảm cấp bậc như Công Tây Cừu, nếu không, cô sẽ san bằng tất cả!
Chỉ huy chủ lực được giao cho hai lão tướng Chử Kiệt tiến cử.
Trận chiến đầu tiên chính là huyện Lâm Sơn.
Khang Quý Thọ thân là quân sư văn sĩ theo quân, hợp tác cùng Tiên Vu Kiên và một lão tướng khác, dẫn theo hai ngàn binh lực làm nhiệm vụ quấy rối, linh hoạt ứng phó, nghi binh che mắt địch.
Đồng thời cũng phân công Lâm Phong.
Đảm bảo việc cung ứng lương thảo cho đội quân này.
Chủ lực còn lại không cần vòng vo tam quốc, đánh thẳng vào huyện Lâm Sơn.
"Tam quân, xuất phát!"