622
Không phải Tuân Định chưa từng tưởng tượng cảnh tượng cha con trùng phùng sau bao năm xa cách, nhưng tuyệt đối không phải là cảnh tượng trước mắt. Đồng tử hắn chấn động, trái lại nhìn cha ruột mình—— trong mắt dường như có ba phần nghi hoặc, ba phần mờ mịt, ba phần xa lạ cùng một phần suy tư thăm dò...
Khoảnh khắc tiếp theo, giơ tay thêm cho Thẩm Đường một ngôn linh.
Là mục tiêu, hắn suýt bị một kiếm chém xuống khỏi tường thành.
Ngước mắt, chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của Thẩm Đường.
Như thể đang nói——
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.
Tuân Định: "..."
Hắn thừa nhận mình bỏ nhà ra đi đã nhiều năm, theo thời gian trôi qua, cơ thể trưởng thành, tu vi tinh tiến, ngũ quan dung mạo so với thời niên thiếu non nớt có nhiều khác biệt, nhưng cũng không đến mức thay đổi hình tượng lớn đến nỗi cha ruột cũng không nhận ra chứ???
Thật ra, việc này cũng không thể trách Tuân Trinh không nhận ra ngay được.
Ấn tượng của ông về con trai mình là một thiếu niên tướng mạo nho nhã tuấn tú, phần lớn thời gian ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng làm nũng, ăn mặc theo phong cách ngoan hiền. Dùng lời của chủ công, con trai ông chính là con nai sâu thoáng gặp trong rừng, thuần khiết, trong sáng, ngây thơ, hồn nhiên, không nhiễm bụi trần, mang theo vài phần trong trẻo như trẻ thơ mới sinh.
Trái lại Tuân Định bây giờ?
Không bị nhận nhầm thành thổ phỉ, cũng phải cảm ơn gen di truyền ổn định của cha mẹ. Vỏ ngoài vẫn là vỏ ngoài đó, nho nhã tuấn tú cũng đích thực là nho nhã tuấn tú, nhưng nửa người khoác da thú lớn, trên mặt còn lưu lại một lớp râu xanh nhạt, lại phối hợp với khí chất của bản thân thì lại cho người ta một cảm giác khó nói nên lời, tựa như thổ phỉ trong núi mặc nho sam, tráng hán thô kệch nhón chân múa...
Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của Tuân Trinh chỉ là người thanh niên này trông quen mặt, chứ không hề liên tưởng đến đứa con trai tốt bỏ nhà ra đi để lại ông bố già neo đơn của mình. Nhìn thêm lần nữa, vẫn thấy quen; nhìn đến lần thứ ba... thì Tuân Định đã trúng một chiêu của chủ công nhà mình, bị ép sát vào tường thành.
Thêm một nhát kiếm nữa, tấm da thú lớn bị chém rách hơn nửa, để lộ bộ giáp che bên trong cùng Hổ phù võ đảm bên hông.
Tuân Trinh: "..."
Thanh niên võ giả = đứa con trai bỏ nhà ra đi?
Cùng lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Thẩm Đường đã mở ra một con đường máu, kiếm thế như cầu vồng, kiếm pháp nhẹ nhàng nhắm thẳng vào Tuân Định. Ông thấy đứa con trai mình cười nham hiểm, còn lên tiếng khiêu khích: "Ngươi dám xông lên, thật to gan! Chẳng qua —— nếu ta hô lên thân phận của ngươi ở đây, e rằng ngay cả ngươi cũng không dám chắc có thể toàn mạng rút lui, phải không?"
Thủ lĩnh một thế lực xông vào giữa vòng vây kẻ địch, nếu không có thực lực tuyệt đối thì đúng là tự đưa mình vào chỗ chết.
Thẩm Đường tự tin mỉm cười, để lộ hàm răng trắng.
"Ngươi cứ thử xem."
Ai cũng biết, võ giả võ đảm cấp bậc càng cao, phạm vi ảnh hưởng khi giao đấu càng lớn, sát thương càng mạnh.
Hai quân hỗn chiến, võ tướng hai bên vừa chạm mặt, sẽ ngầm hiểu ý nhau di chuyển đến nơi tương đối ít người và trống trải, kiềm chế lẫn nhau. Thẩm Đường đưa Tuân Trinh đến đây, mục đích không phải là giết bao nhiêu kẻ địch, dù sao cán cân thắng lợi của trận công thành này đã nghiêng về phía cô, mà chủ yếu là muốn xem trò vui của Tuân Định, để hắn cảm nhận "tình cha như núi lở" đã lâu không gặp từ người cha già.
Nhưng náo nhiệt còn chưa kịp xem, Thẩm Đường đã nghe thấy hai chữ "chủ công" trong tiếng ồn ào hỗn loạn. Cô lập tức buông tay khỏi trường kiếm, nó bay thẳng về hướng phát ra tiếng nói. Chẳng qua nhát kiếm này ra đi quá vội vàng, cộng thêm thủ hạ của Thu Thừa cũng không phải toàn đồ bỏ đi, nên không gây ra bất kỳ thương vong nào. Tuân Định chậm một nhịp, mới biết mục tiêu của cô lại là Thu Thừa, vội vàng cứu chữa.
Cũng như Thu Thừa chưa từng gặp Thẩm Đường, Thẩm Đường cũng không biết gã này trông như thế nào, hôm nay khai chiến cũng không ngờ Thu Thừa lại ở trên tường thành quan sát, còn tưởng gã này mang theo chủ lực trốn ở chỗ khác, chỉ đứng nhìn, giậm chân sốt ruột, nghĩ thôi đã thấy hả dạ.
Thực ra Thu Thừa xuất hiện ở đây, cũng là vì muốn ổn định quân tâm, cổ vũ sĩ khí hết mức có thể, nhưng biết sao được hai trận đấu tướng đều thua thảm hại, phòng thủ thành chỗ nào cũng có lỗ hổng, trực tiếp dẫn đến chiến tuyến sụp đổ, còn khiến cho ngày càng nhiều địch nhân trèo lên thành công...
Tuy không đến mức lập tức mất đất, nhưng nơi này quả thực không an toàn. Thấy đại thế đã mất, Thu Thừa chỉ có thể rút lui dưới sự bảo vệ của mọi người. Đúng lúc này lại xảy ra sự cố, một thanh trường kiếm bay thẳng về phía bọn họ.
Trường kiếm xuyên qua ba lớp lá chắn văn khí rồi mới dừng lại.
Nhìn mũi kiếm hướng thẳng vào trán mình, mí mắt Thu Thừa giật mạnh, đồng thời lửa giận ngút trời bùng cháy. Tuy nhát kiếm này còn lâu mới có thể đe dọa đến tính mạng của hắn, nhưng trải nghiệm như vậy đối với hắn chính là một loại điềm báo chẳng lành.
"Chủ công, đi mau."
Miêu Thục cụp mắt xuống, lại lần nữa thúc giục. Có võ giả võ đảm và văn sĩ văn tâm hộ tống, cộng thêm năng lực của bản thân Thu Thừa, bình an thoát thân không có gì khó, huống chi còn có Tuân Định ra tay ngăn cản, giúp tranh thủ thêm thời gian rút lui.
Thu Thừa không quay đầu lại, bỏ lại một đống hỗn độn.
Còn việc Tuân Định được thuê bằng tiền sẽ ra sao, số lượng binh lính canh giữ trên tường thành ngày càng ít sẽ ra sao, thậm chí là dân thường huyện Lâm Sơn mất đi sự bảo vệ của tuyến phòng thủ tường thành sẽ ra sao... Những thứ này, đều không thể so sánh với mạng sống của hắn.
Xuống khỏi tường thành, vẫn có thể thấy liên tục có binh lính canh giữ đến tăng viện cho lầu thành, mà trong ngõ hẻm nội thành đã có rất nhiều bóng dáng quân địch, bọn họ công phá Ủng thành* thành động, từ đó vào thành, chiến tuyến đẩy mạnh dữ dội, ngược lại binh lính canh giữ của mình lại như rắn mất đầu...
_Ủng thành: Trong cổng thành sẽ có 1 công trình hình chữ U để cản địch củng cố phòng thủ thêm 1 thời gian.
Các loại ánh sáng võ khí sáng lên trong ngoài thành.
Ánh sáng đan xen, rực rỡ lóa mắt.
Nào ngờ vẻ đẹp chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của chúng, sát phạt, bạo lực, máu tanh và cướp bóc mới là bản chất thực sự.
Thẩm Đường hạ mày xuống: "Tuân Định, đừng cản ta!"
"Không được, nhận tiền của người ta thì phải trừ họa cho người ta."
Tuân Định vẫn rất có tinh thần khế ước.
Khế ước viết gì thì làm nấy.
Đương nhiên——
Có năng lực làm được hay không lại là chuyện khác.
Thẩm Đường cong ngón tay, thanh kiếm bay về lòng bàn tay cô, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Vậy phải xem ngươi có năng lực đó hay không!"
"Dĩ nhiên ta..."
Lời còn chưa dứt, kiếm đã đâm tới.
Nhưng mà, không phải kiếm của Thẩm Đường.
Tuân Định: "..."
Tay Tuân Trinh cầm bội kiếm: "Chủ công, giao cho Trinh."
Thẩm Đường vừa rồi còn đang tức giận bỗng chốc không còn giận nữa. Cô nào có ý định để Tuân Trinh xắn tay áo lên đánh con trai mình một trận, dù sao văn sĩ văn tâm đánh giáp lá cà với võ giả võ đảm, không có mười năm bị nghẽn mạch máu não thì cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy...
À, trừ cô ra.
Quan trọng nhất là—— Tuân Trinh muốn dạy dỗ đứa con trai này, một khi dùng đại chiêu, tiểu kim khố của cô lại bị tổn thương nguyên khí!
Dường như Tuân Trinh đọc được suy nghĩ của Thẩm Đường, thẳng thắn nói: "Chủ công không cần lo lắng, đương nhiên tiền bạc sẽ có người chi trả."
Tuân Định: "..."
Cha hắn chuẩn bị bỏ tiền ra để đánh hắn?
Thẩm Đường: "..."
Tên ngốc nào lại chịu trả tiền?
Tuân Trinh nhìn con trai, tâm trạng tốt đẹp cả buổi tối từ trên đỉnh cao rơi xuống vực sâu: "Con nói 'nhận tiền của người ta thì phải trừ họa cho người ta'? Xem ra những năm qua con cũng không ít lần thay người ta trừ họa..."
Ý ngoài lời, dùng tiền con kiếm được để đánh con, vừa hay!
"Nhất diệp chướng mục* (Bị lá che mắt)!"
Tuân Định: "..."
Hắn hiểu cha già mình.
Không có tiền, chỉ là một văn sĩ hạng ba.
Có tiền, ông chính là Ngọc Hoàng thượng đế.