625
Tuân Định biết rõ chuyện cũ giữa Thẩm Đường và Công Tây Cừu, nhưng vạn vạn không ngờ quan hệ của hai người lại thân thiết hơn cả dự đoán. Cái gì gọi là chỉ cần mở miệng mượn người với Công Tây Cừu là đối phương sẽ cho mượn?
Tên Công Tây Cừu đáng đâm ngàn đao kia còn có mặt rộng rãi như vậy sao?
Tuy hắn chỉ là kẻ tặng kèm...
Nhưng kẻ tặng kèm cũng có tôn nghiêm!!!
Hắn dứt khoát nói: "Chuyện này ta không đồng ý!"
Lại nói: "Nào có kiểu ép mua ép bán như vậy!"
Hắn tạo nghiệt gì vậy, trước bị Công Tây Cừu ép làm không công, rơi vào tay cha mình lại tiếp tục làm không công?
Dù sao, hắn cũng đường đường là quận thủ quận Mân Phượng!
Ngữ khí Tuân Trinh nguy hiểm: "Không đồng ý?"
Tuân Định cứng cổ, bướng bỉnh nói: "Không đồng ý!"
Tuân Trinh hít sâu một hơi, chắp tay về phía Thẩm Đường, dưới ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi như gặp quỷ của Tuân Định, nói: "Chủ công chờ một lát, Trinh lập tức đi lấy gia pháp tới. Chuyện này do khuyển tử gây ra, cũng nên để nó gánh chịu tất cả."
"Gia, gia pháp?" Tuân Định lắp bắp.
"Trước đây niệm tình thân thể con yếu ớt, không nỡ; nay con thân cường thể kiện, chịu được. Ăn một trận cho nhớ đời."
Tuân Trinh nói xong đã bắt đầu xắn tay áo.
Nhìn cha mình để lộ một đoạn cổ tay đặc trưng của người đàn ông trưởng thành, các đốt ngón tay rõ ràng, xương cổ tay tinh xảo, làn da trắng trẻo, mạch máu ẩn hiện có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tưởng chừng không có gì đáng sợ, nhưng nghĩ đến việc đối phương chỉ dùng một tay đã xách mình lên...
Ánh mắt Tuân Định càng thêm uất ức.
"Cha——"
Hắn không còn là bảo bối nữa ư?
"Phụt——" Cố Trì tỏ vẻ tuy mình chuyên nghiệp, nhưng có lúc vẫn không nhịn được. Lại thấy mọi người nhìn về phía mình, anh ta xua tay, nhịn cười nói: "Không có gì, chẳng qua đột nhiên nhớ ra một chuyện rất vui."
Người đời đều nói "Hổ phụ sinh hổ tử", nhưng theo anh ta thấy cũng không hẳn, hai cha con Tuân Trinh và Tuân Định hoàn toàn ngược nhau. Tâm nhãn nhà họ Tuân đều bị người cha Tuân Trinh dùng hết rồi, sinh ra đứa con trai lại ngờ nghệch.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Đường ra tay ngăn cản trận bạo hành gia đình này.
"Hàm Chương, chuyện lệnh lang 'bán mình trả nợ' tạm thời gác lại, hoặc là sau đó hỏi Công Tây Cừu, để Công Tây Cừu bỏ ra một khoản tiền 'chuộc người'? Dạy dỗ con cái cần phải kiên nhẫn tỉ mỉ, không thể động một chút là dùng gia pháp bạo lực."
Tuân Trinh cung kính tiếp thu: "Chủ công nói phải."
Tuân Định: "..."
Với tác phong keo kiệt của Công Tây Cừu, xác suất đối phương bỏ tiền chuộc người gần như bằng không, đừng nói chuộc người, không mỉa mai trước mặt hai câu đã là tâm trạng anh ta tốt rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng Tuân Định càng thêm buồn bực, cuối cùng hóa nỗi uất hận thành thức ăn.
Nói là tù binh, căn bản không có ai canh giữ hắn.
"Vị Thẩm quân này, quả nhiên giữ đúng lời hứa..." Thật sự không để thuộc hạ cướp bóc của cải của dân chúng.
Nhìn từ điểm này, đúng là chính trực hơn Thu Văn Ngạn.
Tuân Định hài lòng đặt bát đũa xuống, dùng khăn lau miệng, tựa vào lan can nhìn xuống, miệng lẩm bẩm hai tiếng.
Dưới thành, dân chúng vẫn như thường ngày tất bật vì miếng cơm manh áo, đầu đường cuối ngõ có thể thấy bóng dáng những người buôn bán nhỏ. Cảnh tượng này tuy không thể nói là náo nhiệt, nhưng cũng không nhìn ra nơi này đêm qua vừa trải qua một trận chiến, thậm chí còn đổi chủ.
Động tĩnh đêm qua, cả thành đều biết.
Sáng nay vừa đến giờ mở cửa thành, đã có không ít người vội vã nhìn về phía cổng thành, thấy có dân chúng bình thường ra vào, bọn họ do dự hồi lâu, cũng mạnh dạn ra ngoài, không bao lâu đã xếp thành hàng dài. Có người mang theo túi lớn túi nhỏ, mỗi túi đều căng phồng, có người đánh xe ngựa, mang theo người hầu kẻ hạ, trông như đang chuẩn bị dời đi nơi khác tị nạn...
"Đi đâu đấy?"
Lính canh giữ thành đã được thay một nhóm người mới.
Ai nấy đều trẻ trung khỏe mạnh, làm việc nghiêm túc, không giống như đám lính già lười biếng, lơ là, gian xảo trước đây.
Người bị hỏi mặt mày căng thẳng, hai tay buông thõng bên người, lo lắng áp sát vào số tài sản giấu trong ống quần, mũi giày cọ xát xuống đất —— hắn còn giấu một phần bạc vụn trong đế giày. Những người xếp hàng ra khỏi thành này, chỗ giấu tiền muôn hình vạn trạng.
Ai biết được bên tấn công có tàn sát cả thành hay không, mà tàn sát không chỉ đơn giản là giết người, kẻ địch không chỉ muốn mạng sống của bọn họ, mà còn muốn cả tài sản của bọn họ. Tài sản của bọn họ chính là mạng sống của bọn họ, ai lại muốn dễ dàng từ bỏ?
"Ra, ra khỏi thành thăm mẹ ta..."
"Thăm mẹ ngươi?"
"Mẹ ta ốm rồi..."
Người lính ồ một tiếng, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, đóng dấu cho phép xuất thành, phẩy tay ra hiệu cho hắn có thể đi, cuối cùng còn không quên dặn dò: "Bên ngoài thành bây giờ loạn lạc, sau khi thăm mẹ ngươi thì đón bà ấy về đi, ở ngoài không an toàn."
Tên thứ dân bị kiểm tra giật mình loạng choạng.
"Người tiếp theo, ngươi ra khỏi thành làm gì?"
"Ra, ra ngoài gặp cha ta..."
"Gặp cha ngươi?"
"Cha ta cũng ốm rồi..."
Người lính tỏ vẻ như ông lão trên tàu điện ngầm, trong lòng biết có chuyện mờ ám, nhưng cũng không vạch trần, kiểm tra không có vấn đề gì liền giơ tay cho người đi.
Tiếp tục hỏi người thứ ba: "Còn ngươi?"
"Ra, ra ngoài gặp..."
"Cũng đi gặp cha mẹ ngươi?"
Lý do cũng không đổi cái khác?
Thứ dân: "Không, không phải, gặp ông bà nội ta..."
"Ồ, bọn họ cũng ốm rồi à?"
Thứ dân cuống quýt đến nỗi líu lưỡi: "Đi, đi chịu tang..."
Người lính: "..."
Lần này không ốm nữa, trực tiếp chôn xuống đất rồi.
Ngày hôm đó, họ hàng thân thích của thứ dân trong thành huyện Lâm Sơn thay phiên nhau chết vài vòng, lính canh thành chỉ hỏi han qua loa rồi đều cho đi, ngay cả bọc hành lý của bọn họ cũng không kiểm tra kỹ càng, cũng căn bản không cần thiết phải kiểm tra. Lính canh hiểu rõ trong lòng, những vật quý giá đã được bọn họ giấu kỹ trong người, không thể nào để lộ liễu trong bọc hành lý mang theo...
Trải qua hoảng sợ ban ngày, một bộ phận thứ dân cũng phát hiện ra lo lắng của bọn họ là thừa, Thẩm Đường căn bản không có ý định vơ vét của cải. Suy đoán này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không cần vội vàng bỏ trốn, đồng thời lại nảy sinh nghi hoặc và lo lắng lớn hơn —— người này không cầu tài không cầu người, vậy hắn công thành đoạt đất cầu cái gì? Chẳng lẽ còn có chiêu lớn nào đang chờ bọn họ?
Chờ trái chờ phải, chờ phải chờ trái.
Chờ đến khi Thẩm Đường dẫn quân rời đi.
Cô chỉ đơn giản sắp xếp người tiếp quản huyện thành Lâm Sơn, lại viết thư cho trị sở quận Lũng Vũ, sau đó dẫn quân tiếp tục truy kích binh mã của Thu Văn Ngạn. Không biết là có trá hàng hay Thu Văn Ngạn đã mất hết ý chí chiến đấu, thành tiếp theo đánh vô cùng thuận lợi, gần như không có kháng cự nào đáng kể, lính canh đều là già yếu bệnh tật, không thấy thanh niên trai tráng.
Dương Công: "Xem tình hình này, Thu Văn Ngạn đã thu liễm rồi."
"Thu liễm? Hắn sẽ kẹp chặt đuôi làm người?"
Dương Công lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Cái gọi là "thu liễm" ông nói đến chính là Thu Thừa không còn mù quáng tự tin vào thực lực của mình nữa, mà là thật sự nhìn nhận thực lực của Thẩm Đường, đồng thời cũng nhận thức rõ ràng một điều —— nếu hắn vẫn phân tán binh lực khắp nơi ở quận Tứ Bảo, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thẩm Đường tập trung binh lực từng bước đánh bại. Chi bằng tập trung binh lực, hình thành thế phản bao vây đối với Thẩm Đường, sau đó vây quét!
Còn về việc rút bớt binh lực ở các huyện thành...
Giống như cho Thẩm Đường một chút ngon ngọt.
Kéo dài thời gian, khiến cô sinh lòng kiêu ngạo, rồi sau đó lơ là.
"Ồ, nói đơn giản là muốn quyết chiến với ta?"
"Vậy—— địa điểm quyết chiến sẽ ở đâu?"
Dương Công chọn cách im lặng.
Không phải không đoán ra, mà là nơi này đối với ông là một nơi đau lòng, ngược lại là Tuân Định đưa ra đáp án: "Thành Hiếu."
"Vì sao lại là thành Hiếu?"
"Vì Công Tây Cừu."
Thẩm Đường tỏ vẻ khó hiểu: "Công Tây Cừu ở thành Hiếu?"
Việc này——
Thật thú vị.