634
Cơn thịnh nộ tích tụ của Khang Thời đáng sợ đến mức nào?
Tiền Ung biết, Thẩm Đường cũng biết.
Nhưng người đầu tiên biết lại là Khương Thắng giỏi quan sát khí vận.
"Chủ công, cần ô không?"
Thẩm Đường: "..."
Cô đang định ra khỏi trướng bỗng rụt chân trái lại, lén lút thò đầu ra, cẩn thận nhìn lên trời, thấy không có chim bay lượn mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nói: "Sao lại phải che ô? Khang Quý Thọ lại đi liều ở đâu rồi?"
Vì có bài học trước nên hễ nghe Khương Thắng hỏi có cần ô không, Thẩm Đường liền tự động dịch thành "Chủ công, Khang Quý Thọ lại đi gây sự, người sắp gặp xui xẻo rồi", trong lòng đã muốn khóc không ra nước mắt.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Không phải, không phải ta đã bảo huynh ấy tùy cơ ứng biến sao? Binh mã của Thu Thừa bị chặn ở thành Hiếu không ra được, huynh ấy đi đâu tìm đối thủ mạnh cần tiêu hao nhiều khí vận như vậy?"
Khương Thắng không trả lời.
Chỉ thương cảm cho chủ công đen đủi.
Chưa đợi ông nói lời an ủi nào, Thẩm Đường đã tự động tìm lý do cho Khang Thời, lo lắng nói: "Tuy nhiên, Quý Thọ cũng không phải người không biết chừng mực, xem ra là thật sự gặp rắc rối. Ta ở đây thì không sao, không biết bên huynh ấy thế nào."
Theo Thẩm Đường, Khang Thời vận dụng đạo văn sĩ, bản thân cô cùng lắm là xui xẻo một thời gian, nhưng lại liên quan đến tính mạng của Khang Thời và sự sống chết của binh sĩ dưới trướng. Cái nào nặng cái nào nhẹ, cô vẫn phân biệt được. Sau một hồi tự an ủi (tự PUA bản thân), tâm trạng Thẩm Đường thoải mái hơn rất nhiều, Khương Thắng mới nói ra suy đoán của mình: "Thắng lo lắng, bọn người Quý Thọ gặp phải viện binh Thu Thừa mời đến."
"Nghe cũng giống vận xui của Quý Thọ có thể gặp phải..."
Liêu Gia ở bên cạnh nói: "Như vậy, Quý Thọ nguy rồi nhỉ?"
Thẩm Đường cố tỏ ra bình tĩnh xua tay.
"Quý Thọ có chân, thấy tình thế không ổn sẽ chạy, huynh ấy không phải loại người đỏ mắt mất hết lý trí."
Anh ta là một con bạc luôn giữ được lý trí.
Thẩm Đường lại nói: "Thay vì lo lắng cho Quý Thọ, chi bằng lo lắng cho bản thân chúng ta. Nếu Quý Thọ thật sự gặp phải viện binh của Thu Thừa, vậy những ngày qua dù Thu Thừa bị mắng chửi thế nào cũng co đầu rút cổ không ra, chẳng phải là có nguyên nhân à? Hắn đây là chuẩn bị dùng kế 'câu giờ', thật là vô liêm sỉ... Nếu quận Lũng Vũ không giữ được, chúng ta sẽ buộc phải rút quân, đến lúc đó sẽ đến lượt Thu Văn Ngạn kia dương oai..."
Ví dụ như phối hợp với viện binh đánh úp trước sau.
Thẩm Đường sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn.
"Xem ra, bên Thu Văn Ngạn đang tính toán như vậy, chỉ tiếc, hắn đánh giá cao bản thân và đồng minh, cũng đánh giá thấp chúng ta. Thành Hiếu, quận Tứ Bảo, ta chắc chắn phải có được!"
Vận thế không tốt, Thẩm Đường quyết định cứ ở lại chủ trướng.
Tuy nhiên, tiến độ thi công đường hầm vẫn phải luôn được theo dõi, việc này giao cho Cố Trì và Khương Thắng giàu kinh nghiệm, hai người cùng giám sát. Lần này nhân lực nhiều hơn hẳn hồi ở Thập Ô, hiệu suất cao hơn, tiến độ cũng nhanh hơn. Khó khăn duy nhất là phải tránh tai mắt thám báo của thành Hiếu, nếu bị bọn họ phát hiện doanh trại vận chuyển đất ra ngoài, kế hoạch đường hầm coi như bỏ.
Thẩm Đường hiếm khi thúc giục tiến độ công trình vài lần một ngày như vậy.
"Khi nào thì xong?"
Tuân Trinh và Liêu Gia phụ trách quân vụ trong doanh, mỗi ngày đều đến bàn giao công việc với Thẩm Đường: "Còn ba ngày nữa."
"Ba ngày?"
"Gia cũng kinh ngạc, bình thường ít nhất phải hai tháng."
Nếu có thể thần không biết quỷ không hay vận chuyển binh mã vào thành địch, khi công thành sẽ phối hợp trong ngoài, nhân lúc chủ lực kiềm chế Thu Thừa mà đánh úp, không biết sẽ giảm bớt bao nhiêu phiền phức. Độ khó đánh hạ thành Hiếu sẽ giảm đi đáng kể.
Thẩm Đường cắn môi, đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo.
"... Vậy thì, để cho đám khiêu chiến kia hăng hái thêm chút nữa, ba ngày sau, nếu con rùa rụt cổ Thu Văn Ngạn, kia vẫn không dám ứng chiến, chúng ta cứ thử công kích mạnh, phá tan cái mai rùa của hắn!"
"Không đấu tướng, mà cường công?"
Liêu Gia suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm.
Không có gia tăng sĩ khí từ đấu tướng, độ khó của việc cường công khó mà tưởng tượng nổi, bởi vì điểm mấu chốt nhất chính là công cụ công thành.
Không có đủ công cụ công thành, làm sao leo lên được bức tường thành cao vài trượng? Làm sao mở được cửa thành xây bằng đá?
Chỉ dựa vào sĩ khí sẵn có của đại quân, ngưng tụ ra công cụ công thành là hoàn toàn không đủ. Cho dù bên mình có mang theo một số công cụ công thành, nhưng số lượng ít ỏi, chất lượng cũng không thể so sánh với công cụ được ngưng tụ từ sĩ khí. Quyết sách này của chủ công quá l* m*ng.
Liêu Gia cũng không vội phản bác ý kiến của Thẩm Đường.
Y kiên nhẫn trình bày lợi hại.
Nói xong, chuẩn bị lắng nghe ý tưởng của Thẩm Đường.
Nếu chủ công nói có lý, dĩ nhiên cũng được.
Thẩm Đường nói: "Thiếu Mỹ quên rồi, tăng cường sĩ khí không nhất thiết phải thắng trong đấu tướng, chúng ta còn có con đường thứ hai!"
Tuy nhiên, Liêu Gia vẫn chưa hiểu ra.
Y nói: "Cho dù trong quân có bốn người Khương Thắng, Tuân Trinh, Cố Trì và ta tọa trấn, nhưng văn khí của bốn người bọn ta dù có dồi dào đến đâu, thì việc tăng cường sĩ khí cho hơn vạn đại quân cũng có hạn, lại chỉ trong thời gian ngắn, không đủ để chống đỡ một trận công thành đại chiến..."
Giả sử trận công thành rơi vào thế bế tắc, tùy tiện cũng có thể đánh một hai ngày mới thu binh, đừng nói bốn người bọn họ, cho dù thêm bốn người nữa cũng bị vắt kiệt sức. Liêu Gia không hiểu nổi, sự tự tin của chủ công nhà mình bắt nguồn từ đâu, y muốn hỏi cho rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, y đã biết câu trả lời.
Chủ công nói: "Ngự giá thân chinh."
Liêu Gia suýt nữa thì không nghe rõ: "Cái gì?"
"Ta nói—— Ngự giá thân chinh!"
Thẩm Đường không phải là một thủ lĩnh thế lực bình thường.
Cô là một quốc chủ, có tư cách này!
Liêu Gia: "!!!"
Sau khi kinh ngạc chính là một câu: "Vạn vạn lần không thể!"
【Ngự giá thân chinh】 thuộc về lĩnh vực đặc thù của quốc tỷ, trước mặt tam quân, quốc chủ chủ động sử dụng quốc tỷ, phát hiệu lệnh, liền có thể nâng cao sĩ khí tam quân, dựa theo mức độ trung thành của binh lính với quốc chủ, mức độ nâng cao tương đương với một đến ba trận đấu tướng thắng lợi.
Thẩm Đường tự nhận mình còn coi như là một chủ công đủ tư cách, không nói yêu binh như con, nhưng cũng chưa từng bạc đãi bọn họ, mức độ trung thành của bọn họ với mình, lấy được mức tối thiểu cũng không thành vấn đề. Cô nói: "Ta biết rất mạo hiểm, nhưng chúng ta không thể cứ mãi bị động..."
Miệng thì nói Khang Thời mọc chân sẽ tự chạy, nhưng Thẩm Đường thật sự lo lắng cho sự an toàn của anh ta, cũng lo lắng quận Lũng Vũ thất thủ.
Phải nhanh chóng chiếm được thành Hiếu rồi quay về tiếp viện.
Địa bàn mất rồi có thể đánh lại.
Người chết rồi thì không thể sống lại.
Nhưng người phản đối không chỉ có Liêu Gia, ba vị quân sư còn lại cũng bỏ phiếu phản đối. Cố Trì lại càng thẳng thắn: "Trì mong đợi ngày chủ công 【Ngự giá thân chinh】, nhưng tuyệt đối không phải lúc thế lực còn non yếu. Thu Thừa chỉ là sỏi đá chứ không phải tảng đá chắn đường, hắn không đủ tư cách!"
Cố Trì nói: "Trịnh Kiều sẽ biết, y vẫn chưa chết. Một khi chủ công để lộ, y thậm chí có thể gắp lửa bỏ tay người, khiến mục tiêu của Đồ Long cục từ y biến thành người. Chủ công, chiếm được thành Hiếu, mục tiêu tiếp theo chính là Trịnh Kiều và quốc tỷ trong tay y."
Bước này chắc chắn phải vững vàng, thành công bước ra ngoài, bốn châu Lăng, Càn, Yến, Khôn liền nắm chắc được một nửa.
"Đừng nên vì việc nhỏ mà mất việc lớn."
Thẩm Đường cúi đầu: "Bọn người Khang Thời không phải 'nhỏ'."
Cố Trì thiếu chút nữa tức cười, thẳng thắn châm chọc Thẩm Đường: "Chủ công còn nhớ, 'Hễ cược tất thua' của Khang Quý Thọ đánh cược chính là khí vận của chủ công chứ? Ai chết cũng không đến lượt huynh ấy gặp Diêm Vương. Bởi vì trước khi huynh ấy gặp Diêm Vương, chủ công sẽ xuống hoàng tuyền trước. Dù sao Chử Vô Hối cũng là một trong Tam kiệt năm đó, Kỳ Nguyên Lương cũng là 'ác mưu' nổi danh, bọn họ ai giống người yểu mệnh?"
Thẩm Đường: "..."
Bản thân cô cộng thêm vô số debuff, lại càng giống kẻ yểu mệnh.
_(:з」∠)_
Thẩm Đường che mặt: "Vậy làm sao để Thu Thừa ứng chiến?"
Cố Trì: "Ra tay từ Công Tây Cừu đi."
Thẩm Đường muốn đảo mắt: "Hắn không mắc mưu khích tướng."
"Không phải hắn đang tìm thánh vật của tộc mình khắp nơi à?"
Thẩm Đường: "..."