Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 651

651

 

"Sao chủ công lại cho rằng món 'tiền chuộc' này là tiền cứu mạng, chứ không phải 'thiếp đòi mạng'? Lòng dạ hiểm độc mới là con dao giết người không thấy máu." Có lẽ trong số thuộc hạ của Thẩm Đường, không ai hiểu rõ sự đen tối trong lòng người bằng Cố Trì, anh ta cười khẩy nói: "Thu đại lang không so đo hiềm khích trước đây, bỏ tiền cứu người, liệu Thu Thừa từng gà nhà bôi mặt đá nhau, mưu hại huynh trưởng có thể chấp nhận sự cứu giúp này không?"

 

Thu đại lang có thể thật sự không so đo hiềm khích trước đây mà cứu đệ đệ, nhưng cũng có thể là đã nắm thóp được tính tình của Thu Văn Ngạn —— một kẻ kiêu ngạo như Thu Thừa sẽ không chấp nhận sự bố thí từ Thu đại lang; một kẻ đa nghi như Thu Thừa cũng sẽ không tin Thu đại lang thật lòng đến cứu mình.

 

Trọng điểm không nằm ở việc Thu đại lang làm như thế nào.

 

Trọng điểm nằm ở phản ứng của Thu Thừa.

 

Thu Thừa chết, Thu đại lang báo được đại thù.

 

Thu Thừa sống, Thu đại lang có được tiếng thơm.

 

Thẩm Đường mân mê số vàng lạnh lẽo trong tay.

 

"Nếu ta là lão d* x*m, hẳn là sẽ hổ thẹn chấp nhận. Cùng lắm thì quay về cúi đầu trước Thu đại lang, sau này ngoan ngoãn làm một phú ông, ít nhất cơm ăn áo mặc không lo. Thế nhưng với tính tình của lão d* x*m đó, cũng khó nói. Hắn ta chắc sẽ hoảng sợ, phẫn nộ. Lo lắng Thu đại lang làm vậy có mưu đồ khác, phẫn nộ vì tình cảnh của hai huynh đệ lại đảo ngược, bản thân lại phải rơi vào cảnh được Thu đại lang bố thí mới sống được..."

 

"Đúng vậy, người ta thường hay lấy mình ra để suy bụng ta ra bụng người." Cố Trì mỉm cười nhạt, giọng nói mỉa mai: "Bản thân là người như thế nào, thì nhìn ai cũng thấy giống mình. Thu Thừa vốn là một kẻ đạo đức giả, trong mắt hắn, huynh trưởng sao có thể là người ngay thẳng? Chủ công, cô có hứng thú đánh cược với ta không? Chúng ta cược khi tin tức chuộc người đến tai Thu Thừa, hắn sẽ ra sao?"

 

Hiện giờ Thẩm Đường đã bị ám ảnh chữ "cược".

 

Nhưng——

 

Cược lớn hại thân, cược nhỏ vui lòng.

 

"Cược thắng có lợi ích gì?"

 

Cố Trì đáp: "Tùy ý chủ công quyết định."

 

Thẩm Đường lập tức vỗ bàn: "Được, huynh nói rồi nhé!"

 

Phản ứng nhanh như sợ Cố Trì sẽ hối hận.

 

Hai người thỏa thuận viết chữ lên lòng bàn tay, đồng thời mở ra, nhìn thấy kết quả, Thẩm Đường thất vọng nói: "Ôi, không cược được rồi."

 

Bởi vì, cả hai đều viết một chữ 【chết】.

 

Thẩm Đường trêu chọc: "Ta vốn còn nghĩ nếu cược thắng, sẽ bắt huynh làm thêm giờ ở quan thự mười ngày nửa tháng, tiền lương tháng này thuộc về ta. Không ngờ chúng ta lại tâm đầu ý hợp, cùng một đáp án. Vọng Triều, chẳng lẽ huynh nghe được tiếng lòng của ta mới viết như vậy?"

 

"Không phải, là tâm linh tương thông."

 

Thu thị đưa tiền chuộc thân, Thu Thừa phải chết.

 

Không chết cũng phải chết!

 

Thẩm Đường "cạch" một tiếng, đóng nắp hộp gỗ lại.

 

Cô gọi tiểu quan lại trong quan thự đến: "Ngươi chạy đến Đường viện một chuyến, nói với lão d* x*m... à không, là nói với Văn Ngạn công một tin tốt, Thu thị đã đưa tiền chuộc thân đến. Ông ấy đã được tự do, ta ngày mai sẽ phái người hộ tống ông ấy về Thu thị."

 

Thẩm Đường nhấn mạnh ở câu cuối cùng.

 

"Việc này rất quan trọng, chắc chắn phải truyền đạt đúng sự thật."

 

Có vài việc, luôn cần có người gánh vác.

 

Thẩm Đường và Cố Trì nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau.

 

Tiểu quan lại lĩnh mệnh: "Hạ quan biết rồi."

 

Nơi giam giữ đám tù binh cách đó không xa.

 

Cả nhà Thu Thừa sống riêng biệt trong một viện.

 

Tiền chuộc thân được đưa đến thành Hiếu vào buổi sáng, tin tức được đưa vào Đường viện vào buổi trưa, còn Thu Thừa, hắn tự sát vào buổi tối.

 

Chi tiết sự việc diễn ra không khác gì dự đoán của Thẩm Đường và Cố Trì.

 

Khi tiểu quan lại hớn hở xuất hiện, vợ chồng Thu Thừa thầm giật mình, lo lắng Thẩm Đường lại giở trò gì để hành hạ người ta —— trước đó việc đưa thi thể Miêu Thục đến đã khiến vợ chồng bọn họ trằn trọc mất ngủ mấy đêm. Thu Thừa từng là thủ lĩnh thế lực một phương, vẫn còn giữ được bình tĩnh.

 

"Không biết tín sứ đến đây có việc gì?"

 

Tiểu quan lại chắp tay thi lễ: "Chúc mừng Văn Ngạn công."

 

Thu Thừa nhướng mày: "Ồ, tin vui gì vậy?"

 

Tiểu quan lại cười rạng rỡ nói: "Sáng nay, Thu thị đã đưa tiền chuộc thân của Văn Ngạn công đến, chủ công phái hạ quan đến báo cho Văn Ngạn công một tiếng. Chủ công còn nói, ngày mai sẽ phái người hộ tống ngài và gia quyến về Thu thị. Văn Ngạn công, ngài sắp được tự do rồi."

 

Nào ngờ, Thu Thừa không hề tỏ ra vui mừng như dự đoán.

 

Ngược lại, hắn nắm lấy tay áo tiểu quan lại, truy hỏi: "Ngươi nói là Thu thị đưa tiền chuộc thân đến? Không phải người khác?"

 

Hắn liên tiếp nói ra tên của vài gia tộc.

 

Nhà vợ không đáng tin cậy, Thu thị lại nằm trong tay huynh trưởng có thù oán với hắn, Thu Thừa bế tắc, chỉ có thể viết thư nhờ đồng môn cũ từng kết giao giúp đỡ. Nhưng chưa kịp nhận được sự giúp đỡ của bọn họ, người của Thu thị đã đến trước, điều này khiến Thu Thừa có dự cảm chẳng lành.

 

Tiểu quan lại ngơ ngác: "Không phải bọn họ, là Thu thị."

 

Đại phu nhân mím chặt môi đỏ, lo lắng không thôi.

 

Thu Thừa lại truy hỏi chi tiết: "Có thư từ gì không?"

 

Tiểu quan lại lắc đầu: "Không có."

 

Thu Thừa lăn qua lộn lại suy nghĩ lời tiểu quan lại nói ra, đến cả tiểu quan lại rời đi lúc nào cũng không hay biết. Đợi hắn hoàn hồn, ngoài trời sắc trời đã tối, đại phu nhân vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn, ánh mắt đầy lo lắng: "Lang chủ, chàng làm thiếp sợ chết khiếp."

 

"Phù ——"

 

Thu Thừa thở dài một hơi.

 

Tinh thần rõ ràng sa sút.

 

Hắn than thở: "Đại phòng đã nổi sát tâm, nếu rơi vào tay hắn, ha ha, e là chết cũng không được toàn thây."

 

Đại phu nhân kinh hãi nói: "Lang quân sao lại nói vậy?"

 

Thu Thừa đột nhiên quát lên: "Thủ đoạn của lão đại nàng còn không biết sao? Năm đó nếu không phải hắn dùng thủ đoạn hèn hạ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, người được chọn nối dõi làm sao có thể là hắn? Rõ ràng các vị tộc lão đều ưng ta, kết quả người được chọn lại là hắn!"

 

Năm đó đại phòng Thu thị không có người nối dõi hương hỏa, bất đắc dĩ phải chọn người con thừa tự từ nhị phòng. Nhị phòng có hai đứa con, một là Thu đại lang, một là Thu nhị lang, chính là Thu Thừa. Họ đều là con của chính thất phu nhân nhị phòng, huynh đệ ruột thịt cùng mẹ.

 

Chọn người nối dõi, thông thường sẽ chọn người nhỏ tuổi hơn chứ không giành mất trưởng tử của người khác. Thu Thừa thông minh hơn huynh trưởng, được vỡ lòng sớm hơn, cũng rất được các tộc lão yêu thích. Hắn cho rằng người được chọn chắc chắn là mình, trước khi có kết quả còn nghĩ đến việc dẫn dắt Thu thị đi đến một tương lai huy hoàng hơn.

 

Ai ngờ người được đưa đi lại là Thu đại lang.

 

Sự thật này giáng cho Thu Thừa một đòn mạnh.

 

Đãi ngộ của hai huynh đệ, từ đó khác nhau một trời một vực.

 

Tài sản của nhị phòng sớm đã bị đời trước tiêu xài hoang phí hết sạch, không còn tích lũy gì, ăn mặc chi tiêu đều rất eo hẹp, ngay cả người hầu hạ cũng không nuôi nổi mấy người, còn Thu đại lang ở đại phòng lại như cá gặp nước, bái danh sư, làm danh sĩ, giữ chức cao, hưởng thụ sự ngưỡng mộ của vạn người.

 

Thu Thừa lại phải vắt óc suy nghĩ để duy trì cuộc sống cơ bản của một công tử thế gia, ngày tháng sống chật vật, trong lòng ngày càng phẫn uất.

 

Không biết từ khi nào, trong lòng hắn nảy sinh ý nghĩ độc ác, nếu lão đại chết đi thì tốt rồi, nhưng khi bình tĩnh lại hắn lại hối hận hổ thẹn. Hắn tưởng mình có thể khống chế được con quỷ trong lòng, nhưng hắn đã đánh giá cao đạo đức của mình, đánh giá thấp oán hận do ghen tị mang lại.

 

Ý nghĩ giết huynh ngày một mãnh liệt, còn sự hối hận hổ thẹn sau khi bình tĩnh lại ngày một phai nhạt, cho đến khi không còn cảm nhận được nữa.

 

Thu đại lang đã cướp đi cuộc đời vốn thuộc về hắn.

 

Tại sao hắn phải áy náy hối hận?

 

Vì vậy, hắn ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ.

 

Cho đến khi loạn lạc nổi lên, Hoàng Liệt tụ tập quần chúng khởi nghĩa.

 

Hắn cũng bất ngờ hưởng ứng, hoàn toàn không quan tâm đến huynh trưởng vẫn đang làm con tin trong tay Trịnh Kiều. Nếu Trịnh Kiều nổi giận g**t ch*t huynh trưởng, ngày sau sẽ dùng đầu của Trịnh Kiều để tế điện cả nhà huynh trưởng, coi như toàn vẹn tình nghĩa huynh đệ kiếp này của bọn họ.

 

Thế nhưng ngàn tính vạn tính không tính đến việc cả nhà huynh trưởng có thể thoát chết, càng không tính đến việc mình sẽ bại trận ở quận Tứ Bảo, còn trở thành tù nhân, chờ huynh trưởng mang tiền đến chuộc thân cho cả nhà.

 

Đại phu nhân lên tiếng khuyên nhủ: "Lang chủ, thiếp thấy, đại bá có lẽ... có lẽ không có ý này... Huynh đệ ruột thịt nào có thù oán nào không thể hóa giải? Cùng lắm thì về nhà cúi đầu nhận lỗi với đại bá, huynh ấy còn có thể giết chàng sao?"

 

g**t ch*t đệ đệ ruột, Thu đại lang còn muốn thanh danh nữa hay sao?

 

Thu Thừa hất tay nàng ta ra: "Phụ nhân hạn hẹp!"

 

Đại phu nhân bị hất ngã lảo đảo hai bước, ngã nhào xuống đất.

 

"Hộ tống về Thu thị... ha ha, hay cho câu về Thu thị... Ta suýt nữa g**t ch*t cả nhà hắn, hắn sẽ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra sao? Nếu là nàng, nàng sẽ bỏ qua như vậy? Lão đại không phải là người thiện tâm! Trước đây hắn kiêng dè binh mã trong tay ta, không thể không rụt đầu làm rùa rụt cổ. Giờ đây ta tay không tấc sắt, một khi đã về Thu thị e là đến chết cũng không được tự quyết."

 

Thu Thừa như người mất hồn, hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển, bộ dạng xa lạ này khiến trong lòng đại phu nhân sinh ra sợ hãi.

 

"Lang chủ..." Nàng ta gọi thảm thiết.

 

"Ta không thể thua hắn..." Ánh mắt Thu Thừa rơi vào thanh kiếm bên hông, thân kiếm từng nặng ngàn cân, lúc này lại được hắn dễ dàng rút ra, thân kiếm phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của hắn, "Thà chết chứ không chịu rơi vào tay hắn chịu nhục."

 

Thân kiếm đặt ngang cổ.

 

Cảnh tượng này khiến đại phu nhân sững sờ.

 

Đợi nàng ta hoàn hồn, tay chân đã mất hết sức lực, gần như vừa bò vừa lết đến bên cạnh Thu Thừa, đưa tay bịt vết thương trên cổ đang không ngừng phun máu. Lúc này Thu Thừa vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, văn tâm có thể kéo dài thời gian hắn còn thoi thóp trên cõi đời.

 

"Đợi... đợi ta đi rồi... hắn, chắc chắn không dám... không dám bạc đãi... nhị phòng, nàng, có thể... có thể tìm mối lương duyên khác..."

Bình Luận (0)
Comment