654
Linh đường yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngay cả mấy đứa trẻ đang khóc tang cũng bị bầu không khí bao trùm, nín bặt. Ánh mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa hắn và Loan Tín, không ai dám ho he. Hắn cũng hối hận vì lỡ lời, nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, khó lòng thu lại: "Ta nói sai chỗ nào? Chẳng phải Loan Công Nghĩa hắn là kẻ què sao? Nếu không nhờ Văn Ngạn công thưởng thức đề bạt, hắn là cái thá gì?"
Cho dù tổ tiên nhà Loan Tín từng một thời giàu sang, nhưng đến đời Loan Tín, cửa son đã thành cửa tre. Loan Tín còn muốn quang tông diệu tổ? Người dung mạo tầm thường đã khó làm quan, điển hình như Chương Hạ, huống chi Loan Tín lại bị tàn tật nghiêm trọng.
Tật ở chân là điều cấm kỵ không thể nhắc đến với hắn.
Sắc mặt Loan Tín tuy âm trầm, nhưng không hề nổi xung đột với người nọ, đôi mắt không chút cảm xúc lặng lẽ đánh giá đối phương. Một lúc sau, hắn lạnh nhạt nhắc nhở đối phương dù phát điên cũng nên xem xét hoàn cảnh: "Ngươi thật sự, muốn làm càn ở linh đường của Văn Ngạn công sao?"
"Ta ——" Làm càn thì tất nhiên là không thể, nhưng cơn giận ngập tràn không biết trút vào đâu, đúng lúc Loan Tín lại đụng phải họng súng, không thể không cãi lại vài câu: "Nếu ta thế này mà gọi là làm càn, vậy ngươi xuất hiện ở linh đường của Văn Ngạn công chẳng phải là chướng mắt sao?"
Lại nói: "Không, không phải chướng mắt, là xúi quẩy!"
Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, đại phu nhân mới biết tâm phúc chồng mình tin tưởng nhất lại chùn bước vào thời khắc mấu chốt —— mặc dù nàng biết một văn sĩ văn tâm không thể xoay chuyển được cục diện chiến tranh, cho dù có Loan Tín tham gia, thành Hiếu nhiều khả năng cũng chỉ thất thủ muộn hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, đối xử với Loan Tín cũng không còn thân thiết như trước, giọng nói cứng nhắc hơn vài phần: "Các vị đều là cánh tay đắc lực của Văn Ngạn lúc sinh thời, dù có mâu thuẫn cũng nên tạm gác lại, để Văn Ngạn ra đi thanh thản..." Câu này là nói với Loan Tín.
Loan Tín biết ý, tìm cớ rời đi.
Nhìn hắn lê bước chân rời đi, Bát đẳng công thừa kia vội vàng đuổi theo, muốn đỡ Loan Tín đang khó nhọc bước đi, nhưng đôi tay thô ráp lại không dám chạm vào người, chỉ đành căng thẳng xoa xoa tay: "Tiên sinh, tiên sinh, ngài đi chậm thôi, trời lạnh đường trơn."
Hắn vụng về này lại muốn nói gì đó về chuyện ở linh đường, nhưng ấp úng hồi lâu cũng chẳng thốt nên lời. Hắn ấp a ấp úng, Loan Tín bỗng dừng bước, hỏi hắn: "Đợi kiếm đủ giờ công, được tự do, ông có dự định gì chưa?"
Gã tráng hán ngơ ngác gãi đầu: "Tạm thời chưa có, nhưng dù sao cũng phải mưu sinh, sau này có lẽ sẽ tìm một chủ công khác."
Võ giả võ đảm sinh ra là để chiến đấu.
Ngoài đánh trận ra, hắn cũng chẳng có kỹ năng nào khác.
Loan Tín hỏi hắn: "Ông thấy chủ công thế nào?"
Gã tráng hán suýt nữa thì không hiểu, ngẩn người một lúc mới nhớ ra "chủ công" trong lời Loan Tín không còn là Thu Thừa mà là Thẩm Đường. Hắn dứt khoát lắc đầu, xua tay từ chối: "Không được."
"Vì sao không được? Ông có thù oán gì với chủ công?"
Gã tráng hán đáp: "Cũng không phải vì thù oán gì."
Hắn chỉ đơn giản cảm thấy mình đầu quân cho Thẩm Đường, chẳng khác nào thiếu phụ trẻ đẹp gả cho kẻ thù giết chồng. Cho dù người "chồng" trước kia không tốt đẹp gì, việc góa phụ vì kế sinh nhai tái giá cũng là lẽ thường tình, nhưng đối tượng lại là kẻ thù, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Loan Tín: "..."
Gã tráng hán cười hì hì: "Ta không có học thức gì, khiến tiên sinh chê cười rồi. Nhưng mà, tiên sinh thật sự rất thưởng thức Thẩm Đường sao?"
Loan Tín không trả lời, hắn liền tự nói tiếp.
"Chắc là rất thưởng thức." Vừa rồi ở linh đường, hắn để ý thấy Thẩm Đường và Loan Tín trò chuyện khá hợp ý. Nhìn thái độ của Thẩm Đường, cũng không có ý kỳ thị Loan Tín tàn tật. Chủ công như vậy không nhiều, gã tráng hán cũng thật lòng mừng cho Loan Tín.
Loan Tín lảng tránh không nói đến chuyện đó.
Chỉ nhắc nhở hắn: "Dưới trướng chủ công không có nhiều võ tướng."
Thời cơ đôi khi cũng quan trọng như thực lực vậy.
Nếu có thể một lần giữ vững quận Lũng Vũ, quận Tứ Bảo và quận Mân Phượng, thì Thẩm Đường đặt giữa một đám thế lực vụn vặt cũng không tính là yếu. Mà thực lực Bát đẳng Công thừa không tính là thấp cũng không tính là quá cao, nếu đi nơi khác, độ khó để nổi bật tương đối lớn. Bên Thẩm Đường chỗ trống nhiều, cơ hội cũng nhiều. Giọng điệu Loan Tín chân thành khuyên hắn: "Ông không bằng suy nghĩ thật kỹ, rồi hãy quyết định."
Tráng hán bất giác gật đầu: "Được."
Hai người chia tay, Loan Tín một mình đi trên con đường dài.
Đi được vài bước, sắc mặt hắn tái nhợt vịn tường, nôn ra một ngụm máu lớn, nôn xong một bãi mới chậm rãi thẳng lưng. Nôn ra máu tụ, sắc mặt mới khá hơn một chút. Hắn kéo theo cái chân tàn tật, khập khiễng trở về nhà. Không muốn làm kinh động người thân đang ngủ say, hắn khoác áo choàng ngồi ở hành lang. Không lâu sau, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau, không cần quay đầu lại cũng biết là vợ mình.
Hắn hỏi: "Làm phiền nàng rồi?"
Vợ ngồi xuống: "Lang chủ dường như có tâm sự?"
Rõ ràng lúc ra khỏi nhà vẫn còn khỏe mạnh, nói là đi viếng linh cữu cho chủ cũ, tiễn đưa đoạn đường cuối cùng, tại sao trở về lại thất hồn lạc phách, như rơi vào cõi mê mang? Loan Tín không trả lời, vợ cũng không vội, nàng biết rõ người nằm bên gối là người ít nói.
Một lúc lâu sau, dường như Loan Tín mới phản ứng lại, nhẹ giọng nói: "Thuộc hạ dưới trướng chủ công, đạo văn sĩ thật thú vị."
Vợ lầm tưởng Loan Tín tự ti.
"Bọn họ có lợi hại đến đâu, phu quân ta cũng không thua kém ai!"
Loan Tín lắc đầu: "Không phải ý này."
Câu nói tiếp theo dọa vợ suýt nữa nhảy dựng lên.
Loan Tín cụp mi mắt xuống, che giấu ngàn vạn sóng ngầm dưới đáy mắt, nói: "Cô ấy* sớm muộn gì cũng sẽ chết bởi một trong những đạo văn sĩ đó!"
_*Giải thích lần nữa, nam nữ trong tiếng Trung phát âm giống nhau nên vợ Loan Tín không phát hiện, mặt chữ là cô thì có vẻ Loan Tín biết thân phận Đường muội.
Sớm muộn!
"Đồng liêu của lang chủ nguy hiểm như vậy sao? Vậy tại sao Thẩm quân vẫn dùng bọn họ?" Dù đã chung chăn gối nhiều năm, vợ của Loan Tín vẫn bị vẻ mặt u ám của phu quân làm giật mình, "Có cần nhắc nhở không?"
Loan Tín lần này im lặng, không trả lời.
Vợ kéo hắn vào nhà, dùng khăn ấm chườm lên chân bị què của hắn: "Lang chủ khi nào thì có thể đến quan thự nhậm chức?"
Năm sáu hơi thở sau, Loan Tín mới đáp: "Hai ngày nữa."
Vợ thở dài lẩm bẩm trách hắn.
"Lang chủ hôm nay lại dùng Đạo văn sĩ ư?"
Nàng không biết Đạo văn sĩ của Loan Tín là gì, dù sao nàng cũng chỉ là người thường, biết quá nhiều bí mật sẽ trở thành sơ hở cho kẻ địch của Loan Tín lợi dụng, nhưng nàng biết di chứng sau khi Loan Tín sử dụng Đạo văn sĩ là gì. Đó chính là phản ứng cực kỳ chậm chạp, ngay cả những ông lão bà lão so với hắn cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Loan Tín: "Không sao."
Vợ hắn lại lo lắng nhìn hắn.
Cùng lúc đó, đêm khuya Cố Trì lần đến quan thự tìm Kỳ Thiện, cùng nhau lật tìm tình báo của Loan Tín. Bị quấy rầy giấc ngủ ngon lành, Kỳ Thiện không cho anh ta sắc mặt tốt. Hai người gần như ghé sát đầu vào nhau, mượn ánh đèn dầu, đọc lướt qua nội dung phỏng vấn Loan Tín, Kỳ Thiện cười nói: "Loan Công Nghĩa? Hiếm khi gặp được một kẻ chỉ hại mình, không hại chủ công."
Cố Trì nói: "Cậu không thấy hắn ta khá bí ẩn sao?"
Kỳ Thiện hỏi ngược lại: "Bí ẩn ở chỗ nào?"
Cố Trì: "Hơi giống Tuân Hàm Chương."
"Giống Tuân Hàm Chương?"
"Nhược điểm Đạo văn sĩ của Tuân Hàm Chương là tiền, càng tiêu nhiều tiền, thực lực phát huy càng mạnh; nhược điểm Đạo văn sĩ của hắn ta là phản ứng chậm chạp sau khi thi triển, ta cảm thấy hắn ta nói không rõ ràng điểm này. Chậm chạp? Chậm chạp bao lâu? Thời gian có cố định không? Liệu có khả năng nào, năng lực Đạo văn sĩ phát huy càng mạnh thì thời gian chậm chạp càng lâu không? Giới hạn chậm chạp là ở đâu?"
Kỳ Thiện ngáp dài đầy mệt mỏi.
Những vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành hẳn.
Tiếng ngáp còn chưa dứt, đã nghe Cố Trì phỏng đoán: "Giả như thời gian bị làm chậm lại cả một đời người, chẳng phải người đó sẽ chết ư?"
Mượn lời chủ công đây chẳng phải là đang trả giá bằng mạng sống hay sao?
Khuyết điểm liên quan đến tính mạng, đạo văn sĩ sao có thể yếu được.
Kỳ Thiện cười khẩy: "Không cần cả đời, với thể chất của văn sĩ văn tâm, nhịn ăn nhịn uống bảy ngày là có thể chết rồi..."
Cố Trì trợn trắng mắt: "Cậu biết à?"
Kỳ Thiện: "Năm xưa ta suýt chết như vậy đấy..."
--
Nấm: Khi viết về tác dụng phụ phản ứng chậm, ta chợt nghĩ đến tình huống tốc độ 5G, 4G, 3G, 2G, haha.
Đào: Hèn chi thấy ảnh chibi của ổng cute xĩu chời ơi~