657
Văn sĩ văn tâm đang "chân thành đổi chân thành" nghe vậy, đồng thời nhìn về phía Lâm Phong. Loan Tín mỉm cười ôn hòa: "Để ta xem."
Trong tay Lâm Phong cầm vài cục vật thể đen sì.
Loan Tín tiếp quản quan thự hộ tào quận Tứ Bảo chưa lâu, không quen thuộc với những thứ trong kho, nhìn ngang nhìn dọc cũng không biết là vật gì. Hắn bóp nhẹ, ngón tay bị bùn đất dính trên vật thể nhuộm đen: "Vật này, Lâm hộ tào tìm được ở đâu vậy?"
Lâm Phong chỉ vào một góc khuất.
Trên tường có vết nứt, mỗi khi trời mưa nước mưa sẽ thấm vào.
Vài cục vật thể này không biết từ lúc nào đã nằm ở góc khuất, vì môi trường ẩm thấp tối tăm, nên đã chuyển sang màu đen lên mốc. Bóp nhẹ, bên trong lại có hạt chắc mẩy, rõ ràng là hạt giống của thứ gì đó. Cố Trì cúi người lại gần quan sát, phỏng đoán: "Kho của quan thự hộ tào đều được ghi chép cẩn thận rồi mới cất giữ. Vật này nằm ở nơi như thế này, rất có thể là do chuột nào đó tha đến, chắc không có tác dụng gì đâu?"
Lâm Phong lắc đầu: "Học trò thấy không giống lắm."
Cố Trì hỏi cô: "Không giống chỗ nào?"
"Trực giác."
Hai chữ này từ miệng Lâm Phong nói ra, đủ thấy có trọng lượng.
Cần biết rằng đạo văn sĩ của cô chính là 《Tề Dân Yếu Thuật》, trực giác của văn sĩ văn tâm lại là sự tồn tại huyền diệu. Về phương diện nông nghiệp, trực giác của cô ở một mức độ nào đó có thể gọi là kim khoa ngọc luật! Cố Trì cũng vì thế coi trọng hơn, nhìn về phía Loan Tín.
Loan Tín gọi quan lại mang sổ ghi chép đến.
Lâm Phong lấy một bọc, cẩn thận bóc lớp bọc bên ngoài, lấy ra một hạt giống hình trứng màu nâu, không ngẩng đầu nói: "Cái bọc bên ngoài này khá kín, sờ vào giống như kén tằm, mang chậu nước tới..."
Cố Trì sai quan lại đi lấy nước.
Lâm Phong ném tất cả những thứ thu thập được ở góc tường vào trong nước rửa sạch, rửa hết vết bẩn, cho đến khi "lớp áo ngoài" bọc bên ngoài dần chuyển sang màu trắng vàng. Lâm Phong phỏng đoán: "Vật này ban đầu hẳn là màu trắng hoặc trắng xám, nếu phơi khô, hẳn là một cục bông xốp."
Cố Trì nói: "Trông kỳ quái thật."
"Có lẽ là cơ duyên lớn, từ khi học trò thức tỉnh đạo văn sĩ, đây là lần đầu tiên có trực giác mạnh mẽ như thế..."
Loan Tín đi lật tìm kho lưu trữ, tìm kiếm thông tin giới thiệu về các loài hoa cỏ kỳ lạ phù hợp với hình dạng bên ngoài, còn Lâm Phong thì nhanh chóng lướt qua nội dung của 《Tề Dân Yếu Thuật》 trong lòng. Cố Trì là người duy nhất không phải nhân viên của quan thự hộ tào, cũng không nhàn rỗi, chống cằm nhìn hai người.
"Lâm hộ tào, hai vị lại đây xem, ta tìm thấy rồi."
Hiệu suất đọc của văn sĩ văn tâm có thể so sánh với đọc lượng tử, Loan Tín lại may mắn, mới lật được năm quyển đã tìm thấy ghi chép liên quan. Lâm Phong và Cố Trì tiến lại gần, một trái một phải vươn cổ. Loan Tín chỉ vào chữ trên thẻ tre nói: "Hẳn là mấy cây hoa gọi là bạch điệt tử này, thời kỳ nở hoa vào mùa hè thu, hoa trắng, xốp, bên trong bọc hạt giống, kho lưu trữ còn mười chín cây."
Nhìn tiếp xuống ——
Bên trên có ghi chép chi tiết nguồn gốc của mấy cây hoa cỏ bình thường nhạt nhẽo này. Hơn mười năm trước, một thương nhân nào đó vì muốn hối lộ vị quận thủ họ Mai của quận Tứ Bảo bốn đời trước —— nói đơn giản chính là huynh trưởng của Nhện góa phụ*, người trong mộng của Lữ Tuyệt —— đã đặc biệt dâng lên loài hoa kỳ lạ này.
_Raw là Độc tri chu tức Nhện độc: Nay tui tìm hiểu có tên Nhện góa phụ hợp hơn nên chỉnh lại nhé.
Nói là hoa kỳ lạ, nhưng thứ này nở hoa cũng không đẹp mắt.
Cùng lắm chỉ chiếm được cái danh kỳ lạ.
Thêm vào đó cánh hoa màu trắng, mọc kỳ quái, rất nhanh đã bị vị quận thủ kia hắt hủi, mà hộ tào lại có chút tật xấu thích sưu tầm —— cây có thể xấu, nhưng quan thự của hắn không thể không có —— bèn mặt dày xin quận thủ cấp trên mấy cây để sưu tầm.
Các quan thự hộ tào ở khắp nơi đều có tật xấu này.
Thứ hạt giống nào cũng cất giữ vài hạt, thứ cây nào cũng muốn lưu lại vài gốc. Thả lưới rộng khắp, chỉ cần thu thập đủ nhiều, đủ toàn diện, biết đâu một ngày nào đó trong số chúng sẽ phát huy tác dụng lớn, tạo ra giống cây trồng mới có lợi cho muôn dân. Danh thơm muôn thuở, lưu danh sử sách!
Loan Tín còn dựa theo thời gian ghi chép phía sau các tài liệu liên quan, lần theo manh mối tìm được vài ghi chép gieo trồng: "Loài hoa này không có giá trị thưởng lãm, ruộng đất dưới trướng quan thự hộ tào cũng không trồng mấy gốc. Trừ vị hộ tào duyện kia từng trồng vài lứa, sau đó thì bị lãng quên. Mấy hạt giống Lâm hộ tào tìm được, hẳn là do quan lại kho nào đó bất cẩn bỏ sót ở đấy..."
"Thứ này chính là bạch điệt?"
Ánh mắt Lâm Phong càng thêm sáng rực.
Cố Trì nghe ra trong giọng nói của cô có sự vui mừng không kiềm nén được, bèn hỏi: "Bạch điệt cũng được ghi chép trong 《Tề Dân Yếu Thuật》 sao?"
Lâm Phong gật đầu, vui vẻ ra mặt: "Có, thứ này được ghi chép trong quyển thứ mười, có thể dệt thành vải khổ rộng, mà nguyên liệu của vải khổ rộng chính là bạch điệt. Theo ghi chép trong 《Tề Dân Yếu Thuật》, nếu chỉ dùng bạch điệt để thưởng lãm thì đúng là phí của giời."
Cô quay sang hỏi Loan Tín: "Loan hộ tào."
Loan Tín biết cô muốn hỏi gì, liền dẫn hai người Lâm Phong đi lấy hộp gỗ đựng hạt giống bạch điệt, cũng không biết hạt giống bên trong còn dùng được hay không. May mắn là ruộng tư của quan thự hộ tào vẫn còn trồng mười mấy gốc bạch điệt không người chăm sóc, có thể cấy ghép.
Chỉ là hoa của bạch điệt đều đã "tàn".
Điều này có nghĩa là không còn hạt giống tươi nữa.
Tiểu quan lại chăm sóc ruộng tư run rẩy nói: "Bẩm hộ tào duyện, số hạt giống này là thu hoạch được trong năm nay..."
Để đảm bảo sức sống của hạt giống, hạt giống trong kho sẽ được kiểm tra thay thế định kỳ, tiểu quan lại phụ trách việc này không dám lơ là, lại vô tình lập được công lớn! Lâm Phong giãn mày giãn mặt, còn Loan Tín thân là cấp trên của tiểu quan lại này cũng lên tiếng khen ngợi đối phương tận tâm với công việc. Tiểu quan lại mừng rỡ đến nỗi thấy răng không thấy mắt, liên tục nói: "Đây đều là bổn phận của hạ quan, không dám nhận công."
"Không, phải ghi cho ngươi công lớn!"
Lâm Phong nâng niu chiếc hộp, tựa như trân bảo.
Theo ghi chép trong sách "Tề Dân Yếu Thuật", vật này có thể dệt thành vải khổ rộng, giữ ấm tốt, sản lượng cũng không thấp. Nếu có thể trồng quy mô lớn, binh sĩ sẽ không còn lo lắng áo ấm mùa đông, dân thường cũng có thêm một nguồn thu nhập, mùa đông cũng có thêm bảo bối giữ ấm mới.
Trải qua toàn bộ quá trình tái thiết Hà Doãn và Lũng Vũ, Lâm Phong hiểu rõ sức mạnh và sự tàn khốc của mùa đông lạnh giá, rất nhiều người lẽ ra có thể vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Chẳng qua đây chỉ là suy đoán cá nhân của cô, cô cần bằng chứng xác thực.
"Đưa ta đến ruộng tư của quan thự."
Loan Tín nói: "Từ khi ươm mầm đến khi sinh trưởng nở hoa, không phải chuyện một sớm một chiều, Lâm hộ tào không bằng giao việc này cho tiểu quan lại làm."
Cố Trì cười nói: "Quả thực không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng có Lệnh Đức ở đây, nhiều nhất là một khắc, thậm chí không cần đến một khắc."
Trước khi bắt tay vào làm, Lâm Phong trịnh trọng nói với hai người: "Nếu văn khí không đủ, xin hai vị ra tay nghĩa hiệp, hỗ trợ một chút."
Văn khí tiêu hao khi thúc đẩy các loại cây khác nhau là khác nhau, bạch điệt là loài cây xa lạ đối với cô, trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Cố Trì bảo cô cứ yên tâm làm.
Có anh ta và Loan Tín thực lực khó lường ở đây, còn lo văn khí không đủ sao? Đùa à, ngay cả chủ công đến cũng có thể chống đỡ được.
Lâm Phong trịnh trọng nói: "Xin cảm ơn."
Loan Tín đứng một bên, không lên tiếng hỏi thêm.
Cố Trì và Loan Tín đứng trên bờ ruộng, nhìn Lâm Phong đứng giữa ruộng, anh ta như vô tình hỏi Loan Tín: "Công Nghĩa không tò mò sao?"
"Tò mò thì sao? Không tò mò thì sao? Sớm muộn gì cũng biết, hà tất phải hỏi thêm một câu? Tín mới đến, nếu vì lắm lời khiến Vọng Triều chán ghét, chẳng phải là được không bù mất ư?" Giọng Loan Tín ôn hòa, mỉm cười nói đùa với Cố Trì.
"Trì và Công Nghĩa vừa gặp đã thân, hai ta lại là đồng liêu sau này, còn đang hoan hỉ, sao lại chán ghét được?"
Loan Tín mỉm cười đáp lại.
Cố Trì cũng cười rạng rỡ như con công xòe đuôi.
Chỉ có Lâm Phong là chuyên tâm vào việc ươm mầm.
Lòng bàn tay cô tỏa ra những luồng văn khí màu hồng đào, bao bọc lấy mấy hạt giống bạch điệt đã được rửa sạch, dưới sự điều khiển của cô, từng chút một thấm vào vỏ hạt. Những hạt giống vốn cần vài ngày mới nảy mầm, chỉ mười mấy hơi thở đã thuận lợi nảy mầm. Lâm Phong lại đem từng hạt gieo xuống đất, Cố Trì và Loan Tín xúm lại xem. Ba văn sĩ văn tâm địa vị không thấp ngồi xổm bên ruộng, đầu gần như chạm vào nhau, nín thở, nhìn cây bạch điệt non chui ra khỏi đất, dần dần cao lên.
Mọc ra bốn chiếc lá xanh.
Cố Trì thấy ngứa tay muốn đưa tay ra chạm vào.
Kết quả còn chưa kịp chạm vào đã bị Lâm Phong đánh một cái.
"Cố đốc bưu!"
Lâm Phong thường gọi là Cố tiên sinh, gọi người quen bằng chức quan thường là dấu hiệu cô sắp nổi giận, cô gái nhỏ nhíu mày, vẻ mặt cứng cỏi. Cố Trì lúng túng rụt tay lại, hai tay chắp vào trong tay áo, đặt trên hai đầu gối, hơi cúi người về phía trước, giấu hai tay đi, vẻ mặt thành thật vô tội. Loan Tín nhìn cảnh này thấy thú vị, liền trêu chọc: "Sao cậu lại bị quản thúc thế này?"
Cố Trì bĩu môi: "Thầy cô ấy là công tào."
Không chỉ quản dự toán hàng năm của các tào, mà còn quản cả dự toán của quan thự bên Cố Trì, các thuộc hạ đều trông chờ vào gạo thóc mà sống.
Loan Tín: "... Công tào quận Tứ Bảo?"
Cố Trì nói: "Của quận Lũng Vũ."
Ý ngoài lời, Chử Diệu tạm thời không quản được bên quận Tứ Bảo, nhưng đơn vị của Cố Trì ở quận Lũng Vũ, không thể không nghe lời.
Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ, cây non bạch điệt đã mọc ra mười chiếc lá, mỗi cây đều sinh trưởng tốt tươi, trĩu nặng nụ hoa. Không bao lâu sau, nụ hoa nở ra những cánh hoa trắng muốt không tì vết, cánh hoa dần dần xòe ra, màu sắc từ trắng chuyển sang vàng, rồi từ vàng chuyển dần sang hồng phấn, sau đó là đỏ, đỏ sẫm, màu sắc càng thêm rực rỡ.
Cho đến khi đỏ tía, lại càng thêm phần yêu kiều.
Cố Trì lúc này mới hiểu tại sao thứ này có thể làm cây cảnh, chỉ riêng việc biến đổi màu sắc này đã là điều hiếm thấy ở các loài hoa khác.
Loan Tín chăm chú quan sát thao tác của Lâm Phong.
Từ lúc bắt đầu thôi sinh, cô đã áp dụng các biện pháp xử lý khác nhau cho từng cây, có cây cắt bỏ lá ở các vị trí khác nhau, có cây thì bấm ngọn. Quan sát kỹ, cô chia thành từng cặp hai cây, cách xử lý luôn có một điểm khác biệt.
Cánh hoa cuối cùng héo rũ thành màu nâu xám.
Lâm Phong cẩn thận điều khiển văn khí, phân bổ đều đặn —— phương pháp này có thể tính toán được thời gian cần thiết cho mỗi giai đoạn sinh trưởng của cây, từ khi mọc mầm đến khi trưởng thành. Chờ cánh hoa rụng hết, những gì còn lại là những quả bông dần dần lớn lên, đến một mức độ nhất định, chúng từ từ nứt ra, bên trong là một khối trắng muốt chính là mục tiêu của Lâm Phong. Cố Trì lấy một nhúm bông tươi, bóp nhẹ, thử cảm giác.
"Một khối bạch điệt lớn như vậy, nếu để tằm nhả tơ, không biết đến khi nào mới đạt được. Nhưng trong tay Lâm hộ tào, chỉ chưa đầy một chén trà, việc này thật chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy bao giờ." Loan Tín tán thưởng từ tận đáy lòng, mơ hồ hiểu được vì sao Lâm Phong tuổi còn trẻ đã được chủ công bổ nhiệm làm hộ tào duyện của một quận, quả thực không ai phù hợp với vị trí này hơn Lâm Phong.
Việc thúc đẩy nhanh chóng đồng nghĩa với việc cô có thể gieo trồng những giống tốt trong thời gian ngắn, bí ẩn vụ mùa bội thu liên tiếp của quận Hà Doãn và quận Lũng Vũ coi như đã được giải đáp. Một mặt kinh ngạc văn sĩ văn tâm còn có thể sử dụng như vậy, một mặt lại thán phục sự quyết đoán của Thẩm Đường và sự tuân phục của bọn người Lâm Phong, nếu đổi lại là Thu Thừa thống lĩnh, e rằng chẳng mấy thuộc hạ dưới trướng hắn chịu hạ mình làm những việc này.