661
Bản thân cứ ngỡ có thể hái trộm bông hoa một cách thần không biết quỷ không hay, nào ngờ khi đầu ngón tay sắp chạm vào cánh hoa, bông hoa nhỏ màu đỏ lại theo mộc trượng rời xa. Thiếu Xung như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên, chủ nhân của mộc trượng đang cụp mắt nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên khẽ cau mày thanh tú: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Thiếu Xung nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ màu đỏ, mặc dù trộm hoa bất thành còn bị chủ nhân bắt tại trận, hắn cũng không hề chột dạ, cười nói: "Bông hoa này bao nhiêu tiền? Ngươi bán nó cho ta được không? Bao nhiêu tiền Thập Nhị ca cũng trả được, ngươi cứ ra giá!"
Triều Liêm nhịn không được nói chen vào: "Ta trả không nổi."
Đôi mắt trong veo của thiếu niên dừng trên mặt Thiếu Xung hai nhịp, rồi dời đi, xoay người, ra vẻ không muốn nói chuyện với người lạ. Cậu ta lấy ra một túi tiền nhỏ từ trong tay áo, nhỏ giọng cùng người bán hàng đối chiếu giá cả, trông có vẻ dè dặt lại ngượng ngùng. Có lẽ là ít khi giao tiếp với người khác, toàn bộ quá trình đều là người bán hàng tính toán từng món bao nhiêu tiền, nói tổng giá cho thiếu niên, thiếu niên mới đếm tiền trả.
"Trông ngươi có vẻ nghèo." Ánh mắt Thiếu Xung vẫn không rời khỏi bông hoa nhỏ màu đỏ kia, thấy thiếu niên trả tiền phần lớn là đồng, định dùng tiền tài công kích khiến thiếu niên mềm lòng, "Ngươi cứ bán bông hoa này cho ta đi, một lạng? Hai lạng? Không được thì ta cho ngươi năm lạng..."
Thiếu niên không để ý.
Nhận lấy đồ đã được gói ghém cẩn thận từ tay người bán hàng, bên trong đều là những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt, chẳng hạn như muối cục, hạt kê, kim chỉ, vải vóc. Lớn đến chừng này rồi vẫn là lần đầu tiên tự mình ra ngoài mua sắm, bình thường đều là Lâm tứ thúc phụ trách. Thầy dặn cậu ta không cần căng thẳng, chỉ cần mua theo những thứ ghi trong thẻ tre là được. Số tiền còn lại, có thể mua cho mình một ít kẹo...
"Cảm ơn, chủ quán có biết chỗ nào bán kẹo không?"
Trong lòng thiếu niên đang nhớ đến kẹo, nhưng lại không biết đi đâu để mua.
Thấy mình bị lờ đi, Thiếu Xung lại tăng giá.
"Mười lạng thì sao?"
Triều Liêm vừa ăn cơm vừa lại một lần nữa phá đám: "Thập Tam đệ, bên cạnh huynh nào có mười lạng. Chỉ là một bông hoa nhỏ thôi, đệ muốn, đợi sang xuân, a huynh dẫn đệ ra khỏi thành hái thỏa thích, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đừng làm phiền người ta nữa."
Thiếu niên vẫn làm như không thấy Thiếu Xung.
Trong lòng chỉ nghĩ đến số tiền còn lại này có thể mua được mấy viên kẹo.
"Này! Ngươi nhìn ta xem!"
Thiếu Xung không nghe lời Triều Liêm, mà ra tay nhanh như chớp, một phát túm lấy vai trái thiếu niên. Hắn quét sạch vẻ nhiệt tình lúc trước, giọng nói trở nên trầm thấp âm hiểm, cổ họng tràn ra một chuỗi tiếng lầm bầm kỳ quái, như tiếng gầm gừ của loài dã thú nào đó.
Lại nhìn vào mắt hắn, đồng tử lóe lên ánh đỏ chẳng lành.
Trạng thái này của Thiếu Xung, Triều Liêm đã quá quen thuộc.
Đâu còn tâm trí nào ăn nốt miếng cháo kê cuối cùng?
Hắn ném bát sành đi, định tiến lên ngăn Thiếu Xung phát điên.
"Thập Tam đệ, đệ nhất định phải bình tĩnh, nơi này không phải chỗ cho đệ phát điên! Đại ca mà biết được, đệ coi chừng bị đánh đấy!"
Trong lòng Triều Liêm cũng ôm nghi hoặc.
Trước đây không tìm thấy nguyên nhân ở đâu, chỉ biết Thập Tam đệ thấy máu sẽ phát điên, nhưng trải qua mấy năm điều dưỡng kiềm chế, con cổ trùng trong cơ thể Thập Tam đệ đối với hắn ảnh hưởng dần giảm bớt, thậm chí cả tâm trí trì trệ cũng bắt đầu chậm rãi phát triển theo năm tháng. Trừ đêm trăng tròn, cổ trùng đặc biệt hung hãn sẽ buộc Thiếu Xung bị động rơi vào trạng thái điên cuồng, bình thường vẫn rất bình thường.
Thiếu Xung lại chẳng nghe thấy gì.
Bàn tay giữ trên vai thiếu niên không ngừng siết chặt.
Triều Liêm theo bản năng nín thở, cũng không dám lên tiếng quấy rầy nữa, sợ k*ch th*ch Thiếu Xung, bả vai thiếu niên kia e là sẽ bị phế mất. Ai ngờ, thiếu niên lại không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn Thiếu Xung: "Bông hoa đó, không bán, ngươi buông tay ra."
Thiếu Xung cười quái dị: "Nếu ta không buông thì sao?"
Thiếu niên lộ ra vẻ mặt khó xử, bối rối.
Lên tiếng nói: "Nhưng ta không muốn giết người."
Giọng nói điềm tĩnh của thiếu niên rõ ràng truyền vào tai Triều Liêm, Triều Liêm nghe vậy thì lòng như lửa đốt. Tất nhiên hắn không lo lắng cho Thập Tam đệ nhà mình, hắn lo lắng cho thiếu niên kia đấy. Thiếu Xung trong trạng thái điên loạn chính là một quả pháo có thể nổ bất cứ lúc nào, sự khiêu khích của thiếu niên càng đổ thêm dầu vào lửa, rất có thể sẽ bị xé xác ngay tại chỗ, máu chảy đầm đìa.
Thiếu niên lặp lại lần nữa.
"Ta không muốn giết ngươi." Lúc nói câu này, quanh người thiếu niên không hề có chút sát khí nào, đôi mắt kia trong veo như một dòng suối mát, vẻ ôn nhuận giữa hàng lông mày lại tựa như một làn gió mát giữa trần gian, "Thầy cũng nói nhiều chuyện không bằng ít chuyện, giết người thì dễ, nhưng xử lý thi thể rất phiền phức, thầy ghét nhất là phiền phức."
Thiếu niên lại nói: "Ta cũng ghét."
Triều Liêm nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở.
"Cậu đừng chọc giận Thập Tam nữa..."
Đứa nhỏ này không biết tiếng tăm lừng lẫy của Thiếu Xung sao? Không thấy dân chúng trên đường vừa nhìn thấy Thiếu Xung bày ra trận thế này đã chạy tán loạn, tìm chỗ trốn sao?
Không ít người đã từng thấy khuôn mặt này của Thiếu Xung, cũng có người tận mắt chứng kiến bộ dạng hắn giết người, cảnh tượng đó từng trở thành cơn ác mộng đeo bám không dứt. Thậm chí ngay cả những người phụ nữ trong dân gian dọa trẻ con, cũng dùng những câu như "Con mà còn khóc, yêu quái mắt đỏ sẽ đến ăn thịt con đấy". Thiếu niên ăn mặc dị vực này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhất định phải vuốt râu hùm sao?
"Đưa đây!"
Mắt Thiếu Xung đã bị màu đỏ tươi thay thế, âm thanh phát ra từ cổ họng không giống tiếng người. Tay giơ lên thành vuốt, với tốc độ nhanh như chớp, chộp tới mặt thiếu niên. Trong số các huynh đệ, lực ngón tay của Thiếu Xung là mạnh nhất. Cho dù không vận dụng một chút võ khí nào, hắn bóp nát một hòn đá cũng không khó hơn bóp nát một miếng đậu phụ. Nếu bị hắn tóm trúng, xương sọ của thiếu niên có thể bị nứt làm đôi!
"Thập Tam!"
Thấy Thiếu Xung thật sự ra tay, Triều Liêm lo lắng đến mức vỡ giọng.
Hắn còn chưa kịp hóa ra vũ khí, định dùng tay không cản Thiếu Xung. Nhưng vẫn chậm một bước, thiếu niên lại trong khoảng cách ngắn như vậy, nghiêng người tránh được cú tóm mặt, rồi co khuỷu tay phản đòn, lòng bàn tay phải vung ra một luồng gió trong xanh, ép Thiếu Xung lùi lại.
Tuy chỉ lui được một trượng, nhưng cũng đủ khiến Triều Liêm trừng mắt.
Thiếu niên này...
Nhìn tướng mạo, tuổi tuyệt đối nhỏ hơn Thiếu Xung.
"Cậu mau chạy đi!"
Đây không phải lúc kinh ngạc.
Triều Liêm chớp thời cơ hóa ra vũ khí, hai cây thương một trái một phải cắm chéo trước mặt Thiếu Xung, chặn đường hắn, tranh thủ thời gian cho thiếu niên chạy trốn. Thiếu niên có thể ép Thiếu Xung lùi lại, không có nghĩa là có thể thoát khỏi công kích của hắn. Làm hại người vô tội, gia tăng sát nghiệp, trái với đạo trời.
Thiếu niên nói với Triều Liêm: "Cảm ơn."
Nhưng không quay người bỏ chạy.
"Ta có thể giữ lại mạng hắn!" Hai tay kết ấn, triệu hồi mộc trượng cắm sau lưng. Vân văn huyền ảo cùng với Thất Tinh Bắc Đẩu từ dưới chân lan ra tứ phía. Y phục thiếu niên không gió mà bay, bông hoa đỏ nhỏ trên đỉnh mộc trượng cũng theo đó lắc lư.
Triều Liêm: "..."
Đây, đây là sức mạnh gì?
Không giống văn khí, cũng không giống võ khí, nhưng lại có thể giao tiếp với linh khí thiên địa. Trực giác mách bảo Triều Liêm, thiếu niên an toàn. Hiện thực cũng chứng minh phỏng đoán của hắn. Thiếu niên không cầm mộc trượng đánh vào đầu Thiếu Xung, mà chĩa xuống đất, một đạo kình khí xanh lục như sao băng xé gió, lao thẳng đến mi tâm Thiếu Xung. Triều Liêm đưa tay ngăn cản, nào ngờ thứ đó lại xuyên qua lòng bàn tay hắn.
"Thập Tam!" Triều Liêm quay đầu vừa vặn nhìn thấy cảnh kình khí chui vào mi tâm Thiếu Xung, hắn bước nhanh tới, đỡ lấy đệ ấy.
Thiếu niên cầm mộc trượng đi tới.
Ngồi xổm xuống, đưa ngón tay chọc chọc mi tâm Thiếu Xung.
Triều Liêm hoảng hốt trong lòng.
"Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì Thập Tam?"
"Giờ thì ngoan rồi."
Triều Liêm lập tức nắm lấy cổ tay thiếu niên, không cho người ta đi.
"Ngoan rồi? Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi nói thứ trong cơ thể Thập Tam... thứ đó ngoan rồi? Ngươi làm thế nào?"
"Cho nó ngủ, nó sẽ ngoan."
Chuyện này chẳng phải rất dễ làm sao?
Thiếu niên chỉnh lại bông hoa đỏ nhỏ bị lệch sang một bên, cắm mộc trượng sau lưng, lại tốt bụng nhắc nhở Triều Liêm một câu: "Ngươi đừng để đệ đệ ngươi ăn bậy bạ, người nếu ăn bậy bạ, sâu bọ sẽ ăn người. Không chỉ đau bụng, đầu cũng sẽ đau. Thầy còn nói, người ăn sâu bọ bị đau đầu, mệnh ngắn, sống không lâu."
"Cậu có cách nào diệt trừ sâu bọ không?"
Thiếu niên lắc đầu: "Thầy chưa dạy."
Thầy chỉ dạy cách làm cho sâu bọ ngủ thôi.
Triều Liêm như vớ được cọc, vội vàng hỏi: "Thầy cậu? Vậy thầy cậu có biết không? Đây là Thập Tam đệ của ta, chỉ cần chữa khỏi cho đệ ấy, trả giá bao nhiêu cũng được. Thầy cậu muốn gì, chỉ cần không trái đạo nghĩa, huynh đệ bọn ta đều thay ông ấy làm!"
Thiếu niên lại lắc đầu: "Ta không biết."
Triều Liêm phát hiện phản ứng của thiếu niên giống hệt Thiếu Xung lúc trước, dường như là tâm trí trẻ con. Hắn âm thầm hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con hỏi: "Vậy cậu có biết thầy cậu ở đâu không? Ta muốn đến tận nhà bái phỏng."
Thiếu niên từ chối nói: "Thầy nói không thể nói."
"Vậy——" Triều Liêm còn muốn hỏi tiếp, thiếu niên đã nhíu mày không kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi, hắn vội vàng đổi lời sắp nói ra miệng, "Tiểu lang có thể giúp ta hỏi tôn sư được không?"
"Vì sao? Hắn muốn cướp hoa của ta, là kẻ xấu."
Triều Liêm ma xui quỷ khiến nói: "Tiểu lang giúp việc này, sau này ta sẽ bảo Thập Tam mua thật nhiều kẹo đền tội cho tiểu lang, được không?"
Thiếu niên lộ vẻ mặt giằng xé, dường như đang cân nhắc có đáng giá hay không.
Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của kẹo.
"Được, có hồi âm, ta sẽ quay lại tìm ngươi."
Triều Liêm mừng rỡ trong lòng, đang định lừa gạt thiếu niên hẹn gặp mặt ở đâu, đến lúc đó sẽ lần theo dấu vết tìm được thầy của thiếu niên, nào ngờ khoảnh khắc sau tay phải trống không. Hắn ngẩng đầu lên, một chiếc lá rơi lơ lửng từ trên không trung xuống vị trí của thiếu niên, nào còn thấy bóng dáng cậu ta đâu?
Cốc Nhân biết chuyện, lập tức phong tỏa thành tìm người.
Còn thiếu niên gây ra náo động này, ôm đồ đạc xuất hiện ở quán trà ven đường ngoài thành. Trong góc, người đàn ông ăn mặc như thường dân kéo thấp vành nón, yên lặng thưởng trà. Thiếu niên gọi hắn: "Lâm tứ thúc."
"Mua xong rồi?"
Người đàn ông được gọi là "Lâm tứ thúc" ngẩng đầu lên.
Lại hỏi: "Cậu ra tay với người ta rồi?"
"Hắn cướp đồ của ta..."
Lâm tứ thúc hỏi: "Cậu không giết người chứ?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không giết, chỉ cho mấy con sâu ngủ thôi."
Lâm tứ thúc cũng không hỏi kỹ "cho mấy con sâu ngủ" là gì, dù sao thiếu niên ngày thường sau khi luyện công xong, đều thích ngồi xổm trong góc nghịch ngợm cóc, rết, bọ cạp, kiến các loại. Với độ tuổi và tâm trí của thiếu niên, chơi mấy con sâu bọ cũng bình thường.
"Đồ đạc mua đủ cả rồi chứ?"
Thiếu niên lo lắng gật đầu: "Ừm..."
Ngón tay lại vô thức muốn che giấu thứ gì đó.
Lâm tứ thúc kiểm tra một lượt, xác nhận không có sai sót, đứng dậy trả tiền trà, nói: "Đi thôi, thầy cậu còn đang đợi."
Đi được nửa đường, hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tuy trông cậu giống thiếu niên, nhưng vẫn còn răng sữa, nên ăn ít kẹo thôi, đừng để thầy cậu bắt được, rồi lại liên lụy ta bị phạt."
Thiếu niên ồ một tiếng.
Hăng hái nhận lỗi, nhưng chứng nào tật nấy.
Thầy của thiếu niên là một ông lão tóc bạc trắng như cước, mấy năm nay già đi rất nhanh, cả người từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ uể oải, ai tinh ý cũng nhìn ra, ông ta sống không được bao lâu nữa.
Thấy thiếu niên cùng Lâm tứ thúc trở về, gương mặt như khúc gỗ mục mới tươi tỉnh lên đôi chút. Ba người dùng bữa qua loa, ông lão nói: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta tiếp tục đi xuống phía nam..."
Lâm tứ thúc hỏi: "Lại đi?"
Ẩn cư mà cứ như đang đánh trận, nay đây mai đó, nhưng hắn cũng chẳng thấy ai đuổi giết, không hiểu ông lão cứ dọn nhà điên cuồng như vậy để làm gì.
Ông lão đáp: "Ừ, vì việc tu hành của Thiếu Bạch."
Thiếu niên ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, Thiếu Bạch là đang gọi mình, bèn rầu rĩ nói: "Thầy, con là A Yến."
Cậu không thích cái tên xa lạ Thiếu Bạch này.
Lâm tứ thúc chỉ muốn trợn trắng mắt.
"Cậu ta tu hành ở đâu chẳng được?"
Ông lão nói: "Dĩ nhiên là không giống nhau, các nước Tây Bắc đang bận đánh nhau, căn bản không có tâm trí tổ chức tuyển chọn. Cho dù có, cũng từ chối sĩ tử ngoại tịch tham gia. Thiếu Bạch cần phải đến Thánh địa Sơn Hải một chuyến, đến lúc đó, một lão già khọm ta đây mới hoàn toàn yên tâm."
Lâm tứ thúc nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Đúng là thiếu niên ngồi không yên: "Thầy..."
"Có chuyện gì?"
"Thầy biết cách nào giết sâu không?"
"Sâu?"
"Hôm nay gặp một kẻ đầu óc toàn sâu bọ, ca ca của hắn ta hứa rằng, nếu ta giúp bọn họ giết sâu, thì, thì..."
Lời cuối cùng nói lí nhí không rõ.
Ông lão lập tức hiểu ra, cười khẩy: "Kẻ lạm dụng, chết không đáng tiếc. Thầy đúng là biết cách, nhưng không thể làm được, con có thể làm, nhưng thực lực vẫn chưa đủ. Đương nhiên, nếu mạng người đó đủ lớn, kéo dài đến khi con đủ thực lực cũng được..."
"Vâng, A Yến biết rồi."
"Còn nữa, Thiếu Bạch, bớt ăn kẹo đi."
Thiếu niên vội vàng lấy hai tay che miệng: "A Yến không có ăn!"
Ông lão dùng đũa chỉ vào cái răng dính kẹo trong bát của thiếu niên, nói: "Răng con cũng rụng rồi, còn cứng miệng sao?"
Thiếu niên: "..."
Đôi mắt như tranh thủy mặc non nước, phủ lên một tầng sương mỏng.
Rụng mất một cái răng cửa.
Vài ngày sau.
Cốc Nhân cùng đám huynh đệ đào bới ba thước đất cũng không tìm thấy thiếu niên, cứ như thể trên đời chưa từng có người này, ngay cả Triều Liêm cũng không khỏi hoài nghi có phải mình đã nhầm lẫn hay không. Hôm nay lại tay không trở về. Triều Liêm lòng như lửa đốt, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hắn mừng rỡ, tiến lên muốn chặn người lại.
"Tiểu lang khiến ta..." Đợi đến khi nhìn rõ tướng mạo người nọ, chạm phải ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của đối phương, Triều Liêm suýt nữa thì ho sặc sụa, kinh ngạc nói: "Công Tây Cừu, sao lại là ngươi ——"
"Ồ, là ngươi à, đệ đệ của Cốc Nhân, có chuyện gì?" Người này chính là Công Tây Cừu rời khỏi thành Hiếu, anh ta một mình lên đường, hiệu suất gấp rút lên đường quả thực đạt mức tối đa. Công Tây Cừu thản nhiên chào hỏi, cứ như thể năm xưa người suýt giết Thiếu Xung không phải anh ta.
Anh ta phản ứng thẳng thắn, Triều Liêm ngược lại ngây người.
"Ngươi..."
Công Tây Cừu nói: "Ta đi ngang qua."
Mấy ngày trước, tộc văn trên xương bả vai bỗng nhiên nóng lên.
Anh ta một đường chạy như điên về hướng tộc văn chỉ dẫn.
Kết quả giữa đường lại không có động tĩnh gì.
Triều Liêm do dự hỏi: "Vậy ngươi... có từng gặp một thiếu niên có tướng mạo giống ngươi năm phần không? Trang phục của cậu ta..."
Nói đến đây, dừng một chút.
Ánh mắt hoàn toàn dính chặt vào hoa văn trên cổ áo Công Tây Cừu.
Hoa văn này, cùng phong cách với thiếu niên kia tương tự.
Rõ ràng là cùng một nguồn gốc.
Công Tây Cừu không có chút kiên nhẫn nào, thấy Triều Liêm vẫn chưa nói hết, định trả tiền rời đi, kết quả bị Triều Liêm túm chặt lấy cánh tay. Công Tây Cừu cười khẩy uy h**p: "Ngươi không cần cánh tay này nữa?"
"Người đó, rất giống ngươi." Triều Liêm sợ Công Tây Cừu không tin, móc ra hoa văn hắn vẽ theo trí nhớ từ trong ngực, gần như muốn dí vào mặt Công Tây Cừu, "Ngươi đã từng gặp chưa?"