Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 664

664

 

【Thần kỹ?】

 

Thẩm Trĩ trước lời nhận xét này hơi thụ sủng nhược kinh.

 

Thẩm Đường nghiêm túc gật đầu: 【Đúng vậy, nó là thần kỹ, một thần kỹ đủ để thay đổi cục diện thế giới hiện tại!】

 

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Trĩ càng thêm bất an.

 

Mặc dù Thẩm Đường đã vẽ ra cho nàng một bức tranh thái bình thịnh thế đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng Thẩm Trĩ vẫn không hề động lòng, trong lòng chỉ toàn là sự kinh hãi và sợ hãi. Nàng chỉ là một phụ nữ bình thường, làm sao có năng lực như vậy? Nghe cứ như yêu cơ vậy!

 

【Gia cũng không hiểu, mong chủ công giải thích. 】

 

Không chỉ Thẩm Trĩ, mà ngay cả văn sĩ văn tâm như Liêu Gia cũng không thể hiểu nổi niềm vui sướng của Thẩm Đường. Theo bọn họ, đạo văn sĩ của Thẩm Trĩ đúng là thú vị, nhưng không có giá trị ứng dụng thực tế quá lớn, không hiểu vì sao chủ công lại coi nó như bảo bối.

 

Đạo văn sĩ của Thẩm Trĩ lại không thể giống như Lâm Phong biến ra lương thực, trên chiến trường không dùng được, hậu cần chiến trường cũng không dùng được.

 

【Các người đó, quả nhiên không thể thiếu ta.】 Bị nhiều ánh mắt tràn đầy khát khao muốn biết nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Đường cũng không vòng vo nữa, vừa tiết lộ bí mật vừa không quên dẫn dắt mọi người phát tán suy nghĩ, 【Trước đó chẳng phải Thiếu Mỹ đã mua hoa của Dao Hòa sao? Còn đưa ra những yêu cầu khắt khe về độ tinh khiết, số lượng cánh hoa, kích thước cánh hoa? Chẳng lẽ các người không phát hiện ra điều gì từ đó sao?】

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Liêu Gia.

 

Liêu Gia cũng biết yêu cầu của mình có phần khắt khe, nhưng y đã trả đủ tiền đặt cọc, Thẩm Trĩ cũng đồng ý nói không thành vấn đề, đây là giao dịch tự nguyện, chứ không phải y cố ý làm khó: 【Nhìn ta làm gì? Ta cũng không biết gì cả...】

 

Mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Thẩm Đường —— ngoại trừ Cố Trì vừa mới "chép bài", nhưng lúc này anh ta vẫn còn đang chấn động trước ý tưởng của Thẩm Đường, chưa tiêu hóa hết. Đợi anh ta hoàn hồn, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Thẩm Trĩ tràn đầy kính sợ, mừng như điên và tò mò. Bọn người Kỳ Thiện càng thêm sốt ruột, cứ như có mấy Tố Thương đang cào cấu trong lòng.

 

Cố • người phát ngôn của chủ công • Trì lên sàn: 【Ý của chủ công là, Thẩm nữ quân có thể khiến hoa xuất hiện những đặc điểm mà cô ấy mong muốn, vậy có phải cũng có thể khiến giống lương thực được cải tạo theo ý muốn của cô ấy, kiêm các đặc tính chịu lạnh, chịu hạn, kháng sâu bệnh và năng suất cao không?】

 

Mọi người: 【...】

 

Chủ công sao lại dám nghĩ như vậy?

 

Chịu lạnh, chịu hạn, kháng sâu bệnh mà còn năng suất cao? Chỉ cần giống lương thực có một trong những đặc tính này, thì đã được coi là cực phẩm, hoàn toàn đủ tư cách tiến cống quan thự, thậm chí là trở thành lương thực cống phẩm của hoàng gia. Chủ công nhà mình thì khác, cô muốn tất cả, không chỉ muốn, mà còn muốn những đặc tính này tập trung trên cùng một hạt giống.

 

【Sao mọi người lại bày ra vẻ mặt này?】

 

Chử Diệu khẽ thở dài: 【Không dám nghĩ.】

 

Hắn vẫn còn nhớ rõ những chuyện thời thơ ấu.

 

Khi còn nhỏ, gia cảnh nghèo khó, bốn bức tường nhà đều dột nát. Cha hắn lười biếng, mẹ hắn không chỉ phải sinh con đẻ cái, quán xuyến việc nhà cho cha hắn, mà còn phải chăm lo mấy mẫu ruộng cằn cỗi thuê được. Tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, ngày nào cũng như ngày nào, chưa từng có một ngày lơ là, bởi vì lúa ngoài đồng quá mong manh. Quá lạnh không được, quá nóng không được, nhiều nước không được, ít nước cũng không được, còn phải đề phòng sâu bệnh.

 

Bỏ ra mười phần công sức cũng chẳng được một phần báo đáp.

 

Khổ cực như vậy vẫn không đủ ăn!

 

Nhưng nếu không làm vậy, cả nhà đều chết đói!

 

Không chỉ riêng nhà Chử Diệu.

 

Nhà nhà đều như vậy, hộ hộ đều như vậy!

 

Tổ tiên đời đời đều như vậy!

 

Nhưng——

 

Chẳng lẽ đây là điều nên như vậy à?

 

Thẩm Đường cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, tươi cười rạng rỡ, lông mày giãn ra, nói: 【Sao lại không dám nghĩ? Hãy nghĩ! Bây giờ có thể yên tâm nghĩ, chúng ta đều có thể biến nó thành hiện thực. Sức mạnh phi thường, vốn dĩ phải đi đôi với trí tưởng tượng phi thường!】

 

Thẩm Đường khí thế ngút trời, Thẩm Trĩ run lẩy bẩy.

 

Nàng thật sự muốn nói một câu rằng mình không làm được, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhỏ xíu vang lên bên tai, đó là d*c v*ng trong lòng nàng đang dụ dỗ nàng: 【Nhỡ đâu thì sao? Thẩm Trĩ, nhỡ đâu mình làm được thì sao? Đã ông trời ban cho mình cơ duyên này, cho mình một giấc mộng đẹp đẽ, tại sao không mạnh dạn hơn nữa? Biến giấc mộng này thành hiện thực, để sử sách cũng lưu danh mình.】

 

Thẩm Trĩ phải thừa nhận mình đã hoàn toàn bị mê hoặc.

 

Nàng khuất phục trước d*c v*ng của chính mình, những người khác thì bị miếng bánh vẽ của Thẩm Đường làm cho no căng bụng. Từ một nhân vật không mấy ai để ý, Thẩm Trĩ bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi người. Thậm chí Liêu Gia còn viết những suy nghĩ và kinh nghiệm của mình về đạo văn sĩ thành một quyển sách nhỏ, tặng cho Thẩm Trĩ làm tài liệu tham khảo. Bọn người Chử Diệu thì thẳng thắn nói rằng, Thẩm Trĩ có bất kỳ vấn đề gì trong việc tu luyện đều có thể đến hỏi bọn họ.

 

Thẩm Trĩ: 【...】

 

Áp lực càng lớn hơn rồi phải không?

 

Nhờ sức mạnh tập thể, nàng rất nhanh đã nắm được đạo văn sĩ.

 

Tin tốt là, nàng thực sự có thể cải thiện phẩm chất, nhưng sự cải thiện này không phải ngày một ngày hai, mà cần đến hàng chục thế hệ, thậm chí hàng trăm thế hệ mới có thể khiến phẩm chất ưu lương di truyền ổn định; tin xấu là, thiên phú của Thẩm Trĩ có hạn, đạo văn sĩ chưa hoàn thiện, tiền đề để phát huy tác dụng là mục tiêu có thể nở hoa, hơn nữa còn phải là hoa có giá trị thưởng lãm nhất định.

 

Thẩm Đường nhận được tin tức, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng: 【Ta còn tưởng "nở hoa" này là chỉ ý niệm chứ.】

 

Ví dụ, chỉ cần mang một đóa hoa là có thể thành công.

 

Nhưng hiển nhiên Thẩm Trĩ vẫn chưa nghịch thiên đến vậy.

 

Thẩm Trĩ còn thất vọng hơn cả Thẩm Đường, nàng cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng huyền ảo, giờ đây giấc mộng sắp sửa tỉnh giấc. Sự chênh lệch trong lòng khiến nàng tủi thân đến muốn khóc, câu nói tiếp theo của Thẩm quân liền khiến nàng nhìn thấy tia hy vọng le lói: 【Không phải ý niệm thì thôi vậy, làm người vẫn phải học cách bằng lòng. Dao Hòa, không bằng cô bắt đầu từ cây đào, cây lê, luyện tập một chút?】

 

Tích lũy đủ kinh nghiệm, rồi lại tìm hiểu các loại khác.

 

Thẩm Đường liền bắt đầu ước nguyện: 【Ta muốn đào và lê vừa to vừa ngọt vừa giòn! Nếu sản lượng có thể nhiều hơn một chút, đến mùa thu hoạch, phúc lợi của quan thự lại có thêm một khoản.】

 

Thẩm Trĩ: 【...】

 

Thẩm Đường vẫn thao thao bất tuyệt: 【Ta nhớ lê trắng cần nhiều nước hơn, lê cát ít hơn một chút, vậy thì hãy để chúng phát triển theo hướng chịu hạn, hoặc là để rễ của cây lê phát triển hơn, vừa có thể giữ đất, vừa có thể hút được nhiều nước hơn. À, đúng rồi, còn có một việc nữa, lát nữa bảo quan thự dán cáo thị, tìm kiếm nhân tài có kinh nghiệm nuôi ong.】

 

Hôm đó người trực ban ở quan thự là Chử Diệu.

 

Hắn đang yên lặng ghi chép lại danh sách ước nguyện của Thẩm Đường, nghe đến đây, liền hỏi cô: 【Chủ công muốn uống nước lê chưng mật ong?】

 

Nếu không thì tại sao chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy?

 

【Nuôi ong mật, dĩ nhiên là để có mật ong ăn, nhưng ta là người đứng đắn, người đứng đắn sao có thể chỉ nghĩ đến ăn? Ta chỉ đột nhiên nhớ ra—— trước khi cây lê, cây đào kết trái đều cần phấn hoa thụ phấn! Sao có thể thiếu những chú ong cần mẫn chứ? Chúng ta có thể thụ phấn bằng tay, nhưng có thể thuê ngoài tại sao phải tự mình làm?】

 

Mật ong, đó chỉ là sản phẩm phụ!

 

Vô Hối vừa nói xong, cô cũng muốn uống nước lê chưng mật ong. Thẩm Đường âm thầm nuốt nước miếng, đè nén xúc động xuống.

 

Thẩm Trĩ dưới sự hướng dẫn của Thẩm Đường đã bước vào quỹ đạo.

 

Chẳng qua văn khí của nàng mỏng manh, tốc độ bồi dưỡng cực kỳ chậm, rất nhiều lúc cần Lâm Phong phối hợp mới có thể đảm bảo tiến độ. Nếu như năm sau không có chiến sự, hai người cường cường liên thủ, năm sau cho bọn người Thẩm Đường ăn đào và lê vừa to vừa ngọt vừa giòn không phải là mơ.

 

Sự cám dỗ của đào và lê, chung quy vẫn không bằng bông vải.

 

Thẩm Trĩ bị một tờ điều lệnh của Thẩm Đường gọi đến quận Tứ Bảo.

 

Ở đây không chỉ có bạn đồng hành vàng Lâm Phong của nàng, mà còn có một Loan hộ tào Loan Tín được cho là có thể hô mưa gọi gió. Thẩm Trĩ không nhịn được ngây người ra, ba người bọn họ nếu liên thủ, vậy nên gọi là gì? Chẳng phải là thiên hạ vô địch, xứng đáng là Thần Nông tái thế sao?

 

Đợi đến khi văn khí tiêu hao hết sạch, nụ hoa gần Thẩm Trĩ nhất đã kết trên cành, xinh đẹp nở ra từng đóa hoa trắng tinh. Đến bước này, Thẩm Trĩ mới dừng lại, lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong và Loan Tín: "Thành rồi!"

 

Hai chữ đơn giản rơi vào tai Lâm Phong như tiếng trời.

 

"Dao Hòa!"

 

Cô kích động nhào tới.

 

Thẩm Trĩ bị nhào tới lui về phía sau vài bước.

 

Mặc dù việc tiêu hao văn khí khiến sắc mặt nàng trông tái nhợt, nhưng tinh thần của Thẩm Trĩ lại phấn chấn chưa từng có. Nàng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Lâm Phong lại kích động! Nếu tiến triển thuận lợi, tương lai thứ dân dưới quyền cai trị sẽ không còn đói khổ, còn có thể giữ cho bọn họ không sợ rét lạnh, công đức lớn như vậy sao có thể không khiến người ta mất đi lý trí? Nghĩ đến đây, Thẩm Trĩ cũng không khỏi đỏ hoe mắt, rưng rưng lệ.

 

"Ừm!"

 

Loan Tín đứng trên bờ ruộng, xa xa nhìn hai người vui đến phát khóc, nét mặt không buồn không vui, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

 

Lâm Phong nóng lòng muốn báo tin cho Thẩm Đường.

 

"Chủ công! Chủ công! Chủ công!"

 

Người còn chưa đến, tiếng người tiếng bước chân đã đến trước.

 

Thẩm Đường nghe thấy giọng nói kích động của Lâm Phong, lại từ Liêu Gia biết được Thẩm Trĩ đã đến, liền đoán được vài phần. Lâm Phong lúc sắp bước vào nghị sự đường, thay đổi vẻ hấp tấp, nhưng bước chân dồn dập lại bán đứng nội tâm kích động của chủ nhân lúc này.

 

"Chủ công, tin tốt!"

 

Thẩm Đường đặt một phần sách giản đã xử lý xong sang một bên.

 

Hỏi: "Thành rồi?"

 

"Thành rồi! Cuối cùng cũng không phụ lòng chủ công kỳ vọng!"

 

Nhìn Lâm Phong khó có lúc không giữ được vẻ điềm tĩnh, cô mỉm cười vuốt nhẹ đỉnh đầu cô nàng, ôn hòa nói: "Lệnh Đức từng phụ lòng ta hồi nào?"

 

Sự ưu tú và nỗ lực của Lâm Phong là điều ai cũng thấy rõ.

 

Không lâu sau, Thẩm Trĩ và Loan Tín vội vàng chạy đến.

 

Thẩm Đường hỏi Thẩm Trĩ có ý định ra làm quan hay không.

 

Trước khi Thẩm Trĩ chưa thức tỉnh đạo văn sĩ, Thẩm Đường từng khuyến khích nàng tự mình gây dựng sự nghiệp, văn khí tuy mỏng manh nhưng nàng có thể thúc đẩy hoa cỏ sinh trưởng, nghiên cứu chế tạo ra những loại son phấn, nước hoa tốt nhất thế gian. Giờ đây đã có đạo văn sĩ, nếu vẫn chỉ làm một chuyên gia trang điểm, thỉnh thoảng giúp Thẩm Đường làm việc vặt thì thật là quá phí phạm.

 

Đã tận cùng vũ trụ là kỳ thi*, không bằng một bước đúng chỗ?

 

_Ngụ ý nhiều người trẻ, dù ban đầu có nhiều ước mơ và kế hoạch nghề nghiệp khác nhau, cuối cùng đều đi thi công chức hoặc viên chức. Điều này thể hiện sự bất lực trước tình hình việc làm, cũng như khao khát một công việc ổn định.

 

Đối mặt với lời mời chào của Thẩm Đường, sao Thẩm Trĩ có thể không đồng ý.

 

Không cần suy nghĩ, nàng liền lập tức đáp ứng.

 

Nàng cũng nhìn ra rất rõ ràng, nếu không có Thẩm Đường thì sẽ không có tất cả những gì đang có ngày hôm nay. Giấc mộng huyền ảo tuyệt vời này là do người trước mắt ban tặng.

 

Hy vọng giấc mộng này sẽ không bao giờ tỉnh lại!

 

Ngày hôm sau, đến lượt Loan Tín trực ban tại quan thự.

 

_(:з」∠)_

 

Nhìn thấy sắp xếp, Loan Tín hoàn toàn ngơ ngác.

 

Làm thế nào để hắn có thể đồng thời xuất hiện ở quan thự quận phủ, quan thự hộ tào và cả ruộng tư của quan thự hộ tào để hỗ trợ Lâm Phong và Thẩm Trĩ chọn giống tốt? Đối mặt với hiện thực tàn khốc, văn sĩ văn tâm cũng chẳng còn cao ngạo được nữa, đành lựa chọn 【Ba đầu sáu tay】.

 

Hắn không khỏi suy đoán ——

 

Hắn có tên trong bảng trực ban này chính là vì hắn có văn cung.

 

Chẳng mấy chốc, hắn lại biết được nguyên nhân thực sự khiến những người khác không thích trực ban —— không phải vì trực ban phải làm nhiều việc hơn, mà là vì phải nghe ma âm của chủ công. Chủ công thích vừa xử lý chính sự vừa ngân nga hát, giai điệu kỳ quặc, tiết tấu tra tấn người nghe.

 

Loan Tín nhớ lại buổi sáng khi bàn giao công việc với Liêu Gia, y đưa cho hắn một chiếc hộp gỗ với vẻ mặt đầy ẩn ý, mở ra xem thì thấy bên trong là hai cục bông.

 

Kèm theo một mẩu giấy nhỏ ghi 【Nhét tai】.

 

Loan Tín: "..."

 

Nhưng văn sĩ văn tâm thính lực siêu phàm, chiêu này cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn tổn thương tinh thần. Loan Tín không muốn chân mình đã bị tàn phế, khi làm việc lại bị điếc tai thêm, bèn chủ động gợi chuyện.

 

"Hôm nay có chuyện vui gì sao? Tâm trạng chủ công có vẻ tốt."

 

Thẩm Đường đáp: "Lại có thêm hai khoản thu nhập."

 

Loan Tín không hiểu: "Hai khoản thu nhập?"

 

Thẩm Đường cười khà khà: "Tiền chuộc thân đã tới."

 

Khóe môi Loan Tín hơi xị xuống.

 

"Chuyện này lại khiến chủ công vui vẻ đến vậy à?"

 

Thẩm Đường biết Loan Tín không tán thành hành động này của mình.

 

"Sao lại không vui? Công Nghĩa à, chức quận thủ này nghe thì oai, nhưng làm việc gì cũng tốn tiền. Đánh trận tốn tiền, trị vì càng tốn tiền. Ta không có năng lực khiến toàn bộ cựu thần của Văn Ngạn công quy hàng, những người này không thể trực tiếp thả ra cũng không thể cứ nuôi mãi, phải nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường chứ?"

 

Giọng điệu cô thờ ơ nói: "Ta là người rất coi trọng danh tiếng, nên không thể giết hết bọn họ, chỉ có thể dùng hạ sách này. Ta có tiền, bọn họ giữ được mạng."

 

Chẳng phải là chuyện ai cũng vui vẻ sao?

 

Loan Tín cúi đầu ừ một tiếng.

 

"Đương nhiên, hôm nay ta vui không chỉ vì hai khoản tiền chuộc thân..." càng không phải vì vứt bỏ được hai kẻ ăn hại, "Ta chỉ cần nghĩ đến năm sau vào lúc này, một bộ phận dân chúng sẽ được mặc áo bông ấm áp hơn, năm sau nữa nhà nhà đều có áo bông, không còn ai âm thầm chết rét trong gió lạnh, ta liền thấy vui. Nếu không phải không thể uống rượu, ta thật muốn uống vài chén chúc mừng."

 

Nhiệm vụ tuyển chọn và cải tạo giống bông giao cho ba người Thẩm Trĩ. Thẩm Trĩ có thể gieo trồng được giống bông chất lượng tốt, còn Lâm Phong có thể sản xuất giống bông chất lượng tốt với số lượng lớn, cộng thêm Loan Tín có thể đảm bảo nguồn cung cấp nước. Ba người này hợp sức chẳng khác nào bộ ba Thần Nông đương đại.

 

Có ba người bọn họ, Thẩm Đường yên tâm vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp!

 

Loan Tín nhìn Thẩm Đường vừa tiếp tục cầm bút xử lý công việc, vừa ngân nga điệu nhạc khó nghe, bàn tay trái giấu trong tay áo vô thức nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt... Hắn không biết những lời Thẩm Đường vừa nói là cố ý hay vô tình...

 

Chẳng qua người nói vô tình, người nghe hữu ý.

 

Việc xây dựng quận Tứ Bảo vẫn đang được tiến hành khẩn trương.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến cuối năm.

 

Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, quan thự tổ chức lễ phong bút. Trừ một vài bộ phận đặc thù vẫn có người trực, các bộ phận khác đều bắt đầu nghỉ, đến mùng tám tháng Giêng mới quay lại làm việc.

 

Mọi người còn được nhận phần thưởng hậu hĩnh.

 

Loan Tín cũng có phần, hơn nữa còn là một bao lì xì lớn.

 

Hằng ngày cứ "ba đầu sáu tay" nên hắn không kịp phản ứng, cứ dễ dàng như vậy là phong bút nghỉ ngơi rồi sao? Nhớ lại chồng công văn chất như núi, hắn còn tưởng rằng với tính cách của vị chủ công này, mọi người sẽ phải làm việc đến tận đêm giao thừa...

 

Rồi mùng một lại tiếp tục đến làm.

 

Thẩm Đường kinh ngạc.

 

"Sao huynh lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy?"

 

Bắt thuộc hạ đón năm mới ở quan thự, ngay cả nhà tư bản cũng không dám nghĩ đến.

 

Loan Tín: "..."

 

"Tuy nhiên, ngày hai mươi chín tháng Chạp, quan thự đúng là có hoạt động tụ họp liên hoan, gắn kết tình cảm, nói dễ hiểu là ta làm chủ khoản đãi mọi người một bữa tiệc, nếu huynh tiện có thể dẫn gia quyến đến. Nhân tiện hỏi, Công Nghĩa có mấy đứa con? Lần đầu gặp mặt, tiền mừng tuổi phải cho." Tạm thời không có chiến sự, tên nhà giàu Tuân Trinh không gây họa cho cô, trong túi cô vẫn còn chút tiền nhỏ, "Theo lệ thường hàng năm, bọn người Vô Hối sẽ chuẩn bị chợ hoa đăng và pháo hoa, bận rộn cả năm, cũng nên thư giãn, hưởng thụ một chút."

 

Đây là cái Tết thứ năm cô đón ở thế giới này.

 

Thẩm Đường: Ai bị gọi tên, ta không nói.

 

Nấm:【Viết khó quá đi, Đường muội vẽ bánh nướng tài tình như vậy, ai có thể cự tuyệt được mị lực nhiệt tình của cô ấy chứ? Cá nhân ta đứng trên lập trường của Loan Tín, ta cảm thấy hắn thật sự đang dao động, nếu không thì nhân vật sẽ sụp đổ mất.】

Bình Luận (0)
Comment