Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 665

665

 

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, ban ngày.

 

Vì trước đó không lâu vừa trải qua đại chiến, lại thêm thời gian chuẩn bị không được chu đáo, nên dù là ngày Tết lớn như vậy, không khí lễ hội trong địa phận quận Tứ Bảo cũng không mấy nồng hậu. Mặc dù điều kiện có hạn, Thẩm Đường vẫn lệnh cho người ta quét dọn trị sở sạch sẽ, trang trí một số đồ vật mang không khí vui mừng, đồng thời thông báo cho bá tánh toàn thành, từ đêm ba mươi tháng Chạp đến mùng bảy tháng Giêng, trong thành cứ đến tối sẽ có chợ hoa đăng và pháo hoa.

 

Pháo hoa sẽ được bắn ở địa điểm cố định để mọi người cùng xem.

 

Đã có kinh nghiệm tổ chức bốn năm, việc này cũng khá dễ dàng.

 

Thẩm Đường an tâm làm một bà chủ thảnh thơi.

 

Không, nói là bà chủ thảnh thơi cũng không chính xác.

 

Lúc này cô đang chuẩn bị tiền mừng tuổi, việc này không thể giao cho người khác làm. Tiền mừng tuổi của trẻ con, của người lớn, từng túi tiền nhỏ xíu phồng lên chất thành một ngọn núi nhỏ. Trước đây quá nghèo, tiền mừng tuổi chỉ có một hai đồng, năm nay đã được nâng cấp toàn diện!

 

Tiểu thiên sứ Lâm Phong cũng đến giúp đỡ.

 

Dù sao quan thự rộng lớn như vậy, không chỉ có mấy tâm phúc như Kỳ Thiện, còn có không ít các quan lại thuộc các tào thự khác, chút phúc lợi nhỏ lấy may như thế này, cũng không thể quên những con ốc vít cần mẫn này. Thẩm Đường vừa bỏ những đồng bạc vụn và tiền đồng vào túi, vừa lẩm bẩm: "... Haiz, tiếc quá, năm nay không xem được hội thao rồi, trị sở Nhữ Hào chắc hẳn rất náo nhiệt nhỉ?"

 

Quận Lũng Vũ có mấy người Chử Diệu trấn giữ, lại thêm mùa thu hoạch trong địa phận vượt mức mong đợi, bá tánh nhà nhà đều tích trữ được chút lương thực. Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng loạn, chắc hẳn bây giờ bọn họ cũng có thể tận hưởng không khí Tết với tâm trạng thoải mái hơn.

 

Lâm Phong đáp: "Mấy hôm trước nhận được thư của thầy, nói là hội thao đã chuẩn bị xong xuôi, quy mô còn lớn hơn năm ngoái không ít."

 

Từ kỳ thứ ba trở đi, người tham gia không còn bị hạn chế.

 

Bá tánh trong địa phận nếu có hứng thú cũng có thể đăng ký tham gia.

 

Thắng thua không quan trọng, quan trọng là tham gia.

 

"Tiếc là ta không được xem, không biết mấy con lợn bị thiến năm ngoái, năm nay sẽ thuộc về tay ai... Chậc, bản thân ta còn chưa kịp nếm thử hai miếng..." Tết mà không có tiệc toàn lợn thì thật vô nghĩa.

 

Nuôi lợn cho béo, chẳng phải là để chờ đến Tết giết thịt sao?

 

Lâm Phong đã sớm đoán được Thẩm Đường sẽ nhắc đến chúng, mỉm cười nói: "Thầy biết chủ công sẽ nhớ chúng, cho nên mấy hôm trước gửi đến không chỉ có thư, còn có cả đầu bếp chính của trị sở Nhữ Hào cùng mười con lợn được tuyển chọn kỹ lưỡng, đã đưa đến nhà bếp rồi."

 

Nghe vậy, nước miếng của Thẩm Đường đã bắt đầu rục rịch.

 

"Người hiểu ta nhất chính là Vô Hối."

 

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, đêm xuống.

 

Tuy nói năm nay tình hình đặc thù, người dưới trướng Thẩm Đường không đông đủ, nhưng người nào đến được đều đã đến, nhìn qua cũng xem như náo nhiệt.

 

"Thiếu Mỹ, tuổi mới an khang."

 

Cô đưa ra bao lì xì nhỏ lấy may.

 

"Tuổi mới an khang, chủ công."

 

Liêu Gia đến sớm nhất. Hôm nay y đặc biệt thay một bộ trường bào đỏ rộng rãi, ngay cả hoa cài trên đầu cũng trông rất vui mừng. Liêu Gia mỉm cười nhận lấy tiền lấy may của Thẩm Đường, chỉ cần bóp nhẹ ngón tay là biết năm nay chủ công không bị Tuân Trinh "vơ vét", tiểu kim khố đã đầy đặn hơn một chút.

 

Những người khác cũng lần lượt đến.

 

Loan Tín cũng dẫn vợ con đến dự tiệc.

 

Vừa bước vào, sắc mặt vợ Loan Tín hơi mất tự nhiên, giữ ba đứa con bên cạnh. Không vì gì khác, mọi người có mặt đều đến dự tiệc một mình, không dẫn theo vợ con. Tuy có vài bóng dáng nữ quân, nhưng nhìn trang phục đều là những người chưa xuất giá.

 

Điều này làm cho gia đình nàng trở nên đặc biệt khác thường.

 

Thực tế, nàng đã phán đoán sai.

 

Ngoài gia đình năm người của Loan Tín, Tuân Trinh cũng dẫn theo con trai.

 

Loan Tín cũng nhận ra cảm xúc của vợ, âm thầm mím môi, đứng im tại chỗ không biết nên tiến hay lui. Mãi đến khi Thẩm Đường đến chào hỏi: "Công Nghĩa, tuổi mới an khang. Đây là tôn phu nhân và các lệnh lang, lệnh ái sao? Trông thật đẹp, toàn chọn ưu điểm của cha mẹ..."

 

Ngón tay Thẩm Đường ngứa ngáy, nhịn không được véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, mũm mĩm của bé gái nhỏ tuổi nhất. Cảm giác mềm mại thật tuyệt vời! Véo rồi lại muốn véo tiếp. Bé gái ban đầu hơi rụt rè nhìn Thẩm Đường, có lẽ nhớ tới lời dặn dò của cha mẹ trước khi ra ngoài, liền cất tiếng trong trẻo: "Thẩm quân, tuổi mới an khang."

 

Hai đứa trẻ lớn hơn cũng đồng loạt chúc mừng.

 

"Ừm ừm, an khang an khang, tất cả đều an khang, ngoan lắm." Thẩm Đường lấy ra ba bao lì xì đặc biệt từ trong tay áo, lần lượt nhét vào tay ba đứa trẻ. Đôi mắt cô sáng long lanh, ánh lên niềm... phấn khích khó hiểu mà vợ chồng Loan Tín không thể nào lý giải được?

 

Sao lại không phấn khích cho được?

 

Dưới trướng cô toàn là cẩu độc thân, thế hệ mới lại hiếm hoi vô cùng.

 

Trước đây chỉ có con của Khương Thắng và con gái của Ninh Yến được nhận lì xì, còn con gái của Thẩm Trĩ thì sinh muộn, Tết đã qua rồi. Năm nay khó khăn lắm mới thấy được những gương mặt mới, lại còn được tận ba đứa cùng lúc. Lì xì này, cho đi thật thoải mái.

 

"Cảm ơn Thẩm quân."

 

Ba đứa trẻ rất lễ phép.

 

Vợ chồng Loan Tín cũng nhận được tiền mừng tuổi, mặc dù đã qua cái tuổi nhận tiền này từ lâu, nhưng hắn vẫn nhận lấy, rồi như vô tình hỏi Thẩm Đường: "Chủ công, sao không thấy gia quyến của những đồng liêu khác? Hay là đã sắp xếp tiệc chiêu đãi riêng?"

 

Thẩm Đường liếc nhìn đám người kém cỏi.

 

Hỏi ngược lại: "Không dẫn gia quyến đến đâu phải do bọn họ không muốn?"

 

Phu nhân Loan Tín tâm tư tỉ mỉ, còn tưởng rằng những người khác vì phải ra trận nên không cho gia quyến đi theo. Vừa nghĩ đến đối thủ trong trận chiến này là ai, sắc mặt nàng hơi cứng lại, đứng ở đây cảm thấy cả người mất tự nhiên.

 

Ai ngờ, Thẩm Đường lại nói thêm: "Đừng nói đến việc nuôi dạy những đứa con đáng yêu như thế này, bọn họ có thể tìm được một cô gái kết hôn đã là tốt lắm rồi. Ngày trước còn phải nộp thêm một khoản thuế thân!"

 

Nói đơn giản, quá một độ tuổi nhất định mà chưa kết hôn là phạm pháp.

 

Không chỉ bị đánh đòn, mà còn phải nộp thêm thuế.

 

Mặc dù bản thân Thẩm Đường ủng hộ việc tự do yêu đương, nhưng dưới trướng lại toàn một đám cẩu độc thân, thân là chủ công, cô cũng rất áp lực.

 

Tại sao?

 

Bởi vì hôn nhân và sinh con cũng nằm trong phạm vi khảo sát hạnh phúc.

 

Quá nhiều người độc thân, gián tiếp phản ánh phúc lợi của công ty này không tốt, nhân viên không thể nuôi sống gia đình, hoặc thường xuyên tăng ca bóc lột nhân viên, chiếm dụng thời gian và sức lực kết hôn sinh con của nhân viên.

 

Cho dù là trường hợp nào, Thẩm Đường đều cảm thấy mình oan uổng.

 

Những kẻ độc thân ngoan cố này, thần Tình Yêu dùng súng máy Gatling bắn tên vàng cũng chưa chắc giải quyết được. Bọn họ không chịu kết hôn sinh con, cô đi đâu phát triển bền vững, bóc lột... à không, bồi dưỡng thế hệ tiếp theo của bọn họ? Vì vậy, cô nhìn Loan Tín càng thuận mắt hơn.

 

Loan Tín: "..."

 

Đại khái là năm mới không có nhiều kiêng kỵ trên dưới, Cố Trì liền nói móc một câu: "Chủ công đã từng nghe nói đến 'trên làm dưới theo' chưa?"

 

Thẩm Đường tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Cố Vọng Triều!"

 

Nhưng mà Cố Trì thật sự không sợ chết.

 

"Nếu chủ công làm gương, bọn thuộc hạ nhất định noi theo."

 

Thẩm Đường không tin mình không trị được anh ta, chỉ nữ tỳ đang bày thức ăn nói: "Rút rượu của Cố đốc bưu đi, thay bằng sữa."

 

Cố Trì: "..."

 

Những người khác xem náo nhiệt không nhịn được cười.

 

Cố Trì bị xem náo nhiệt bực bội nói: "Các người cười cái gì mà cười? Tuổi tác từng người không nhỏ hơn ta, chẳng phải cũng đều lẻ loi một mình, tuổi đã cao lại khó tính? Dù sao ta cũng từng có hôn ước, các người có cái gì? Tất cả tránh sang một bên đi!"

 

Thẩm Trĩ cười nói: "Ta có con gái."

 

Lâm Phong cũng hùa theo: "Ta còn nhỏ tuổi."

 

Bạch Tố hiếm khi thay một bộ y phục đỏ tươi xinh đẹp, nhấp một ngụm rượu, hai má ửng hồng: "Ta không thiếu người thích."

 

Cố Trì: "..."

 

Hít sâu một hơi, ngày tháng này không sống nổi nữa!

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Có màn dạo đầu này, không khí được đẩy lên cao trào. Trên bàn tiệc, mọi người hiếm khi trút bỏ gánh nặng, tư thế thoải mái phóng khoáng, không hề câu nệ trò chuyện rôm rả. Thẩm Đường cũng được ăn tiệc toàn lợn mình hằng mong ước. Đợi đến lúc không khí náo nhiệt nhất, cô nâng chén: "Ta lấy sữa dê thay rượu, cùng các vị cạn một chén. Mong năm sau, mọi việc thuận lợi, bình an vui vẻ."

 

Năm mới thứ năm trôi qua trong tiếng chúc tụng rộn ràng.

 

Đêm ba mươi, hoa đăng sáng rực như ban ngày, pháo hoa rợp trời.

 

Mặc dù đã được thông báo trước, nhưng thứ dân thành Hiếu vẫn còn e dè. Sau khi màn đêm buông xuống, người ra đường vui chơi không nhiều. Mãi đến khi pháo hoa sáng rực cả bầu trời, ngày càng nhiều thứ dân không kìm được lòng hiếu kỳ, dắt díu nhau ra đường thưởng ngoạn hoa đăng và pháo hoa. Trong màn trình diễn pháo hoa lộng lẫy, những căng thẳng bao năm của bọn họ mới được thả lỏng đôi chút...

 

Thẩm Đường thích ngồi trên cao ngắm nhìn cảnh tượng trần gian này, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm bắt được những khoảnh khắc đẹp đẽ thoáng qua.

 

"Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ. Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. Phụng tiêu uyển chuyển, Ánh trăng lay động, Suốt đêm rồng cá rộn..." Giờ đây Thẩm Đường đã có thể hoàn toàn kiểm soát ngôn linh, không còn bị mất kiểm soát nữa, đã rất lâu rồi không còn xảy ra sự cố cạn kiệt văn khí.

 

Tất nhiên, để chuẩn bị cho màn pháo hoa năm nay, văn khí của cô cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Ngẩng đầu là pháo hoa rực rỡ, cúi đầu là nhân sinh muôn màu. Cô khẽ ngâm nga bài từ miêu tả cảnh tượng phồn hoa này: "... Giữa đám tìm người trăm ngàn độ..."

 

"Bỗng quay đầu lại..." Thẩm Đường khựng lại, chợt nhớ ra, từ khi mới xuyên không đến đây cô chỉ có một mình, đến nay, phía sau cũng có một nhóm bạn bè chí cốt, cùng chung chí hướng, "Khó vốc ánh trăng cho mà, Ngủ đi trong mộng hoạ là gặp nhau."*

 

Vọng nguyệt hoài viễn, Trương Cửu Linh

 

Dưới mái hiên có người phá hỏng bầu không khí.

 

"Hôm nay chẳng phải ba mươi sao? Ngày mai cũng là mùng một."

 

Chẳng có chút trăng đẹp nào để tặng cả.

 

Thẩm Đường đang thả hồn bỗng sa sầm mặt mày.

 

Cô đe dọa với phía dưới: "Tuân Vĩnh An, nếu không muốn bị cha dùng roi da quất vào ngày tết, tốt nhất là im như thóc!"

 

Kẻ phía dưới lập tức ngậm miệng.

 

Ngay sau đó, Thẩm Đường nghe thấy một tiếng cười khúc khích khe khẽ.

 

Lòng cô thình thịch.

 

Cả người treo ngược trên mái hiên, bốn mắt nhìn nhau với hai người trong phòng riêng của quán ăn, chính xác mà nói là Tuân Định nhìn cô, còn cô nhìn Công Tây Lai. Công Tây Lai cũng giật mình vì Thẩm Đường như con dơi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Thẩm quân."

 

Thẩm Đường đau lòng nói: "Ta có lỗi với Phụng Ân!"

 

Đến lượt Tuân Định thình thịch.

 

"Chủ công!"

 

Giọng mang theo vài phần cầu khẩn.

 

Thẩm Đường chẳng khách khí nói: "Huynh có gọi ta là công chúa cũng vô dụng. Trước khi Công Tây Cừu đi, đặc biệt giao A Lai muội muội cho ta, dặn ta nhất định phải phòng cháy, phòng trộm, phòng huynh, Tuân Vĩnh An. Huynh thì hay rồi, đêm giao thừa không ở nhà cùng cha già đón giao thừa, lại hẹn A Lai muội muội đến đây xem pháo hoa, dạo phố đèn lồng. Thành thật khai báo, có phải huynh không có lòng tốt không? Định chờ Công Tây Cừu trở về, cho hắn một bất ngờ lớn, để hắn vui mừng làm cậu? Huynh mà dám làm vậy, Công Tây Cừu không chỉ đánh huynh mà còn đánh ta nữa!"

 

Tuân Định: "..."

 

Hắn không hiểu hết những lời Thẩm Đường nói.

 

Nhưng đại ý thì hiểu được.

 

Lập tức đỏ mặt, xua tay: "Không có! Không có!"

 

Lại lo lắng nhìn Công Tây Lai, sợ bị nàng hiểu lầm. Tuy rằng chơi khăm Công Tây Cừu rất sảng khoái, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dùng cách hèn hạ vô trách nhiệm như vậy, thích một người nhất định phải từng bước một. Cho dù hắn biết muốn Công Tây Cừu gật đầu rất khó.

 

Thẩm Đường trêu chọc đủ rồi, trong lòng mới thoải mái.

 

Trước khi rời đi không quên dặn dò Công Tây Lai.

 

"A huynh của muội muội dặn dò, đừng về nhà quá giờ giới nghiêm."

 

Công Tây Lai đỏ mặt nói: "Ừm."

 

Đợi Thẩm Đường đi khuất, Tuân Định hỏi Công Tây Lai.

 

"Từ khi nào có giờ giới nghiêm?"

 

Công Tây Lai cũng lắc đầu: "Không biết."

 

Nàng tất nhiên không biết, bởi vì đây là Thẩm Đường bịa ra.

 

Vợ chồng Loan Tín dắt theo ba đứa nhỏ cùng nhau ngắm hoa đăng, trên đường người đi lại dần đông, vợ lo lắng nhìn hắn: "Hay là chúng ta tìm chỗ nào nghỉ chân một chút?" Ba đứa trẻ lúc đầu còn rụt rè, nhưng dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh đã thoải mái đùa giỡn.

 

Loan Tín đi đứng bất tiện, đi theo rất khó khăn.

 

Hắn xua tay: "Không cần, ta vẫn ổn. Hiếm khi thấy bọn trẻ vui vẻ như vậy. Trên đường người đông, không đi theo ta không yên tâm."

 

Con trai trưởng thì còn ngoan ngoãn, con trai thứ và con gái nhỏ thì không chịu ngồi yên.

 

Vợ hắn muốn nói lại thôi.

 

Nàng không chỉ sợ Loan Tín mệt mỏi, mà còn lo chàng sẽ nhớ lại những chuyện không vui. Những năm trước, cứ đến những dịp như thế này, chàng luôn một mình buồn bã ở trong thư phòng, hoặc là ở lại quan thự, không chịu ra ngoài. Loan Tín nói: "Không cần phải lo lắng nhiều như vậy."

 

Hắn dừng một chút, rồi nói: "Đều đã qua rồi."

 

Những người có tư chất tu luyện phần lớn đều sớm hiểu chuyện.

 

Từ khi còn rất nhỏ Loan Tín đã có thể nhớ được mọi chuyện.

 

Hắn nhớ rõ mình xuất thân từ một gia đình bình thường, chứ không phải là con cháu của Loan thị danh tiếng một thời sau đó sa sút. Cha mẹ giữ một cửa hàng nhỏ, nuôi sống gia đình, nghèo khó nhưng còn coi như yên ổn. Nhưng từ "yên ổn" đối với thời thế đổi thay liên tục này lại là một điều xa xỉ. Rồi chiến loạn khiến hắn mất đi cha mẹ, hắn cùng những lưu dân chạy loạn, sống bằng nghề ăn xin.

 

Hắn nhớ đó cũng là một đêm Thượng Nguyên náo nhiệt.

 

Ngày lễ này thuộc về những chàng trai tài hoa, những cô gái xinh đẹp, còn hắn chỉ là một con sâu run rẩy co ro trong góc tối tăm nhất của phố phường. Nhưng dù là sâu, cũng thích ánh sáng và hơi ấm. Khi còn nhỏ hắn đã không cưỡng lại được cám dỗ, cố gắng hòa vào dòng người, sau đó là một chiếc xe ngựa lao nhanh, cơn đau dữ dội khi bánh xe nghiến qua chân phải...

 

Chẳng qua những cơn đau này so với nhiều năm sau bị cắt gân chân, gọt mất nửa xương bánh chè, bị nước sôi dội vào, lại có vẻ chẳng đáng gì.

 

Vợ hắn khẽ cắn môi: "Nhưng mà..."

 

Loan Tín cảm nhận văn khí ít ỏi còn sót lại trong đan phủ, ôn hòa nho nhã nói: "Chủ công chẳng phải đã nói rồi sao? Buổi trình diễn pháo hoa đèn lồng này là chuẩn bị cho toàn thể bá tánh trong thành, không phải chỉ dành riêng cho ai..."

 

Thế giới trong mắt hắn, rực rỡ và đặc sắc hơn người khác.

 

Đã có thể xem, tại sao lại không ra xem thử?

 

Vợ hắn nghe vậy cũng không khuyên can nữa.

 

Chỉ càng chăm chú nhìn ba đứa con, đề phòng chúng chạy lung tung.

 

Loan Tín thở dài: "Vi phu là văn sĩ văn tâm, kẻ bắt cóc nào có thể bắt người ngay trước mắt văn sĩ văn tâm chứ?"

 

Vợ hắn nói: "Không chỉ lo bị kẻ bắt cóc bắt đi đâu."

 

Người qua lại đông đúc thế này, bị va phải cũng xót lắm.

 

Loan Tín lê cái chân không được linh hoạt, chậm rãi đi theo ba đứa nhỏ và vợ phía trước, còn không quên nhắc nhở bọn họ đi cẩn thận.

 

Đúng lúc này, màn bắn pháo hoa đã đến cao trào.

 

Gia đình năm người đến quảng trường trung tâm.

 

Nơi đây có một khoảng đất trống rất lớn, bá tánh đến xem đều bị chặn lại bên ngoài dây thừng, giữa quảng trường chỉ có một người. Người này thân hình vạm vỡ, tướng mạo bình thường, làn da đặc biệt ngăm đen, nụ cười chất phác. Bên cạnh hắn có một thùng sắt nung đỏ rực.

 

Đám đông nín thở.

 

Cuối cùng——

 

Đoàng!

 

Sắt nóng chảy bắn tung tóe lên không trung.

 

Cây sắt nở hoa bạc, muôn ngàn vì sao tỏa sáng.

 

Đây là thật! So với màn biểu diễn ngôn linh, lại có một vẻ hùng vĩ tráng lệ khác, vô cùng bắt mắt.

 

Đào: Là đả thiết hoa hay đánh hoa sắt, dùng kim loại nóng chảy đánh lên tạo thành tia lửa như pháo hoa.

Bình Luận (0)
Comment