Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 666

666

 

Ngày nghỉ đầu tiên, ngủ nướng trên giường.

 

Ngày nghỉ thứ hai, ru rú trong nhà.

 

Ngày nghỉ thứ ba, nằm ườn như cá muối.

 

Ngày nghỉ thứ tư...

 

Mấy ngày nay, Thẩm Đường đều ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao ba sào, đây cũng là khoảng thời gian hiếm hoi thư thái trong năm của cô. Cô không cần phải lo lắng về công vụ còn tồn đọng ở quan thự, cũng không cần lo lắng xem Tuân Trinh có lại mắc nợ một khoản tiền khổng lồ nào nữa hay không.

 

Mỗi ngày mở mắt ra chỉ cần nghĩ đến ba việc ——

 

Ăn gì, uống gì, chơi gì!

 

Nếu không có hứng thú với những việc này, cô có thể tìm đại một cái xà nhà nào đó để trốn cả ngày. Trạng thái cả người lười biếng, thả lỏng như một con mèo đang phơi nắng, để lộ ra cái bụng mềm mại. Ngày mùng bốn Tết này, Thẩm Đường đang trốn trong quận phủ đánh một giấc ngon lành.

 

Nhưng có người lại không muốn cô được thoải mái như vậy.

 

"Chủ công, chủ công, chủ công..."

 

Giọng nói kiên trì của Lâm Phong từ xa đến gần, chui tọt vào màng nhĩ.

 

Giấc mộng đẹp bị quấy rầy, Thẩm Đường "ưm" một tiếng, hai tay giơ cao quá đầu, vươn vai thật mạnh. Cô nhắm mắt hít sâu vài hơi, đợi cơn buồn ngủ tan đi phân nửa mới ôm chăn lộn người từ trên mái nhà nhảy xuống, vừa khéo đáp xuống ngay trước mặt Lâm Phong.

 

Thẩm Đường trùm chăn trên đầu, hai tay nắm chặt góc chăn ôm trước người, thoạt nhìn giống như đang mặc một chiếc áo choàng rộng màu vàng nhạt có mũ trùm.

 

Cả người chỉ lộ ra một khuôn mặt.

 

Lâm Phong bị cô "tập kích", sợ tới mức ngửa đầu ra sau, cằm nọng hiện ra rõ mồn một. Đợi đến khi nhìn rõ bóng người là Thẩm Đường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực như vẫn còn sợ hãi: "Chủ công càng ngày càng hư rồi, sao lại còn cố ý dọa người ta nữa chứ?"

 

Thẩm Đường ngáp một cái: "Sao lại nói ta càng ngày càng hư? Rõ ràng là Lệnh Đức quấy rầy giấc ngủ của ta trước mà, một năm ta được mấy ngày có thể ngủ thỏa thích? Hôm nay không phải mùng bốn sao? Muội không ra ngoài chơi mà lại tìm ta làm gì?"

 

"Đương nhiên là tìm chủ công cùng nhau ra ngoài." Kỳ chủ bộ nói chủ công cứ ru rú trong quận phủ như vậy không tốt, mấy ngày nay là kỳ nghỉ Tết hiếm hoi, cũng nên tham gia một số hoạt động giải trí phù hợp với lứa tuổi, thư giãn cho thoải mái. Lâm Phong bèn đến tìm Thẩm Đường.

 

"Không muốn, không ra ngoài."

 

Thẩm Đường trẻ con trùm chăn kín mít, che luôn cả mặt, xoay người đi về phía phòng. Cô tự cho mình là người trưởng thành chín chắn, ổn trọng, có khoảng cách thế hệ với thiếu niên tươi trẻ, xinh đẹp như Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong đã không còn là cô bé ngây thơ, đáng yêu năm nào nữa rồi.

 

Eo cô bỗng nhiên bị siết chặt, tầm nhìn đột ngột đảo lộn.

 

"Lệnh Đức!"

 

"Ha, việc này không do chủ công người quyết định. Kỳ chủ bộ nói người nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, kẻo cứ ru rú trong nhà sinh bệnh đấy." Lâm Phong túm lấy Thẩm Đường rồi cõng đi, một chiêu 【Theo gió đuổi cảnh 】thoắt cái đã lên nóc nhà, sau đó mượn lực phóng người, chớp mắt đã ra khỏi quận phủ.

 

Thẩm Đường bị quấn trong chiếc chăn lụa tơ tằm màu vàng yêu thích: "..."

 

Mùng bốn Tết năm thứ năm, cô suýt chút nữa quê chết.

 

Nói hết lời hay, cô mới khiến Lâm Phong đồng ý đưa chăn trở về. Nhìn Lâm Phong cứ dán mắt vào mình, ba phần buồn ngủ còn sót lại của Thẩm Đường cũng bay biến sạch sẽ: "Đi đi đi, ta sợ muội rồi."

 

Thành Hiếu trăm thứ hoang tàn, chờ đợi được khôi phục, cũng chẳng có mấy nơi để vui chơi.

 

Nhưng đối với những người quanh năm suốt tháng bận rộn công việc như bọn họ, thì nơi nào cũng mới mẻ. Đúng vậy, là "những người". Ngoài Lâm Phong, còn có Thẩm Trĩ, Bạch Tố và vài thuộc hạ nữ doanh trung tầng. Lâm Phong từ xa đã vẫy tay với mấy người họ.

 

Thẩm Đường bất đắc dĩ mỉm cười, đi theo.

 

Nào có tiểu tỷ muội nào đi dạo phố lại gọi cả cấp trên đi cùng chứ?

 

Nhưng rõ ràng, vị cấp trên này đối với những "tiểu tỷ muội" kia lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Không những không từ chối, mà còn cầu còn không được. Đặc biệt là những thuộc hạ nữ doanh kia, bình thường rất khó gặp được Thẩm Đường, bởi vì người trực tiếp bàn giao công việc với bọn họ là Bạch Tố. Bọn họ không ngờ Lâm Phong thật sự có thể mời được cô đến, vừa căng thẳng vừa kích động, hai tay luống cuống không biết để đâu cho phải.

 

"Chủ... Chủ công..."

 

"Chủ công, năm mới an khang..."

 

Thẩm Đường nhìn mấy khuôn mặt đỏ bừng, gãi gãi chóp mũi, nghĩ nên nói gì đó: "Hôm nay mùng bốn chứ đâu phải mùng tám, không cần câu nệ như vậy. Các cô không cần xem ta là chủ công* hay công chúa gì cả, vui chơi thỏa thích mới là quan trọng nhất, không cần bận tâm đến ta."

 

_Đào: Chủ công hay nhiều nơi và Việt Nam mình gọi là chúa công, nên đọc lái lại là công chúa.

 

Sự thật chứng minh ——

 

Một mình đi dạo phố và một nhóm người đi dạo phố quả nhiên khác biệt.

 

Tuy thành Hiếu trải qua nhiều trận chiến, nhưng dù sao cũng là trị sở phồn hoa nhất quận Tứ Bảo, lại thêm không khí ngày xuân, các cửa hàng đều mở cửa buôn bán. Thẩm Đường đi theo bọn họ dạo một vòng, từ son phấn, vải vóc áo quần, trâm cài, túi thơm, bút mực giấy nghiên cho đến tập tranh, thoại bản...

 

Cả đám người còn đứng trước cửa tiệm rèn xem đao kiếm.

 

Bạch Tố thậm chí còn tán gẫu với lão thợ rèn hồi lâu, mặc cả mua được mấy khối quặng, vẻ mặt lộ ra niềm vui thầm kín.

 

Bọn họ vừa đi vừa mua, Thẩm Đường thì vừa đi vừa ăn.

 

Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, mông Thẩm Đường vẫn chưa được ngồi xuống. Nhìn bọn người Lâm Phong đang chăm chú chọn vải, thảo luận nên may đồ gì đẹp, cô thầm nghĩ: 【Nếu còn tính bước chân trên WeChat, hôm nay tuyệt đối có thể vào vòng chung kết...】

 

"Chủ công, màu này thế nào?"

 

Lâm Phong cầm một mảnh lụa tơ tằm hỏi ý kiến cô.

 

"Màu này quá lòe loẹt phô trương, không hợp với tính cách của muội, ta đoán chừng chỉ có người như Thiếu Mỹ (tự luyến) mới thích." Thẩm Đường nhấp một ngụm sữa nóng thơm nồng, nghiêm túc đưa ra ý kiến, "... Chưa từng thấy muội mặc màu này..."

 

Lâm Phong hơi đỏ mặt: "Đương nhiên chủ công không thấy được."

 

Thẩm Đường: "???"

 

"Mua làm khăn eo..." Nếu trong nhà có nữ quyến lớn tuổi giúp đỡ, dĩ nhiên không cần Lâm Phong phải tự mình ra ngoài sắm sửa những thứ này. Mà thầy Chử Diệu tuy là trưởng bối, nhưng dù sao cũng là nam, không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, hắn cũng không tiện nhúng tay.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ngoài Lâm Phong, Bạch Tố là những người sống một mình, những người khác còn mua sắm thêm không ít đồ cho người nhà, sau này có thể nhờ tín sứ gửi về.

 

Đi dạo đến khi túi tiền trống rỗng, bụng đói cồn cào.

 

Mọi người tìm một quán ăn dùng bữa.

 

Hương vị dĩ nhiên không thể so sánh với đầu bếp của quan thự, nguyên liệu cũng không tươi ngon lắm, nhưng khi người ta mệt mỏi, ăn gì cũng như sơn hào hải vị. Cả nhóm lại có khẩu vị rất tốt, hai tiểu nhị lên món cũng không theo kịp tốc độ ăn của bọn họ.

 

Vì Bạch Tố trả tiền, Thẩm Đường yên tâm ăn uống thả ga.

 

"Ợ——-"

 

Thẩm Đường dùng khăn lau miệng.

 

Lâm Phong ân cần đưa tới một bát nước ấm.

 

Những người khác đang ríu rít bàn luận còn thiếu thứ gì chưa mua, Thẩm Đường không hứng thú với chủ đề này, nhưng chủ đề này lại cho cô một ý tưởng: "Haiz, hoạt động giải trí hiện nay vẫn còn quá ít. Nếu có một cái sân khấu thì có thể giết thời gian cả ngày."

 

Lâm Phong lại hiểu sai.

 

"Chủ công muốn xem tạp kỹ?"

 

Nhưng mà, những trò biểu diễn của nghệ nhân tạp kỹ, đặt trước mặt võ giả võ đảm có năng lực bay lượn trên trời, thật quá nhàm chán.

 

Không biết chủ công sao lại hứng thú với thứ này.

 

Thẩm Đường lắc đầu nói: "Không phải tạp kỹ mà là kịch..."

 

Thời đại này có ca múa, nhưng thường chỉ có bậc quyền quý mới có thể thưởng thức, bởi vì người bình thường không nuôi nổi vũ cơ nhạc linh. Nhạc vũ dân gian cũng có, nhưng chất lượng không cao, chứ đừng nói đến việc hình thành hệ thống tổ chức và hình thức diễn xướng. Thẩm Đường chống cằm, suy nghĩ xuất thần.

 

Lâm Phong cũng không quấy rầy cô.

 

Cô nàng lấy ra một cuốn sách nhỏ mua được lúc sáng.

 

Còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị một bàn tay rút đi.

 

Lòng Lâm Phong giật thót, suýt nữa thì tưởng là thầy Chử Diệu, đợi ngẩng đầu lên thấy là chủ công, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng. Thẩm Đường lật cuốn sách nhỏ xem qua, hỏi: "Hay không?"

 

"Nội dung khá ly kỳ..." Cô nói lấp lửng.

 

Thẩm Đường lẩm bẩm: "Nếu có người có thể diễn ra..."

 

Chắc hẳn có thể làm phong phú thêm đời sống giải trí khan hiếm của mọi người.

 

Lâm Phong còn chưa hiểu ý chủ công, cuốn sách nhỏ đã bị cô nhét trở lại, còn thở dài nói: "Ta cảm thấy đây là một ý tưởng hay, nhưng chưa phải lúc. Giải trí phồn vinh vẫn cần kinh tế làm nền tảng, quận Lũng Vũ có thể làm điểm thí nghiệm, nhưng quận Tứ Bảo vẫn nên lo ăn no trước đã... Lệnh Đức, muội có bao nhiêu cuốn sách nhỏ loại này? Thu thập cho kỹ, có ích đấy."

 

Thời đại này không tồn tại ý thức bản quyền phim ảnh.

 

Cho dù có, tác giả gốc phần lớn cũng chưa biết dứt sữa.

 

Lâm Phong ôm cuốn sách nhỏ hỏi: "Chủ công, thật sao?"

 

Cô không cần phải lén thầy mua thoại bản nữa?

 

"Ừ, nhưng chỉ được thu thập, không được xem nhiều."

 

Lâm Phong rầu rĩ nói: "Vâng."

 

Đang nói, một nữ thuộc hạ dựa vào cửa sổ hóng gió ngắm cảnh gọi: "Mọi người mau đến xem, có chuyện náo nhiệt kìa!"

 

Những người khác từng tốp ba tốp năm vây lại.

 

Một cái cửa sổ chen chúc mấy cái đầu.

 

Thẩm Trĩ chen được một vị trí đắc địa, nhìn hồi lâu chỉ thấy hai người đàn ông tranh giành một cô gái, một trong hai người còn dẫn theo mấy người bạn. Bạn bè không hề ủng hộ hắn, ngược lại còn ôm eo phụ nữ đứng ngoài cửa xem náo nhiệt. Cô nhìn một lúc, chỉ thấy chán ngắt. Nhưng những thuộc hạ khác hiển nhiên không nghĩ như vậy, chỉ trỏ mấy người đàn ông xì xào bàn tán, trao đổi ánh mắt.

 

Một người nói: "Cái này gọi là gì nhỉ? Ngược gió gây án à..."

 

Một người khác hỏi: "Ngay cả từ ngược gió gây án mà cô cũng biết à?"

 

Kẻ kia dương dương tự đắc đáp: "Đó là đương nhiên, dù sao cũng là thuộc hạ của Đô úy, sao có thể mù chữ được? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị đám tỷ muội bên dưới chê cười sao? He he, ta về sau còn muốn thống lĩnh binh mã ra trận, đợi biết chữ nhiều hơn, sẽ theo quân sư học binh pháp..."

 

Từ khi thành lập quân đội, Thẩm Đường vẫn luôn chú trọng việc xóa mù chữ.

 

Ban đầu, cô cho những tiểu binh biết chữ dạy những người khác học số và tên, hoàn thành giai đoạn "học nghiệp" này, sẽ tiến tới dùng quân pháp quân doanh làm giáo trình học chữ, để binh lính vừa nhận mặt chữ vừa ghi nhớ kỷ luật trong lòng. Nếu binh lính học đến bước này còn muốn tiếp tục "học cao hơn", mỗi tuần sẽ có một quân sư văn sĩ đến quân doanh tập trung giảng bài, giảng giải những trận pháp binh pháp đơn giản.

 

Mấy thuộc hạ này một là sắp "học cao hơn", hai là đã trên đường "học cao hơn", tiện cho việc mở rộng nữ doanh về sau.

 

Bọn họ túm tụm một chỗ quá mức gây chú ý, khiến cho vài người Bạch Tố để ý. Thẩm Đường vốn thích xem náo nhiệt, bèn hỏi: "Các cô đang xem gì vậy?"

 

Mấy người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.

 

Thính lực của Thẩm Đường lại không tệ, nghe được động tĩnh ở dưới lầu.

 

"Các cô tránh ra, ta xem thử."

 

Thân là chủ công, cô xứng đáng có được góc nhìn hoàng kim.

 

Mấy tên thuộc hạ ăn ý tránh sang hai bên, nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt của bọn họ, sẽ phát hiện ra trong đáy mắt hơi hả hê và hứng thú xem náo nhiệt. Thẩm Đường nhìn xuống dưới, cuộc tranh giành tình cảm ở phía dưới đã từ đấu khẩu biến thành ẩu đả.

 

Nhìn thấy hai luồng hào quang võ khí yếu ớt sáng lên.

 

Thẩm Đường nói: "Ồ, hai võ giả võ đảm!"

 

Bạch Tố: "..."

 

Thấy hai người quyền cước công phu cùng một mạch.

 

Thẩm Đường lại nói: "Ồ, lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương!"

 

Bạch Tố: "..."

 

Thấy hai người đánh ngang tài ngang sức, liền gọi người đến. Đồng bọn của một người từ trong lầu xông ra, đồng bọn của người kia thì đang xem náo nhiệt ở gần đó. Cán cân vốn chưa nghiêng về bên nào bao lâu lại rơi vào thế bế tắc, đám hoa nương, quan nhi hoảng loạn cả lên, du khách tứ tán tránh né.

 

Thẩm Đường lại thốt lên: "Ồ, ra ngoài mua chút đồ ăn mà cũng đánh nhau loạn xạ!"

 

Bạch Tố: "..."

 

Càng lúc càng nhiều người tham gia vào cuộc ẩu đả, mặc dù phần lớn trong số đó chỉ là người thường, võ giả võ đảm chỉ có ba bốn người, nhưng tiếng ồn ào cũng không nhỏ. Các cửa hàng gần đó đều đóng cửa, cũng có người dè dặt hé cửa sổ nhìn ra. Thẩm Đường vỗ vào bệ cửa sổ, nhỏ giọng thêm dầu vào lửa: "Đánh đi, đánh đi, chẳng lẽ chưa ăn cơm hay sao? Hay là chưa ngủ? Vô dụng thế này sao không đến vũ trường thi múa... Không biết đánh như vậy không chết người à?"

 

Chó cắn chó, lông gà bay tứ tung.

 

Bạch Tố: "..."

 

Cô liếc nhìn mấy thuộc hạ, bọn họ đều né tránh ánh mắt.

 

Lúc này, Lâm Phong nhìn xuống một người trong đám người hỗn chiến bên dưới.

 

Cô khẽ kêu lên: "Sao trông có vẻ quen mắt thế nhỉ?"

 

Cánh tay nhỏ đang vỗ cửa sổ của Thẩm Đường khựng lại, vẻ mặt Bạch Tố khó xử ghé sát tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ công, mấy người này... hình như là... là binh sĩ của chúng ta, chắc là nhân dịp năm mới canh gác không nghiêm nên đã lén chuồn ra ngoài."

 

Nói xong, cô lại nhìn sắc mặt chủ công.

 

Hự, từ trắng chuyển sang đen chỉ trong nháy mắt.

 

Thẩm Đường siết chặt hai tay thành nắm đấm, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

 

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Thiếu Huyền, lôi tất cả bọn chúng lên đây cho ta, đừng để chúng tiếp tục làm mất mặt nữa. Tuy là ngày tết, ta không muốn thấy máu, nhưng cũng không phải là không thể thấy máu. Thật sự làm ta mất hết mặt mũi, ta không ngại để chúng mất mạng!"

 

Từng câu từng chữ đều chứa đầy sát ý.

 

Bạch Tố chắp tay lĩnh mệnh: "Mạt tướng tuân lệnh!"

 

Lúc xoay người, thuộc hạ đưa cho cô chiếc mũ trùm đầu vừa mua.

 

Bọn họ không chắc dân thường có biết thân phận của những người bên dưới hay không, nhưng nếu Bạch đô úy cứ thế đi xuống, rất có thể sẽ gây ra những lời đồn đoán ác ý không cần thiết, ảnh hưởng đến danh tiếng. Đội mũ trùm, dù có tác dụng thật hay chỉ là tự lừa mình dối người, cũng hơn không.

 

Bạch Tố đội mũ rồi vội vàng xuống lầu.

 

Thẩm Đường không muốn xem trò hề này nữa.

 

Cô cảm thấy cơn đau từ đầu ngón chân lan thẳng lên tận óc! Đầu óc ong ong!

 

Cô không mong đợi binh lính của mình không phạm sai lầm nào, xét cho cùng, ban đầu bọn họ là những tên thổ phỉ giết người không gớm tay, làm sao có thể trông mong vào liêm sỉ của chúng? Chỉ một số ít là nô lệ được mua bằng tiền, sống chết đều nằm trong tay cô.

 

Nếu chỉ là "tiểu tiết có tổn hại, đại tiết không thua thiệt", cô cũng có thể tạm thời nhắm mắt làm ngơ. Dù sao, chỉnh đốn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, kỷ luật thép cũng không phải một sớm một chiều mà thành, đợi cô rảnh tay sẽ bắt từng tên một, tính sổ sau.

 

Nhưng cô vạn lần không ngờ tới——

 

Bọn chúng lại có thể gây ra chuyện đánh nhau trước cửa lầu xanh!

 

Mẹ kiếp!

 

Cô chỉ muốn hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của bọn chúng!

 

Bạch Tố cũng biết tâm trạng Thẩm Đường đang ở điểm bùng nổ, chưa ra khỏi quán ăn đã tỏa ra uy thế ngập trời, áp xuống đám người đang đánh nhau. Bọn chúng không ngờ giữa đường lại có kẻ xen vào chuyện bao đồng, đang định mở miệng đe dọa, vừa ngẩng đầu lại thấy Bạch Tố vén mũ trùm, để lộ ra nửa khuôn mặt lạnh như băng sương. Binh sĩ bình thường có lẽ chưa từng thấy, nhưng vài võ giả cấp thấp có chút võ nghệ lại nhận ra khuôn mặt này của Bạch Tố, hai chân lập tức mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống đất, mặt mày tái mét.

 

"Mấy người các ngươi ——" Bạch Tố cười lạnh lùng nhìn quanh đám người, thu hết vẻ mặt chật vật và biểu cảm khác nhau của bọn chúng vào mắt, giọng điệu mỉa mai, "Chọn thời gian và địa điểm cũng hay lắm."

 

Vì hôm nay Bạch Tố ăn mặc nữ trang, mà thứ dân thành Hiếu lại không biết tiếng tăm của Nữ doanh. Cho nên cô vừa xuất hiện, đám khách đang ẩu đả kia liền như bị điểm huyệt, không thể động đậy, mồ hôi lạnh túa ra, run lẩy bẩy. Thứ dân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Nhưng trực giác mách bảo bọn họ rằng——

 

Vở kịch này hay!

 

Có dưa ăn rồi!

 

Thẩm Đường đau đầu xoa thái dương, cô vốn là người ăn dưa, lần đầu tiên bị người ta ăn dưa, cô còn mặt mũi nào nữa!

 

Nghĩ đến đây, ý định xử lý đám người này càng thêm kiên quyết.

 

Bạch Tố hỏi bọn họ: "Chỉ có mấy tên các ngươi thôi sao?"

 

Một lúc lâu sau, một tên cầm đầu mới run rẩy lên tiếng: "Chỉ, chỉ có mấy bọn ta... không còn ai khác nữa!"

 

"Thật sao? Ngươi có biết dưới ngôn linh không có lời nói dối không?"

 

"Thật, thật sự là thật!"

 

Mấy tên lính bình thường khác cũng hoàn hồn, ý thức được rắc rối lớn rồi, vẫn còn chút lý trí, gật đầu lia lịa. Nếu chỉ có mấy tên bọn họ, gây chuyện không lớn, lửa giận của cấp trên có thể sẽ nhỏ hơn một chút. Nếu còn nhiều người hơn nữa...

 

Một luồng gió lạnh len lỏi qua cổ.

 

Chuyện này tuyệt đối phải "chuyện lớn hóa nhỏ"!

 

Bạch Tố khinh thường hừ lạnh một tiếng.

 

"Giờ này còn giữ nghĩa khí?"

 

Tai cô khẽ động, nghe thấy vài tiếng bước chân bị tiếng ồn ào xung quanh át đi. Cô giơ tay lên, hóa ra song kiếm, tung người bay lên nóc nhà, song kiếm giơ cao, xoẹt xoẹt vài đường kiếm khí.

 

Chỉ nghe thấy vài tiếng kêu đau thảm thiết, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Không lâu sau, Bạch Tố ném mấy người từ trên nóc nhà xuống. Mấy tên này đều quần áo xộc xệch, lỏng lẻo treo trên người, một tên trong số đó còn chưa kịp thắt đai lưng, mơ hồ có thể thấy chiếc khố xám xịt xiêu vẹo. Mấy tên thuộc hạ trẻ tuổi trên lầu quán ăn kêu lên một tiếng, hai tay che mặt, sợ đau mắt hột.

 

Bạch Tố nhìn quanh mọi người, túm lấy búi tóc của một tên.

 

Một tay lôi hắn đến quán ăn: "Đi theo!"

 

Hy vọng chủ công vẫn còn kìm nén được cơn giận.

Bình Luận (0)
Comment