669
Nhận được thư của Hoàng Liệt, Thẩm Đường không vội vàng thông báo cho mọi người mà chọn cách ngủ một giấc thật ngon lành. Hôm sau, tại buổi họp mặt buổi sáng, cô mới công bố việc này. Mặc dù mọi người biểu lộ nhiều sắc thái khác nhau, nhưng không hề có chút sợ hãi hay lo lắng về trận chiến sắp tới.
Bọn họ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Chỉ cần chỉnh đốn binh mã là có thể xuất phát.
Tâm trạng Thẩm Đường cũng tương tự, bình tĩnh thong dong, chẳng qua có một điểm cô vẫn chưa nghĩ thông: "Ta vẫn luôn có một nghi vấn."
Liêu Gia tò mò: "Nghi vấn gì?"
"Trịnh Kiều làm sao sống đến bây giờ?" Thẩm Đường chống cằm nhìn lá thư đã được truyền xem một lượt rồi lại về tay mình, "Hay nói cách khác, y làm sao có thể làm ra nhiều chuyện nhân thần cộng phẫn như vậy, dưới sự vây công của nhiều thế lực mà còn kiên trì đến bây giờ?"
Xem ý tứ trong thư của Hoàng Liệt, e rằng lần hội quân tổng tấn công này cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Trịnh Kiều.
Thẩm Đường có thể yên tâm phát triển, phần nào cũng nhờ vào Trịnh Kiều đã kéo đủ thù hận, giúp cô không bị người khác tấn công khi thế lực còn non yếu, nhưng Trịnh Kiều mạng lớn như vậy, thật sự nằm ngoài dự liệu của cô. Trong này có bí mật gì chăng?
Trong số những người có mặt, chỉ có thuộc hạ cũ của Thu Thừa từng tham gia vào Đồ Long cục, rõ ràng biết được tin tức trực tiếp từ tiền tuyến, Thẩm Đường bèn hướng ánh mắt dò hỏi về phía Loan Tín: "Năm đó từng dự đoán Trịnh Kiều sống không quá ba năm, vậy mà giờ sắp bước sang năm thứ năm rồi..."
Rốt cuộc Trịnh Kiều có át chủ bài gì?
Loan Tín lập tức trở thành tâm điểm của mọi người.
Hắn thở dài: "Võ giả dưới trướng Trịnh Kiều cực kỳ trung thành hung hãn. Giai đoạn đầu giao tranh giữa hai quân, ba trận đấu tướng, binh mã của Trịnh Kiều ít nhất thắng hai trận, số lần toàn thắng cả ba trận cũng không ít, quân Liên minh từng có lúc rơi vào thế yếu. Nếu không phải Trịnh Kiều mất lòng người, nội loạn không ngừng, thì thắng bại khó mà đoán trước. Trong khoảng thời gian đó, bọn người Hoàng minh chủ cũng đã nghĩ ra đủ loại kế sách, muốn chiêu hàng các tướng lĩnh của y, nhưng vẫn không có hiệu quả..."
Thậm chí còn dùng mỹ nhân kế một lần.
Kết quả bị phát hiện, đầu mỹ nhân bị treo cao trên cổng thành.
Thẩm Đường có quan tâm đến tình hình chiến sự tiền tuyến, nhưng không nắm rõ toàn bộ.
Mà tin tức của Loan Tín lại càng gây chấn động hơn.
"Trung thành đến vậy sao? Kiếp trước Trịnh Kiều cứu cả nhà bọn họ à?" Câu trả lời của Loan Tín vẫn không thể giải đáp được thắc mắc của cô, "Lẽ ra, Trịnh Kiều chỉ tiếp quản vốn liếng của nước Canh và một phần di sản của nước Tân, tuy rằng có không ít võ giả thiện chiến dưới trướng, nhưng thực lực tổng thể không đến mức đánh ra được chiến tích hiển hách như vậy. Hơn nữa, những năm qua Trịnh Kiều không ít lần dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết hại trung thần nghĩa sĩ, chẳng lẽ những võ giả này không có chút cảm giác nguy hiểm nào sao? Thật quá kỳ lạ!"
Loan Tín vẫn chưa quen với cách ví von của Thẩm Đường, nghiêm túc nói: "Kiếp trước có ân cứu mạng hay không thì không rõ, nhưng Trịnh Kiều khiến bọn họ trung thành đến chết thì có nguyên nhân."
Đánh nhau còn hung hãn hơn cả đám lực sĩ trọng khiên của Hoàng Liệt!
Thẩm Đường hứng thú bừng bừng, những người khác cũng tò mò nhìn Loan Tín.
Loan Tín do dự một lát, dường như đang phân vân có nên nói hay không, cuối cùng vẫn tiết lộ: "Bởi vì thứ lay động những võ giả võ đảm này, tuyệt đối không chỉ là quyền thế địa vị, hương xa mỹ nhân, mà còn có võ vận đủ nhiều. Trịnh Kiều ước chừng là người mạnh nhất trong số những người nắm giữ quốc tỷ đã biết, Đạo chư hầu của y có thể bổ trợ cho quốc tỷ, ban cho võ giả dưới trướng y tăng cường cực mạnh."
Những võ giả võ đảm có thể cấu kết với Trịnh Kiều, đương nhiên không phải hạng người có phẩm hạnh cao khiết, bọn họ cũng dễ dàng khuất phục trước d*c v*ng tầm thường. Những người có mặt ở đây không phải văn sĩ văn tâm thì cũng là võ giả võ đảm, rõ ràng sức hấp dẫn của văn vận/võ vận đối với bọn họ nhất.
Nghe đến đây, Thẩm Đường đã hiểu, chiến tích kém cỏi của quân Liên minh là có nguyên nhân, nhưng theo đó là càng nhiều nghi hoặc.
"Đạo chư hầu của Trịnh Kiều?"
Tình báo này hẳn được coi là cơ mật.
Ít nhất người Thẩm Đường phái đi cũng chưa dò la được tin tức gì.
Thuộc hạ cũ của Thu Thừa nhìn Loan Tín cũng mang theo sự dò xét và tò mò, Thẩm Đường liền biết tin tức này hẳn là không có mấy người biết, ít nhất là không được công khai trong quân của Thu Thừa. Rất có thể người biết nó chỉ có Loan Tín và Thu Thừa, thậm chí có khả năng ngay cả Thu Thừa cũng mơ mơ màng màng. Thấy nét mặt Loan Tín gợn sóng trước câu hỏi của cô, Thẩm Đường lập tức chuyển chủ đề.
Liên tục xua tay: "Không đúng, không đúng, cái này không đúng."
Loan Tín hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
"Văn vận, võ vận đều bắt nguồn từ quốc vận, mà quốc vận bắt nguồn từ việc cai trị, bao gồm nhưng không giới hạn ở lòng dân, dân sinh, dân chính... Xin hỏi Trịnh Kiều có những thứ này sao? Nếu y chăm lo việc nước, những năm qua sao lại có hàng trăm vạn người dân chạy loạn hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng Liệt?" Dù Thẩm Đường tính toán thế nào, quốc vận của Trịnh Kiều cũng không thể nào dư dả, chứ đừng nói đến việc dùng võ vận mua chuộc một đám võ giả võ đảm để bọn họ liều mạng đánh trận cho y.
Mấy năm nay cô vất vả khổ sở, dựa vào mảnh đất nhỏ bé đáng thương mới tích cóp được chút quốc vận, hàng năm vẫn còn eo hẹp.
Trịnh Kiều dựa vào cái gì hào phóng như vậy?
Thẩm Đường không nhịn được "Thù giàu"!
Loan Tín nhìn Thẩm Đường rồi lại nhìn sang Kỳ Thiện đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên cạnh, vẻ mặt hơi kỳ quái. Kỳ Thiện nhận thấy ánh mắt của hắn, ngẩng lên nói: "Quân tử đứng ở chính vị trong thiên hạ, đi trên chính đạo trong thiên hạ*. Sao phải học theo những tà môn ngoại đạo?"
_Định nghĩa về Đại trượng phu của Mạnh Tử.
Loan Tín: "..."
Thẩm Đường: "???"
Trực giác mách bảo cô, Nguyên Lương anh ta lại bất lương rồi.
Kỳ thực cũng chẳng giấu giếm gì, bất kể là anh ta hay Chử Diệu, ngay từ đầu đều hy vọng Thẩm Đường đi theo chính đạo, đại đạo, chứ không phải tà môn ngoại đạo. Tà môn ngoại đạo là gì? Có được quốc vận không chỉ có một con đường cần mẫn quản lý đất phong, nó còn có một đường tắt.
Thẩm Đường suýt nữa nhảy dựng lên: "Đường tắt?"
Kỳ Thiện: "Chủ công biết cũng vô dụng, ngài không đi được."
Thẩm Đường tức giận gõ bàn phản đối.
"Tại sao ta không đi được? Chẳng lẽ con đường đó còn dựng một tấm biển, ghi 'Thẩm Đường và chó miễn vào' hay sao?"
Loan Tín: "..."
Chủ công xem ra không có ý định giấu giếm chút nào.
Vài thuộc hạ cũ của Thu Thừa tham gia buổi họp sớm cũng hiểu ra, mắt mở to như chuông đồng —— Lượng thông tin trong cuộc đối thoại này quá lớn!
Kỳ Thiện: "Bởi vì Đạo chư hầu của chủ công đặc thù."
Tên gọi cụ thể thì anh ta không biết, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc nhà nông.
Thuộc hạ cũ của Thu Thừa: "..."
Thế này khác nào lật bài ngửa?
Cái "đường tắt" Kỳ Thiện nói, kỳ thực chính là vận dụng Đạo chư hầu đến mức cực hạn. Có một ví dụ điển hình, từng có một vị quốc chủ tính tình ph*ng đ*ng hoang dâm, vốn dĩ ngôi vị quốc chủ chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng hắn lại gặp vận may, sau khi kế vị, Đạo chư hầu lại là "Vui quên nước Thục*", mà bản thân hắn cũng chẳng thích chính sự, bèn thuận theo d*c v*ng làm một ông vua bù nhìn.
_Vui quên nước Thục: Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng 'lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa.
Từ lúc đăng cơ đến khi bị lật đổ, chưa từng lên triều một ngày nào, chỉ vì hắn thật sự ngày ngày tầm hoa vấn liễu, phóng túng hưởng lạc!
Nếu chủ công nhà mình muốn đi đường tắt, thử hỏi cô phải đi như thế nào?
Thẩm Đường: "..."
Một ngụm máu cũ nghẹn lại nơi cổ họng.
"Tại sao lại có Đạo chư hầu kỳ quái như vậy chứ?"
Kỳ Thiện nói: "Còn có Đạo chư hầu quốc chủ là 'Phong Lang Cư Tư', từ khi hắn kế vị đến khi diệt quốc, đối nội đối ngoại, chiến loạn lớn nhỏ không ngừng. So với việc từng chút một quản lý đất đai để có được quốc vận, hiển nhiên là buông thả dễ dàng hơn."
Nếu nói đạo văn sĩ là tự vấn lương tâm, thì Đạo chư hầu lại giống như một con ác quỷ đang cố gắng khơi dậy h*m m**n lớn nhất trong lòng quân chủ, cho đến khi quốc chủ khuất phục ác quỷ. Từ khi sao băng giáng xuống trần gian hơn hai trăm năm, rất nhiều quốc gia thay đổi liên tục, cũng có liên quan đến điều này.
Chính vì hiểu rõ, nên anh ta và Chử Diệu mới ngầm hiểu ý nhau, cùng đưa ra lựa chọn giống nhau, hy vọng chủ công có được địa vị chính đáng, đi theo con đường chính đạo, dù cho bước đi có chậm một chút. Những người gia nhập sau không đề cập đến, thì một là có cùng suy nghĩ, hai là cho rằng những người đến trước đã nói rồi.
"Cái thiết lập này đối với ta quá bất công!" Thẩm Đường cảm thấy mình sắp tức đến mức tăng sinh tuyến vú, vừa ức chế vừa buồn bực, "Đã ta không thể đi, vậy thì giấu ta có ý nghĩa gì?"
Kỳ Thiện: "Có."
Hôm nay Thẩm Đường quyết hỏi cho ra nhẽ.
"Ý nghĩa gì? Dù sao cũng đang cày ruộng rồi!"
"Lo lắng chủ công nóng lòng cày ruộng nhà người khác."
Để có thêm đất để cày, chẳng phải phải đánh nhau à?
Thực ra anh ta và Chử Diệu đã nhiều lần thảo luận riêng, vẫn không hiểu h*m m**n trong lòng chủ công tại sao lại là cày ruộng, thứ này chẳng dính dáng gì đến những h*m m**n tầm thường của thế tục như tiền tài, quyền lực, địa vị, sắc đẹp. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cũng đành chấp nhận.
Thẩm Đường: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
"Khụ khụ, chúng ta hãy chuyển chủ đề." Cô lựa chọn chuyển chủ đề, chủ đề vừa rồi quá tổn thương trái tim cô, "Giả sử Trịnh Kiều thật sự dựa vào phương pháp này để kéo dài mạng sống, cũng coi như có lý. Chẳng qua chúng ta sẽ có một trận chiến khó khăn... Đúng rồi, võ giả võ đảm dưới trướng Trịnh Kiều, thực lực cao nhất là cảnh giới gì?"
Loan Tín nói: "Thập lục đẳng Đại thượng tạo."
Thẩm Đường vừa định nói một câu cũng được.
Ai ngờ Loan Tín bổ sung: "Hai người."
Thẩm Đường: "..."
Lúc này, có một thuộc hạ cũ của Thu Thừa không nhịn được nữa.
"Không phải chỉ có một người sao, tại sao lại là hai người?"
Loan Tín nói: "Bởi vì người còn lại chưa ra trận."
Còn là do Trịnh Kiều cưỡng ép đề thăng, bên ngoài đương nhiên không biết.
"Sao huynh biết rõ ràng như vậy?"
Thẩm Đường chen lời đúng lúc, đè mâu thuẫn có thể phát sinh xuống.
"Hai tên Thập lục đẳng Đại thượng tạo, thực lực này cộng thêm một đám tinh nhuệ, không nói là quét ngang các nước Tây Bắc, nhưng quét ngang một phần nhỏ cũng gần đủ rồi. Nhưng ta thấy Trịnh Kiều cùng quân Liên minh đại chiến mấy trận, càng về sau, ưu thế của Trịnh Kiều càng nhỏ..."
Điều này khác biệt so với những gì Loan Tín nói.
Loan Tín: "Đạo chư hầu cũng giống như đạo văn sĩ, thực lực càng mạnh, gánh nặng càng lớn, càng phải sử dụng thận trọng, có vài thứ thậm chí phải dùng thọ nguyên để trao đổi. Trịnh Kiều đại khái cũng như vậy."
Trịnh Kiều là kẻ coi trọng mạng sống ư?
Y quả thật sợ chết, nhưng y càng sợ không đủ điên cuồng. Nỗi thống khổ phải chịu đựng khi còn trẻ, giờ đây muốn vô số người phải trả giá.
Thẩm Đường bỗng cảm thấy đầu gối mình trúng một mũi tên.
Nếu liều mạng là tiêu chuẩn để đánh giá mạnh yếu, vậy thì Đạo chư hầu của cô... rốt cuộc là mạnh hay là phế vật?
Thẩm Đường còn muốn tán gẫu thêm điều gì đó, Kỳ Thiện lại đúng lúc bị ngứa họng, nhìn cô ho khan hai tiếng, ánh mắt đầy vẻ không thiện chí.
Ý tứ rất rõ ràng ——
Chủ đề buổi họp sáng đừng đi quá xa.
Thẩm Đường chỉ đành đè nén ý nghĩ, lôi chủ đề trở lại quỹ đạo, cùng mọi người thảo luận lần xuất binh này nên mang theo bao nhiêu binh mã cho thích hợp. Cũng vào lúc này, Loan Tín cùng một đám thuộc hạ cũ của Thu Thừa mới biết, binh lực vượt quá logic bình thường của Thẩm Đường từ đâu có.
Hóa ra là rút từ trú quân ải Vĩnh Cố!
Điều này, lúc đó bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Lần này, Thẩm Đường vẫn muốn làm lại một lần nữa.
Kỳ Thiện lại lắc đầu, không quá tán thành.
Trước khi đến, anh ta đã cùng Chử Diệu thương nghị việc xuất binh tham gia Đồ Long cục, cũng đề cập đến vấn đề binh lực, hai người ngầm hiểu ý nhau, nhất trí tán thành không thể tiếp tục điều động trú quân ải Vĩnh Cố.
"Vì sao không thể? Thập Ô hiện tại không đủ sức tạo thành uy h**p."
Kỳ Thiện nói: "Đúng là không đủ sức tạo thành uy h**p, nhưng mà——"
"Nhưng mà cái gì?"
"Trước khi đến, Vô Hối nói thẳng 'Đồ Long cục này, nếu chúng ta không có phần thắng tuyệt đối, cũng không thể khống chế tổn thất binh lực, trú quân ải Vĩnh Cố không thể tùy tiện điều động', đây cũng là vì an nguy của biên giới, cho dù Thập Ô ngoài mặt không có uy h**p."
Một phen nói chuyện, thành công đánh tan ý định của Thẩm Đường.
Không động đến phần tinh nhuệ này, số còn lại cũng không có gì phải bàn cãi.
Binh mã ban đầu của Thẩm Đường cộng thêm số lượng sau khi hợp nhất với tàn quân của Thu Thừa, mang đến Đồ Long cục cũng không đến nỗi nào. Chẳng qua phương thức huấn luyện của hai quân có sự khác biệt, một số phương diện vẫn cần tiếp tục mài giũa. Binh lực tăng lên đồng nghĩa với việc nguồn cung lương thảo cũng phải tăng, đây là một thử thách đối với tuyến đường tiếp tế hậu phương. Nhân lực vận lương, lộ trình vận lương, giám quân vận lương, tất cả đều cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, thận trọng xem xét.
Trừ lúc đầu đề tài hơi lạc đề, thời gian họp sáng còn lại đều xoay quanh mấy vấn đề này để thảo luận, thương nghị. Điều khiến đám thuộc hạ cũ của Thu Thừa mừng rỡ chính là, Thẩm Đường không hề tị húy bọn họ chỉ vì bọn họ mới đầu hàng, vẫn còn trong "thời gian thực tập quan sát", ngược lại còn căn cứ vào năng lực của mỗi người mà sắp xếp công việc hợp lý. Những người cũ cũng không ai đưa ra dị nghị, không hề có chút bất mãn nào.
Cuối cùng——
"Công Nghĩa lần này có muốn theo quân xuất trận không?"
Thẩm Đường vẫn luôn theo đuổi nguyên tắc vắt kiệt sức lực xong thì phải cho kẹo ngọt.
Mặc dù Đạo văn sĩ của Loan Tín có thể cầu mưa, nhưng lý lịch của hắn chẳng dính dáng gì đến việc ở hộ tào, người này có vẻ là văn sĩ văn tâm còn cấp tiến hơn cả mấy người Kỳ Thiện. Thẩm Đường để hắn làm việc ở hộ tào, thỉnh thoảng cũng phải để hắn tung hoành trên chiến trường quen thuộc.
Loan Tín kinh ngạc: "Nếu xuất trận, ruộng bông..."
Thẩm Đường nói: "Tiên Đăng đã tính toán rồi, năm nay vận thế nông canh khá tốt, hạn hán đã được giải quyết phần nào. Cho dù có hạn hán thật, mấy tháng nay đào kênh mương và giếng nước, hẳn là cũng có thể giải quyết được tạm thời. Nếu vẫn không được, thì dùng quốc vận thi triển 'Mưa thuận gió hoà', đảm bảo mùa màng năm nay bội thu, hiện giờ lại có thêm một loạt giống bông chống hạn, vấn đề hẳn là không lớn. Công Nghĩa quen thuộc với Đồ Long cục, cũng có chút hiểu biết về bên Trịnh Kiều, nếu huynh bằng lòng xuất trận, đương nhiên là tốt nhất."
Nói đến mức này, tất nhiên Loan Tín đồng ý.
Loan Tín là người đầu tiên được xác định, tiếp theo là Khương Thắng.
Khương Thắng bị điểm danh, dường như hơi bất ngờ.
Theo tính tình của Thẩm Đường, cô thích "mưa móc đều khắp", ra trận và ở nhà đều luân phiên nhau. Đạo văn sĩ của Khương Thắng trên chiến trường lại không có tác dụng lớn, phần lớn lần này sẽ ở lại giữ nhà. Đối mặt với nghi hoặc của ông, câu trả lời của Thẩm Đường cũng rất đơn giản: "Trước kia chẳng phải còn thiếu ông một cái đầu sao? Cố gắng lần này lấy xuống."
Thủ cấp của Trịnh Kiều giữ lại cho Khương Thắng viên mãn đạo văn sĩ, vậy mới thật sự là viên mãn. Tuy có khó khăn, nhưng nhỡ đâu được thì sao?
Khương Thắng chắp tay đáp ứng.
Người thứ ba trong danh sách không có mặt ở buổi họp sáng.
Thẩm Đường nói: "Lần này để Đồ Nam cũng xuất trận."
Người thứ ba là Ninh Yến.
Nếu Ninh Yến có mặt ở đây, chắc chắn nàng cũng sẽ dựa vào lí lẽ biện luận, chỉ để báo thù cho người chồng quá cố Yến An, đưa hài cốt của hắn về quê hương, lá rụng về cội. Thẩm Đường là một chủ công thấu hiểu lòng người, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức giúp thuộc hạ của mình đạt được mục tiêu.
Ba người này dễ sắp xếp, những người khác lại khó xử.
Để họ ở lại giữ nhà thì lại đại tài tiểu dụng.
Mang đi thì lại không yên tâm về đại bản doanh.
Nói đi nói lại, vẫn là do thiếu người mà ra.
Đôi mắt Thẩm Đường đảo quanh, đánh giá những thuộc hạ cũ của Thu Thừa đang có mặt, dường như đang suy tính điều gì, khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái.