Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 671

671

 

Nước Canh diệt nước Tân, chiếm cứ bốn châu Lăng, Yến, Càn, Khôn cùng hai quận lớn, vốn có xu thế thống nhất, nhưng biết sao được Trịnh Kiều bạo ngược khiến dân chúng nổi dậy khắp nơi, lại thêm Trệ vương đâm sau lưng. Mấy năm chiến loạn trôi qua, cục diện vùng đất này biến đổi khôn lường.

 

Từ khi Trệ vương Trịnh Chích chết ở chùa Thừa Khang, dưới trướng rồng mất đầu, các thế lực cát cứ, Khôn Châu cùng hai quận lớn bị chia năm xẻ bảy, thôn tính lẫn nhau. Lăng Châu là nơi đầu tiên thoát khỏi Trịnh Kiều. Trước khi Đồ Long cục bắt đầu, trong tay Trịnh Kiều chỉ còn Càn Châu và hơn nửa Yến Châu, sau khi bắt đầu, trong tay y vẫn còn Càn Châu và... hơn nửa Yến Châu???

 

"Vậy là đánh nhau hai năm, chiến tuyến không nhích chút nào?"

 

Câu này không phải Thẩm Đường than thở, mà là Tuân Định.

 

Hai người đang ngồi câu cá bên sông.

 

Thẩm Đường nói: "Cũng không phải là không nhích, giữa chừng có chiếm được toàn bộ Yến Châu, nhưng đồng minh Đồ Long cục mải chia chác chiến lợi phẩm không để ý đến những thứ khác, bị binh mã của Trịnh Kiều thừa cơ đoạt lại. Sau đó chiến cục cứ giằng co mãi."

 

Tuân Định: "..."

 

Thẩm Đường cười khẩy hai tiếng, nói một câu châm biếm: "Ai đánh trận thật sự là vì tiêu diệt bạo quân chứ?"

 

Đương nhiên là vì đất đai và nhân mã trong tay Trịnh Kiều. Kết minh liên kết cũng là vì tăng thêm cảm giác an toàn, tránh bị Trịnh Kiều g**t ch*t. Khi mọi người trong quân Liên minh phát hiện Trịnh Kiều là rắn trăm chân chết còn giãy giụa, có người liền bắt đầu lười biếng.

 

Kẻ xông pha phía trước, thường tổn thất lớn nhất, mà khi luận công chưa chắc đã được công đầu, ai muốn làm kẻ chịu thiệt?

 

"Vậy nên, điều này nói cho chúng ta biết đạo lý gì?"

 

Tuân Định nghiêm túc suy nghĩ: "Đánh trận phải đồng lòng?"

 

"Sai, công ty khởi nghiệp đừng tìm quá nhiều cổ đông nhỏ. Bởi vì cậu cũng không biết bọn họ là thật sự có não, hay là trông giống như có não." Thẩm Đường ra vẻ thấm thía nói những lời Tuân Định nghe không hiểu, Tuân Định hoàn toàn chọn lờ đi.

 

Vừa định mở miệng, cần câu động đậy.

 

Hai người vội vàng thu cần, kết quả chỉ thu được một nắm rong rêu, Thẩm Đường thất vọng: "Cá đâu? Cá của ta đâu?"

 

Hành quân khô khan buồn tẻ, cơ hội tìm thú vui không nhiều. May mắn gặp được một dòng sông, nghĩ trong sông có cá, cô và Tuân Định muốn câu cá đổi món, nào ngờ ngồi cả buổi cũng không có thu hoạch. Thất vọng, lại quăng lưỡi câu xuống sông.

 

Dân câu cá không bao giờ tay trắng!

 

Cô không tin mình câu không được.

 

Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước lưỡi câu gây ra dần trở lại yên ả, Thẩm Đường lặng lẽ chờ đợi con cá của mình cắn câu. Tuân Định bị cha ruột phái đến làm thân vệ, chỉ có thể bám theo cô từng bước. Hai người chăm chú nhìn dây câu, một khắc trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì.

 

Tuy không câu được cá, nhưng Thẩm Đường vẫn được ăn cá.

 

Cá Chử Diệu nướng, ngoài giòn trong mềm, thơm phức.

 

Thẩm Đường ăn liền ba con.

 

Chử Diệu nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục lên đường thôi."

 

Thẩm Đường lên Mô-tơ, chưa đi được bao lâu thì nhận được thư hồi âm của trinh sát phía trước, tra được có một đội nhân mã đang đến gần.

 

"Là vị minh hữu nào sao?"

 

Chử Diệu xem báo cáo trinh sát gửi về, hơi bất ngờ: "Cờ hiệu ghi chữ 'Ngô', hẳn là binh mã của Ngô Hiền Thiên Hải."

 

Trong số các minh hữu tham gia Đồ Long cục, địa bàn của Thẩm Đường cách Hình Dương đạo xa nhất, cô lại căn đúng thời gian xuất phát —— không phải cô không muốn đi sớm, mà là việc vặt trên địa bàn quá nhiều, thời gian hoàn toàn không đủ —— lẽ ra cô gần như chắc chắn là người đến cuối cùng, nào ngờ giữa đường lại gặp người của Thiên Hải. Thiên Hải cách Hình Dương đạo gần hơn quận Lũng Vũ rất nhiều, chẳng lẽ Ngô Hiền có bệnh trì hoãn?

 

"Phái người đến hỏi thăm xem."

 

Bên ngoài vẫn còn lưu truyền giai thoại tình thâm nghĩa trọng của bọn họ, gặp nhau mà không chào hỏi thì thật không phải phép. Người của Thẩm Đường còn chưa đi, sứ giả của Ngô Hiền đã được phái đến. Một gương mặt quen thuộc, Thẩm Đường vừa thấy đã sáng mắt, điều khiển Mô-tơ tiến lên.

 

"Đại Nghĩa!"

 

Người đến chính là Triệu Phụng, Triệu Đại Nghĩa.

 

Triệu Phụng cũng đã nhiều năm không gặp Thẩm Đường, trong lòng cảm khái.

 

Chỉ là hôm nay khác xưa rồi.

 

Hắn chắp tay hành lễ: "Chào Thẩm quân."

 

"Đại Nghĩa khách sáo làm gì? Đã nhiều năm không gặp, mấy người Bán Bộ rất nhớ huynh, có dịp tụ tập uống với nhau một chén."

 

Khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Phụng hiện lên một chút ý cười.

 

"Chuyện này dễ nói!"

 

Nói xong, ánh mắt hắn không nhịn được cứ nhìn về phía binh mã của Thẩm Đường.

 

Thẩm Đường vừa nhìn đã biết hắn đang tìm con gái, bèn hạ giọng nói: "Triệu Phụng, đừng tìm nữa, con gái huynh không ở đây."

 

Triệu Phụng giật mình trong lòng: "Vậy nó đi đâu rồi?"

 

Con gái rời khỏi quận Lũng Vũ khi nào?

 

Tại sao hắn không nhận được tin tức gì của Từ Thuyên?

 

Hắn lầm tưởng Triệu Uy đã rời đi, nhưng ý của Thẩm Đường không phải vậy, cô chỉ tay về phía hậu phương đại quân: "Đang áp tải lương thảo."

 

Tâm trạng Triệu Phụng lên xuống thất thường.

 

Tuy đoán được con gái sẽ không an phận ở lại quận Lũng Vũ, nhưng nó thật sự chạy đến tiền tuyến góp vui, sắc mặt Triệu Phụng cũng hơi khó coi. Không nhịn được quát khẽ: "Chiến trường nào phải chỗ nó chơi đùa, đao kiếm vô tình... thật là hồ đồ!"

 

Thẩm Đường cười nói: "Đại Vĩ thiên phú không tệ."

 

Triệu Phụng hỏi: "Đại Vĩ là ai?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ừm, cái này phải nói thế nào đây?

 

Cô nói: "Đại Vĩ chính là con gái huynh, Triệu Uy."

 

Vẻ mặt Triệu Phụng khó tả nhìn Thẩm Đường.

 

Thẩm Đường cũng nhìn hắn với vẻ mặt khó tả không kém.

 

Trong lòng Triệu Phụng chợt lóe lên một suy nghĩ chẳng lành.

 

"Đây là ngoại hiệu tên tiểu tử Từ Thuyên kia đặt cho nó mà?"

 

"Nhưng cũng là chữ khắc trên Hổ phù võ đảm..."

 

Triệu Uy, tên chữ là Đại Vĩ.

 

Cô đã nói rồi, Hổ phù võ đảm ngưng tụ nhất định phải đặt một tên chữ cho đàng hoàng! Một bộ phận võ giả võ đảm xuất thân nghèo hèn không biết cái kiến thức phổ thông này, đừng nói tên chữ, ngay cả tên chính thức cũng không có. Dẫn đến Hổ phù võ đảm sau khi ngưng tụ, chỗ lẽ ra phải khắc tên chữ, toàn là những cái tên gọi ở nhà như Đại Trụ, Xuyên Tử, Hắc Trệ, Thiết Côn... Giờ lại thêm một Đại Vĩ.

 

Mấy người Thẩm Đường không nhắc nhở Triệu Uy, cứ tưởng cô biết.

 

Dù sao Triệu Uy cũng là con gái của Triệu Phụng.

 

Xuất thân võ tướng, không có lý nào không biết chứ?

 

Kết quả, Triệu Uy thật sự không biết.

 

Đợi đến khi cô hớn hở chia sẻ Hổ phù võ đảm vừa ngưng tụ với đồng đội, vừa nhìn tên và tên chữ trên hổ phù, trong nháy mắt ngây người. Triệu Uy, tên chữ Đại Vĩ, người đàng hoàng ai lại đặt tên chữ như vậy?

 

Ngộ nhận là Từ Thuyên giở trò, liền xông tới.

 

Kết quả——

 

Từ Thuyên hoàn toàn vô tội.

 

Mặt mày Triệu Uy cứng đờ: 【Cái này, còn có thể sửa không?】

 

Từ Thuyên trốn trên xà nhà, cười đau cả bụng: 【Không thể.】

 

Triệu Uy hoàn toàn bùng nổ: 【Từ! Văn! Thích!】

 

Thế là, Triệu Uy không bao giờ đeo Hổ phù võ đảm nữa.

 

Có tên chữ đàng hoàng rồi, thì không tiện gọi thẳng tên nữa.

 

Cái tên Đại Vĩ, hoàn toàn được khẳng định.

 

Vì vậy Triệu Uy hoàn toàn kết thù với Từ Thuyên, hai người vừa gặp mặt chắc chắn là một đường lửa điện xẹt tới lui, ai bảo Từ Thuyên lắm mồm đặt bừa biệt danh cho người ta! Triệu Phụng nghe xong tiền căn hậu quả, khóe miệng giật giật: "Khó trách Từ Văn Thích gửi thư nhà cho Từ Văn Chú, chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, thì ra nó cũng biết mình sai..."

 

Thẩm Đường: "Hay ta giúp huynh gọi Văn Thích tới?"

 

Triệu Uy bắt đầu muộn, cho dù tốc độ tu luyện không chậm, nhưng muốn đuổi kịp Từ Thuyên tu luyện từ nhỏ là không thể. Nhưng Triệu Phụng thì khác, Triệu Phụng có thể đánh Từ Thuyên nhừ tử.

 

Cũng coi như giúp Triệu Uy trút giận.

 

Triệu Phụng lắc đầu: "Để lần sau đi."

 

Làm cha, đương nhiên hắn phải giúp con gái lấy lại danh dự.

 

Nhưng đó là chuyện riêng, hiện tại vẫn nên lấy việc công làm trọng.

 

Triệu Phụng truyền đạt ý của Ngô Hiền.

 

Vì hai nhà có duyên, chi bằng cùng nhau lên đường. Nếu đồng ý, tối nay Ngô Hiền sẽ thiết tiệc mời Thẩm Đường đến dùng bữa, kết nối tình cảm. Thẩm Đường đương nhiên không có lý do gì để từ chối: "Đại Nghĩa cứ về nói với Ngô huynh, tiểu đệ ta nhất định đến đúng giờ."

 

Triệu Phụng nói: "Phụng nhất định sẽ chuyển lời."

 

Đợi hắn rời đi, lông mày Thẩm Đường không khỏi nhíu chặt.

 

Bên cạnh, Chử Diệu cảm khái: "Xem ra, những năm qua Đại Nghĩa ở dưới trướng Chiêu Đức công không được như ý, chịu không ít uất ức."

 

Nếu Triệu Phụng là tướng quân tiên phong, việc truyền lời đơn giản như vậy cần gì hắn phải tự mình đến một chuyến? Cho dù lấy cớ quan hệ giữa Triệu Phụng và Thẩm Đường tốt, sắp xếp này cũng có chút không hợp lý, phái một người thân tín bên cạnh Triệu Phụng đến cũng có tác dụng tương tự.

 

Thẩm Đường thở dài: "Đại Nghĩa của ta ơi..."

 

Chử Diệu nhìn chủ công nhà mình, ánh mắt đầy ý cười.

 

"Có lẽ sẽ có một ngày như vậy."

 

Bên kia, Triệu Phụng mang tin tức trở về bẩm báo với Ngô Hiền.

 

Ngô Hiền bảo hắn kể lại tỉ mỉ phản ứng của Thẩm Đường, ngay cả những biểu cảm nhỏ nhặt cũng không bỏ sót. Nghe nói Thẩm Đường thậm chí còn không hỏi địa điểm đã đồng ý đến dự tiệc, trong lòng hắn hơi khó chịu. Phản ứng này chứng tỏ Thẩm Đường không hề đề phòng hắn.

 

"Haiz..."

 

Ngô Hiền cảm khái với thuộc hạ dưới trướng.

 

"Thẩm đệ vẫn chân thành như năm nào."

 

Bữa tiệc này, Ngô Hiền thật sự không có ý xấu gì. Hắn chỉ đơn thuần muốn kết nối tình cảm với Thẩm Đường, ôn lại những ngày tháng huynh đệ kết minh thân thiết khi xưa ở thành Hiếu. Nhân tiện lôi kéo Thẩm Đường về phía mình, tăng thêm phần thắng cho phe mình mà thôi.

 

Hắn cứ tưởng đối phương sẽ dùng Thái cực quyền.

 

Ai ngờ cô lại đồng ý chẳng cần suy nghĩ.

 

Trời còn chưa tối hẳn, Thẩm Đường đã dẫn theo một đoàn người đúng giờ tới dự yến, Ngô Hiền tự mình dẫn người ra khỏi doanh trại nghênh đón. Hai người vừa gặp mặt đã vô cùng nhiệt tình, ngươi một câu Thẩm đệ, ta một câu Ngô huynh, cứ như thể huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm gặp lại nơi đất khách quê người.

 

Suýt chút nữa đã ôm nhau thắm thiết.

 

"Từ biệt nhiều năm, Ngô huynh càng thêm phong độ hơn xưa."

 

Thẩm Đường thản nhiên buông lời nịnh nọt.

 

Ngô Hiền mỉm cười ôn hòa, khiêm tốn đáp: "Đâu có, ta đã già rồi, sao bì được với Thẩm đệ rồng tư phượng thái."

 

Hai người lần lượt an tọa.

 

Tuy điều kiện hành quân gian khổ, nhưng Ngô Hiền gia đại nghiệp đại, lại có cái máy ATM Từ Giải rút tiền mãi không hết, nên yến tiệc chiêu đãi vẫn hết sức thịnh soạn. Hương thơm của thức ăn bay vào mũi, khiến đám sâu thèm ăn trong bụng Thẩm Đường đồng loạt tạo phản. Cô nhấp một ngụm sữa dê nóng, làm ấm dạ dày, rồi bắt đầu ăn uống thỏa thích: "Ngô huynh đừng cười, mấy ngày nay tiểu đệ sống khổ cực quá, vậy không khách sáo nữa."

 

Dũng sĩ diệt mồi, linh hồn diệt mồi, ai diệt mồi giỏi cũng đều là "nhân tài"!

 

Rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm lượt.

 

Ngô Hiền không chỉ chuẩn bị rượu ngon, thức ăn ngon, sữa ngon, mà còn có ca múa nhạc tấu, khiến Thẩm Đường âm thầm ghen tị, khi nào mình mới được giàu sang như vậy! Ngô Hiền thấy cô nhìn chằm chằm một "vũ cơ" xuất thần, liền cười hỏi: "Thẩm đệ nhìn trúng người này rồi à?"

 

Đũa trong tay Cố Trì khựng lại.

 

Loan Tín nghe vậy cũng nhìn sang.

 

"Vũ cơ" được Ngô Hiền nhắc đến dừng bước nhảy, dáng người yểu điệu mềm mại hành lễ với Thẩm Đường. Tóc đen như mây, cổ thon dài, dù trên mặt trát cả lớp phấn trắng, che lấp sắc da, nhưng vẫn có thể thấy là một mỹ nhân.

 

Một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

 

Còn Thẩm Đường, cô có chút thuộc tính mê cái đẹp.

 

Nhưng kiểu này không phải gu của cô.

 

Thẩm Đường thành thật đáp: "Không có."

 

"Thẩm đệ thích kiểu nào?" Ngô Hiền mỉm cười phẩy tay về phía vũ cơ, hắn dịu dàng trở lại tiếp tục điệu múa ban nãy, "Thẩm đệ năm nay cũng mười bảy rồi, bên cạnh vẫn chưa thấy người nào bầu bạn. Hai ta quen biết đã nhiều năm, ta không tiếc một hai mỹ nhân này. Nếu có người ưng ý, cứ mang về. Tuy là thân nam nhi không thể sinh con nối dõi cho đệ..."

 

Thẩm Đường đang uống sữa dê nóng suýt chút nữa thì phun ra.

 

Kinh hãi: "Nam?"

 

Ngô Hiền tỏ vẻ đương nhiên: "Tất nhiên."

 

Hành quân đánh giặc không phải đi dạo chơi, nữ quyến không thể mang theo, nhưng Ngô Hiền lại là lanh trí boy, lúc rảnh rỗi thích nghe hát xem múa, vừa giải khuây vừa giết thời gian, mà trong quân yến tiệc cũng không thể thiếu ca múa trợ hứng, nên hắn ta nuôi một đám đào kép.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ngô Hiền còn tưởng cô ngại ngùng, không tiện nói.

 

Lại hỏi thêm lần nữa, nói muốn làm mai cho cô.

 

Mỹ danh rằng: Đã gọi hắn một tiếng huynh, làm huynh trưởng sao có thể để đệ đệ chịu cảnh cô đơn? Vừa vặn, hắn có một ái nữ tuổi tác thích hợp, dung mạo tài hoa đều hơn người. Thẩm Đường lại là rồng phượng trong loài người, hai người nếu có duyên, ắt là một đôi trời sinh.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Đây chẳng phải là phiên bản đời thực của câu "Ngươi gọi ta đệ, ta gọi ngươi cha" sao?

 

Không được, không được!

 

Cô từ chối, Ngô Hiền cũng không ép buộc.

 

Suy cho cùng, mục đích của hắn không phải để Thẩm Đường làm con rể mình, lập tức chuyển lời dò hỏi cách nhìn của Thẩm Đường về quân Liên minh Đồ Long cục. Thẩm Đường nhíu mày: "Không giấu gì Ngô huynh, tiểu đệ không mấy lạc quan. Việc đánh trận, cốt ở chỗ một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt. Lúc khí thế hừng hực nhất mà không hạ được Trịnh Kiều, nay tập hợp tất cả binh lực, chưa chắc đã đồng lòng."

 

Ai cũng không muốn mình là người chịu tổn thất nhiều nhất, chiến lợi phẩm ít nhất, vì để bảo toàn thực lực, đương nhiên sẽ lười biếng.

 

Có kẻ còn chẳng thèm lười biếng, chỉ chăm chăm vơ vét lợi ích.

 

Một số người hô hào khẩu hiệu vang trời, nhưng chỉ toàn bắn pháo lép.

 

Ngô Hiền thở dài: "Ta cũng có nỗi lo này."

 

Thẩm Đường hỏi: "Minh chủ nói sao?"

 

Ngô Hiền lắc đầu: "Không biết."

 

Trong lòng Thẩm Đường chợt nảy ra một kế.

 

"Tiểu đệ có một kiến nghị chưa chín muồi."

 

"Thẩm đệ cứ nói."

 

"Đợi quân Liên minh hội hợp thuận lợi, giao chiến với Trịnh Kiều trận đầu, nếu đại thắng thì tốt nhất, nếu đại bại —— Ngô huynh có thể đứng ra, tự mình rút khỏi Đồ Long cục, đến lúc đó tiểu đệ sẽ đi theo..." Thấy sắc mặt Ngô Hiền hơi biến đổi, Thẩm Đường mỉm cười nói tiếp, "Tốt nhất là nên liên lạc riêng với vài minh hữu chung chí hướng trong Liên minh, cùng nhau hưởng ứng. Người rút lui càng nhiều, những kẻ còn lại đương nhiên sẽ bối rối..."

 

Ánh mắt Ngô Hiền càng lúc càng sáng.

 

Đạo lý thật ra rất đơn giản.

 

Quân Liên minh có thể đánh ngang ngửa với Trịnh Kiều, là nhờ công lao của một vài người làm việc thực sự, trong đó có cả thế lực của Ngô Hiền. Nếu Ngô Hiền dẫn người rời đi, quân Liên minh đối mặt với Trịnh Kiều chắc chắn sẽ thảm bại. Nếu bị Trịnh Kiều lần lượt giết sạch, đến cả giun đất trong nhà cũng phải chẻ dọc!

 

Có nỗi lo về tính mạng, những kẻ lười biếng cũng sẽ bắt đầu ra sức.

 

Ngô Hiền vỗ tay khen ngợi: "Cách làm này của Thẩm đệ quả thực có thể khiến quân Liên minh đồng lòng, chỉ là làm như vậy, khó tránh khỏi đắc tội minh chủ."

 

Hắn tạm thời không muốn chọc giận Hoàng Liệt.

 

Cái tên quỷ quyệt âm hiểm Hoàng Liệt này, chẳng khác nào kẻ đi chân đất không sợ kẻ mang giày.

 

Nhưng Ngô Hiền còn có một đống điều kiêng kỵ.

 

Thẩm Đường nói: "Báo trước một tiếng chẳng phải được rồi sao?"

 

Hoàng Liệt hơn bất cứ ai đều muốn thôn tính thế lực của Trịnh Kiều.

 

Ngô Hiền cười lớn, đối đãi với Thẩm Đường càng thêm nhiệt tình.

 

Còn muốn Thẩm Đường đóng gói lại rồi hẵng đi.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Đồ ăn thì có thể gói ghém, còn người thì thôi.

 

Cô thích những chú cún con tràn đầy sức sống.

 

Cố Trì nhịn cả một đường, giờ mới lên tiếng: "Vậy chẳng phải là Công Tây Cừu á?"

 

Thẩm Đường trưng ra vẻ mặt "huynh có mắt như mù": "Công Tây Cừu sao có thể gọi là cún con? Rõ ràng là chó già rồi!"

 

Đào: Má, hèn chi bả rước hồng hài nhi A Yến về, mà ổng vốn còn lớn hơn CTC mà :))))

Bình Luận (0)
Comment