Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 672

672

 

Công Tây Cừu xoa xoa cái mũi ngứa ngáy không thôi.

 

Liên tục hắt hơi vài cái mới dịu lại.

 

"Giờ này rồi, ai còn nhắc đến ta thế nhỉ?" Công Tây Cừu bưng chén rượu đục lên tu một hơi lớn, đôi mày kiếm nhíu lại. Mấy ngày làm "Tù binh" ở thành Hiếu, rượu anh ta uống đều là loại thượng hạng, nào ngờ lại làm chiều cái lưỡi, giờ uống rượu ở ngoài cứ thấy không đã. Anh ta đặt chén rượu xuống, gắp miếng đồ nhắm, lẩm bẩm, "Chắc là A Lai hoặc Mạ mạ rồi..."

 

Anh ta định ăn xong sẽ về phòng nghỉ ngơi.

 

Cuộc trò chuyện của thực khách gần cửa sổ bỗng thu hút sự chú ý của anh ta.

 

Thực khách Giáp thở dài liên tục, thực khách Ất quan tâm hỏi han.

 

"... Haiz, nhà ta chẳng có chuyện gì, chẳng qua nghe nói sắp có chiến tranh nữa rồi. Ta vốn định năm nay làm ăn khá khẩm thì đi đặt mua thêm lương thực, ai ngờ... Haiz."

 

Thực khách Giáp rối bời, nhà hắn buôn bán lương thực, chỉ bán số thóc từ ruộng nhà thì không đủ, cần phải đi thu mua lương thực với giá thấp, rồi vận chuyển về bán giá cao, kiếm lời từ chênh lệch giá.

 

Số lương thực này không thể đợi đến mùa thu hoạch mới đi thu mua, phải thương lượng trước vài tháng, đặt cọc tiền, kẻo bị thương nhân khác giành mất. Không có lương thực để bán, việc buôn bán đương nhiên không thể làm được.

 

Chi tiêu trong nhà lớn, cứ ngồi không ăn thì cũng hết.

 

Thực khách Ất nói: "Lại sắp đánh nhau nữa à? Ở đâu vậy?"

 

Thực khách Giáp liếc xéo: "Còn có thể ở đâu nữa? Chẳng phải vẫn là đám người đó với tên bạo quân kia sao? Đánh nhau lâu như vậy cũng chẳng ra kết quả gì, chỉ biết bóc lột những người dân thường chúng ta đây. Khi thì trưng thu lương thực, khi thì bắt đi phu dịch, nếu làm bọn họ nổi giận thì còn bị cướp đoạt nữa."

 

Quân Liên minh thảo phạt Trịnh Kiều còn giữ chút thể diện, khi thiếu lương thực sẽ phái người đi khắp nơi thu mua với mức giá thấp hơn giá thị trường, còn thấp hơn bao nhiêu? Thương nhân nào gặp phải thì coi như xui xẻo, nhưng cũng không đến mức khuynh gia bại sản, cũng không mất mạng.

 

Đám người vô nhân tính dưới trướng Trịnh Kiều thì khác, không chỉ ép mua ép bán với cái giá gần như cho không biếu không, còn bắt dân thường đi vận chuyển lương thực, làm phu dịch. Ai không chịu thì nhẹ thì bị đánh cho một trận, nặng thì tan cửa nát nhà.

 

Một số lương thực còn đang ở ngoài đồng cũng bị cướp sạch.

 

Tuy nhiên——

 

Hai thế lực này về bản chất cũng na ná nhau.

 

Sự khác biệt giữa mục ruỗng và mục ruỗng hơn, thì chẳng cần thiết phải so sánh.

 

Thực khách Ất vội vàng nói: "Thời buổi loạn lạc thế này vẫn nên cẩn thận một chút, kẻo lương thực thu hoạch được lại bị người ta cướp mất giữa đường."

 

Thực khách Giáp cũng chỉ biết tự an ủi mình rằng đây là chuyện "Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc". Hai người nói đến chuyện này, dĩ nhiên không thể thiếu việc cùng nhau than thở xả giận. Lúc này, một bóng người cao lớn tiến lại gần, vô hình trung mang theo áp lực đáng sợ.

 

Người này dĩ nhiên chính là Công Tây Cừu.

 

"Các ngươi nói đánh nhau ở đâu? Ai đánh với ai?"

 

Thực khách giáp và thực khách Ất nhìn thân hình vạm vỡ của Công Tây Cừu, theo bản năng sinh ra sợ hãi, thấy anh ta chỉ là tò mò, lúc này mới bỏ xuống cảnh giác. Thực khách Giáp trả lời: "Thì là cái gì mà quân Liên minh Đồ Long cục gì đó đánh với Trịnh Kiều đấy."

 

Hắn nhớ lại tin tức nghe được.

 

"Ồ, hình như là ở cái chỗ gọi là Hình Dương đạo." Tuy rằng thương nhân buôn bán khắp nơi, nhưng giao thông bất tiện, phạm vi hoạt động có hạn, cái Hình Dương đạo này cụ thể ở đâu, hắn cũng không biết, lại hỏi Công Tây Cừu: "Nhìn khí độ của tráng sĩ đây không giống người thường, cậu hỏi chuyện này, là muốn đi lập công danh?"

 

Chiến trường là nơi tốt nhất để võ giả võ đảm dương danh.

 

Một số người muốn lập công danh sự nghiệp, chỗ nào có đánh nhau chỗ đó có mặt bọn họ.

 

Thực khách Giáp cho rằng Công Tây Cừu cũng là một trong số đó.

 

"Không phải, chỉ là tò mò. Ta có một người bạn chắc cũng sẽ đến đó..." Công Tây Cừu bưng rượu và thức ăn lại đây, tự nhiên như ruồi mời hai người uống rượu, muốn moi thêm tin tức từ miệng bọn họ, ví dụ như có bao nhiêu thế lực tham gia, bao nhiêu binh lực.

 

Tiếc là, hai người đều là người thường, tin tức của thực khách Giáp cũng là nghe ngóng được, không rõ ràng lắm.

 

Tuy nhiên——

 

Thực khách Ất uống rượu của Công Tây Cừu, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: "Cái gì mà Đồ Long cục đó, e rằng sắp bị diệt."

 

Công Tây Cừu hỏi: "Lời này từ đâu ra?"

 

Thực khách Ất ra hiệu cho Công Tây Cừu và thực khách Giáp ghé tai lại gần.

 

Khẽ nói: "Các ngươi không biết..."

 

Thực khách Ất có một người họ hàng xa của tỷ phu làm việc trong phủ của một nhân vật lớn, hầu hạ quý nhân được cho là chiến lực số một dưới trướng bạo quân Trịnh Kiều, có hắn ta ra tay, giết người dễ như chém rau cắt cỏ, nghe nói còn sắp đột phá, thực lực vô cùng khủng khiếp.

 

Công Tây Cừu hỏi: "Thật sao?"

 

Thực khách Ất nói: "Đương nhiên là thật."

 

Hắn ta sợ Công Tây Cừu cho rằng mình đang khoác lác nói bừa, bèn nói: "Nghe nói vàng bạc mỹ nhân bạo quân ban thưởng, nhiều đến nỗi sân nhà chất không hết. Nếu không lợi hại, bạo quân sao lại coi trọng như vậy?"

 

Thực khách Ất cuối cùng nói: "Cậu cứ chờ xem kết quả thì biết, tráng hán nghe một lời khuyên, nếu muốn qua đó, đừng đến cái gì mà Đồ Long cục, kẻo bị bạo quân coi như sâu bọ giết..."

 

Thực khách Giáp: "Vậy chẳng phải là làm chó săn cho bạo quân ư?"

 

Thực khách Ất: "Làm chó quan trọng hay mạng quan trọng?"

 

Nói xong, hai người đồng thời thở dài một hơi.

 

Công Tây Cừu lặng lẽ uống rượu, làm một người nghe, trong lòng chuẩn bị ngày mai sẽ đi dò la tình hình bên phía Hình Dương đạo.

 

Yến Châu, biên giới Hình Dương đạo.

 

Quân Liên minh Đồ Long cục và binh mã của Trịnh Kiều đã xảy ra vài trận đại chiến ở đây, hai bên có thắng có thua, nhưng vẫn không làm gì được đối phương. Năm ngoái, hai bên đều rơi vào thế bế tắc. Vấn đề lớn nhất không phải là binh lực, mà là cung ứng lương thảo và quân nhu.

 

Ngô Hiền cũng vì vấn đề lương thảo mà trì hoãn thời gian.

 

"Vì lương thảo?"

 

Thẩm Đường nghe chuyện phiếm để giết thời gian, kinh ngạc.

 

Lắc đầu nói: "Không thể nào."

 

Ngô Hiền có cái máy ATM di động Từ Giải, cái máy ATM này tự kiếm tiền, ở một mức độ nào đó cũng là nguồn cung cấp vô tận, không bao giờ cạn kiệt. Mấy năm nay giúp Thẩm Đường bán muối tinh chất lượng cao, ngấm ngầm kiếm được đầy bát đầy túi.

 

Ai thiếu tiền cũng không đến lượt Từ Giải thiếu tiền.

 

Cung ứng lương thảo cho mấy vạn đại quân, hắn ta lại không lo liệu được?

 

Cố Trì cười khẩy: "Sao lại không thể?"

 

Hôm nay câu cá giải khuây là Tuân Định và Cố Trì.

 

Cố Trì đi một vòng doanh trại của Ngô Hiền, hóng hớt đã đời mới quay về.

 

Thẩm Đường nhớ lại sổ sách Từ Giải quyết toán lần trước, bẻ ngón tay tính toán: "Sao ta tính thế nào cũng thấy Từ Văn Chú còn lâu mới phá sản, mấy vạn thạch lương thực cỏn con có thể làm khó hắn sao?"

 

Nói đến mấy vạn thạch lương thực cỏn con, vẻ mặt Thẩm Đường lộ rõ sự ghen tị, cô cũng muốn có một cái máy ATM.

 

Cố Trì nói: "Trong trường hợp bình thường thì không làm khó được."

 

Nhưng tình huống bây giờ không bình thường.

 

Ngô Hiền phái tâm phúc phối hợp với Từ Giải lo liệu lương thực.

 

Khu vực thu mua lương thực tập trung ở Hà Doãn.

 

Nơi này bốn năm liền được mùa, hai năm sau tuy sản lượng không cao bằng hai năm trước, nhưng Từ Giải quản lý cẩn thận, cộng thêm cơ sở hạ tầng ban đầu của Thẩm Đường để lại trước khi rời đi, nên mùa màng cũng khá. Nhà nhà đều có lương thực dự trữ, năm sau nhiều hơn năm trước.

 

Từ Giải muốn thu mua lương thực theo giá thị trường.

 

Kết quả bị người ta kiện cáo, nói hắn tư lợi, cố ý gây khó dễ, yêu cầu hắn phải mua hết số lương thực dự trữ ở Hà Doãn với giá bằng ba phần mười giá thị trường.

 

Thẩm Đường suýt nữa thì phun nước ra ngoài: "Người bỏ tiền là Từ Văn Chú, hắn tư lợi cái gì? Tay trái chuyển sang tay phải à?"

 

Cố Trì: "Ngô Chiêu Đức cũng không phải là không bỏ ra một đồng nào."

 

Chẳng qua Từ Giải bỏ ra phần lớn thôi.

 

Sổ sách đều ghi chép rõ ràng.

 

Thẩm Đường lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

"Khi thì chê bai lương thực thu được là đồ tồn kho hai năm, khi thì nói lương thực bị mốc, binh lính ăn vào sẽ bị tiêu chảy, cuối cùng lương thực nhập kho, lại nói số lượng thực tế không khớp với sổ sách... Còn có cả chuyện phu vận lương. Lần này Ngô Chiêu Đức đã dốc gần hết vốn liếng, lương thực tăng lên, đương nhiên phu vận lương cũng phải tăng lên, nên muốn trưng dụng lao dịch ở vùng Hà Doãn..."

 

Thời buổi này, lao dịch không những phải tự bỏ tiền túi ra làm việc cho người ta, mà xui xẻo còn có thể mất mạng, chết vì làm việc quá sức. Đương nhiên Từ Giải sẽ không đồng ý, mâu thuẫn càng thêm nhiều.

 

Khóe môi Cố Trì nhếch lên.

 

"... Tên tâm phúc của Ngô Chiêu Đức bị Từ Văn Chú nhiều lần từ chối, bản thân hai người lại có mâu thuẫn rất sâu, trong cơn thịnh nộ, hắn buột miệng nói Từ Văn Chú là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thật sự coi mình là món ngon, hạng thương nhân quả nhiên hèn hạ, chỉ biết trục lợi... Từ Văn Chú bị chọc giận hoàn toàn, liền cố ý trì hoãn việc vận chuyển lương thực, Ngô Chiêu Đức đành phải xuống nước, vài lần hòa giải..."

 

Từ Giải canh đúng thời gian để hoàn thành công việc cho Ngô Hiền.

 

Thẩm Đường vỗ tay khen "Hay"!

 

"Nói như vậy, Ngô Chiêu Đức và Văn Chú đã hoàn toàn bất hòa?" Thẩm Đường như thấy cảnh máy ATM đang chạy về phía mình, trong lòng ngo ngoe muốn động, "Không đúng, còn thiếu một mồi lửa."

 

Cố Trì cười nói: "Mồi lửa này cũng sắp tới rồi."

 

Thẩm Đường nhìn cần câu mãi không câu được cá, chợt nghĩ đến một người: "Tần Công Túc lại không lên tiếng ngăn cản sao?"

 

Cô không hiểu rõ những người khác dưới trướng Ngô Hiền, duy chỉ có chút quen thuộc với Tần Lễ. Một người bị Kỳ Nguyên Lương hố hàng mà vẫn giữ được mạng, Tần Lễ này chắc chắn không phải hạng tầm thường.

 

Chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn phe mình tìm đường chết.

 

Cố Trì nói: "Phe Thiên Hải rất bài ngoại."

 

Một mình tiếng nói của Tần Lễ không thể át được tất cả mọi người.

 

Hơn nữa, băng dày ba thước không phải là cái lạnh trong một ngày tạo nên, một số mâu thuẫn cũng không phải một sớm một chiều mà sâu sắc đến vậy. Cố Trì nói đến chuyện này, hơi cảm khái: "Chuyện này còn liên quan đến cuộc tranh giành của hai người con trai đích xuất của Ngô Chiêu Đức, nói chung là rất phức tạp..."

 

Tần Lễ cũng không thể can thiệp quá nhiều.

 

Nếu không có người nào đó ngầm ra lệnh, cho dù tâm phúc kia có bất hòa với Từ Giải đến đâu, vì tiền tài, cũng sẽ không quá gây khó dễ, huống hồ là sỉ nhục. Hai năm nay, Từ Giải thật sự đã bỏ tâm sức bảo vệ quận Hà Doãn, thực hiện lời hứa với cô.

 

Thẩm • chó độc thân • Đường nghe mà sửng sốt hồi lâu.

 

"Phức tạp vậy sao?"

 

Cố Trì đáp: "Rất phức tạp."

 

Thẩm Đường suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận: "Quả nhiên vẫn nên hưởng ứng lời kêu gọi sinh một con, chỉ sinh một là tốt rồi... Người thừa kế nhiều, tuy có nhiều lựa chọn, nhưng cũng lắm tranh đấu..." Nói xong, còn ra vẻ nghiêm túc gật đầu, tỏ ý mình đã ghi nhớ.

 

Khóe miệng Cố Trì giật giật: "Chủ công muốn sinh nhiều cũng khó."

 

Đàn ông có thể cùng lúc cho nhiều thê thiếp mang thai, nhưng phụ nữ một năm nhiều nhất sinh một, Thẩm Đường còn là người đứng đầu một thế lực, phần lớn tinh lực phải đặt vào việc công chứ không phải sinh con. Có một người thừa kế là được rồi, cần gì đứa thứ hai.

 

Thẩm Đường cười hì hì: "Biết đâu ta lại có thiên phú dị bẩm thì sao."

 

Cố Trì: "???"

 

"Khiến đàn ông sinh con cho ta."

 

Cố Trì: "... Ha ha."

 

Đàn ông sinh con, không thể nào.

 

Loại đề tài kỳ quái này anh ta không thích xem.

 

Quận Tứ Bảo, quan thự.

 

Lâm Phong gửi đến cả đống bảo bối trân tàng, trong đó có vài cuốn còn là bản duy nhất, đề tài táo bạo, nội dung phóng khoáng, khiến người ta đỏ mặt tía tai, chỉ dám núp trong phòng lén xem.

 

"Chủ bộ, những đề tài này đều có thể thử đấy."

 

Thầy đi theo quân xuất chinh, sư huynh Đồ Vinh cũng đi theo tích lũy kinh nghiệm, tăng thêm kiến thức, Lâm Phong lần đầu tiên được tự do như vậy.

 

Liêu Gia tùy tiện lật xem vài cuốn.

 

Trong đó có một cuốn y cũng từng đọc qua, nhưng chỉ có quyển thượng, Lâm Phong ở đây lại có cả thượng lẫn hạ. Nội dung đại khái kể về một thiếu niên quan nhi, từ nhỏ dung mạo kinh người, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, khách khứa ra vào vô số. Đến khi nhan sắc tàn phai, vẫn gặp gỡ và phải lòng tộc trưởng của một thế gia. Đối phương cho quan nhi giả nữ trang, cưới về nhà làm tiểu thiếp thứ chín.

 

Đây là nội dung quyển thượng mà Liêu Gia đã đọc.

 

Nội dung quyển hạ mới thật bùng nổ.

 

Tộc trưởng thế gia hiếm muộn, cùng phu nhân nhiều năm không có con nối dõi, quan nhi này vừa đến liền mang đến phúc khí, phu nhân sinh được một con trai, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Ai ngờ trời gió mây bất trắc, tộc trưởng thế gia bị liên lụy vào vụ án tranh giành ngôi báu, cả nhà bị đày đi sung quân, tiểu quan nhi khôi phục nam trang mang theo đứa con duy nhất của phủ trốn thoát, trong lòng luôn nghĩ đến việc minh oan cho tộc trưởng.

 

Tiểu quan nhi vận may tốt, gặp được một cao nhân. Mà cao nhân này lại từng ái mộ nhan sắc thời trẻ của quan nhi, lại thêm một phen dây dưa, quan nhi học thành xuất sư, với văn tâm Nhị phẩm thượng trung đầu quân cho thế lực phiên vương lớn nhất, làm mưu sĩ phụ tá, lập công phò vua.

 

Cuối cùng, tiểu quan nhi công thành danh toại, phái người đi khắp nơi tìm kiếm, đón tộc trưởng cùng gia đình trở về, tiếp tục sống cuộc sống êm ấm hòa thuận.

 

"... Vô Hối không cho cô xem nhiều thoại bản quả là đúng."

 

Tiểu cô nương xem toàn thứ gì thế này?

 

Cô chắc chắn cuốn này có thể diễn ra được sao?

 

Đúng vậy, diễn.

 

Thẩm Đường mang quân xuất chinh, việc chọn lọc giống bông của Lâm Phong và Thẩm Trĩ cũng có tiến triển mới, cô định cho mình nghỉ hai ngày, rảnh rỗi sinh nông nổi liền xem thoại bản. Không nằm ngoài dự đoán, bị chủ bộ Kỳ Thiện phát hiện, Kỳ Thiện nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, Lâm Phong lập tức lấy chủ công ra làm lá chắn!

 

Chủ công bảo cô sưu tầm nhiều thoại bản mà.

 

Kỳ Thiện và Liêu Gia nghe Lâm Phong thuật lại ý tưởng, cảm thấy khá mới mẻ, hai người còn nhạy bén phát hiện ra không ít lợi ích —— diễn thoại bản thành kịch, thứ dân có chỗ giải trí, vô hình trung giảm bớt tội phạm, bọn họ còn có thể thông qua nội dung để ảnh hưởng đến thứ dân.

 

Lập tức bảo Lâm Phong hiến toàn bộ thoại bản mà cô sưu tầm được.

 

Kết quả ——

 

Nội dung táo bạo thế này có chắc là diễn được không hả trời???

 

Liêu Gia mỉm cười: "Trong thoại bản, ai ai cũng là tuyệt sắc giai nhân, chúng ta đi đâu tìm được nhiều tuyệt sắc như vậy?"

 

Lâm Phong: "Không phải đã có Kỳ chủ bộ rồi sao?"

 

Tự nhiên thì không có, nhân tạo thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

 

Kỳ Thiện: "...???"

 

Liêu Gia vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ: "Làm thì làm được, nhưng nội dung kì quái thì không được chấp nhận, diễn những vở bình thường, có tính giáo dục, cho dù là ca tụng công đức, cũng tốt hơn quyển này."

 

Y giơ quyển hạ mình thấy tam quan nổ tung lên.

 

Lâm Phong muốn nói lại thôi.

 

Cô muốn nói...

 

Cô quen tác giả của quyển thoại bản này.

 

Nếu không quen biết, làm sao có thể lấy được quyển hạ độc nhất vô nhị này?

 

Ngày hôm sau, Hình Dương đạo.

 

Gió lạnh rít gào, cờ xí phần phật.

 

Doanh trại của các thế lực đóng quân tại đây, nhìn từ xa, liền thành một mảnh. Tưởng chừng như liên kết, thực chất là phòng bị lẫn nhau, cách cục không hoàn toàn giống nhau. Trận trước, Ngô Hiền đã để lại một phần binh lực đóng quân trấn giữ ở đây, doanh trại đã có sẵn, không cần phải dựng thêm.

 

Bên Thẩm Đường phải bắt đầu từ đầu.

 

Đồ Long cục có vài gương mặt quen thuộc, nhưng càng nhiều những gương mặt xa lạ hơn. Những minh hữu từng tham gia kết minh ở thành Hiếu, lớn nhất ba tuổi, nhỏ nhất cũng gần đầy tháng*. Có thể thấy, sự thay đổi thế lực diễn ra thường xuyên, mạng người rẻ mạt đến nhường nào.

 

_Ở đây ám chỉ thời gian thế lực tồn tại thôi.

 

Bên Thẩm Đường vừa mới an doanh đóng trại, liền có người quen đến thăm, lại còn là một "vị khách không mời mà đến" bị vây quanh.

 

"Tất cả dừng tay, mời người vào."

 

Thẩm Đường nhận ra người đến chính là "cô muội muội" của Cốc Nhân.

 

Triều Liêm đứng thứ mười hai, Thiếu Xung đứng hàng mười ba. Người trước thì còn khá, người sau mấy năm nay đã lớn, suýt chút nữa không nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment