689
Quận Tứ Bảo, quan thự.
Trước cửa quan thự lúc này người đông nghịt.
Một tiểu quan lại ngồi ở cửa, cặm cụi ghi chép sổ sách.
Hàng người xếp dài dằng dặc, nam có, nữ có, già có, trẻ có, tất cả đều mặc áo vải thô làm từ sợi gai. Loại vải này may áo không giữ ấm được, cho dù thường dân có nhét thêm cỏ lau, bông liễu vào trong, mặc thêm vài lớp thì vẫn lạnh run cầm cập.
Những thường dân chưa đến lượt chỉ còn biết ôm vai, dậm chân cho đỡ rét.
Tiểu quan lại hỏi đầu hàng: "Tên họ là gì?"
"Ta tên là Vương Thiết Ngưu."
Tiểu quan lại viết tên và số thứ tự lên một mảnh tre trắng, đưa cho Vương Thiết Ngưu đang đứng trước mặt, chỉ tay ra phía sau nói: "Cầm lấy thứ này, đi theo con đường được khoanh bằng dây thừng, đừng nhìn ngang ngó dọc, hai chân cũng đừng đi lung tung, biết chưa?"
Vương Thiết Ngưu rối rít cảm tạ rồi nhận lấy.
Tiểu quan lại hướng ra phía sau nói: "Người tiếp theo."
Quan thự quận Tứ Bảo đang làm cái gì vậy?
Chuyện này phải kể từ mấy ngày trước.
Hôm đó, quan thự đột nhiên dán một tờ thông báo, trên đó nói rằng chỉ cần là thường dân có hộ tịch quận Tứ Bảo, tuổi từ sáu đến ba mươi sáu, dung mạo đoan chính, đều có thể đến quan thự tham gia hoạt động tuyển chọn. Người được chọn sẽ được thưởng một xấp vải, người không được chọn cũng có giải an ủi, được nửa cân thịt lợn, một cân bông. Thường dân không biết bông là gì, nhưng bọn họ biết thịt lợn!
Ước chừng thứ bông này cũng có thể đem xào nấu được.
Bao nhiêu nhà cả năm trời chỉ có dịp lễ tết mới được ăn mặn?
Bọn họ không vì bông thì cũng vì nửa cân thịt này!
Bọn họ nhao nhao đến hỏi làm thế nào để nhận thưởng, quan lại phụ trách việc này kín như bưng, chỉ nói đến tham gia là được. Trong lòng thường dân thấp thỏm, nhưng không chịu nổi cám dỗ của nửa cân thịt, bèn nghĩ đến thử xem sao. Vương Thiết Ngưu cũng vậy, cả đời hắn lần đầu tiên bước vào quan thự của một quận, cho dù tiểu quan lại không dặn dò thì hắn cũng không dám nhìn loạn, đầu luôn cúi thấp, đi theo đường dây đã vạch sẵn.
Nơi này là khu vực ngoại viện bỏ hoang không dùng đến của quan thự, lúc này được dọn dẹp qua loa để sử dụng, có người ở ngoài cửa chuyên trách thu mảnh tre, lại chỉ vào trong nhà nói: "Đừng căng thẳng, vào đi."
Chưa đầy một khắc, hắn đã đi ra.
Tay xách nửa cân thịt lợn và bông.
Người cùng thôn vẫn đang xếp hàng vội vàng hỏi hắn tình hình bên trong.
Vương Thiết Ngưu ngơ ngác nói: "... Vị đại nhân vật bên trong cũng không biết làm gì, chỉ muốn xem chúng ta lúc vui vẻ, lúc tức giận, lúc buồn bã trông như thế nào... Chẳng phải rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Lúc nhận được giải an ủi, hắn vẫn còn ngơ ngác.
Dễ dàng như vậy đã nhận được phần thưởng rồi?
Chẳng phải dễ hơn nhặt được của rơi sao?
Không ngờ những đại nhân vật trong quan thự lại có cái sở thích này.
Người cùng thôn nghe mà đầu óc quay cuồng.
Càng ngày càng nhiều thường dân nhận được giải an ủi, ba tin tức mọc cánh bay khắp thành Hiếu. Thứ nhất, các đại nhân vật trong quan thự có sở thích kỳ quái; thứ hai, thịt lợn của quan thự thơm đến ch** n**c miếng; thứ ba, bông không phải là rau mà là vật giữ ấm.
Mặc dù chỉ có một cân bông, nhưng lại ấm hơn bốn năm chiếc áo vải thô nhồi bông lau. Quan thự còn nói bông sẽ được trồng quy mô lớn ở quận Tứ Bảo. Đến mùa đông năm sau, bọn họ sẽ có thể mua được loại áo này với giá rẻ.
Trong một khoảng thời gian, nhà nào có áo bông chăn bông mặc vào mùa đông sẽ khiến vô số người phải ghen tị, chỉ có họ hàng thân thích, bạn bè thân thiết mới có thể mặc thử một lúc. Khoác áo bông lên người một lát, cái lạnh thấu xương do gió lùa khắp nơi trên cơ thể liền được sưởi ấm.
Thứ dân ai nấy đều mong chờ điều này.
Những thương nhân nhạy bén càng nhận ra cơ hội kinh doanh.
Bọn họ bỏ ra không ít tiền để khơi thông quan hệ với quan thự, vòng vo tam quốc dò hỏi chuyện bông vải. Nếu có thể nhanh chân thu mua trước, sau đó lén lút vận chuyển bán sang nơi khác với giá cao, một chuyến đi về sẽ kiếm được lợi nhuận kếch xù!
Tuy nhiên, tuyên truyền bông vải không phải là mục đích chính.
Mục đích cuối cùng của quan thự là thành lập một gánh hát!
Theo lời chủ công thì chính là chuyển thể thoại bản thành phim ảnh!
Mấy ngày nay tuyển chọn người có năng khiếu diễn xuất cũng chính là vì mục đích này, tiện thể mượn hoạt động này để tuyên truyền bông vải, tạo điều kiện thuận lợi cho việc quảng bá sau này. Sau một hồi bận rộn, bông vải quả thực đã được quảng bá rộng rãi, nhưng người có năng khiếu diễn xuất lại chẳng có mấy ai.
Dung mạo cũng không xuất chúng, nhiều nhất chỉ có thể coi là đoan chính, nhưng điều này cũng không thành vấn đề, đã có Kỳ chủ bộ ở đây, chẳng lẽ thiếu mỹ nhân được đào tạo à? Bởi vì trước đó Thẩm Đường chỉ nói qua với Lâm Phong ý tưởng đại khái, đưa ra phương hướng chung, không đề cập đến thao tác cụ thể, điều này dẫn đến kế hoạch "chuyển thể thoại bản thành phim ảnh" chỉ có thể dựa vào sức tưởng tượng của mọi người để hoàn thành. Điều này thực sự làm khó những người ở lại.
Cuối cùng vẫn là Liêu Gia ra tay giải vây.
Không gì khác, là do y đã chứng kiến nhiều.
Là đứa con riêng có thiên phú của hoàng thất nước nhỏ, Liêu Gia đã quen nhìn thấy những màn ca múa trong yến tiệc, nghĩ đến "chuyển thể thoại bản thành phim ảnh" cũng gần giống như vậy, điểm khác biệt là cái trước ca hát nhảy múa, cái sau thì đọc thoại bản theo kịch bản, cộng thêm việc sắp xếp bối cảnh thích hợp, hẳn là cũng na ná nhau. Chẳng qua nói thì dễ làm thì khó, thứ dân phần lớn đều mù chữ, việc học thuộc lòng một đoạn hội thoại dài của nhân vật khó khăn biết nhường nào.
Liêu Gia thở dài: "Việc này thật quá khó khăn..."
Để những người được chọn học thuộc lòng lời thoại đã khó.
Để bọn họ diễn ra được phong thái của nhân vật trong câu chuyện lại càng khó hơn.
Chẳng lẽ Lâm Phong không thể sưu tầm một số thoại bản thân phận nhân vật gần gũi với thứ dân hơn sao? Nhân vật không phải là vương tôn quý tộc thì cũng là con cháu thế gia, văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm càng là tiêu chuẩn, cho dù nhân vật chính thực sự là thứ dân, thì sau này khi phát triển, tầng lớp cũng sẽ thay đổi.
Vì vậy——
"Cái tên 'Ngũ Hành Thiếu Đức' này, thật sự là thất đức mà!"
Nhưng khi nghĩ đến nếu kế hoạch thành công, quan thự có thể mượn việc này để ảnh hưởng đến suy nghĩ của thứ dân trong vùng, lại cảm thấy đáng giá.
Liêu Gia lầm bầm mãi không thôi, cho đến khi y ngửi thấy một mùi máu tanh đột ngột, lần theo hướng mùi máu nhìn sang, y chỉ vào tay Kỳ Thiện nói: "Nguyên Lương, tay của ngươi sao lại..."
Kỳ Thiện cũng đang nhìn lòng bàn tay mình.
Một vết thương xuyên qua lòng bàn tay.
Xung quanh vết thương bao phủ võ khí cực kỳ hung bạo, Liêu Gia bỗng nhiên đứng dậy cảnh giác. Kỳ Thiện vẫn bình tĩnh như thường: "Không sao, là bên chủ công có động tĩnh, chắc là gặp phải đối thủ mạnh."
Anh ta bình tĩnh xé một mảnh vải băng bó vết thương.
Đang định đứng dậy, bỗng nhiên trên vai truyền đến một cơn đau dữ dội.
Thân hình Kỳ Thiện lảo đảo hai cái, ngã về phía trước, may mà Liêu Gia nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta, bàn tay đặt trên vai Kỳ Thiện cũng nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ. Kỳ Thiện hít sâu một hơi, nói: "Đỡ ta đến phòng bên cạnh, rồi đi mời Đổng lão y sư đến đây."
Đổng lão y sư hiển nhiên đã biết chuyện gì.
Vừa nghe nói Kỳ Thiện bị thương, vội vàng đeo hòm thuốc lên lưng.
Lúc ông đến, vết thương trên người Kỳ Thiện đã tăng lên bảy chỗ. Đổng lão y sư cởi áo anh ta ra, Liêu Gia nhìn thấy vết thương trên người Kỳ Thiện cũng đột nhiên mở to mắt. Những vết thương khác đều không nguy hiểm đến tính mạng, duy chỉ có vết thương từ vai đến bụng...
Đổng lão y sư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ông nói: "Xin chủ bộ vận chuyển văn khí hộ mạch."
Vận chuyển văn khí có thể giúp vết thương mau lành.
Kỳ Thiện nói: "Đang hộ đây."
Dù sao anh ta cũng là người quý trọng mạng sống.
Đổng lão y sư lấy kim bạc ra, hơ trên lửa.
Mặc dù văn khí của văn sĩ cũng có thể cầm máu, nhưng kết hợp với châm cứu sẽ có hiệu quả nhanh hơn. Đổng lão y sư đang chuẩn bị châm cứu thì trên cánh tay Kỳ Thiện lại đột ngột xuất hiện một vết thương phun máu. Ông thở dài nói: "Thẩm quân đây là gặp phải đối thủ gì vậy?"
Bởi vì Đổng lão y sư đã giúp Kỳ Thiện chữa trị vài lần, nên nguồn gốc vết thương cũng không giấu giếm ông. Là một thầy thuốc, mỗi lần nhìn thấy ông lại cảm thán sự thần kỳ của thế giới này thêm một lần. Trên đời này lại thật sự có người có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy chia sẻ nỗi đau cho người khác!
Khuôn mặt Kỳ Thiện mất máu tái nhợt.
Thậm chí nói chuyện cũng hơi khó khăn.
Anh ta nói: "Chắc chắn là kẻ mạnh hơn cả Công Tây Cừu."
Đổng lão y sư nói: "Vậy thì đúng là đối thủ đáng gờm!"
Kỳ Thiện cúi đầu nhìn vết thương không ngừng rỉ máu trên ngực, trong lòng lại thấy may mắn. Đạo văn sĩ của anh ta có thể chia sẻ một nửa thương thế cho Thẩm Đường. Nếu những vết thương này đều giáng lên người cô, tuy không đến mức chết, nhưng cũng sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn.
Đang nghĩ ngợi, một ngụm máu trào ra từ cổ họng.
Đổng lão y sư bình tĩnh đưa cho anh ta một chiếc khăn tay.
"Kỳ chủ bộ, lau đi."
Liêu Gia nhìn Kỳ Thiện: "Nguyên Lương, ngươi..."
Kỳ Thiện nói: "Yên tâm, chủ công không chết được đâu."
Diêm Vương đến cũng không bắt cô đi được!
Liêu Gia nhíu mày đến mức có thể thắt được mấy nút chết, cố nén giận: "Ta không lo lắng chủ công, mà là ngươi! Kỳ Nguyên Lương, bị thương nặng như vậy, ngươi còn có thể cười được sao?"
Thật không sợ chết ư?
Kỳ Thiện mỉm cười đáp lại y: "Quả thực rất vui."
Liêu Gia: "..."
Kỳ Thiện nói: "Bởi vì bây giờ ta rất an tâm."
Anh ta giơ tay lên, cẩn thận cảm nhận cơn đau và vết thương không thuộc về mình truyền đến trong cơ thể, tâm trạng vui vẻ.
Những vết thương này chứng minh Thẩm Đường vẫn luôn tin tưởng anh ta.
Cô vẫn luôn là chủ công anh ta khao khát, càng là sự tồn tại quan trọng nhất của anh ta trên thế gian này. Cả đời này không cần phải trải qua lần thứ hai —— nỗi đau người quan trọng chết ngay trước mắt mà lại bất lực. Cái loại đau đớn xé ruột xé gan ấy, đủ để b*p ch*t tất cả động lực sống sót của anh ta. Niềm vui sướng có phần b*nh h**n này, là thứ tên Liêu Gia kia không thể cảm nhận được, thật đáng tiếc cho y.
Liêu Gia: "..."
Ha ha, y chẳng thấy tiếc nuối chút nào.
Thi triển ngôn linh, giúp Kỳ Thiện khôi phục lại văn khí đã tiêu hao.
Kỳ Thiện chân thành nói: "Cảm ơn."
Liêu Gia: "Nếu ngươi chết rồi, ta tìm ai đòi nợ?"
Sau đó vẫn còn vết thương xuất hiện, nhưng đều không trí mạng, chỉ là số lượng trông rất kinh khủng: "Thế này mà cũng không chết, ngươi mệnh lớn thật đấy!"
Kỳ Thiện không lấy làm hổ thẹn: "Tai họa lưu nghìn năm mà!"
Liêu Gia và Đổng lão y sư đã canh giữ hai canh giờ.
Thấy trời bên ngoài bắt đầu tối đen, Liêu Gia bảo đầu bếp quan thự hầm cho Kỳ Thiện chút dược thiện bổ máu dưỡng khí. Vốn tưởng rằng trận chiến cũng sắp đi đến hồi kết, nào ngờ cứ thế canh giữ suốt một ngày một đêm. Văn khí trong đan phủ của Kỳ Thiện được bổ sung vài lần. Văn khí trong đan phủ có thể bổ sung, nhưng sự mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần lại rất khó khôi phục, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo. Trớ trêu thay, đúng lúc này, đan phủ vốn dĩ tràn đầy lại đột nhiên bị rút cạn văn khí, Kỳ Thiện bỗng nhiên nhắm mắt lại. Hù cho Liêu Gia tưởng anh ta đã hồn về địa phủ.
Đổng lão y sư bắt mạch một hồi.
"Ngất đi rồi."
Liêu Gia hỏi: "Không chết chứ?"
Đổng lão y sư khẳng định: "Ừm, còn sống."
Đồng thời, bọn họ còn phát hiện sau khi Kỳ Thiện ngất đi, trên người anh ta không còn xuất hiện thêm vết thương mới nào nữa. Điều này chứng tỏ chiến sự bên phía chủ công/Thẩm quân tạm thời lắng xuống. Đổng lão y sư nhìn vẻ mặt Kỳ Thiện đang ngủ an yên, nói: "Là một trận ác chiến!"
Liêu Gia lo lắng: "Cũng không biết thắng thua ra sao."
Đổng lão y sư nói: "Thẩm quân võ vận hưng thịnh, dù có nhất thời gặp khó khăn, lão phu tin rằng cuối cùng ngài ấy cũng sẽ chuyển nguy thành an."
Chiến trường thảm khốc, vượt xa sức tưởng tượng của hai người.
Chuyện này phải kể từ một ngày trước, từ câu nói "Tam quân, tấn công" của Hoàng Liệt. Tưởng Ngạo tự phụ thực lực của mình, đương nhiên muốn đấu tướng ba trận để phân thắng bại. Mười vạn tinh binh của mình cộng thêm khí thế tăng vọt do liên tiếp chiến thắng, san bằng đám ô hợp trước mắt này chẳng phải là vấn đề.
Còn về việc quân Liên minh từ chối đấu tướng, trực tiếp khai chiến?
Trong đầu Tưởng Ngạo không hề tồn tại khả năng này.
Lão khẳng định quân Liên minh không có dũng khí này!
Lý do cũng đơn giản, thực lực quân Liên minh vốn đã không bằng mình, nếu còn từ bỏ cơ hội đấu tướng này —— dù tỷ lệ thắng rất mong manh, nhưng nhỡ đâu thì sao? Lũ cỏ rác luôn thích ôm ấp hy vọng may mắn "nhỡ đâu". Kết quả, sự việc phát triển không như lão dự liệu.
Lão khiêu khích, chèn ép Hoàng Liệt, ép đối phương phải cử người ra.
Hoàng Liệt thật sự phái ra một người, một thanh niên văn sĩ biết rõ lịch sử tủi nhục của lão, kẻ năm xưa đã mang đến cho lão nỗi nhục lớn lao! Nhưng nhục nhã hơn nữa là Chử Diệu lại 【cấm ngôn đoạt tiếng】 lão ngay trước mặt hai quân, điều này khác gì tát vào mặt lão?
Cơn thịnh nộ của Tưởng Ngạo bùng l*n đ*nh điểm.
"Bọn ngươi muốn chết!" Lão dùng võ khí cưỡng ép phá giải 【cấm ngôn đoạt tiếng】, dòng khí huyết nghịch lưu trong nháy mắt khiến sắc mặt lão tím tái.
Tiếng trống trận vang trời như mãnh thú gào thét phẫn nộ, trên chiến trường lóe lên những tia sáng võ khí/văn khí mạnh yếu khác nhau, linh khí thiên địa trong phạm vi trăm dặm cũng vì thế run rẩy. Tiếng hô xung trận nổi lên, thiết kỵ tiên phong hai quân bắt đầu giao tranh, binh đao nổi lên bốn phía.
Phẫn nộ hơn cả Tưởng Ngạo chính là các võ tướng quân Liên minh.
Giữa đám đông, vài món binh khí bay ra, vẽ nên những bóng ảnh đủ màu sắc trên không trung. Mục tiêu chỉ có một ——
Thập Lục đẳng Đại thượng tạo, Tưởng Ngạo.
Tưởng Ngạo nào coi trò trẻ con này ra gì, lão chỉ nhấc chân dậm mạnh xuống đất, động tĩnh dưới chân dữ dội như địa long trở mình, vết nứt lan ra hướng về phía quân Liên minh. Võ khí cuồn cuộn bùng nổ tứ phía, va chạm trực diện với những binh khí kia. Không khí vặn vẹo, gợn lên vô số gợn sóng vô hình.
Lão ngạo mạn nói: "Lũ sâu bọ, trò vặt vãnh!"
Một ánh mắt b*n r*, những binh tốt bình thường nơi ánh mắt lướt qua đều nổ tung chết, máu tươi phun tung tóe, chết không toàn thây. Người thường trong mắt võ giả cấp bậc này quả thực là sâu bọ, võ giả võ đảm dưới Lục đẳng cũng chỉ là lũ sâu bọ cường tráng hơn một chút. Kẻ trước chỉ cần một ánh mắt là có thể g**t ch*t, kẻ sau còn cần phải nhấc tay, động chân.
Nhưng kết quả có khác biệt sao?
Không khác biệt, đều phải chết!
"Sổ hộ khẩu cả nhà chỉ còn mỗi trang của ngươi, thảo nào lại ngạo mạn như vậy, hóa ra là đứa trẻ mồ côi chân đất, trời không sợ đất không sợ?"
Những binh khí kia không thể đánh trúng Tưởng Ngạo, nhưng Thẩm Đường và Thiếu Xung lại có thể tiếp cận lão, kèm theo đó là ngôn linh 【Ngũ đức tướng giả】. Thanh kiếm Từ Mẫu trong tay Thẩm Đường trông chẳng có chút sát thương nào khiến Tưởng Ngạo bật cười, lão đưa ngón tay kẹp lấy.
Ai ngờ, cảnh kiếm gãy người chết dự đoán lại không xảy ra.
Một chiếc vuốt sắt lao tới.
Mục tiêu là nhãn cầu của lão.
Tưởng Ngạo nhướng mày, cuối cùng cũng chịu rút vũ khí.
Một tiếng nổ vang lên, hai bên tạm thời lùi lại.
Thẩm Đường nói: "Cậu nên đập vỡ thiên linh cái của lão."
Thiếu Xung không nghe theo lời đề nghị của Thẩm Đường.
"Nhưng ta lại muốn móc nát hai con mắt của lão."
Thẩm Đường nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngạo, khiêu khích lão: "Được, cậu móc mắt lão, ta phụ trách đập vỡ thiên linh cái của lão, xem bên trong chứa thứ cứt đái gì!"
Tưởng Ngạo không quen biết Thẩm Đường.
Còn Thiếu Xung, lão từng thấy qua trong tình báo, nhưng chỉ là một Thập ngũ đẳng Thiếu thượng tạo, không đáng lo ngại. Lão cũng định nhân trận chiến này tiêu diệt toàn bộ lực lượng chủ chốt của quân Liên minh. Dùng chiến công hiển hách để chứng minh thực lực của mình, khiến những kẻ nghi ngờ phải câm miệng.
Chẳng qua ——
Hai đối thủ trẻ tuổi như vậy.
Đây là đang coi thường ai?