Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 691

691

 

Ngụy Thọ: "..."

 

Lúc này tâm trạng của ông đúng là muốn chửi thề.

 

Chỉ cần nhìn con rồng khổng lồ sống động như thật này, Ngụy Thọ có thể cảm nhận được văn khí mạnh mẽ và sự uy h**p ẩn chứa bên trong nó.

 

Ông cả đời chinh chiến sa trường, văn sĩ văn tâm gặp qua nhiều vô số kể, nhưng nếu nói trong số đó ai khiến ông kiêng dè thậm chí là sợ hãi nhất... ngoài Chử Vô Hối ra thì không còn ai khác. Bởi vì Chử Diệu quá hiểu cách lợi dụng điểm yếu của lòng người, quy mô chiến tranh càng lớn thì càng có lợi cho hắn. Người càng đông đồng nghĩa độ khó điều động càng lớn, một khi đại loạn, sẽ rất khó khống chế.

 

Chử Diệu nổi danh từ khi còn trẻ, cùng với hai văn sĩ Nhị phẩm thượng trung khác của nước Chử được xưng tụng là "Tam kiệt nước Chử", đó nào phải là danh tiếng có được nhờ bày mưu tính kế ở hậu phương, chỉ huy điều động trận tiền. Hắn là kẻ dẫm lên tám vạn bộ xương khô của Bắc Mạc, được người ta đưa lên thần đàn!

 

Tám vạn bộ xương khô, là con số thật, chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

 

Toàn bộ đều là chiến công của một mình hắn.

 

Chỉ một trận đã đánh sập khí thế của Bắc Mạc.

 

Bắc Mạc thậm chí còn treo giá vạn lượng hoàng kim để mua đầu Chử Diệu.

 

Tưởng Ngạo kéo mười vạn binh mã từ ải Triều Lê ra, nếu không ngăn chặn Chử Diệu, mười vạn người này có thể quay về được bao nhiêu thì khó mà nói!

 

"Chử Vô Hối!"

 

Đồng thời trong lòng không ngừng mắng chửi Tưởng Ngạo.

 

Trước khi xuất binh, ông đã ám chỉ Tưởng Ngạo nhất định không được chủ quan, chỉ thiếu nói thẳng với Tưởng Ngạo một khi khai chiến, nhất định phải xông vào quân Liên minh g**t ch*t Chử Diệu. Tưởng Ngạo căn bản không để lời ông nói vào tai, sau đó Chử Diệu ra tay, Tưởng Ngạo biết rõ đối phương có kẻ thù cũ, vậy mà lại bị hai người Thiếu Xung câu đi. Thật sự cho rằng thực lực Thập Lục đẳng Đại thượng tạo là có thể ngang ngược sao?

 

Tên rác rưởi không đáng tin cậy!

 

Ngụy Thọ không quan tâm đến những chuyện khác, một cước đá bay thanh niên võ tướng.

 

Người này bay ngược ra sau, đụng ngã không biết bao nhiêu người.

 

Đợi anh ta rơi xuống đất, bên dưới đã là hai thi thể của quân địch, thi thể bị va chạm đến biến dạng. Có thể thấy, Ngụy Thọ đã dùng bao nhiêu lực cho cú đá này. Nếu không phải thanh niên võ tướng có võ giáp hộ thân, cú đá này chắc chắn đã xuyên thủng ngực anh ta!

 

Mặc dù thanh niên võ tướng giữ được mạng sống, nhưng tấm giáp ngực trước ngực lại vỡ tan, rơi xuống từng mảnh. Anh ta đưa tay xoa ngực đau nhức, vận chuyển võ khí khôi phục võ giáp, cố định xương sườn bị gãy, tránh cho xương sườn đâm vào nội tạng gây ra nội thương nặng hơn. Trên chiến trường hỗn chiến một đoàn, có quân địch muốn từ phía sau đánh lén anh ta, thanh niên võ tướng không quay đầu lại đã đâm một thương.

 

Đầu thương xuyên qua mi tâm kẻ đánh lén.

 

Phụt——

 

Anh ta dễ dàng rút trường thương về, lại quét ngang một cái.

 

Luồng thương phong đẩy lùi đám quân địch đang vây công.

 

Lúc này, anh ta nhìn thấy ở cuối con đường, Ngụy Thọ đang quát lớn về phía con rồng khổng lồ: "Chử Vô Hối, ngươi điên rồi sao!"

 

Nhưng đáp lại ông ta lại là con rồng đang lao xuống.

 

Ngụy Thọ lúc còn thân thiết với Chử Diệu, từng tò mò hỏi hắn chiêu thức này có phải không giải được hay không. Thiếu niên văn sĩ kiêu ngạo đáp: 【Trên đời này không có ngôn linh nào là không giải được cả...】

 

Hắn còn tiết lộ manh mối then chốt cho mấy tiểu đồng bọn.

 

Ngụy Thọ ngửa mặt lên trời gào thét, điên cuồng vận chuyển võ khí trong cơ thể, trong nháy mắt hội tụ vào lòng bàn tay. Ông ta nâng tay đánh ra một chưởng về phía cự long, chưởng phong vù một tiếng, lập tức ngưng tụ thành một bức tường khiên võ khí hồng nhạt khổng lồ, phạm vi rộng lớn, trải dài gần trăm trượng!

 

"Có ai dời thứ này đi không!" Cách phá giải chiêu thức này của Chử Diệu, đơn giản trực tiếp nhất chính là dời "cự long" đi. Chỉ cần dời nó ra khỏi chiến trường, cho dù nó có sức sát thương kinh khủng như bệnh dịch, mất đi mục tiêu công kích cũng chỉ là vô ích. Chỉ là ông và Chử Diệu đã hai mươi năm không gặp. Hắn rõ ràng biết điểm yếu, làm sao có thể không nghĩ cách để hoàn thiện nó?

 

Bên ải Triều Lê cũng không ít văn sĩ văn tâm.

 

Bản thân Ngụy Thọ cũng có thuộc hạ là văn sĩ.

 

Chỉ là động tác của bọn họ đều không nhanh bằng Chử Diệu.

 

Cự long trên không trung tan rã, hóa thành những bông tuyết xám đen rơi xuống nhân gian. Sắc mặt Ngụy Thọ xám xịt như đáy nồi, nghiến răng.

 

"Nổi gió!" Chỉ cần những thứ chết tiệt này không dính vào người là được. Hoặc, giảm thiểu số người bị dính càng nhiều càng tốt.

 

Ngụy Thọ đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

Nhưng ông không ngờ Chử Diệu lại còn thâm độc hơn cả năm xưa!

 

Văn sĩ bên ải Triều Lê nhận được mệnh lệnh, lập tức hô phong hoán vũ, ba bốn luồng văn khí khác nhau khiến những bông tuyết xám đen bay ngược lên trời. Gió lớn thổi tung y phục và tóc của Chử Diệu, Hoa áp văn tâm trắng xám treo bên hông hắn lóe lên ánh sáng chẳng lành. Chử Diệu cúi đầu nhìn cục diện chiến trường, khóe môi nhếch lên cười khẩy, theo ngôn linh thốt ra, văn khí trong kinh mạch cuồn cuộn.

 

"Trời cao gió lộng vượn ỷ ôi*."

 

_Đăng cao, Đỗ Phủ.

 

Dưới vòm trời, đột nhiên xuất hiện một hư ảnh vượn trắng cao trăm trượng, nó há miệng về phía những con kiến hôi đang hỗn chiến bên dưới, phát ra tiếng kêu thê lương. Cuồng phong từ trong miệng vượn trắng phun ra, toàn bộ những bông tuyết xám đen đã bay lên cao đều bị đánh trở lại.

 

Sóng âm chấn động khiến màng nhĩ đám binh địch chảy máu.

 

Một tiếng gầm dài, hư ảnh vượn trắng tan biến.

 

Cảnh tượng này tuy chấn động, nhưng khắp nơi trên chiến trường đã nhuốm máu, ai còn để ý đến những hình ảnh này. So với trận thế xuất hiện của vượn trắng, sức sát thương nó gây ra chẳng đáng là bao. Ít nhiều khiến người ta có cảm giác đẹp mà không dùng được.

 

Nhưng chỉ có Ngụy Thọ mới biết nó lợi hại đến mức nào.

 

Trên chiến trường, võ giả võ đảm chỉ là số ít.

 

Những người quyết định thắng bại của cuộc chiến, thường là những binh lính bình thường nhất. Ngôn linh của tên Chử Diệu này, cơ bản đều nghiên cứu theo hướng này —— làm sao có thể quấy nhiễu lòng người để đạt được hiệu quả phá trận giết địch. Quân đội đông đảo, một khi rối loạn đội hình, quân tâm tán loạn, thì cũng chẳng cách cảnh đại bại bao xa.

 

"Hai quân giao chiến, nào có đạo lý nương tay?"

 

Chử Diệu đáp xuống đất nhẹ nhàng, trên chiến trường đầy máu này, hắn một thân nho sam sạch sẽ, không dính bụi trần.

 

Ngụy Thọ cân nhắc xem mình có thể chém Chử Diệu làm đôi hay không, dường như hắn nhìn thấu suy nghĩ của ông ta: "Tại hạ hiện giờ chỉ là hóa thân văn khí, nếu Viên Viên* muốn trút giận, cứ việc vung đao!"

 

_Nguyên Nguyên và Viên Viên 圆圆 đồng âm, chỉ có Chử Diệu gọi là Viên Viên nhé, còn những người khác thì vẫn gọi Nguyên Nguyên.

 

Mà Ngụy Thọ năm xưa đã từng chính miệng nói: 【Trút giận lên người khác, đó là việc làm của kẻ bất tài vô dụng, chẳng có ích lợi gì!】

 

Ngụy Thọ chỉ vào Chử Diệu, ngón tay run lên.

 

"Văn khí của ngươi rốt cuộc có hạn, hiện giờ không có mấy chục văn sĩ cho ngươi mượn văn khí. Mười vạn người, ngươi có thể ảnh hưởng được mấy người?"

 

Chử Diệu năm xưa có thể hoàn thành kỳ tích khiến tám vạn quân địch tàn sát lẫn nhau, chỉ bằng văn khí tích trữ của một mình hắn thì hoàn toàn không đủ. Văn sĩ các nước Tây Bắc tham quân đều đã giúp hắn một tay. Cho dù nhiều năm trôi qua, Chử Diệu hiện tại văn cung đại thành, lại là văn tâm Nhị phẩm thượng trung có ưu thế, nhưng văn khí của hắn có thể ảnh hưởng vài ngàn người đã là nhiều lắm rồi, không thể bao phủ toàn quân!

 

Chử Diệu nói: "Viên Viên vẫn còn đánh giá thấp Chử mỗ rồi."

 

Chử · hóa thân văn khí · Diệu giơ tay, dang rộng hai cánh tay, hỏi: "Viên Viên hãy nhìn lại xem, ngươi chắc chắn chỉ có vài ngàn người?"

 

Võ giả võ đảm thực lực đến cảnh giới của Ngụy Thọ, có thể nhìn rõ ràng lưu động của các loại khí tức khác nhau. Được Chử Diệu nhắc nhở, ông mới phát hiện bông tuyết xám đen văn khí của Chử Diệu hóa thành, có thể từ một thi thể vừa tắt thở bay ra, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

 

Đã biết, bông tuyết xám đen có thể làm rối loạn tâm trí, nhẹ thì tự tàn tự sát, nặng thì tàn sát lẫn nhau, không chết không thôi...

 

Lại biết, thứ này còn không phải vật phẩm tiêu hao một lần.

 

Cho nên ——

 

Nó hiện tại không chỉ có lực sát thương như bệnh dịch, mà còn có cả khả năng lây lan như bệnh dịch? Ngụy Thọ tức giận đến mức cơ bắp hai bên má đều co giật. Trong chớp mắt, ông nghĩ đến điều gì đó. Không khách khí chém một đao vào hóa thân của Chử Diệu.

 

Mạnh mẽ hạ lệnh: "Một trống tăng thế!"

 

Đây hoàn toàn là bị Chử Diệu ép buộc, không còn cách nào khác.

 

Ngôn linh của Chử Diệu có thể mê hoặc lòng người, tấn công vào vị trí yếu ớt nhất trong nội tâm, binh lính bình thường tâm trí không kiên định, lại thêm thân ở chiến trường lúc nào cũng có thể mất mạng, phòng ngự tâm linh gần như bằng không. Theo mạch suy nghĩ này, chỉ cần khiến sĩ khí của bọn họ tăng vọt, tâm linh trong sáng, không sợ sống chết, cũng có thể giảm ảnh hưởng của Chử Diệu xuống mức thấp nhất. Đương nhiên, điểm bất lợi cũng rất rõ ràng.

 

Nâng cao sĩ khí sẽ tăng tốc tiêu hao tinh khí và thể lực của binh lính.

 

Một khi sĩ khí qua đỉnh cao sẽ trượt dài xuống đáy vực, điều này có nghĩa là đại quân không thể tiếp tục đánh lâu dài.

 

Trận chiến giằng co, kẻ bại chính là ải Triều Lê.

 

Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào tên phế vật Tưởng Ngạo này có thể sớm giải quyết Thiếu Xung và Thẩm Đường, nâng cao tinh thần đại quân, vãn hồi sĩ khí.

 

Nhưng mà, đời người chuyện không như ý, mười phần đến tám chín.

 

Thẩm Đường và Thiếu Xung đều không phải dễ đối phó.

 

Tưởng Ngạo không ngờ hai người trẻ tuổi này lại khó chơi như vậy.

 

Nếu nói chiêu thức của Thẩm Đường còn có vài phần quy luật, thì Thiếu Xung hoàn toàn là lối đánh của dã thú, hung tàn, bạo ngược, nham hiểm, điên cuồng. Hắn như một con dã thú không biết đau đớn, chỉ biết cắn xé một miếng thịt lớn trên người kẻ địch, căn bản không quan tâm trong quá trình này bản thân phải trả giá bao nhiêu.

 

Cổ họng hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng "hừ hừ" trầm đục như dã thú, hai mắt không biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi.

 

Nhưng——

 

So với Thiếu Xung, Tưởng Ngạo càng cảnh giác Thẩm Đường hơn.

 

Lão luôn cảm thấy Thẩm Đường lúc này so với trước đây không giống nhau, không chỉ thực lực mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn, ra tay tàn nhẫn hơn, mà còn có gì đó thay đổi mà lão không biết. Khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh lùng, nhìn lão như nhìn người chết.

 

"Thân chinh chiến đi ba nghìn dặm."

 

Tốc độ của thiếu niên cầm kiếm đã không còn có thể phân biệt bằng mắt thường.

 

"Một thanh gươm ngăn vạn hùng binh!"

 

Ngàn vạn bóng kiếm lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống.

 

Tưởng Ngạo vội vàng lùi lại né tránh, thực sự không thể tránh được nữa thì dùng võ khí mạnh mẽ đánh bay. Võ khí như bùn rơi xuống đất, từ dưới đất chui ra từng người khổng lồ không mặt, mỗi người đều cầm một tấm khiên khổng lồ. Bóng kiếm đập vào khiên, vang lên leng keng như mưa rơi.

 

Lão tranh thủ thời gian ngưng tụ cương khí quanh thân, mặc cho kiếm vũ như mưa vẫn tỏ ra ung dung, từng vòng gợn sóng nổi lên nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của lão. Tưởng Ngạo không thể không thừa nhận, "chậu cảnh" lão nhắm trúng khiến lão nếm trải cảm giác cấp bách đã lâu không gặp! Cấp bách muốn đưa nó vào bộ sưu tập của mình!

 

Càng lợi hại, càng có giá trị sưu tầm.

 

"Ngươi sẽ là chiến lợi phẩm đầu lâu quý giá nhất của ta!"

 

Nhất định phải nâng niu trong lòng, ngày ngày mân mê.

 

Chế tác thành chậu cảnh, thật đúng là phí của trời.

 

"Thiết Phù Đồ, bắt bọn chúng!"

 

Thập Lục đẳng Đại thượng tạo, có thể chỉ huy tám trăm binh tốt võ khí.

 

Những binh tốt võ khí trước mắt này không phải là thứ Thẩm Đường từng thấy có thể so sánh được, bọn chúng người người khoác trọng giáp, tay cầm đao lớn, mặc hai lớp giáp xích. Đeo giáp vai, giáp thân, hai chân được bảo vệ bằng váy giáp, mũ trụ che kín cả cổ và má, không chút sơ hở. Những chỗ khác được kim loại dày nặng bảo vệ, toàn thân chỉ lộ ra hai mắt, khí thế áp bức ập tới!

 

Giáp trụ cực kỳ kiên cố, thương tiễn khó lòng xuyên thủng.

 

Binh tốt được hóa thành từ võ khí của Thập Lục đẳng Đại thượng tạo, trang bị của chúng đã là loại tinh lương hiếm có, phòng ngự kinh người. Càng lên cao, trang bị còn có không gian tiếp tục nâng cấp. Ví dụ như Nhị Thập đẳng Triệt hầu có thể triệu hồi một nghìn kỵ binh trọng giáp.

 

Người ngựa đều khoác trọng giáp, áo giáp tinh lương!

 

Tuy không giỏi tập kích, nhưng một khi hoàn thành công kích tăng tốc, nơi bọn chúng hội tụ chính là bức tường dày kiên cố không thể phá vỡ! Bất kể trước mắt có bao nhiêu kẻ địch chắn đường, đều có thể khí thế như chẻ tre, uy thế ngập trời, mạnh mẽ nghiền nát mọi chướng ngại vật.

 

Cho đến khi tan thành tro bụi!

 

Thiết Phù Đồ trong miệng Tưởng Ngạo chính là một trong số đó.

 

Thực lực của võ giả võ đảm càng lên cao, binh chủng võ lực mỗi loại khác nhau, nhưng không có ngoại lệ đều có thể tạo thành lực sát thương cực lớn!

 

Tuy nhiên——

 

"Ngựa cũng không có, còn dám xưng Thiết Phù Đồ!" Đối mặt với binh tốt võ khí trọng giáp đang xông về phía mình, khóe miệng Thẩm Đường nhếch lên, mắt hạnh hơi nheo lại, đáy mắt lạnh nhạt lóe lên vẻ chế giễu.

 

Nói về bệnh trẻ trâu, Thẩm Đường trước mắt không thua kém gì Tưởng Ngạo.

 

"Mười bước giết một người!"

 

Tuy kiếm Từ Mẫu trong tay cô không gì không phá, sắc bén vô song, nhưng dù sao cũng là đoản binh, lực sát thương trên chiến trường so với song thủ kiếm hoặc trường thương trường kích, nói là "đồ chơi" cũng không ngoa. Nhưng lực sát thương của kiếm lớn hay nhỏ, vẫn phải xem ở trong tay ai. Binh lính trọng giáp tay cầm đủ loại vũ khí xông tới, giống như địa long lật mình, khiến cát sỏi trên mặt đất rung chuyển.

 

Thiếu Xung dùng thủ đoạn bạo lực nhất xé xác người bằng tay không.

 

Tác động thị giác mạnh mẽ, nhưng hiệu suất thấp, tiêu hao lớn.

 

Thẩm Đường thì khác.

 

Cùng với ngôn linh thốt ra, chân Thẩm Đường bước lướt, đạp mây cưỡi gió, linh hoạt xuyên qua giữa màn đao quang kiếm ảnh dày đặc kẻ địch tạo nên. Máu từ cổ những binh sĩ mặc trọng giáp, mang võ khí phun ra từng đóa hoa đỏ thẫm, thân hình nổ tung tại chỗ. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện kiếm phong của cô đều nhắm vào mũ giáp của đối phương trước, sau đó mới dùng kiếm phong men theo khe hở cắt đứt cổ họng: "Ngàn dặm không lưu bóng!"

 

Cô ung dung bình tĩnh chém giết đến trước mặt Tưởng Ngạo.

 

Lão không những không tức giận, mà ánh mắt càng sáng rực, càng thêm tham lam.

 

"Ha ha ha ha, ngươi rất tốt! Rất tốt!" Tưởng Ngạo giơ tay không, đỡ được kiếm phong của Thẩm Đường, kim loại cùng giáp hộ tay ma sát tóe ra tia lửa chói mắt, sau đó, lão nắm chặt thanh kiếm, cười lớn tung ra một chưởng, đánh thẳng vào ngực cô.

 

"Một con kiến hôi như ngươi cũng dám mạo phạm thiên mệnh!"

 

Mặc dù né được, nhưng lông mày Thẩm Đường vẫn tức giận nhíu lại.

 

Thiếu Xung lại xông lên.

 

Đón đầu hắn là thanh trọng kiếm Tưởng Ngạo biến hóa ra.

 

Thanh trọng kiếm đó cao gấp đôi Tưởng Ngạo, thân kiếm cực rộng, cực dày, nện xuống đất tạo thành một cái hố lớn đáng sợ!

 

"Đến đây!"

 

"Ta, nghiêm túc rồi!"

 

Lời này của Tưởng Ngạo vừa kiêu ngạo vừa ra vẻ ta đây.

 

Nhưng Thẩm Đường không nể mặt lão.

 

"Mặt mèo vẽ râu hùm, giả làm cha ngươi đấy à! Giỏi đóng kịch thế, không vào phim mì ăn liền đóng cho đã đời thì đúng là phí của trời."

 

Tuy nói vậy, nhưng Tưởng Ngạo quả thực có vốn liếng để kiêu ngạo.

 

Lão hét lớn một tiếng, cơ bắp vốn đã cuồn cuộn như muốn xé toạc võ giáp, hai cánh tay thô to như đá tảng, giơ kiếm múa! Tưởng Ngạo có thể ở tuổi này thăng lên Thập Lục đẳng Đại thượng tạo, ngoài việc dựa vào tài nguyên của Trịnh Kiều để gian lận, phần lớn vẫn là do bản thân lão rèn luyện chăm chỉ. Thanh trọng kiếm không biết nặng bao nhiêu cân kia, trong tay lão lại nhẹ nhàng như không có gì. Thân theo kiếm động, chiêu thức mạnh mẽ dứt khoát, lại múa đến mức kín kẽ không một khe hở. Lúc này, thậm chí Thẩm Đường còn khó đến gần lão, chứ đừng nói đến việc dùng kiếm lấy mạng Tưởng Ngạo.

 

Trường kiếm hóa cung, vạn tiễn như sao băng xé gió.

 

Đinh đinh đinh ——

 

Tất cả đều bị thân trọng kiếm chặn lại hoặc bị chém đứt.

 

Thiếu Xung đến gần cũng bị đánh bay.

 

Thẩm Đường mặc cho hắn bên cạnh bị đánh văng ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới nhờ đinh tán trên giày chiến giảm tốc dừng lại.

 

"Cái mai rùa này cứng thật đấy."

 

Thiếu Xung thở hổn hển nói: "Quả thật, không cào nổi."

Bình Luận (0)
Comment