Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 699

699

 

Thẩm Đường là ngày thứ hai mới biết Vân Sách ở địa bàn nhà mình.

 

Cô đối với vị chủ kỵ dưới trướng Hoàng Liệt này ấn tượng rất sâu sắc.

 

Bởi vì gương mặt kia thực sự rất có tính nhận diện, khí chất đặc thù, chỉ là không ngờ người ta lại còn "có họ hàng" với nhà mình.

 

"Không biết tục danh tướng quân?"

 

"Bỉ họ Vân, tên Sách, chữ Nguyên Mưu." Tư thái Vân Sách khiêm tốn có lễ, nhìn cả người anh ta đầy khí độ, lại không giống người xuất thân từ nhà bình dân, trái lại giống như con nhà tướng môn từ nhỏ đã nghiên cứu binh pháp. Trời sinh một gương mặt được yêu mến chính là chiếm hời.

 

Đây rõ ràng là cái tên hết sức bình thường, nhưng——

 

Nét mặt Thẩm Đường cổ quái: "Huynh tên là Vân Nguyên Mưu?"

 

Vân Sách chần chờ nói: "Phải, Thẩm quân trước đây từng nghe qua?"

 

"Không có, là lần đầu tiên, chỉ là... Phụt, tên của Vân tướng quân làm ta đột nhiên nhớ tới một người họ Bắc, chữ Chu Khẩu..." Cô biết tên của Vân Sách xuất phát từ "Sách Mưu", nhưng thêm vào cái họ này và chữ "Nguyên" ở giữa, ít nhiều làm cô nghĩ lệch đi. Nhưng mà trừ cô ra, không ai hiểu được câu nói đùa này, càng không biết điểm buồn cười trong đó, thật đáng tiếc.

 

Ai ngờ Vân Sách tỏ vẻ kinh ngạc.

 

"Thẩm quân quen biết Chu Khẩu?"

 

Thẩm Đường: "... Ể, cũng là sư đệ của huynh?"

 

Vân Sách lắc đầu: "Cô ấy không phải người trong sư môn, nhưng ta và cô ấy vừa gặp đã thân, lần gặp trước cũng là hai năm trước."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Thật sự có một Bắc Chu Khẩu sao?

 

Bắc Chu Khẩu trong miệng Vân Sách, tổ tiên đời đời đều là những người thợ tài giỏi, từng xây dựng lăng mộ cho rất nhiều vị quốc chủ. Tương truyền lăng mộ do tay bọn họ xây dựng, dù là tay trộm mộ lợi hại đến đâu cũng không thể vào được chủ thất của lăng mộ, cơ quan bẫy rập tinh xảo ngay cả võ giả võ đảm bình thường cũng phải chịu thiệt hại lớn. Tuy nhiên, nghề nghiệp này rủi ro quá lớn, hậu nhân dần dần không làm nữa. Bởi vì sau khi lăng mộ xây xong, luôn có quốc chủ não tàn nào đó "qua cầu rút ván". Giết một người thì cũng thôi đi, có kẻ còn giở trò diệt môn.

 

Nhưng mà không có công trình lớn, sinh kế lại trở thành vấn đề nan giải.

 

Haiz, cũng thật khó xử.

 

Vân Sách không ít lần nghe đối phương than thở.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cuộc gặp gỡ thế kỷ giữa Nguyên Mưu Vân Nam và Chu Khẩu Bắc Kinh.*

 

_Đào: Chuyện kể 2 giống vượn người huyện Nguyên Mưu Vân Nam và Chu Khẩu Bắc Kinh vượt khoảng cách địa lý gặp nhau rồi kết hợp ờm trở thành loài đứng thẳng được...

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Tình ngay lý gian, Vân Sách quả là người hiểu tỵ hiềm.

 

Vì bị sư đệ Tiên Vu Kiên hết lời giữ lại, anh ta đành phải ở lại hàn huyên hai ngày, nhưng cũng không quên phái thân binh về báo cáo với chủ công một tiếng. Đến ngày thứ ba, Vân Sách thần thanh khí sảng, mặt mày hớn hở trở về, Hoàng Liệt làm như vô tình hỏi anh ta.

 

"Sư đệ của Nguyên Mưu ở dưới trướng Thẩm quân?"

 

Vân Sách đáp: "Vâng, Tử Cố có duyên với Thẩm quân."

 

Không biết Hoàng Liệt nghĩ gì trong đầu, sắc mặt thoạt nhìn hơi âm trầm, rồi lại lộ ra vẻ quan tâm và khó hiểu: "Trước đây ta mấy lần mời thầy cậu xuống núi giúp ta trừ bỏ bạo quân, ông ấy đều từ chối, còn nói hồng trần hiểm ác, không muốn môn nhân nhập thế, sao lần này lại để mặc sư đệ cậu xuống núi?"

 

Vân Sách thành thật nói: "Tiên Vu sư đệ là lén trốn xuống núi, thầy cũng biết đệ ấy nhớ nhung người thân, tiếp tục giữ lại, chỉ làm phân tán tâm thần của đệ ấy, uổng phí thiên phú võ học."

 

Anh ta còn một câu chưa nói ra.

 

Thầy không muốn đồ đệ xuống núi, không có nghĩa là sẽ ngăn cản đồ đệ xuống núi. Thứ nhất, cuộc sống trên núi thanh khổ buồn tẻ, thứ hai, lý do các sư huynh đệ học võ đều khác nhau, mọi người đều là người trẻ tuổi nhiệt huyết, ai mà không muốn xuống núi xông pha một phen thiên địa?

 

Vân Sách cũng là cảm thấy thời cơ chín muồi mới xuống núi.

 

Hoàng Liệt nghe vậy gật đầu: "Thì ra là vậy."

 

"Nếu chủ công không còn việc gì, mạt tướng xin cáo lui."

 

Vân Sách bị ép làm cá mặn hai ngày, công việc chất đống còn đang chờ xử lý. Hoàng Liệt phất tay, ra hiệu cho anh ta lui xuống.

 

Đợi Vân Sách rời đi, võ giả áo đen luôn kề cận bên cạnh Hoàng Liệt mới hỏi: "Chủ công rất coi trọng Vân Nguyên Mưu?"

 

Thiên phú của Vân Sách quả thật không tồi.

 

Nhưng anh ta vẫn còn quá trẻ, bá nghiệp của Hoàng Liệt không thể chờ đợi được.

 

"Nguyên Mưu còn thiếu lửa, đương nhiên ta càng coi trọng người đứng sau hắn." Chỉ tiếc hắn ba lần bốn lượt mời, người ta vẫn không hề động lòng. Vừa nghe sư đệ của Vân Sách ở bên Thẩm Đường, hắn liền không nhịn được nghi ngờ thầy của Vân Sách muốn đặt cược nhiều cửa, mặc dù đã giải thích rõ là hiểu lầm, trong lòng vẫn có chút khúc mắc, "Đáng tiếc..."

 

Nếu lão già đó xuất sơn, Trịnh Kiều tính là cái gì?

 

Tưởng Ngạo vừa chết, đại quyền ải Triều Lê lại rơi vào tay Ngụy Thọ, tên này tiếp tục thi hành đại pháp rùa rụt cổ, mặc kệ quân Liên minh Đồ Long chửi bới khiêu khích thế nào, ông ta vẫn bất động. Hoàng Liệt còn dẫn binh mã giả vờ tấn công ải Triều Lê để thăm dò...

 

Kết quả, Ngụy Thọ vẫn không hề động lòng.

 

Trong cuộc họp của quân Liên minh, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Đường, nói chính xác là nhìn Chử Diệu. Trước đây chính là Chử Diệu dùng kế khiến Ngụy Thọ mất quyền, ải Triều Lê xuất binh. Giờ cục diện lại trở về điểm xuất phát, hắn có còn cách nào không?

 

Vợ của Ngụy Thọ vẫn đang nằm trong tay Chử Diệu.

 

Bọn họ không có nhân mạch của Chử Diệu, Ngụy Thọ trời sinh cảnh giác cũng không mắc bẫy, khó mà dùng trí. Thực sự không được, chi bằng sớm chỉnh hợp binh lực, chuẩn bị tổng tấn công ải Triều Lê. Chử Diệu lại rất bình tĩnh, an ủi: "Đừng hoảng, thời cơ chưa chín muồi."

 

Hoàng Liệt nhíu mày: "Khi nào thì chín muồi?"

 

Chử Diệu trầm ổn đáp: "Trước đó đã thành công khiến Trịnh Kiều nghi ngờ Ngụy Thọ, Tưởng Ngạo vừa chết, hắn không thể dùng Ngụy Thọ nữa, có khi còn triệu hồi Ngụy Thọ về hỏi tội. Chúng ta có thể làm chút trò trên chuyện này. Trịnh Kiều nhận được tin tức rồi đến hỏi tội, trước sau cần có thời gian. Các vị hãy đợi thêm, yên lặng theo dõi kỳ biến."

 

Dẫu sao cũng chỉ mất vài ngày.

 

Mọi người nghe vậy, đành phải kìm nén cảm xúc sốt ruột.

 

Lại vài ngày trôi qua.

 

Vì có Tiên Vu Kiên làm quan hệ, khi rảnh rỗi Vân Sách liền đến doanh trại của Thẩm Đường thăm sư đệ. Xét cho cùng, thời buổi này thế sự vô thường, sư huynh đệ bọn họ gặp nhau một lần lại vơi đi một lần. Cứ thế, Vân Sách cũng trở nên quen mặt ở doanh trại của Thẩm Đường.

 

Những lần trước Vân Sách đều đến tay không.

 

Hôm nay lại mang đến một người sống sờ sờ.

 

"Thằng nhãi ranh ngang ngược nhà ngươi, mau thả ta ra!"

 

Từ xa Vân Sách đã thấy một người ăn mặc như thường dân, hành động lén lút, định đến gần doanh trại của Thẩm Đường, bị anh ta bắt tại trận. Anh ta nói: "Hừ, ngươi thật vô lễ, bản thân hành động lén lút, còn dám đổi trắng thay đen?"

 

Nói rồi, anh ta bẻ ngược hai tay người nọ ra sau lưng, khiến hắn không thể động đậy, người này cũng đau đớn kêu lên một tiếng. Tuy không còn giãy giụa, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Ngươi là quân sĩ dưới trướng Thẩm quân? Ngươi nghe cho kỹ đây, ta là văn sĩ đến đầu quân cho Thẩm quân, ngươi thô lỗ man rợ như vậy, đắc tội với ta... Sau này, sau này ngươi sẽ biết tay ta!"

 

Vân Sách dùng một tay khống chế người nọ, nghe vậy liền buông lỏng tay: "Ngươi đến đầu quân cho Thẩm quân? Sao trông không đàng hoàng vậy?"

 

Quả thật, người này trông có vẻ ti tiện, chiều cao trong đám thường dân coi như bình thường, nhưng so với văn sĩ văn tâm thì thuộc dạng "khuyết tật". Ngoại hình không được, chiều cao không được, trên vai còn mọc một khối u thịt, khiến hai vai cao thấp không đều.

 

Người nọ tức đến méo mặt.

 

"Tiểu tử! Man rợ!"

 

Vân Sách thấy mặt đối phương tức giận đỏ bừng, đành buông tay, chắp tay nói: "Tiểu tử không biết tiên sinh đến đầu quân cho Thẩm quân, thấy ngài hành tung khả nghi mới ra tay bắt giữ, mong ngài thứ lỗi."

 

Người nọ xoa xoa cổ tay sưng đỏ, trong lòng chỉ có hai chữ 【xui xẻo】. Chẳng qua hắn đang gánh vác trọng trách, không có thời gian so đo với tên man rợ trước mắt. Cũng nhờ Vân Sách dẫn đường, hắn không gặp nhiều trở ngại liền vào được doanh trại của Thẩm Đường.

 

Do kinh tế eo hẹp, doanh trại thoạt nhìn khá đơn sơ.

 

Trong mắt hắn dường như thoáng hiện vẻ khinh thường.

 

Với chiều cao của Vân Sách, dĩ nhiên là không nhìn thấy được.

 

"Nguyên Mưu hôm nay lại đến tìm Tử Cố so tài võ nghệ à?" Ninh Yến từ xa đã nhìn thấy Vân Sách, nàng không có ấn tượng tốt với minh chủ Hoàng Liệt, mà Vân Sách lại thường xuyên ra vào doanh trại của mình, trong lòng nàng cũng hơi băn khoăn. Chỉ là chủ công không nói gì, nàng cũng không tiện lên tiếng.

 

Trong mắt Vân Sách, Ninh chủ bộ là người hòa nhã.

 

Anh ta nói: "Không phải, Sách đang tuần tra thì phát hiện người này định dò xét doanh trại của Thẩm quân, bắt lại hỏi thì hắn nói là văn sĩ đến đầu quân, sợ hắn đi lung tung nên đích thân đưa đến đây."

 

Ninh Yến nhìn sang người thấp bé bên cạnh Vân Sách.

 

Lúc trước bị Vân Sách che khuất, nàng không nhìn rõ mặt mũi, lần này lại thấy rõ ràng, còn chạm mắt với hắn. Nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng Ninh Yến giật thót, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, chỉ hơi tỏ vẻ nghi hoặc: "Vị này là?"

 

Người nọ dường như mới hoàn hồn, cười toe toét.

 

"Tại hạ họ Lý, tên Hạc, chữ Thạch Tùng."

 

Ninh Yến: "Bỉ họ An, tên Lữ, chữ Song Khẩu."

 

Vân Sách khó hiểu nhìn Ninh Yến, không rõ tại sao đối phương lại bịa ra một cái tên như vậy, nhưng bản thân dù sao cũng là người ngoài, không tiện nói nhiều. Anh ta cực kỳ tự nhiên nói: "Vậy có thể làm phiền An chủ bộ, đi thông báo với Thẩm quân một tiếng được không? Hay là cứ giam người lại trước đã?"

 

Ninh Yến: "Vì là người có chí hướng đến đầu quân cho chủ công, lẽ ra nên được lễ nghi đối đãi, sao có thể lãnh đạm? Ta sẽ đi tìm chủ công ngay."

 

Cô bảo Vân Sách và Lý Hạc nghỉ ngơi tại doanh trại dành cho khách.

 

Mãi đến khi Ninh Yến rời đi, Lý Hạc mới lộ ra vẻ trầm ngâm, hỏi Vân Sách: "Vị An chủ bộ này, tiểu huynh đệ cậu biết được bao nhiêu? Thật không giấu gì, vị này rất giống một người bạn cũ của Lý mỗ, thoạt nhìn còn tưởng là cùng một người."

 

Vân Sách: "Không biết, không quen."

 

Lý Hạc không tin lời nói dối: "Các người không phải đồng liêu à?"

 

"Từ khi nào lại nói là đồng liêu? An chủ bộ là thuộc hạ của Thẩm quân, Vân mỗ thì thuộc hạ của minh chủ Hoàng Liệt, chỉ nói chuyện với nhau vài câu thôi."

 

Lý Hạc: "..."

 

Vân Sách đảo ngược tình thế dò hỏi Lý Hạc: "Ngài nói An chủ bộ rất giống người bạn cũ của ngài? Có lẽ là họ hàng cũng nên."

 

Lý Hạc: "Chuyện này, khó nói."

 

Hắn cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của Ninh Yến, càng nghĩ càng không chắc chắn —— mặc dù vị An chủ bộ này trông gần như giống hệt người bạn cũ của hắn, nhưng An chủ bộ có Hoa áp văn tâm, lại còn mặc trang phục văn sĩ, còn người bạn cũ Ninh Yến của hắn lại là một phụ nữ.

 

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

 

Lý Hạc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Hai người này, một nam một nữ, cho dù có quan hệ thì cũng là họ hàng, không thể là cùng một người.

 

Ninh Yến cũng không lừa gạt Lý Hạc, nàng lập tức đi tìm Thẩm Đường. Lúc này trong chủ trướng khá náo nhiệt, Chử Diệu đang bẩm báo công việc với Thẩm Đường, bên cạnh có một mỹ phụ nhân đang cầm bút, chính là Nhụy Cơ, phu nhân của Ngụy Thọ —— Thẩm Đường nghe nói tài năng văn chương của đối phương rất tốt, lại lo lắng đối phương ở trong doanh sẽ buồn chán, bèn mời nàng đến giúp mình, làm một nho sĩ chấp bút tạm thời.

 

"Đồ Nam đến rồi, có việc gì sao?"

 

Ninh Yến thành thật kể lại chuyện của Lý Hạc.

 

Thẩm Đường và Chử Diệu đều nhìn qua, Nhụy Cơ cũng dừng bút, nàng quan sát tỉ mỉ, hỏi Ninh Yến: "Có người đến đầu quân là chuyện tốt, sao Đồ Nam lại chau mày? Chẳng lẽ Lý Hạc này có vấn đề?"

 

Ninh Yến nói: "Phu quân quá cố từng đoạn tuyệt quan hệ với Lý Hạc."

 

Nói đơn giản, Lý Hạc hơi thù oán với Yến An.

 

Nàng, Yến An, Khang Thời và Lý Hạc từng là bạn học đồng môn, nhưng bọn họ không chơi được với Lý Hạc. Lý do cũng đơn giản, Lý Hạc là kẻ tham lam, vì lợi ích cá nhân mà không từ thủ đoạn, khát khao quyền lực đến mức gần như b*nh h**n.

 

Cô nói: "Nghe nói Lý Hạc từng dùng thủ đoạn hèn hạ hãm hại một văn sĩ để giành một suất vào Thánh địa Sơn Hải. Chẳng qua không có chứng cứ, không làm gì được hắn. Phu quân quá cố nghe được chuyện này, liền đối chất với Lý Hạc, sau đó đoạn tuyệt quan hệ..."

 

Thẩm Đường hơi chán ghét: "Nhân phẩm thấp kém như vậy sao?"

 

Coi chỗ mình là thùng rác à?

 

Cô đang thiếu người, chứ không phải thiếu rác rưởi.

 

Thẩm Đường phẩy tay nói: "Đuổi hắn đi!"

 

Nếu đối phương không chịu đi, vậy thì để hắn cút.

 

Ai ngờ, cả Ninh Yến và Chử Diệu đều phản đối, Chử Diệu nói: "Không không không, chính vì như vậy, chủ công càng nên gặp hắn."

 

"Gặp hắn làm gì? Người này dù có tài giỏi cũng không thể dùng được, miếu nhỏ khó chứa nổi tượng Phật lớn..." Thẩm Đường nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra chi tiết gì đó, "Chờ đã, Đồ Nam nói người này là kẻ đuổi theo quyền thế... Quyền thế ở đâu, hắn liền ở đó mới đúng... Sao lại đến đầu quân cho ta?"

 

Muốn đầu quân, cũng phải tìm minh chủ Hoàng Liệt mới phải.

 

Cho nên——

 

Đối phương mang theo mục đích nhắm vào mình mới đến?

 

Chử Diệu cũng đang trầm tư, mơ hồ làm rõ mọi chuyện. Hắn nói với Nhụy Cơ: "A tỷ, lần này xin tỷ giúp ta một việc. Đợi chuyện này kết thúc, có lẽ tỷ sẽ được đoàn tụ với Ngụy Viên Viên."

 

Nhụy Cơ không ngờ còn có chuyện của mình.

 

"Đệ cứ nói thẳng."

 

Khi Lý Hạc được dẫn đến, trong chủ trướng chỉ còn lại Thẩm Đường đang cúi đầu làm việc. Hắn hành đại lễ với Thẩm Đường, nhưng rất nhanh đã bị ngăn lại. Thẩm Đường ra vẻ mừng rỡ như nhặt được vàng, nói: "Tiên sinh đa lễ như vậy làm gì, mau mau, ngồi đi."

 

Lý Hạc hơi chê bai cách bài trí đơn sơ của chủ trướng.

 

Nhấc vạt áo, không khách khí ngồi xuống.

 

"Vừa rồi nghe Song Khẩu nói, tiên sinh muốn đầu quân cho ta?"

 

"Lý mỗ muốn mang đến cho Thẩm quân một tương lai tươi sáng."

 

Thẩm Đường không hiểu: "Tương lai tươi sáng?"

 

Lý Hạc nói: "Đương nhiên."

 

Nghe đối phương không phải đến đầu quân cho mình, còn nói những lời khó hiểu, nụ cười trên mặt Thẩm Đường dần nhạt đi, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Lời này của Lý tiên sinh khiến Thẩm mỗ không hiểu nổi, Thẩm mỗ hiện giờ sống rất tốt, cần gì phải dệt hoa trên gấm?"

 

Lý Hạc nói: "Không không không, là 'đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi'."

 

Thẩm Đường cảnh giác với Lý Hạc: "Thẩm mỗ tuy gia cảnh bần hàn, nhưng cũng không đến mức nghèo không nhóm nổi lửa than. Đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi... Lời này của Lý tiên sinh có phần nói quá rồi."

 

Lý Hạc lại không hề vội vàng, đôi mắt mang theo vẻ bỉ ổi đảo quanh bốn phía, xác định xung quanh không có ai nghe lén mới yên tâm nói: "Thẩm quân đừng vội, hãy nghe Lý mỗ từ từ kể rõ."

 

Thẩm Đường nhẫn nại diễn trò với Lý Hạc.

 

Bên ngoài chủ trướng.

 

Ninh Yến vẫn chưa hoàn hồn, giả thiết của Chử Diệu quá mức hoang đường, sao hắn lại cho rằng Lý Hạc là đến khuyên hàng chủ công?

 

Chử Diệu nói: "Cho dù không phải đến khuyên hàng, hắn tám chín phần mười cũng là người của Trịnh Kiều. Nếu không, rất khó giải thích một người theo đuổi công danh lại đột nhiên để mắt đến chủ công, lại còn đúng vào lúc này. Đã tự mình đưa đến cửa, nhất định phải tận dụng."

 

Ninh Yến nghĩ đến việc Chử Diệu nhờ Nhụy Cơ giúp.

 

"Ngài làm vậy, là muốn chiêu hàng Ngụy Thọ?"

 

Chử Diệu sửa lại: "Không phải chiêu hàng, là ép hắn phản."

 

Lý Hạc thật tri kỷ mà, đúng lúc buồn ngủ lại có người mang gối đến. 

Bình Luận (0)
Comment