700
Ngụy Thọ bị Chử Diệu để mắt tới hắt hơi một cái rõ to.
Lông mày hắn nhíu lại như kiểu con vịt Koduck. Một tay vuốt chòm râu xù bên má, tay kia nắm chặt tờ điều lệnh Trịnh Kiều đưa cho. Thất tuần của Tưởng Ngạo vừa qua, Trịnh Kiều lại điều một người khác đến thay thế. Người mới đến này không vênh váo tự đắc ra khỏi cửa ải đánh địch ngay khi vừa tới, nhưng lại khá bất mãn việc Ngụy Thọ chỉ thủ không công, xem ra cũng là kẻ nóng nảy.
Phó tướng khuyên nhủ Ngụy Thọ: "Tưởng Ngạo tử trận, khiến ải Triều Lê chịu tổn thất nặng nề, nguyên khí vẫn chưa khôi phục, vị tướng thủ thành mới chắc hẳn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, tướng quân cứ yên tâm."
Nếu không phải tinh binh của ải Triều Lê lần trước bị thương vong nhiều, phỏng chừng người mới đến này cũng sẽ xuất binh phô trương thanh thế, xem như trong cái rủi có cái may. Ai ngờ Ngụy Thọ ném mạnh đồ vật lên bàn, nói: "Ta nào có tâm trạng lo lắng chuyện này chuyện nọ?"
Thuộc hạ không hiểu: "Vậy tướng quân cau mày vì chuyện gì?"
Ngụy Thọ thở dài một hơi: "Ta lo lắng cho Chử Lượng Lượng... chính là tên chó chết Chử Vô Hối bên kia... Trước đây ta trúng kế của hắn, sơ ý để hắn bắt phu nhân đi. Trịnh Kiều phái Tưởng Ngạo ép ải Triều Lê xuất trận, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn. Cay cú hơn là Tưởng Ngạo lại chết, Trịnh Kiều làm sao không nghi ngờ? Lần này lại ra lệnh cho ta quay về..."
Thuộc hạ nghe hiểu được đôi chút.
"Tướng quân lo lắng quốc chủ trách tội sao?"
Trịnh Kiều cứ dăm bữa nửa tháng lại nổi điên, còn thích giết người, nhưng nếu quan sát kỹ, những người bị y giết không phải là bọn văn nhân nho sĩ chỉ có hư danh mà không có thực quyền, miệng lưỡi sắc bén nhưng thực lực kém cỏi, thì chính là những kẻ thù đã kết oán sâu nặng —— dù không giết cũng chẳng làm giảm mối thù hận, vậy thì cứ giết quách cho xong. Y chưa bao giờ giết võ giả võ đảm có binh quyền và thực quyền.
Cho dù đối phương phạm tội đủ để chém đầu.
Còn như giết người vô tội, cướp bóc, tham ô hối lộ, mua quan bán chức, chỉ cần không bày ra ngoài mặt, y đều có thể nhắm mắt làm ngơ. Nếu bị người ta vạch trần, cũng chỉ làm ầm ĩ rồi thôi. Nói trắng ra, võ tướng không có uy h**p thực sự đến tính mạng của y, mọi chuyện đều có thể bao dung. Có phần giống như cùng các võ tướng dưới trướng cùng nhau cai trị nước Canh.
Vì vậy, thuộc hạ không lo lắng Ngụy Thọ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Ngụy Thọ nói: "Vấn đề không nằm ở Trịnh Kiều."
Thuộc hạ lại ngớ người: "Vậy thì nằm ở ai?"
Ngụy Thọ sắp bị tên thuộc hạ đầu óc chậm chạp này làm cho tức chết, bẻ ngón tay gõ lên bàn nhấn mạnh: "Vấn đề nằm ở tên chó chết Chử Vô Hối đó! Mẹ kiếp, cái trò này nhìn càng lúc càng quen mắt. Năm đó hắn đối phó với lão cha nuôi đoản mệnh của ta cũng làm như vậy. Bây giờ dùng trên người ta, hắn tuyệt đối còn đang ủ mưu gì đó... Phu nhân vẫn còn trong tay hắn đấy!"
Lông mày ông ta còn nhíu chặt hơn cả Koduck.
Ngụy Thọ thực sự quá hiểu Chử Diệu.
Không đề phòng, chết lúc nào cũng không biết.
Thuộc hạ lí nhí nói.
"Nói đi nói lại, tướng quân vẫn lo lắng cho phu nhân."
Ngụy Thọ bực bội đi tới đi lui: "Không thì sao? Năm đó phu nhân đã phải lòng tên chó chết Chử Vô Hối, đẹp trai thì giỏi lắm à, vai hắn có rộng bằng ta không? Ngực hắn có cứng bằng ta không? Bản lĩnh trên giường có mạnh bằng ta không? Năm đó hắn chỉ là một tên nhóc chưa trải sự đời, với cái ánh mắt mọc trên đỉnh đầu của hắn, phỏng chừng bây giờ vẫn còn ế. Phu nhân... phu nhân... ta lo hắn quyến rũ phu nhân!"
Thuộc hạ thầm nghĩ điều này không thể nào.
Năm đó nếu Chử Diệu đáp lại phu nhân, thì còn chỗ nào cho tướng quân nhà mình nữa? Hai mươi mấy năm sau mới lo lắng, hoàn toàn không cần thiết. Nhưng hắn cũng biết rõ, trong đầu tướng quân nhà mình, ngoài một phần là cơ quan não, thì chín phần còn lại đều là phu nhân.
"Ông đây thấy hơi lo lắng..."
Thuộc hạ nhớ lại phong thái của Chử Diệu, thầm nghĩ, nếu hắn là phụ nữ, hắn cũng thích Chử Diệu ôn văn nho nhã hơn là tướng quân: "Đây là tâm trạng lo được lo mất khi ngài đối mặt với đối thủ mạnh."
Trực giác của Ngụy Thọ có phần đúng.
Tuy nhiên, không phải xuất phát từ tình địch như ông ta nghĩ.
Thẩm Đường không thể không thừa nhận, Lý Hạc là một thuyết khách xuất sắc. Trước khi đến, hắn rõ ràng đã làm rất tốt bài tập về nhà, điều tra thiết lập nhân vật của cô. Thiết lập nhân vật của cô là gì? Là một quân tử danh tiếng cực tốt, một quận thủ yêu dân như con, một dũng sĩ gan dạ không sợ hãi.
Cho dù là đối phó với người khác hay thuyết phục người khác, cốt lõi là phải nắm bắt sở thích của bọn họ, nói cách khác là nắm bắt điểm yếu. Cũng như đối phó với kẻ si tình phải dùng tình yêu, đối phó với kẻ tham lam phải dùng quyền thế, đối phó với kẻ đầu cơ phải dùng lợi ích. Vậy, đối phó với Thẩm Đường thì sao?
Quân tử coi trọng thanh danh.
Quận thủ thương xót lê dân.
Dũng sĩ giữ vững chính nghĩa.
Lý Hạc chỉ cần liên kết thanh danh, lê dân, chính nghĩa với Trịnh Kiều, là có thể dễ dàng phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Thẩm Đường.
Hắn giành nói trước: "Xin hỏi Thẩm quân một câu."
Thẩm Đường chờ hắn nói: "Lý tiên sinh cứ hỏi."
"Nghe nói Thẩm quân xuất thân từ tầng lớp bình dân, lại nhậm chức quận thủ Hà Doãn khi mới mười hai tuổi?" Lý Hạc hạ thấp giọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đường. Thẩm Đường phát hiện đối phương có tố chất làm người dẫn chương trình, khi giọng nói trầm thấp của hắn truyền vào tai, khiến người ta bất giác nhìn thuận mắt khuôn mặt có phần bỉ ổi của hắn.
Thẩm Đường gật đầu: "Phải."
Nghe vậy, Lý Hạc vỗ tay khen ngợi Thẩm Đường là thiếu niên anh tài.
Chẳng qua ——
Hắn cảm thán rượu thơm cũng sợ ngõ sâu.
Cho dù là thiên lý mã, cũng cần có Bá Nhạc biết nhìn ngựa, mới được người đời biết đến. Thiên lý mã như vậy, nhân tài cũng vậy. Nhưng Thiên lý mã thường có mà Bá Lạc không thường có, vì vậy mới tạo nên vô số anh tài xưa nay u uất mà chết.
Vì vậy, người đã cho Thiên lý mã Thẩm Đường này cơ hội thể hiện tài năng, càng không nên bị cô lấy oán báo ân.
Nghe vậy, Thẩm Đường trừng mắt nhìn: "Vô liêm sỉ!"
Cô muốn chỉ vào mũi Lý Hạc mắng xối xả: "Ngươi cho rằng ta thuận theo đại nghĩa thảo phạt bạo quân Trịnh Kiều là lấy oán báo ân sao?"
Lý Hạc không sợ tư thế đe dọa của cô.
Không né tránh, ngược lại nhìn thẳng vào mắt cô, thân hình nhỏ bé tràn đầy dũng khí to lớn, hùng hồn nói:
Hắn hùng hồn phát biểu: "Những gì Lý mỗ nói đều là sự thật. Theo Lý mỗ được biết, quốc chủ và Thẩm quân không có thù oán cá nhân, thậm chí khi nghe nói Thẩm quân ở Hà Doãn, bị tên giặc ở Thiên Hải, Thượng Nam giáp công, còn đặc biệt điều ngài đến quận Lũng Vũ có thể phát huy tài năng hơn, lại có dị tộc Thập Ô làm đá mài đao cho ngài, chẳng phải là 'ân' sao? Lý mỗ biết bên ngoài có nhiều hiểu lầm về quốc chủ, nhưng trong số đó không nên có Thẩm quân. Nếu quốc chủ không thưởng thức Thẩm quân, ngược lại giống như lời đồn bên ngoài câu kết với Thập Ô, dẫn đầu b*n n**c, thì tại sao lại để lại hai vạn tinh binh ở ải Vĩnh Cố?"
Thẩm Đường sững người, suy nghĩ theo những câu hỏi của Lý Hạc.
Mở miệng nói: "Ta..."
Lý Hạc không cho cô thời gian suy nghĩ logic, hỏi thẳng: "Dù xét về công hay tư, quốc chủ đối với Thẩm quân không tệ. Ngài đem quân thảo phạt ngài ấy, sao có thể không gọi là 'ân đền oán trả'?"
Quân tử coi trọng danh tiếng, nào muốn bị gán cho cái mác này?
Dường như Thẩm Đường hơi nghẹn lời, há miệng không nói nên lời phản bác. Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi nói: "Đúng là, Trịnh Kiều đối với ta... có chút ơn đề bạt, nhưng hắn làm việc trái lẽ thường, tàn hại trung lương, trước đó còn dung túng võ tướng dưới trướng tàn sát bách tính... tội ác chồng chất, người như vậy sao có thể làm quốc chủ?"
Lý Hạc lắc đầu không đồng tình.
"Như vậy là Thẩm quân sai rồi."
Thẩm Đường ngạc nhiên: "Ta sai?"
Lý Hạc gật đầu, ngẩng cao đầu nói: "Đương nhiên."
Thẩm Đường hơi tức giận: "Ta sai ở chỗ nào?"
Lý Hạc nói: "Một bước sai, bước nào cũng sai. Thẩm quân nên biết, nhà Nho dùng văn chương làm loạn pháp, còn kẻ hiệp sĩ dùng võ lực phạm cấm. Những võ giả võ đảm xuất thân từ thế gia, chẳng khác nào những kẻ cát cứ, tự mình nắm giữ binh quyền. Hành vi của bọn họ, ngay cả quốc chủ cũng không thể hoàn toàn khống chế. Quốc chủ khi còn nhỏ từng làm con tin ở nước địch, sau khi trở về lại gặp phải cảnh huynh đệ tương tàn, chỉ riêng việc bảo toàn tính mạng đã vô cùng khó khăn, có thể sống đến ngày nay hoàn toàn là kết quả của việc cân bằng các thế lực."
Sắc mặt Thẩm Đường hơi dịu lại, khoanh tay: "Ý ngươi là... những chuyện này, Trịnh Kiều không biết?"
Lý Hạc lại lắc đầu: "Sao có thể không biết?"
Đổ hết tội lỗi cho thuộc hạ giả vờ tuân lệnh mà âm thầm làm trái, chẳng phải là lời nói nhảm nhí sao?
Cho dù Thẩm Đường bị hắn lừa gạt đến tận trời xanh cũng không tin.
Thẩm Đường hừ lạnh: "Hừ, đã biết vậy..."
Lý Hạc âm vang đầy khí thế vừa thương xót mà bi phẫn: "Thẩm quân, cho dù biết thì sao? Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, người đầu tiên gặp nguy hiểm chính là quốc chủ. Võ tướng võ đảm dưới trướng sẽ phất cờ nổi dậy, lần lượt phản lại ngài ấy, mất mạng chỉ là chuyện trong nháy mắt!"
Thẩm Đường đột nhiên đứng dậy, theo động tác nghiến răng, cơ má cũng căng lên, làm đôi mắt đen láy càng thêm lạnh lẽo, chất vấn: "Vậy nên dung túng cho bọn họ làm xằng làm bậy?"
Lý Hạc thở dài bất lực: "Chỉ có thể từ từ tính toán."
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Đường sáng quắc, trong ánh mắt tha thiết mang theo chút kỳ vọng, hùng hồn nói: "Chính vì khó khăn như vậy, mới càng cần những trung thần nghĩa sĩ lòng dạ ngay thẳng đứng lên, thanh trừ gian thần, trừng trị kẻ tiểu nhân. Quốc chủ âm thầm đề bạt Thẩm quân cũng có ý này, ai ngờ, ai ngờ Thẩm quân lại bị tiểu nhân như Hoàng Liệt che mờ mắt, than ôi, sao không đau lòng?"
Thẩm Đường chắp tay quay lưng về phía Lý Hạc.
Những ngón tay của cô gần như quấn chặt vào nhau, cũng cho thấy nội tâm chủ nhân lúc này rối như tơ vò, không có đầu mối, không biết phương hướng. Lý Hạc tinh ý nhận ra bờ vai luôn thẳng tắp của Thẩm Đường hơi trùng xuống. Hắn đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt: "Haiz, nhưng chuyện này cũng không thể trách Thẩm quân, chỉ là uổng phí một tấm lòng quả cảm."
Dũng sĩ kiên trì chính nghĩa, sợ nhất là đạo nghĩa trở thành trò cười.
Lý Hạc dùng giọng điệu gần như tiếng khóc nức nở than thở, bi ai nói: "Tuy nhiên, quốc chủ nghe nói Thẩm quân quản lý địa phương rất tốt, bất kể là Hà Doãn từng bị bọn người Ngô Hiền nhiều lần dòm ngó, hay là Lũng Vũ nằm cạnh Thập Ô, quanh năm bị quấy nhiễu, lê dân đều an cư lạc nghiệp, cũng coi như có chút an ủi. Chẳng qua..."
Thẩm Đường vội vàng quay người hỏi hắn: "Chẳng qua cái gì?"
Lý Hạc nói: "Chẳng qua Lý mỗ nói một câu từ tận đáy lòng, việc làm của Thẩm quân chung quy chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc. Ngài có năng lực làm cho một quận yên ổn, nhưng ngài không có thực lực tuyệt đối để bình định đại cục. Một khi bọn người Hoàng Liệt đồ long thành công, Lý mỗ thật sự lo lắng cho Thẩm quân. Trong thời buổi này, dân giàu nước mạnh tuyệt đối không phải là chuyện may mắn, ngược lại sẽ rước họa diệt vong..."
Chỉ kém nói với Thẩm Đường rằng mấy kẻ Hoàng Liệt không phải thứ tốt.
Đương nhiên, Thẩm Đường cũng biết Hoàng Liệt không phải thứ tốt.
"... Cáo chết, chó săn bị nấu, tự cổ chí kim đều như vậy." Lý Hạc vô cùng cảm thương thở dài, lời nói tình chân ý thiết, người nghe xúc động, "Lý mỗ tận mắt nhìn thấy, bọn người Hoàng Liệt một khi đạt được mục đích, nội loạn sẽ không thể tránh khỏi... Thẩm quân tuy có gia thế, nhưng cũng không thể một mình định đoạt càn khôn. Đến lúc đó lại không biết sẽ loạn thêm bao nhiêu năm, dân sinh lầm than, thật đáng thương, đáng tiếc, đáng buồn."
Nói xong, Lý Hạc tung ra đòn cuối cùng: "Thẩm quân, ngài không thể che chở được vùng đất này. Một khi khai chiến, cuộc sống yên ổn trước mắt đều là ảo ảnh, rơi vào cảnh binh đao vô tận."
Nghe vậy, Thẩm Đường trầm mặc hồi lâu.
Lý Hạc biết thời cơ đã chín muồi, tiến lại gần Thẩm Đường, dụ dỗ: "Đấng nam nhi sống giữa trời đất, sao có thể bị người ta mê hoặc, làm chuyện vong ân bội nghĩa, lao dân thương tài, trợ Trụ vi ngược? Tru diệt tiểu nhân, chỉnh đốn chính đạo, mới là lẽ phải!"
Thẩm Đường nhắm chặt mắt, vẫn không thể quyết định.
Sự do dự của cô đều bị Lý Hạc nhìn thấy.
Cuối cùng, cô thậm chí còn dùng giọng điệu van nài với Lý Hạc: "Lời của Lý tiên sinh, thật sự khiến ta tỉnh ngộ, nhưng chuyện này không phải một mình ta có thể quyết định. Nếu Lý tiên sinh yên tâm, không bằng ở lại doanh trại nghỉ ngơi một hai ngày, để ta suy nghĩ thêm được không?"
Mặc dù Lý Hạc lo lắng Thẩm Đường sẽ bị thuộc hạ xúi giục, nhưng hắn biết rõ lúc này không thể bức bách quá mức, như vậy sẽ chỉ phản tác dụng.
Hắn nói: "Đương nhiên có thể."
Thẩm Đường thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hạc bề ngoài là văn sĩ đến đầu quân cho Thẩm Đường, nhưng mục đích thực sự là chiêu hàng, nếu bị tai mắt của quân Liên minh phát hiện, không chỉ Lý Hạc gặp nguy hiểm, mà Thẩm Đường cũng gặp nguy. Cô đề nghị để hai ngày này Lý Hạc trước tiên trốn trong chủ trướng của mình, sau đó sẽ trả lời hắn.
Đề nghị này, đương nhiên Lý Hạc không có ý kiến: "Lý mỗ và Thẩm quân vừa gặp đã thân, nếu có thể cùng nhau đàm đạo thâu đêm, thật là may mắn của Hạc."
Đàm đạo thâu đêm tiếp theo chính là ngủ chung giường.
Nhưng Thẩm Đường lấy cớ mình ngủ rất xấu, còn có chứng mộng du, có tiền án giết người trong mộng, thuận lợi thoát thân. Lý Hạc điều tra Thẩm Đường, đương nhiên cũng biết điểm này. Chỉ là diễn kịch quá nhập tâm, nhất thời quên mất, bây giờ cầu còn không được.
Ra khỏi chủ trướng, ánh mắt Thẩm Đường thoáng chốc mơ màng rồi lại trong sáng.
Cô đi thẳng đến doanh trướng của Chử Diệu.
Ở đó có vài người đang đợi.
Bọn họ ăn ý nhìn Thẩm Đường, Thẩm Đường vỗ ngực nói: "Má ơi, cái miệng của Lý Hạc này không đi làm bán hàng đa cấp thật đáng tiếc. Hắn ta là hồ ly tinh à, thật biết cách mê hoặc người khác..."
Mặc dù Lý Hạc đã dùng ngôn linh để ngăn chặn người ngoài nghe lén, nhưng hắn không thể nào phòng bị được Cố Trì. Có Cố Trì phiên dịch trực tiếp, bọn người Chử Diệu cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong chủ trướng, khi Cố Trì nói tên Lý Hạc này còn có đạo văn sĩ 【Ma xui quỷ khiến】, thật sự khiến bọn họ toát mồ hôi hột. Nếu đổi lại là người có ý chí không kiên định hoặc trí thông minh không cao, chỉ trong nháy mắt sẽ bị Lý Hạc lừa gạt đến mức lọt cống rãnh.
"Tên Lý Hạc này không phải hồ ly tinh, nhưng hắn ta có thể khiến ngươi 'mê muội', còn đáng sợ hơn cả hồ ly tinh."
Chử Diệu hài lòng nhìn chủ công nhà mình: "Chủ công tâm chí kiên định, há lại bị loại tiểu nhân này dùng vài ba câu nói lung lạc được sao?"
Cố Trì chỉ cười mà không nói.
Anh ta không chỉ một lần nghe được tiếng lòng chủ công mình than phiền tướng mạo Lý Hạc quá xấu khiến người ta tụt mood, giá như nhan sắc Lý Hạc cao hơn một chút, tuổi tác nhỏ hơn một chút, vẻ ngoài non nớt hơn một chút, lại thêm Đạo văn sĩ 【Ma xui quỷ khiến】, có lẽ cô thật sự sẽ bị lừa gạt đôi chút.
Vậy nên ——
Hình như Cố Trì đã biết được gu của chủ công nhà mình rồi.
Thẩm Đường uống một ngụm nước lạnh để đầu óc tỉnh táo lại, nói: "Tiếp theo cứ chờ tên Lý Hạc này diễn một màn kịch 'Tưởng Cán trộm thư*' chân thật đi, chúng ta cứ chờ xem."
_*Năm 209, Tào Tháo sai Tưởng Cán dụ hàng Chu Du. Chu Du biết ý định này nên đóng kịch, thết đãi Tưởng Cán và giả say để lừa. Chu Du đặt sẵn một lá thư giả mạo, nói Sái Mạo và Trương Doãn sẽ phản bội, dâng đầu Tào Tháo. Tưởng Cán trộm thư mang về, khiến Tào Tháo tức giận xử tử oan hai người. Sái Mạo và Trương Doãn vốn là tướng thủy chiến tài giỏi, cái chết của họ làm thủy quân Tào suy yếu nặng nề, dẫn đến thất bại trước Đông Ngô.
Đây là một mắt xích quan trọng để bức phản Ngụy Thọ.
Chử Diệu gật đầu, chủ động nhận việc: "Ừm, lát nữa ta cùng Chử Kiệt đi một chuyến đến ải Triều Lê, nếu có thể cùng Ngụy Viên Viên trong ứng ngoài hợp chiếm được ải Triều Lê, sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều..."
Vì sao phải mang theo Chử Kiệt?
Bởi vì lần này gặp Ngụy Thọ, đối phương có thể sẽ liều mạng với hắn, mang theo tay đấm Chử Kiệt, thêm một lớp bảo vệ.