704
Thẩm Đường tức đến nỗi gần như nói năng lộn xộn, mắng: "Con riêng là chuyện một người phụ nữ có thể làm được một mình sao? Nếu không phải chồng ả tham lam sắc đẹp, chẳng lẽ nữ quân Loan thị có thể trói hắn ta trên giường c**ng b*c được ư? Nếu một lần không được, chẳng lẽ còn phải trói thêm vài lần nữa?"
Đàn ông háo sắc thì không trị, chỉ nhắm vào quả hồng mềm.
Thế nào cũng phải công bằng chứ?
Kết quả ả ta lại trút hết lửa giận lên một phía.
Nói xong, cô lại càng thêm tức giận: "Vị nữ quân Loan thị kia cũng thật bất cẩn, đã làm ra chuyện mượn giống rồi, sao không làm dứt khoát hơn, tìm người vừa có thể mượn giống vừa có thể giết? Bỏ cha giữ con thì làm cho triệt để, để lại cái đuôi chỉ thêm phiền phức."
Hạt giống bản giới hạn, thậm chí là tuyệt bản mới là hạt giống tốt.
"Công Nghĩa, huynh có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?"
Thẩm Đường tay bưng chén trà nóng, nghe xong toàn bộ câu chuyện.
Loan Tín lắc đầu: "Không biết."
Thẩm Đường đặt chén trà xuống, bảo hắn có thể đi đường tắt: "Công Nghĩa có thể đoán, nếu đoán không ra, huynh có thể dùng đạo văn sĩ của Vọng Triều để nghe, nghe xem nội tâm ta lúc này đang nghĩ gì."
Loan Tín vẫn lắc đầu: "Quý mạng."
Đạo văn sĩ của hắn tuy lợi hại nhưng gánh nặng mang lại cũng khủng khiếp, không phải muốn dùng là dùng được.
Đạo văn sĩ của Cố Trì hắn từng lén dùng thử, chỉ kiên trì được vài hơi thở đã buộc phải dừng lại. Bởi vì đối với đạo văn sĩ này mà nói, nghe được những nội dung tiêu cực, đen tối nhất trong lòng người chỉ là chuyện nhỏ, gánh nặng lớn nhất chính là sự ồn ào, tạp âm không ngừng nghỉ.
Mặc dù Loan Tín không ưa Cố Trì, thậm chí có phần thù địch, nhưng biết đối phương sống lâu dài trong môi trường như vậy, không khỏi sinh ra vài phần đồng cảm. Hắn càng không hiểu là, đối phương làm thế nào có thể từ vô số tiếng lòng, xác định chính xác một người, chưa từng sai sót?
Thẩm Đường không hề che giấu sát ý và sự tàn nhẫn của mình: "Vậy ta nói thẳng cho huynh biết, ta đang nghĩ những kẻ thù này của huynh còn sống hay không. Nếu còn sống, thì cứ giết hết cho thống khoái!"
"Đương nhiên bọn họ còn sống, sống rất tốt."
Tên quyền quý kia vốn không phải hạng người lương thiện, cũng chẳng có liêm sỉ. Trịnh Kiều đánh tới, gã đã sớm dọn cả nhà đầu hàng, sợ chậm một bước sẽ rước họa diệt môn. Gã vừa sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, hồng trần vạn trượng gã còn chưa hưởng thụ đủ, sống mới có thể hưởng lạc.
Hiện giờ sống rất sung sướng dưới trướng Trịnh Kiều.
Thẩm Đường cười khẩy: "Vậy thì tốt!"
Cô lại nói: "Còn sống mới có cơ hội tự tay g**t ch*t."
Trước có kẻ thù của Cố Trì là Đào Ngôn nhảy nhót tưng bừng, sau có kẻ thù của Loan Tín vênh váo dương oai. Thẩm Đường không khỏi hoài nghi phong thủy nhà mình có vấn đề, tại sao thuộc hạ dưới trướng, bất kể văn võ, bất kể nam nữ, đều trải qua trắc trở? Bị dính lời nguyền nào ư?
Vì chuyện của Loan Tín, ban ngày Thẩm Đường không còn tâm trí nào làm việc.
Màn đêm buông xuống, cô cũng trằn trọc, trong lúc mơ màng, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ táo bạo.
Nghĩ là làm, cô bèn hất chăn lên.
Lều trại của Loan Tín vẫn còn sáng đèn, cô đứng bên ngoài đợi một lúc thì thấy hắn đi ra: "Công Nghĩa giờ có mệt không?"
"Không mệt, chủ công còn gì dặn dò?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Đường tìm mình vào giờ này.
Loan Tín lầm tưởng có đại sự gì quan trọng.
"Hôm nay ta nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn không thoải mái."
Loan Tín thân là chính chủ chịu thiệt thòi ngược lại tỏ ra bình tĩnh, hắn nói: "Chủ công đừng phân tâm vì chuyện này, hơn nữa, chẳng phải tên Lý Thạch Tùng kia sắp chết rồi sao? Hắn ta chết rồi, coi như cũng báo thù rồi."
Thẩm Đường nắm chặt tay nói: "Không giống nhau!"
Loan Tín: "..."
Sao giống người có mối thù sâu nặng với Lý Hạc là chủ công vậy?
Ngay sau đó, Thẩm Đường nắm lấy cổ tay hắn.
Loan Tín hoảng hốt: "Chủ công muốn đi đâu?"
Thẩm Đường phất tay: "Đi lấy đầu Lý Thạch Tùng!"
Đương nhiên, trước khi đi vẫn phải báo cho Chử Diệu một tiếng, lỡ đâu gây ra hoang mang không cần thiết thì không tốt. Loan Tín nghĩ Chử Diệu có thể khuyên can Thẩm Đường, nào ngờ hắn chỉ trầm ngâm một lúc, đặt xuống quyển sách chưa xem xong, đứng dậy nói: "Diệu cũng đi cùng."
Loan Tín: "... Ải Triều Lê là sào huyệt của địch!"
Chử Diệu bình tĩnh nói: "Sắp không còn là vậy nữa rồi."
Cổ tay Loan Tín vẫn bị Thẩm Đường giữ chặt, giãy cũng không ra, tức giận nói: "Nếu thật sự muốn đi, ngài và ta cùng đi là được rồi, sao có thể để chủ công mạo hiểm một mình? Nhỡ đâu Ngụy Thọ phản bội thì nguy rồi."
Chử Diệu nói: "Đúng vậy, Ngụy Thọ nguy rồi."
Với lực lượng chiến đấu đỉnh cao hiện nay của ải Triều Lê, muốn giữ chân Thẩm Đường được hai văn sĩ văn tâm hỗ trợ, mai rùa của Ngụy Thọ e là sẽ bị chém vỡ tan. Chử Diệu luôn áp dụng chính sách thả rông nuông chiều Thẩm Đường, chủ công cứng cáp một chút cũng không có gì xấu.
Loan Tín vừa tức vừa lo: "Hoang đường!"
Chử Diệu rất bình tĩnh: "Quen rồi là được."
Chuyện chủ công muốn làm thì nhất định phải để cô làm, đó là bổn phận của thuộc hạ, chủ công nhà mình có gì sai chứ?
Cô chỉ muốn lấy đầu Lý Thạch Tùng thôi mà.
Ba người Thẩm Đường không cưỡi ngựa mà dùng ngôn linh 【Theo gió đuổi cảnh】, lặng lẽ lẻn vào ải Triều Lê. Chử Diệu phụ trách dẫn đường, hắn đến đây không chỉ một lần nên vô cùng thành thạo.
Chuyện kể làm hai đầu ——
Lý Hạc rời doanh trại của Thẩm Đường liền thẳng tiến đến ải Triều Lê, trên đường trở về, trong đầu đã có một kế hoạch sơ bộ —— trước tiên báo tin cho quốc chủ Trịnh Kiều, sau đó ổn định Ngụy Thọ. Trùng hợp thay, Ngụy Thọ cũng đang nghĩ cách giết hắn, còn bày tiệc chúc mừng Lý Hạc.
Hai người vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, cụng ly liên tục.
Lý Hạc uống đến khi hơi say, tìm cơ hội dẫn dắt câu chuyện sang chuyện con cái của nhau, nửa thật nửa giả than thở chuyện hôn nhân đại sự của con.
Ngụy Thọ nói: "Lệnh lang hình như còn nhỏ tuổi..."
Lý Hạc nhỏ tuổi hơn hắn, con cái đương nhiên cũng nhỏ hơn.
"... Haiz, Ngụy tướng quân không biết đấy thôi, theo tục lệ, con trai ta tuổi này cũng nên bắt đầu bàn chuyện cưới xin rồi. Bàn sớm một chút cũng có thể sớm xem mắt tìm được người ưng ý, định xuống, chậm chân thì chẳng còn ai. Hôm nay nói chuyện với Ngụy tướng quân rất vui, ta bèn nghĩ, nếu hai nhà có duyên, có thể kết thông gia..."
Hắn thật lòng muốn kết thông gia với Ngụy Thọ?
Haha, làm sao có thể.
Trong mắt hắn, Ngụy Thọ chẳng qua chỉ là một tên man di dị tộc Bắc Mạc hèn mọn, hắn nói hai nhà kết thông gia chỉ là để nhắc nhở Ngụy Thọ rằng con cái hắn đều đang làm con tin trong tay Trịnh Kiều. Trước khi phản bội, tốt nhất hãy nghĩ cho những người này. Cổ bọn họ không sắc bén bằng đao của đao phủ đâu. Cái cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không dễ chịu chút nào.
Ngụy Thọ nói: "Chuyện này... còn phải hỏi ý kiến phu nhân."
Lý Hạc cười thầm trong lòng.
Hỏi ý kiến Nhụy Cơ?
Nhụy Cơ bây giờ không phải đang ở bên quân Liên minh Đồ Long cục à?
Lý Hạc cười ha hả, lảng tránh chuyện này.
Tuy nhiên, mục đích của hắn vẫn chưa đạt được.
Lý Hạc tiếp tục tìm cơ hội vẽ bánh nướng cho Ngụy Thọ, chẳng hạn như: "... Hạc có một lời, không biết có nên nói hay không... Thật không giấu gì, ta vẫn luôn cho rằng Tưởng Khiêm Thận chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, ngày thường lại ghen ghét hiền tài, chèn ép người mới... Lần này lão chết trận, đối với Ngụy tướng quân chính là cơ hội trời ban..."
Ngụy Thọ nhướng mày: "Cơ hội gì?"
Lý Hạc cười bí hiểm: "Tài năng của Ngụy tướng quân hơn Tưởng Khiêm Thận vạn lần, một khi quốc chủ trọng dụng, Thập Lục đẳng Đại thượng tạo gần ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay... Sao lại không phải là cơ hội?"
Ngụy Thọ cười trừ: "Còn sớm còn sớm, mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ. Tâm tư của quốc chủ, sao người như chúng ta có thể đoán được?"
Người bình thường quả thực không theo kịp đầu óc của kẻ điên.
Ngụy Thọ miệng thì nói vậy, nhưng nét mặt lại không phải như thế, ông ta đắc ý ngâm nga bài hát Bắc Mạc mà Lý Hạc nghe không hiểu, thoạt nhìn cũng là bộ mặt tiểu nhân đắc chí. Trong lòng Lý Hạc khinh thường tác phong của ông ta, ngoài mặt vẫn cười nịnh nọt.
Vì Lý Hạc nói lời dễ nghe, Ngụy Thọ định nghe đủ rồi mới ra tay, cứ thế kéo dài đến khi trên bàn chỉ còn lại thức ăn thừa canh cặn.
Lý Hạc không biết đã bị ông ta chuốc bao nhiêu rượu.
Hai má đỏ bừng, nói năng cũng có chút ậm ờ, cầu xin: "Hạc... tửu lượng kém, thật sự không thể uống thêm nữa."
"Dùng văn khí hóa giải rượu đi, tiếp tục uống!"
Lý Hạc thầm mắng trong lòng, quả nhiên man di vẫn là man di, uống rượu chỉ là lấy lệ, nào có ai lại dùng văn khí hóa giải rượu để thi uống trên bàn rượu? Hắn giả vờ lảo đảo, vịn bàn muốn đứng dậy: "Không được nữa rồi, ngày khác lại cùng tướng quân uống cho thỏa thích."
Ngụy Thọ nghe vậy liền đặt chén rượu xuống.
Thở dài: "Tiếc cho chén rượu ngon."
Đây có thể là cơ hội uống rượu cuối cùng của Lý Hạc, lỡ mất rồi, ngày sau còn muốn uống được rượu ngon như vậy, e rằng chỉ có thể đợi kiếp sau. Đương nhiên, tiền đề là khi đầu thai Lý Hạc phải mở to mắt nhìn cho kỹ, đừng đầu thai vào nhà nghèo khó. Đến lúc đó đừng nói rượu ngon món ngon, ngay cả muốn an ổn lớn lên cũng phải trông chờ vào vận may...
Lý Hạc còn chưa biết Ngụy Thọ lúc này đã nảy sinh sát tâm.
Loạng choạng bước được hai bước, một trận gió lạ thổi cửa phòng đóng sập lại, gần như cùng lúc đó, Lý Hạc bỗng tỉnh rượu, thi triển một luồng ngôn linh lên người, tránh khỏi nguồn hàn ý khiến hắn lạnh toát sống lưng! Dù vậy, một luồng võ khí màu hồng vẫn cắt đứt nửa đoạn mũ quan của hắn. Hắn không cần quay đầu lại cũng biết người ra tay là ai, lập tức tức giận quát: "Ngụy tướng quân làm vậy là có ý gì?"
Trong lòng lại biết Ngụy Thọ muốn giết mình!
Mình để lộ sơ hở khi nào?
Ngụy Thọ làm vậy không sợ đánh rắn động cỏ ư?
Ngụy Thọ cười khẩy: "Tiên sinh vừa rồi lừa người nói say rồi, không thể uống nữa, theo bản tướng quân thấy, ánh mắt tiên sinh trong veo, tỉnh táo lắm, uống thêm vài vò rượu ngon cũng không thành vấn đề..."
Lý Hạc nói: "Ngụy Nguyên Nguyên, ngươi muốn tạo phản?"
Ngụy Thọ biến ra vũ khí.
"Những lời này để xuống điện Diêm Vương rồi hỏi đi!"
Muốn trách thì trách tên chó chết Chử Vô Hối bày mưu khiến ông ta không còn đường lui, ông ta không giết Lý Hạc, Lý Hạc sẽ báo tin cho Trịnh Kiều, cộng thêm con tin biến mất, trực tiếp khẳng định sự thật ông ta phản bội. Nếu giết Lý Hạc, trong mắt Trịnh Kiều cũng là phản bội.
Trong lòng Ngụy Thọ uất ức vô cùng, liền coi Lý Hạc như thùng rác trút giận, chặt đầu hắn mới có thể bình tĩnh lại.
Lý Hạc thầm than một tiếng mình chết chắc rồi.
Tuy rằng văn sĩ văn tâm có không ít ngôn linh tự vệ chạy trốn, nhưng đối thủ của hắn lại là Ngụy Thọ, bản thân hắn cũng không phải văn sĩ văn tâm quá mạnh. Chẳng qua dựa vào đạo văn sĩ và tài ăn nói đặc thù mới có thể sống an nhàn sung sướng. Với đẳng cấp võ đảm và tu vi của Ngụy Thọ, cơ hội sống sót của Lý Hạc vô cùng mong manh.
Hắn chống đỡ trái phải, chạy trốn vài chiêu vẫn bị đánh trúng.
Trúng ngay đầu gối chân phải.
Hắn kéo lê chân bị thương máu chảy đầm đìa, hai tay chống đất liên tục lùi về phía sau, hy vọng dùng đạo văn sĩ ảnh hưởng đến Ngụy Thọ. Thế nhưng Ngụy Thọ cũng coi như hiểu rõ hắn, đã sớm đề phòng, giữ vững tâm thần, bão nguyên thủ nhất*, kiên định tín niệm giết Lý Hạc.
_*Một trong những kỹ thuật tu luyện Đạo giáo ban đầu.
"Lý Thạch Tùng, nhớ nói với Diêm Vương, kẻ giết ngươi là Chử Diệu!" Ngụy Thọ đang định xuống tay chém đầu Lý Hạc, lưỡi đao còn chưa hạ xuống, ông ta như cảm nhận được điều gì đó liền nhìn về phía cửa sổ, một tia sáng lạnh lẽo bắn tới, đánh lệch đao của ông ta, "Lăn ra đây!"
Trong lòng Lý Hạc mừng rỡ.
Hắn không nhận ra thanh kiếm của Thẩm Đường, nhưng Ngụy Thọ thì có.
Không khỏi nổi giận, mở miệng mắng to: "Tên chó chết Chử Vô Hối nhà ngươi, ngươi coi ải Triều Lê này là nhà ngươi à?"
Một lần hai lần cũng đủ rồi, vậy mà còn đến lần thứ ba!
"Ông mắng ai là chó chết hả?"
Thẩm Đường vừa nghe liền nổi giận.
Cô đá một cước văng khung cửa sổ chưa hoàn toàn hỏng, xoay người vào trong, Chử Diệu cũng làm theo, còn một văn sĩ khác thì đi cửa chính. Ngụy Thọ cứng cổ nói: "Ông đây muốn mắng hắn thì mắng hắn, cậu hỏi hắn xem, hắn có muốn để ta mắng không?"
Ghét nhất loại chủ công không có chút ý thức về khoảng cách!
Chử Diệu sớm dùng ngôn linh khống chế Lý Hạc, tránh cho hắn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn: "Chủ công, đừng quên mục đích chuyến này."
Ngụy Thọ lúc nào cũng có thể xử lý.
Sớm muộn gì cũng phải trả giá cho cái tội lắm mồm.
Thẩm Đường nhìn Lý Hạc nằm trên đất, lại nhìn cái chân bị thương của hắn, nói: "Chậc chậc chậc, sao mới có một hai ngày không gặp, Thạch Tùng đã ra nông nỗi này rồi? Chân ngươi còn ổn chứ?"
Lý Hạc thấy rõ người tới là Thẩm Đường, cả người đều ngây ra —— Sao Thẩm Đường lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải mình đã thuyết phục hắn thành công rồi sao? Phản ứng lại liền biết mình đã rơi vào bẫy. Lại thấy Loan Tín đẩy cửa bước vào, một luồng hàn ý mãnh liệt khiến hắn nổi hết da gà, lông tơ dựng đứng!
Mở miệng là tiếng thét chói tai.
"Ngươi, ngươi là —— Loan Công Nghĩa?"
Loan Tín nhìn kẻ thù thảm hại, nhất thời lại không có cảm giác hả hê đại thù được báo, chỉ xoa xoa cổ tay đau nhức.
"Lâu rồi không gặp, Lý Thạch Tùng." Hắn tưởng mình nhìn thấy Lý Hạc sẽ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm gã thành tám mảnh, nhưng do bị Thẩm Đường lôi kéo ăn gió lạnh suốt dọc đường, tay chân và đầu óc đều lạnh toát, máu cũng không sôi lên nổi.
Cảnh tượng này, Lý Hạc còn gì không hiểu?
Hắn căm hận nói: "Ngày đó không nên tha mạng cho ngươi."
Loan Tín nhìn Lý Hạc như nhìn kẻ ngốc.
"Dù thời gian quay ngược lại, ngươi cũng không dám giết ta."
Kẻ quyền quý dù thế lực lớn đến đâu, cũng có vương thất đè lên. Chỉ phế một chân của Loan Tín, không tổn hại tính mạng, vương thất còn có thể nương tay, nếu giết người? Loan Tín là sĩ tử khoa đó, giết hắn chẳng khác nào khiêu khích vương quyền, kẻ quyền quý nào dám làm vậy.
Nói giết hắn, chẳng qua chỉ là mạnh miệng.
Lý Hạc bị thái độ thản nhiên của Loan Tín chọc giận.
"Loan Công Nghĩa, một tên ——"
Lời mắng chửi bị ngắt ngang.
Loan Tín nhìn Thẩm Đường, Thẩm Đường nhìn hắn.
"Huynh nghe hắn sủa làm gì? Ngôn linh chính là để dùng, hắn cứ mắng của hắn, chúng ta cứ cấm ngôn của chúng ta. Nhanh lên, xử lý xong việc." Thẩm Đường vươn tay gọi kiếm Từ Mẫu về, đưa chuôi kiếm ra, "Cần ta cho huynh mượn dùng một chút không?"
Loan Tín nói: "Không cần."
Hắn có kiếm của mình.
Dù sao Lý Hạc cũng là kẻ tham sống sợ chết, đối mặt với Loan Tín đang từng bước ép sát, vừa khóc vừa ú ớ cầu xin, vừa kéo cái chân bị thương muốn trốn. Nhưng rất nhanh hắn không kéo nổi nữa, bởi vì Loan Tín đã giẫm lên xương bánh chè của hắn, giữ chặt hắn lại.
"Một kiếm này, ân oán giữa ngươi và ta coi như xóa bỏ!"
Khi cảm giác lạnh lẽo lướt qua cổ, Lý Hạc trợn trừng mắt, dù có bao nhiêu oán hận cũng tắt thở. Ngụy Thọ nhìn Lý Hạc bị cắt cổ, khoanh tay hỏi ba vị khách không mời mà đến dường như có chút vấn đề này: "Các người đến đây chỉ để giết hắn?"
Thẩm Đường hỏi ngược lại: "Không thì tìm ông ôn chuyện cũ à?"
Ngụy Thọ: "..."
Đây chính là chủ công tương lai của ông ta à???
Ba người vội vàng đến, thong thả quay về.
Đến khi ra khỏi cửa doanh trại, Loan Tín mới chậm chạp cảm nhận được sục sôi và khoái trá sau khi báo thù, giống như một giấc mơ.