Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 711

Đào: Triệu Phụng đã tự xưng lão phu nên tui tự căng chỉnh phù hợp nhé, tại lúc đầu tưởng ổng còn trẻ tầm 35-40. Đường muội từ 12 giờ thành 17 nên ai cũng phải già đi 5 tuổi thui :>>>
711

 

"Ngươi, ngươi dám?" Ánh mắt lão đối thủ nhìn Triệu Phụng như nhìn một kẻ b**n th**, cơ mặt hai bên cánh mũi giật giật, hai mắt hung dữ như dã thú, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, "Họ Triệu kia, sỉ nhục hôm nay, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!"

 

Ngô Hiền ở trong trướng nghe mà kinh hồn bạt vía.

 

"Lấy mạng? Bằng lão thất phu ngươi đây?" Mấy năm nay Triệu Phụng sống không được như ý, trong đó phần lớn là do lão già trước mắt này gây ra, cứ cách dăm ba hôm lại nói bóng nói gió với Triệu Phụng, hắn không phản bác không có nghĩa là hắn không hiểu, đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, hôm nay trực tiếp bộc phát ra, "Ông đây coi trọng con trai ngươi là nể mặt ngươi, nếu không thì bằng cái bản mặt bí ngô của ngươi, cho dù cưới được vợ đẹp như tiên nữ, thì đứa con trai lỗ vốn của ngươi có dâng cả bản thân cho lão Triệu ta, cũng đừng hòng bước qua cửa chính!"

 

Ngô Hiền: "!!!"

 

Lão đối thủ hoàn toàn không nhịn được nữa!!!

 

Giơ tay rút phăng thanh kiếm bên hông.

 

Bi phẫn, xấu hổ nói: "Triệu thất phu ——"

 

Trước khi hắn ra tay, Ngô Hiền dùng sức đẩy mạnh rèm trướng, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ hiếm thấy, quát lớn: "Các ngươi đang làm cái gì? Định quyết đấu một trận sống mái trước chủ trướng à? Còn coi chủ công ta đây ra gì không?"

 

Triệu Phụng và kẻ thù không đội trời chung của hắn đồng loạt hành lễ.

 

Đồng thanh nói: "Mạt tướng/Thuộc hạ không dám."

 

Lửa giận trong lòng Ngô Hiền vẫn chưa tan, gân xanh trên trán giật giật. Dưới cơn giận tác động, giọng nói cũng nặng hơn bình thường rất nhiều: "Không dám? Miệng thì nói không dám, nhưng hành động thì dám, trong lòng lại càng dám!"

 

Triệu Phụng và lão đối thủ nhìn nhau, trong lòng đều khinh thường đối phương.

 

Vì sự xuất hiện của Ngô Hiền, tuy hai người không thật sự đánh nhau, nhưng không thể ngăn cản câu chuyện này mọc cánh bay khắp doanh trại của Ngô Hiền. Mặc dù hai năm nay Triệu Phụng sống không được như ý, nhưng thực lực của hắn vẫn còn đó, Ngô Hiền vẫn phải dùng đến hắn, đương nhiên cũng có không ít người nguyện ý qua lại với hắn. Triệu Phụng trở về trướng, mông còn chưa kịp làm ấm chỗ ngồi, bên ngoài trướng đã vang lên tiếng cười phách lối.

 

Triệu Phụng vừa nghe đã biết là ai đến.

 

Lên tiếng: "Ngươi muốn cười thì vào đây mà cười."

 

Rèm trướng được vén lên, một văn sĩ để râu dê thò đầu vào, người này mặc trường sam xanh đen, chỉ là y phục giặt giũ nhiều lần hơi bạc màu. Tuy là trang phục văn sĩ tiêu chuẩn, nhưng nhìn cách ăn mặc, người này có vẻ sống không được tốt lắm: "Đại Nghĩa lẫm liệt, chuyện vừa rồi đã lan truyền khắp nơi rồi. Hôm nay ông đổi tính hay sao vậy? Sao đột nhiên không nhịn được nữa, còn cãi nhau với hắn?"

 

Triệu Phụng bực bội trợn trắng mắt: "Nhịn cái gì mà nhịn? Nhịn nữa thì ông đây thành rùa tinh rồi! Đã bực mình sẵn rồi, hắn còn lởn vởn trước mặt. Trước đây đã thấy hắn chướng mắt, hôm nay càng thấy chướng mắt hơn! Mắng thì đã mắng rồi, chẳng lẽ mắng hắn còn phải xem ngày lành tháng tốt? Hắn xứng sao? Phì! Xúi quẩy!"

 

Triệu Phụng lăn lộn trên chiến trường bao nhiêu năm, trải qua vô số sống chết, hiểu rõ nguy hiểm, Triệu Uy rời khỏi tầm mắt hắn lao vào một chiến trường khác, làm sao hắn không lo lắng? Hắn vốn đã lo lắng cho sự an toàn của con gái mình. Vậy mà còn có kẻ chướng mắt nhảy ra.

 

Cảm xúc nhất thời không kiềm chế được.

 

Văn sĩ cười ha hả: "Miệng lưỡi càng ngày càng tốt."

 

Nói rồi ngồi xuống đối diện Triệu Phụng.

 

Triệu Phụng hỏi hắn: "Công Túc không nói gì chứ?"

 

Hắn chỉ lo cho bản thân mình sướng miệng, nhất thời quên mất tình cảnh của Tần Lễ, bình tĩnh lại thì hơi lo lắng, không nhịn được hỏi thăm văn sĩ.

 

Văn sĩ cười nói: "Bây giờ mới quan tâm đến Công Túc à?"

 

Triệu Phụng gãi gãi mái tóc mấy ngày chưa gội, bồn chồn bất an lại áy náy: "Haiz, ta thì chuyện đó thành ra có nguyên do, không phải cố ý gây chuyện. Nếu Công Túc vì thế mà trách tội, ta cũng không có gì để nói."

 

Văn sĩ cho hắn một viên thuốc an thần.

 

Cười nói: "Yên tâm, Công Túc cũng đang cười đấy."

 

Chuyện náo nhiệt, ai mà không thích xem?

 

Phe cánh của bọn họ bị bài xích ở Thiên Hải nhiều năm, nếu không phải Tần Lễ được trọng dụng, võ lực Triệu Phụng không yếu, thì ngày tháng còn không biết khó khăn đến mức nào. Chủ công Ngô Hiền không thể nói là làm không tốt, nhưng người này tai mềm, lại rất trọng tình nghĩa, mấy vị trắc phu nhân trong hậu viện không phải là tỷ muội do ai đó đưa tới, thì cũng là bà con thân thích với ai đó. Phe phái Tần Lễ đứng đầu lâm vào thế bất lợi. Cho dù trong công việc mọi chuyện Ngô Hiền đều nghe theo Tần Lễ, nhưng sự bài xích bọn họ gặp phải vẫn luôn tồn tại rõ ràng.

 

Lần bùng nổ này của Triệu Phụng cũng giúp bọn họ hả giận.

 

"Công Túc không tức giận là tốt rồi."

 

Triệu Phụng nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, chỉ là câu nói tiếp theo của đối phương, khiến hắn chưa kịp nuốt xuống ngụm nước lạnh suýt chút nữa sặc vào cổ họng: "Đại Nghĩa, ông thích nam sắc khi nào vậy?"

 

Triệu Phụng bị hiểu lầm:"..."

 

Triệu Phụng thẹn quá hóa giận: "!!!"

 

"Ta thích nam sắc khi nào hả?"

 

Hắn kinh hãi đến mức giọng nói cũng lạc đi.

 

Văn sĩ nói: "Ông không thích nam sắc, vậy ông muốn thu con trai người ta làm nam sủng để làm gì? Còn là nam sủng mịn màng? Nếu ông thật sự nhận con trai hắn, hắn có liều mạng với ông hay không thì chưa nói, theo bối phận, ông còn phải gọi hắn là cha vợ. Vậy thì quá thiệt thòi rồi."

 

Triệu Phụng bất đắc dĩ ôm trán: "... Là đại nương tử nhà ta đột nhiên nổi hứng muốn nam sủng, ta cứ nhớ mãi chuyện này, vừa khéo hắn đụng vào, liền muốn chọc tức hắn một chút. Sao truyền đi truyền lại thành ta muốn nam sủng rồi? Ngươi đây không phải là làm hỏng danh tiếng của ta à?"

 

Sức mạnh của lời đồn, hắn coi như đã được chứng kiến.

 

Văn sĩ hiểu rõ sự việc liền cười ha hả tiếp, nói: "Thì ra là đại nương tử nhà ta muốn, vậy phải cho! Con bé muốn mấy người? Kiểu nào? Bọn ta làm thúc bá, không thể keo kiệt được."

 

Triệu Uy từ nhỏ đã cùng các thúc bá chịu khổ, điều này khiến bọn họ cực kỳ cưng chiều đại nương tử nhà Triệu Phụng. Theo lời Triệu Phụng, Triệu Uy cũng đâu phải muốn sao trên trời trăng trên trời mặt trời trên trời, nuôi một hai nam sủng thì có là gì?

 

Điều này còn không chiều lòng được, thì các bậc thúc bá trông có vẻ keo kiệt quá rồi.

 

Triệu Phụng lần thứ hai trợn trắng mắt: "Đại Vĩ dám lấy cớ bỏ nhà ra đi chống đối hôn sự, chắc chắn là do đám lão già các ngươi chiều chuộng quá sinh hư."

 

May mà Triệu Uy không phải nam nhi.

 

Nếu không đã sớm bị những người này chiều hư thành công tử bột rồi.

 

Văn sĩ vuốt cằm: "Đại Vĩ? Ông tự gọi Đại Nghĩa thì thôi đi, còn đặt cho con gái mình một tên chữ tùy tiện như vậy? Con gái chúng ta còn có thể dùng Hổ phù võ đảm của nó nữa không?"

 

Tên chữ của Triệu Phụng, thoạt nhìn thì như là vụng về nhưng lại rất khéo léo, có chút văn hóa, nhưng mọi người đều xuất thân từ một nơi, làm sao không rõ nội tình của nó? Bản thân hắn không đáng tin cậy thì thôi đi, sao còn hại con gái mình? Đại Vĩ, nghe hay ho lắm à?

 

Xoảng——

 

Trà trong tay Triệu Phụng đổ ra bàn, chén cũng rơi xuống, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn văn sĩ: "Ông, sao ông biết?"

 

Năm đó hắn đã đồng ý giúp Bạch Tố che giấu việc cô dùng thân phận nữ nhi ngưng tụ võ đảm, cho dù sau đó mơ hồ đoán ra được điều gì đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ nói cho Ngô Hiền, thậm chí ngay cả Tần Lễ cũng chưa từng đề cập đến. Hắn giữ kín như bưng, chuẩn bị tâm lý mang bí mật này xuống mồ.

 

Sau đó lại biết con gái Triệu Uy cũng là một trong số đó, trong lòng Triệu Phụng chỉ còn lại kinh hỉ, mừng thay Triệu Uy có năng lực tự bảo vệ mình. Giả sử có ngày hắn chết trận, con gái cũng có thể tự lực cánh sinh. Lúc này, hắn càng không có lý do gì để tiết lộ bí mật này.

 

Không chỉ không tiết lộ, mà còn cố gắng che giấu.

 

Ai ngờ vị trước mắt này lại biết được.

 

Hắn biết, có phải nghĩa là Tần Lễ cũng...

 

Văn sĩ nhìn ra suy nghĩ của hắn, cây quạt đao trong tay khẽ điểm lên mu bàn tay Triệu Phụng, khiến hắn hoàn hồn: "Yên tâm, ta chưa nói với ai cả. Chưa nói đến việc này liên quan đến an nguy của đại nương tử nhà chúng ta, cho dù không có quan hệ này, cũng không cần thiết phải nói cho Tần Công Túc."

 

Triệu Phụng mơ hồ nghe ra được vài phần bất mãn trong lời nói của hắn.

 

"Đây là ý gì?"

 

Văn sĩ xoay xoay cây quạt đao trong tay, ánh mắt thâm trầm, lời nói cũng mang vài phần thở dài: "Những năm qua Công Túc đối với chủ công cũng coi như tận tâm tận lực, trung thành tận tụy, toàn tâm toàn ý báo đáp ân tình thu nhận, giải vây năm xưa của ngài ấy... Cống hiến như vậy, một tảng đá cứng cũng nên được sưởi ấm, nhưng chủ công vẫn do dự, không chịu hoàn toàn tin tưởng chúng ta. Haiz, trong lòng khó tránh khỏi hơi bất bình."

 

Phe Thiên Hải quá bài xích người ngoài.

 

Ngô Hiền lại không có can đảm thật sự trấn áp phe Thiên Hải gây chuyện thay phe Tần Lễ, thời gian lâu dài, mâu thuẫn giữa hai phe ngày càng tăng. Ngô Hiền tưởng rằng mình đã giữ được cân bằng, nhưng lại không biết sự yên bình là kết quả phe bọn họ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Đã như vậy, làm sao có thể yêu cầu bọn họ tận trung không chút giấu giếm?

 

Triệu Phụng giữ lời hứa thay Bạch Tố, thay Thẩm Đường che giấu, còn văn sĩ phát hiện ra manh mối, cũng ngậm miệng không nói, việc này rất bình thường.

 

"Vậy Công Túc... cậu ấy có phát hiện ra không?"

 

Đây là điều Triệu Phụng lo lắng nhất.

 

Văn sĩ tự giễu nói: "Mấy năm nay Công Túc mệt đến mức tóc cũng bạc đi vài sợi, thời gian qua lại với chúng ta cũng bị chiếm dụng, nếu kẻ nhàn rỗi có thời gian ta đây đi lung tung, thì làm sao cậu ấy biết được?"

 

Triệu Phụng hoàn toàn yên tâm, lại hơi cạn lời.

 

Mắng: "Lão già nhà ông theo dõi ông đây?"

 

Văn sĩ nhướng mày: "Ai nói? Ta nào có nhiều thời gian rảnh rỗi chạy theo sau mông ông? Ta thấy đại nương tử nhà ông trên chiến trường, thấy con bé múa thương mới nhận ra. Nếu không phải ta nhận ra, ông nghĩ con bé chỉ bị thương nhẹ ở vai thôi sao?"

 

Dưới trướng Thẩm Đường có bao nhiêu văn sĩ văn tâm, trọng điểm không phải ở trong quân trận thì cũng là bên cạnh các vị đại tướng, Triệu Uy vẫn còn là người trẻ tuổi, chức vị không cao, làm sao có tư cách hưởng thụ ngôn linh hỗ trợ của võ tướng? Còn không phải nhờ người thúc thúc hắn đây mở cửa sau à?

 

Nói thật lòng, khi nhìn thấy, hắn cũng giật mình.

 

Thương pháp Triệu Uy thi triển quá quen mắt, nhìn kỹ lại, khuôn mặt vị tiểu tướng trẻ tuổi này cũng quen thuộc. Không chắc chắn, nhìn thêm chút nữa.

 

Càng nhìn càng giống con gái nhà Triệu Phụng bỏ nhà ra đi.

 

Sau đó, hắn bắt đầu để ý đến tung tích của Triệu Phụng.

 

Cuối cùng cũng rình được Triệu Phụng và Triệu Uy gặp nhau riêng, càng thêm chắc chắn võ giả võ đảm kia chính là Triệu Uy. Hôm nay gài bẫy một phen, quả nhiên đúng như vậy. Hắn nhướng mày: "Chậc, Triệu Đại Nghĩa, ông giấu cũng kỹ đấy."

 

Triệu Phụng bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải vì không còn cách nào khác à? Đại Vĩ là cục cưng của lão phu, ông nhẫn tâm nhìn nó bị người ta xem là dị đoan rồi hãm hại ư?" Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không mở lời bảo Triệu Uy quay về, ở bên cạnh hắn, hắn không bảo vệ được Triệu Uy.

 

Dùng thân con gái ngưng tụ võ đảm...

 

Triệu Phụng kiến thức rộng rãi, trong lòng hiểu rõ. Nếu kẻ thù chính trị của hắn có chút lòng dạ xấu xa, một tội danh "gà mái gáy sáng", "điềm gở" chụp xuống, đến lúc đó hạn hán, châu chấu, lũ lụt gì cũng đổ hết lên đầu Triệu Uy, chẳng phải bức người ta đến chết à?

 

Hắn lo lắng nói: "Một kẻ nói hổ không thành hình, nhưng ba người nói thì thành hổ... Ta sợ nhất là lời ong tiếng ve! Ta sợ nhất là dư luận! Ta sợ nhất là ngày này thật sự đến, dù có bỏ mạng cũng không bảo vệ được con bé!"

 

Điều Triệu Phụng nghĩ đến được, đương nhiên văn sĩ cũng nghĩ đến.

 

Hắn hỏi Triệu Phụng một câu: "Đại Nghĩa, ông đã từng nghĩ chưa —— tại sao ông lại cho rằng chủ công không dung nạp được, mà Thẩm quân nhất định dung nạp được?" Về vấn đề này, ngay cả Triệu Phụng cũng không phát hiện ra, trong tiềm thức hắn lại chọn tin tưởng Thẩm Đường chứ không phải Ngô Hiền.

 

Triệu Phụng giải thích: "Dưới trướng Thẩm quân có một viên võ tướng, tên họ cụ thể không thể nói cho ông biết, nhưng cô ấy cũng là nữ. Thẩm quân có thể dung nạp cô ấy, đương nhiên cũng có thể che chở cho Đại Vĩ, điều này có gì sai?"

 

"Vậy ông đã từng nghĩ chưa, tại sao Thẩm quân lại có thể dung nạp nữ tướng kia?" Vẻ mặt văn sĩ nhìn Triệu Phụng nửa cười nửa không, lại mở miệng chặn đường lui của hắn, "Đại Nghĩa, ông đừng có lấy lý do như 'Thẩm quân tư tưởng phóng khoáng nhân từ' ra để lấp l**m với ta..."

 

Triệu Phụng ấp úng.

 

"Cái này... cái này... cái này còn có thể có lý do gì nữa?"

 

Văn sĩ gõ nhẹ quạt lên bàn: "Ông đã từng nghĩ đến một khía cạnh khác chưa, vị Thẩm quân suốt ngày ra ngoài phô trương thanh thế kia, cũng là nữ đấy? Chính vì vậy, cô ấy mới có thể không chút ngại ngần tiếp nhận nữ tướng ông kể, tiếp nhận cô con gái nhà chúng ta?"

 

Triệu Phụng: "..."

 

Văn sĩ không được trọng dụng dưới trướng Ngô Hiền, nhưng Thẩm Đường lại thích đi khắp nơi, văn sĩ cũng từng gặp Thẩm Đường từ xa. Khuôn mặt ấy quá mức diễm lệ tuấn tú, nếu không nhìn thấy Hoa áp văn tâm bên hông đối phương, chắc chắn sẽ cho rằng đó là một nữ quân, hơn nữa còn là một nữ quân xinh đẹp có thể khuynh đảo chúng sinh. Chẳng qua những suy nghĩ này khi đối diện với Hoa áp văn tâm kia, lại hoàn toàn tiêu tan.

 

"Nhìn thế nào cũng là nữ mà, phải không?"

 

Triệu Phụng: "Nhưng Thẩm quân có Hoa áp văn tâm..."

 

Văn sĩ trợn trắng mắt: "Con gái ta cũng có Hổ phù võ đảm đấy thôi, làm sao, nó bỏ nhà đi hai năm bỗng nhiên mọc ra cái gì à?"

 

Triệu Phụng: "... Ông có thể đừng nói chuyện tục tĩu như vậy được không?"

 

Văn sĩ cười khẩy, dường như đang cười nhạo Triệu Phụng cũng có ngày nói chuyện nho nhã. Triệu Phụng bị hắn chế giễu, nhưng da mặt hắn dày, cũng không hề bị tổn thương: "Cho dù... cho dù Thẩm quân là thân con gái thì đã sao? Chẳng có ý nghĩa gì cả."

 

Bọn họ bây giờ là đồng minh.

 

Thẩm Đường một lần nữa thể hiện thực lực cường hãn.

 

Đồ Long cục cùng quân Liên minh còn muốn gây sự nữa hay sao?

 

Văn sĩ nói: "Sao lại không có ý nghĩa? Ông không tò mò vì sao vị Thẩm quân này có thể ngưng tụ văn tâm sao? Việc mà hơn hai trăm năm trước chưa ai làm được, vậy mà cô ấy/cậu ấy lại làm được..."

 

Sự việc khác thường ắt có ẩn khuất!

 

Triệu Phụng không nắm chắc được suy nghĩ của đồng liêu, liền biện giải: "Vì sao ông lại chắc chắn rằng hơn hai trăm năm qua không có ai làm được? Có lẽ trước đó đã có rồi, chỉ là chưa kịp trưởng thành đã chết yểu cũng nên. Theo ta thấy, ông đúng là nghĩ nhiều rồi ——"

 

Văn sĩ gõ cán quạt xuống mặt bàn.

 

Cạch cạch cạch cạch, từng tiếng vang lên nhịp nhàng.

 

Qua một lúc lâu, ngay khi Triệu Phụng nghĩ rằng hắn ta sẽ không làm ầm ĩ nữa, văn sĩ mới chậm rãi nói: "Nói đến chuyện này, năm đó trên bầu trời thành Hiếu từng có hai con rồng đánh nhau, việc này có nghĩa là gì, ông không thể không biết. Tại sao, từ đó về sau lại không còn tin tức gì nữa?"

 

Triệu Phụng lúc đầu còn hơi ngơ ngác, không biết hắn ta đang nói gì.

 

Chờ đến khi hiểu ra, sắc mặt liền biến đổi.

 

Hắn đột ngột đứng dậy, văn sĩ an ủi: "Không cần phản ứng lớn như vậy, lão phu trước khi vào đã thi triển ngôn linh rồi, cho dù ông có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy đâu. Những lời tâm sự này, chỉ nói ở đây thôi, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài."

 

Mặc dù vậy, Triệu Phụng vẫn hạ thấp giọng.

 

Nghiêm túc nói: "Chuyện này không hề nhỏ..."

 

Hắn càng lo lắng cho sự an nguy của con gái.

 

Văn sĩ cũng nhỏ giọng nói: "Chính vì biết, nên mới càng phải làm rõ. Triệu Phụng, ông đối với chủ công còn có ân cứu mạng, vậy mà cũng phải chịu uất ức như thế này, ông đã từng nghĩ tới ——"

 

Hắn ta còn chưa nói hết câu đã bị Triệu Phụng giơ tay ngăn lại.

Bình Luận (0)
Comment