Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 712

712
Vẻ mặt Triệu Phụng nặng nề chưa từng thấy.

 

Hắn dùng giọng điệu kiên định, không cho phép nghi ngờ nói với bạn bè trước mặt: "Những lời ông nói hôm nay, ta chỉ coi như chưa từng nói, cũng chưa từng nghe thấy. Ra khỏi doanh trướng của ta, ông cũng đừng nhắc lại với người thứ hai. Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"

 

Văn sĩ cúi đầu: "Ta không phải đến thăm dò ông."

 

Triệu Phụng nói tiếp: "Ta cũng không hề nghi ngờ ông đến thăm dò! Chính vì vậy, ta mới bằng lòng giúp ông che giấu tâm tư. Ông từ khi nào nảy sinh ý nghĩ này? Tuy rằng chủ công quả thực có vài chỗ đáng chê trách, nhưng vẫn chưa đến mức này."

 

Hai năm nay hắn đúng là chịu không ít uất ức, thân là kẻ ngoại lai không được phe cánh bản địa Thiên Hải tiếp nhận, nhưng Ngô Hiền hậu đãi mình cũng là sự thật không thể chối cãi. Triệu Phụng bình sinh ghét kẻ vong ân bội nghĩa nhất, làm sao có thể vì lý do này phản bội Ngô Hiền? Nếu hắn làm được, năm đó cũng sẽ không liều mạng cứu Ngô Hiền.

 

Văn sĩ nói: "Đã có từ lâu rồi."

 

"Đã từ lâu..."

 

Triệu Phụng nhất thời nghẹn lời.

 

Không khỏi tự kiểm điểm lại bản thân, chẳng lẽ là mình quá sơ suất, không chú ý đến tình cảnh của người bạn già, khiến hắn nảy sinh bất mãn mãnh liệt với chủ công Ngô Hiền như vậy? Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến tính cách của người bạn già, đối phương chưa bao giờ che giấu nguyên tắc hành sự "người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp". Nếu không nhìn thấy giá trị xứng đáng ở Ngô Hiền, hắn thật sự sẽ bỏ đi không làm.

 

Triệu Phụng: "Chủ công khiến ông không vui chỗ nào?"

 

Chỉ là văn sĩ không muốn nói nhiều, đáp: "Không vừa mắt."

 

Triệu Phụng: "..."

 

Văn sĩ gõ gõ quạt đao lên bàn, thu hút sự chú ý của Triệu Phụng trở lại, nói: "Ông và Công Túc đều là người có tính nhẫn nhịn, mong chờ ngày nào đó chủ công sẽ tốt lên, ban cho tín nhiệm và trọng dụng. Nhưng 'tín nhiệm và trọng dụng', cần gì phải chờ? Tìm một người có thể lập tức thực hiện chẳng phải được ư? Chờ đợi mãi, đến khi nào mới ngã ngũ? Giả sử chủ công càng thêm hồ đồ, đa nghi thì sao?"

 

Sắc mặt Triệu Phụng chợt sa sầm: "Lời này của ông quá đáng rồi!"

 

Văn sĩ lại không sợ, thản nhiên nói: "Giả sử như vậy, ông và Công Túc cũng chỉ sẽ nhường nhịn hết lần này đến lần khác, dung túng hết lần này đến lần khác. Chủ công chỉ là chủ công chứ không phải phu quân, sao phải giống như người vợ rồi hết lần này đến lần khác thỏa hiệp? Phụ nhân bình thường vì không có kỹ năng mưu sinh, vì con thơ ấu nữ, khó mà đoạn tuyệt ân nghĩa với phu quân, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhưng ông và Công Túc hà tất phải như vậy?"

 

Vẻ nghiêm túc trên mặt Triệu Phụng không giữ được nữa, không nhịn được buột miệng mắng: "Lão già nhà ông nói năng càng ngày càng vô liêm sỉ! Ông đây là loại người đó sao? Chủ công tuy có nhiều chỗ không tốt, nhưng cũng có chỗ đáng khen. Làm thần tử thì phải phụ tá, giúp chủ công sửa chữa, chứ không phải như ông, suốt ngày nghĩ đến chuyện bỏ đi."

 

Văn sĩ nói: "Chủ công sẽ không thay đổi đâu."

 

Triệu Phụng tức giận: "Sao ông biết ngài ấy sẽ không thay đổi?"

 

Văn sĩ cười khẩy: "Nếu đã thay đổi, sao lại đề phòng ông như vậy? Những kẻ tiểu nhân kia khiêu khích ông như thế, ông cho rằng chủ công thật sự không biết? Ngài ấy biết, còn biết rõ mồn một, chỉ là lạnh lùng đứng nhìn thôi. Chuyện ông và Thẩm quân thân thiết, ngài ấy đã sớm bất mãn rồi. Điển hình như Từ Giải chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ à? Ông thử nghĩ xem, đã bao lâu rồi chủ công không nhắc đến Từ Văn Chú? Nếu hai người này không có mâu thuẫn, Từ Văn Chú sẽ chặn lương thảo à?"

 

Triệu Phụng lại không nói nên lời.

 

Nhưng hắn cũng không bị văn sĩ thuyết phục.

 

Hắn chưa từng nghĩ đến việc đá Ngô Hiền để tìm nơi khác.

 

Ngầm đồng ý cho con gái đi theo Thẩm Đường, cũng chỉ vì hắn yên tâm về Thẩm Đường, ở đó là nơi tốt nhất, an toàn nhất cho con gái hắn.

 

Văn sĩ u ám kết luận: "Từ Văn Chú những năm qua dốc hết tài sản giúp đỡ chủ công, vẫn đổi lại một kết cục bị xa lánh, ân cứu mạng của ông đối với chủ công còn có thể tiêu hao được bao lâu?"

 

Triệu Phụng cau mày: "Công Túc biết tâm tư của ông?"

 

Văn sĩ cười nói: "Công Túc nào phải ông, tâm tư của ta bị ông biết cũng chẳng sao, nếu để cậu ta biết được, còn muốn ăn trái ngọt sao? Chủ công những năm qua luôn trọng dụng cậu ta, bản thân lại có ơn với cậu ta, làm sao có thể dung thứ người khác nói lời bất lợi về chủ công? Đương nhiên là giấu nhẹm cậu ta, hiện tại chỉ nói với mình ông thôi."

 

Triệu Phụng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

 

Hắn thật sự lo lắng Tần Lễ sẽ biết, trong đầu Triệu Phụng lại nảy ra một ý nghĩ khác: "Chẳng lẽ ông —— đã âm thầm đầu quân cho Thẩm quân? Hôm nay mới đến đây để thuyết phục ta?"

 

Văn sĩ phe phẩy cây quạt, cười rộ lên: "Đại Nghĩa giờ suy nghĩ chu toàn hơn trước rồi, nhưng lần này ông lại nghĩ nhiều, ta chưa làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Kẻ chủ động dâng mình tới cửa, sẽ bị người ta xem thường. Vị Thẩm quân kia tuy hơi khác biệt so với lời đồn bên ngoài, nhưng cũng chẳng coi trọng kẻ phản bội cựu chủ."

 

Hắn thật sự muốn nhảy việc cũng sẽ không chủ động nhảy.

 

Ít nhất trong mắt tân chủ, hắn không phải là kẻ chủ động.

 

Triệu Phụng: "..."

 

Vừa rồi hắn thật sự cho rằng người bạn già là do Thẩm Đường phái tới.

 

Hắn tò mò hỏi: "Vì sao nhất định phải là Thẩm quân?"

 

Ngay cả Triệu Phụng cũng cảm thấy Thẩm Đường rất tốt, cô có một luồng khí thế tuổi trẻ hừng hực, lại càng có khí chất nghĩa hiệp Ngô Hiền đã sớm vứt bỏ, nhưng điều kiện của Thẩm Đường bày ra trước mắt quân Liên minh cũng không phải là hàng đầu. Minh chủ Hoàng Liệt rõ ràng dễ dàng có được sự ưu ái của người bạn hơn.

 

Chỉ vì trên người Thẩm quân có thể có quốc tỷ?

 

Văn sĩ nhấp một ngụm trà, khẽ nheo mắt như đang tận hưởng, che giấu đi vẻ u ám nơi đáy mắt: "Không thể nói."

 

Triệu Phụng khịt mũi: "Lại giấu diếm."

 

Đối với việc người bạn già muốn tìm đường lui khác, Triệu Phụng rất ủng hộ, cũng không nỡ nhìn hắn lãng phí thời gian, mai một tài năng. Chủ công của hắn không biết vì nguyên nhân gì, không thích người bạn già lắm, đương nhiên cũng không nói đến hai chữ trọng dụng, chỉ cho một chức vị nhàn tản không đáng kể. Tần Lễ mấy lần tiến cử, Ngô Hiền cũng chỉ ngoài miệng đáp ứng, lại chậm chạp không thấy hành động.

 

Cứ như vậy, Tần Lễ cũng biết Ngô Hiền cố ý, tính tình văn sĩ cũng không làm được chuyện lấy mặt nóng dán mông lạnh, thế là cứ an phận thủ thường. Triệu Phụng thấy vậy rất tiếc, nhưng cũng chẳng biết làm sao.

 

Văn sĩ không nói, chỉ có khóe mắt như ẩn chứa ý cười.

 

Hắn chủ động khơi mào một chủ đề khác.

 

"Trước khi ta đến có gặp Đại công tử."

 

"Đại công tử?"

 

"Đại công tử" hai người nhắc đương nhiên chính là con trai trưởng của Ngô Hiền. Sau khi chính thất phu nhân của Ngô Hiền liên tiếp sinh hai con trai, mới cho phép các trắc thất khác có con. Ý ban đầu là để ngăn chặn tranh chấp đích thứ, ai ngờ hai người con trai dòng đích lại cứ gây chuyện không ngừng.

 

Văn sĩ nói: "Hình như hắn muốn tìm ông."

 

Chỉ là do dự hồi lâu tại chỗ cũng không đến.

 

Triệu Phụng nhíu mày, khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị càng thêm cứng nhắc, một lúc lâu sau mới nói: "Có biết ý của Đại công tử không?"

 

Văn sĩ thuận miệng nói: "Không biết, nhưng không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là đến tìm ông xin chủ ý, lôi kéo quan hệ với ông."

 

Triệu Phụng nghe vậy, đầu óc muốn nổ tung.

 

Người thời này, thành gia lập nghiệp đều sớm.

 

Ngô Hiền đang ở thời kỳ cường thịnh, hai người con trai dòng đích cũng đã lớn. Tuy là huynh đệ ruột cùng mẹ sinh ra, nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực. Tính tình ca ca hướng nội, không thích nói chuyện, đệ đệ thì y hệt Ngô Hiền thời trẻ.

 

Người con thứ hai có chút thiên phú tu luyện, dù đông lạnh giá hay hè nóng bức đều khổ luyện không ngừng, lại thích học theo kiểu cách hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp người khó khăn của các du hiệp. Hắn với những người xung quanh, bất kể sang hèn đều có thể dễ dàng kết giao. Có lần nghe nói nơi nào đó có nạn phỉ quấy nhiễu dân lành, hắn liền một mình xách kiếm, gọi thêm vài người bạn rồi xông thẳng vào sào huyệt, trừ hại cho dân.

 

Cuối cùng, hắn mang đầu tên tướng cướp và một thân đầy thương tích trở về, Ngô Hiền nghe chuyện không những không nổi giận mà còn cười ha hả, nói đùa với người bên cạnh rằng nó có phong thái thời trẻ của mình.

 

Ngược lại, người con trưởng thì không xuất sắc như vậy.

 

Hắn không có ngộ tính văn đạo, không thể tu luyện văn khí, thể chất lại yếu ớt, tu luyện nhiều năm cũng chỉ miễn cưỡng ngưng tụ được võ đảm. Ở cái tuổi đệ đệ có thể đánh cho bọn cướp khóc cha gọi mẹ, hắn mới chỉ là Nhị đẳng thượng tạo. Nói về thực lực, ngay cả đứa con thứ xuất nhỏ tuổi hơn cũng không đánh lại. Tính cách cũng không nổi bật, ngoài việc chiếm danh phận trưởng tử, chỗ nào cũng không bằng đệ đệ ruột của mình.

 

Người con trưởng phản ứng cũng có phần chậm chạp.

 

Đến khi hắn nhận ra mọi người xung quanh đều thích đệ đệ mình và bất mãn với hắn, thì đệ đệ hắn đã trở thành bảo bối được mọi người cưng chiều. Phái Thiên Hải đa phần đều là những người Ngô Hiền tập hợp từ thời trẻ, nhìn Nhị công tử như thấy chủ công lúc còn trẻ, đương nhiên sinh lòng thiên vị.

 

Khi đa số mọi người đều đánh giá cao Nhị công tử, mấy người Triệu Phụng lại càng coi trọng Đại công tử hơn. Không có lý do gì khác, chỉ là suy nghĩ rất đơn thuần, gia nghiệp dân thường phấn đấu cả đời đều để lại cho con trai trưởng. Triệu Phụng xuất thân thấp hèn, thấy đều là vậy, nên lựa chọn của hắn cũng như thế. Cho dù những người con trai khác biết lấy lòng người hơn, nhưng không tuân theo quy tắc dễ dẫn đến huynh đệ bất hòa.

 

Chẳng qua bọn người Tần Lễ không thích can thiệp vào chuyện nhà của chủ công, không đứng về phe nào. Triệu Phụng cũng biết lợi hại trong đó, nhưng hắn không dễ tránh né, bởi vì trên danh nghĩa hắn là thầy dạy võ công cho Đại công tử. Học trò thân thiết với thầy là chuyện đương nhiên.

 

Nghĩ đến người học trò này, Triệu Phụng cũng thấy đau lòng.

 

Hắn đã từng ám chỉ Đại công tử đừng để tâm đến những lời đồn đại và thái độ bên ngoài, hắn chiếm đích lại chiếm cả trưởng, có ưu thế lễ pháp, hoảng cái gì? Còn về Ngô Hiền thiên vị con thứ, cha mẹ nào mà không thích đứa con giống mình? Thiên vị một chút cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng đứa trẻ này không biết dây thần kinh nào bị chệch hướng, căn bản không nghe lọt tai lời của Triệu Phụng, ngược lại ngày càng ghen tị với đệ đệ ruột, theo tuổi tác tăng lên, cũng có thêm một vài hành động mờ ám. Những hành động nhỏ này đối với Đại công tử mà nói rất kín đáo, nhưng trong mắt Ngô Hiền lại trong suốt như pha lê. Hắn hy vọng các con trai có thể huynh đệ hòa thuận, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Hành vi của con trai trưởng, có thể gọi là "khí lượng hẹp hòi".

 

Như vậy, đương nhiên càng không thích.

 

Triệu Phụng thở dài: "Dù có cố gắng thân thiết đến đâu... đó cũng là chuyện nhà của chủ công, nào đến lượt người ngoài xen vào?"

 

Huống chi hai năm nay Triệu Phụng cũng không dễ chịu gì.

 

Thân thiết với hắn, đối với Đại công tử chẳng có lợi lộc gì.

 

Văn sĩ: "Nội trạch bất ổn, là khởi đầu của loạn lạc."

 

Hai người con trai của chủ công đã sớm không còn là những đứa trẻ ngây thơ, đã đến tuổi nuôi dưỡng dã tâm, vậy mà Ngô Hiền lại không rõ vấn đề này, chẳng lẽ không sợ sinh loạn ư? Văn sĩ có một linh cảm mơ hồ, Ngô Hiền có thể sẽ vấp ngã lớn trong vấn đề này!

 

Triệu Phụng lẩm bẩm: "Không nghiêm trọng đến vậy chứ?"

 

Văn sĩ chỉ cười không nói.

 

Hai người lại ngồi nghỉ một lúc, trò chuyện, nói đông nói tây, hiếm khi được thư giãn tinh thần. Cho đến khi văn sĩ uống cạn chén trà, Triệu Phụng vừa định nhấc ấm nước mới đun sôi từ bếp nhỏ lên, thì thấy văn sĩ quay đầu nhìn về phía rèm doanh trướng.

 

Triệu Phụng hỏi: "Có người đến?"

 

Văn sĩ đã đặt ngôn linh trong doanh trướng của hắn, nếu không cố ý dò xét thì hắn không biết tình hình bên ngoài. Văn sĩ cắm cán quạt đao vào bên hông, đứng dậy: "Đúng vậy, ta không làm phiền nữa."

 

Vừa nói vừa đưa tay gỡ ngôn linh xuống.

 

Hắn vén một góc rèm, bước ra khỏi doanh trướng, ra hiệu cho người đang đứng ngồi không yên bên ngoài đi vào: "Vừa rồi mải trò chuyện với Đại Nghĩa suýt quên mất giờ giấc, ta còn chút việc chưa xử lý xong. Đại công tử đợi lâu rồi nhỉ? Đại Nghĩa đang ở bên trong đấy."

 

Sắc mặt thiếu niên vàng vọt, tinh thần bất an.

 

Nghe lời văn sĩ nói, hắn mới chợt hoàn hồn.

 

Hắn vội vàng đáp lễ văn sĩ, đợi văn sĩ rời đi mới lấy hết can đảm bước vào doanh trướng của Triệu Phụng. Còn chưa đợi Triệu Phụng mở lời, hắn đã ai oán gọi một tiếng "Thầy", rồi hành đại lễ với Triệu Phụng. Làm Triệu Phụng sợ đến mức suýt đánh rơi chén trà trong tay.

 

Vội vàng nói: "Đại công tử đang làm gì vậy?"

 

Đại công tử không chịu đứng dậy, nhưng không chống lại được sức lực của Triệu Phụng, mặt mày buồn bã nói: "Thầy, người cứu học trò một mạng với!"

 

Triệu Phụng vừa nghe, lập tức nghiêm mặt quát.

 

"Đại công tử đang nói lời hồ đồ gì vậy?"

 

Đại công tử nói: "Có người muốn hại học trò."

 

Triệu Phụng: "Nếu có kẻ gian, nên báo cho chủ công."

 

Có nguy hiểm không tìm người nhà mà lại tìm hắn, để chủ công nghĩ thế nào?

 

Đôi mắt khô khốc của Đại công tử lại sắp trào lệ, nghiến răng nói: "Kẻ muốn hại học trò chính là Nhị đệ, học trò làm sao nói với cha được? Cha xưa nay không nghe những chuyện này, chỉ biết mắng học trò... Học trò thật sự không còn cách nào khác, mới tìm đến thầy."

 

Triệu Phụng nghe xong mặt mày tái mét.

 

Càng thêm nghi ngờ đầu óc Đại công tử rốt cuộc cấu tạo thế nào.

 

Chuyện này có thể nói lung tung à?
"Đại công tử có vật chứng gì không?"

 

Triệu Phụng đành phải cắn răng hỏi tiếp.

 

Đại công tử nói: "... Không có vật chứng, nhưng lần trước học trò tận tai nghe thấy Nhị đệ nói chuyện với người khác... Bọn họ muốn nhân lúc hỗn loạn trước trận đánh để ra tay với học trò. Nếu may mắn sống sót chỉ còn nước tàn tật, bọn họ sẽ nuôi học trò cả đời, nhưng nếu học trò bất hạnh chết trên chiến trường, bọn họ sẽ được yên thân..."

 

Triệu Phụng hỏi: "Vậy có nhân chứng không?"

 

Đại công tử nói: "Trước đây thì có, người hầu bên cạnh học trò cũng nghe thấy, nhưng học trò sợ nói ra, cha sẽ không tin... Ai ngờ, hôm qua người hầu đó ra ngoài rồi không thấy quay lại. Chắc, chắc chắn là bị bọn người Nhị đệ diệt khẩu rồi..."

 

Triệu Phụng: "..."

 

Việc này bắt hắn phải làm sao giúp Đại công tử đưa ra quyết định đây?

 

Chuyện thế này lẽ ra không nên tìm đến hắn.

 

Bất đắc dĩ, Triệu Phụng chỉ đành an ủi Đại công tử, nói mình sẽ phái người đi điều tra tung tích tên tùy tùng kia. Một đêm chưa về cũng chưa chắc đã bị diệt khẩu, biết đâu người ta chỉ là lạc đường.

 

Sự thật chứng minh, Triệu Phụng nói câu này quá sớm.

 

Tên tùy tùng kia quả thực đã bị diệt khẩu, nhưng không phải bị người của Nhị công tử, mà là do cha của hai huynh đệ này —— chủ công Ngô Hiền.

 

Triệu Phụng điều tra lại điều tra đến tận đầu cấp trên.

 

Cấp trên sao có thể không hỏi đến?

 

Bất đắc dĩ, Triệu Phụng chỉ đành nói hết toàn bộ sự việc.

 

Dù cúi đầu, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Ngô Hiền từ trên cao nhìn xuống, chỉ đành nói bóng gió: "Đại công tử còn nhỏ tuổi, bị kẻ gian xúi giục, việc bị khiêu khích ly gián tình cảm huynh đệ cũng là điều khó tránh khỏi... Kính xin chủ công đừng vì chuyện này trách phạt Đại công tử..."

 

Đứa nhỏ đó vốn đã nhát gan.

 

Nếu lại bị dọa thêm vài lần nữa, e là thật sự ngốc mất.

 

Ngô Hiền tỏ vẻ rất bất mãn: "Còn nhỏ? Khi bằng tuổi nó ta đã hiểu chuyện rồi, làm sao còn để người ta dắt mũi? Tên tùy tùng đó là do cậu hắn đưa đến, mấy người cậu vô dụng của nó có thể có ý đồ gì tốt đẹp?"

 

Triệu Phụng: "..."

 

Ngô Hiền ghét đứa con trai trưởng còn có một nguyên nhân khác.

 

Đại công tử quá thân thiết với mấy cậu bên ngoại, nghe lời răm rắp. Người không biết còn tưởng Ngô Hiền mới là người ngoài.

Bình Luận (0)
Comment