717
"Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bọn ta không chắc chắn, lại không có võ lực hộ thân và gia sản giàu có giống như Thẩm quân... chẳng lẽ ngay cả lén lút than phiền hai câu cũng không được sao? Cho dù Thẩm quân lao khổ công cao, nhưng cũng không nên bá đạo như vậy." Không biết là ai nhỏ giọng lẩm bẩm.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng kiếm quang lạnh lẽo lướt qua bên tai hắn.
Kiếm khí hóa thành gió mát, lướt qua mất nửa lọn tóc của hắn.
Trên má mơ hồ còn có cảm giác nóng rát.
So với sợ hãi, cơn giận bị Thẩm Đường uy h**p chiếm thế thượng phong, người này tức giận đứng dậy, đưa tay chỉ thẳng vào Thẩm Đường: "Ngươi, ngươi... Thẩm Ấu Lê, ngươi muốn hại ta?"
"Chậc chậc chậc, chẳng phải rất can đảm à? Đối với đồng minh thì ra tay mạnh mẽ, đối với kẻ địch thì lại ỉu xìu?" Thẩm Đường nheo đôi mắt hạnh, giễu cợt bóc mẽ hắn, "Cái gì gọi là lén lút than phiền? Ngươi một mình cởi truồng chui trong chăn thả rắm mới gọi là lén lút! Xin hỏi nơi này là lén lút sao? Đã lớn tướng trăm cân rồi, trường hợp nào cũng không phân biệt được? Cái gọi là than phiền trong miệng ngươi chính là lời nói có thể làm lung lay quân tâm! Nói nặng, đây là tiếp tay cho giặc! Thông đồng với địch! Phản bội!"
Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy rõ phản ứng của mọi người, bỗng nhiên bật cười: "Trong lòng không chắc chắn? Đến lúc cần cầm thương ra trận, lại lấy cớ trong lòng không chắc chắn? Vậy ra màn khởi động trước đó chính là tất cả bản lĩnh? Thân thể không phải thái giám, trong lòng lại hơn cả thái giám!"
Có người ngượng ngùng nói: "Lời này của Thẩm quân có phần quá nặng."
Thẩm Đường ngạo nghễ bỏ lại một câu.
"Những người ở đây nếu không có gan, ta tới!"
Lại một lần nữa cùng đám đồng đội heo này tan rã trong không vui.
Cốc Nhân nhìn mọi người, cũng kiếm đại một cái cớ.
"Hơ hơ, vừa nhận được tin của thân vệ nói là Thập Tam lại quấy đòi đại ca, Cốc mỗ xin phép không tiếp nữa..."
"Cáo từ, cáo từ."
Hoàn toàn không để ý những khuôn mặt đen sì xung quanh.
Tiền Ung nhìn trái, nhìn phải.
Ông ta không đi, ở lại tiếp tục xem náo nhiệt.
Ngô Hiền thầm thở dài, bụng bảo hai người này chạy nhanh thật.
Hoàng minh chủ ngồi trên chủ vị lên tiếng giảng hòa, vậy mới khiến bầu không khí băng giá ấm lên: "Chúng ta lớn hơn Thẩm quân một giáp, dù không còn nhiệt huyết bồng bột của tuổi trẻ, nhưng cũng không thể để kẻ địch xem thường. Bạo quân Trịnh Kiều tuy có tay sai bên cạnh, nhưng chúng ta có thiên thời địa lợi nhân hòa! Không cần phải sợ hãi như vậy."
"Hoàng minh chủ nói rất đúng."
"Bọn ta nguyện đi theo Hoàng minh chủ..."
Ngô Hiền nhìn những người xung quanh phụ họa, cảm giác như vừa ăn phải miếng bánh nếp để lâu năm. Hắn sai rồi, vừa rồi hắn nên kiếm đại một cái cớ để đi, tai cũng không phải chịu tội ở đây. Trong chốc lát, Ngô Hiền như ngồi trên đống lửa, toàn thân khó chịu.
Trên đường về doanh trại, hắn càng nghĩ càng bực, sắc mặt thay đổi xoành xoạch: "Trịnh Kiều đúng là bạo quân, nhưng Hoàng Liệt hắn lại là tấm gương chính nghĩa gì? Hắn làm minh chủ lâu quá, thật sự cho mình là xuất thân đàng hoàng ư? Quên mất gốc rễ của mình rồi à? Cái gì mà thiên thời địa lợi nhân hòa? Hừ, thật biết tự dát vàng lên mặt mình."
Năm đó xuất binh đánh quận Lỗ Hạ là đánh ai, Hoàng Liệt quên rồi sao?
Nguyên nhân nạn đói năm đó là do Trịnh Kiều, nhưng Hoàng Liệt hắn cũng là kẻ gián tiếp gây ra. Dẫn theo hàng chục, hàng trăm vạn lưu dân thảo khấu, cướp bóc khắp nơi, đi đến đâu cỏ cây không mọc nổi. Miệng thì nói tìm đường sống cho huynh đệ tỷ muội đi theo hắn, nhưng gây ra biết bao nhiêu cảnh thành tan nhà nát?
Ngô Hiền: "Hoàng Liệt hắn gây ra tội ác cũng không ít!"
Tần Lễ nói: "Nhưng hắn bây giờ là minh chủ..."
Mọi người vẫn cần một người đứng đầu trên danh nghĩa.
Ngô Hiền cười khẩy: "Chỉ là một minh chủ..."
Hắn chưa bao giờ để Hoàng Liệt vào mắt, không chỉ vì xuất thân của đối phương mà còn vì những thủ đoạn gã sử dụng, hắn khinh thường!
"Chủ công không thể khinh địch." Tần Lễ thân là mưu sĩ lại không thể tùy tiện như Ngô Hiền, suy nghĩ vấn đề cũng cố gắng loại bỏ tình cảm cá nhân, "... Vị Hoàng minh chủ này, từ Đồ Long cục đã giấu bài, lực sĩ trọng khiên hung danh hiển hách bên ngoài cũng chưa từng xuất hiện toàn bộ... Haiz, đường đường minh chủ cũng như vậy, cũng khó trách Thẩm quân kia mất khống chế nổi giận..."
Trong ký ức của hắn, Thẩm Đường vẫn luôn là một thiếu niên tràn đầy sức sống, trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lạc quan đến mức hơi ngốc nghếch. Nhưng từ khi Thẩm quân gia nhập Đồ Long cục, không phải đang nổi đóa mắng người thì cũng đang trên đường nổi đóa mắng người, khiến Tần Lễ cũng không nhịn được lo lắng, đối phương nổi giận rồi thì không xuống được.
Ngô Hiền bĩu môi: "Yêu ma quỷ quái, lòng người khó dò. Ta lại hâm mộ cậu ấy, có tức giận thì cứ phát ra, nhịn lại càng hại thân."
Có vài chuyện hắn cũng thấy chướng mắt, nhưng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Hào khí ngất trời cần có cái giá và dựa vào thực lực.
Thẩm Đường rời đi tiêu sái, nhưng vừa nghĩ đến màn trình diễn của đám đồng đội củ chuối, lửa giận vẫn không nhịn được phun trào, hóa thành một chuỗi lời hỏi thăm ân cần: "Ông trời ơi, kiếp trước ta đã đắc tội với ai, kiếp này mới gặp phải nhiều đồng đội củ chuối thế này, nói bọn họ là lũ ô hợp cũng không ngoa. Nếu có cổng khiếu nại, ta sẽ ngay lập tức report cho tất cả bọn họ bị khóa acc. Nhát gan như chuột lại còn gà mờ, thuận gió thì đứa nào đứa nấy vênh váo, ngược gió thì đứa nào đứa nấy giỏi đầu hàng. Đầu hàng đầu hàng, thích đầu hàng thế sao không đi làm giỏ bóng rổ đi!"
Cô chống nạnh, một cước đá văng cái bàn.
Cố Trì và Chử Diệu ở một bên liếc mắt nhìn nhau.
Cố Trì: 【Ngài đi đi?】
Chử Diệu: 【Cậu đi đi!】
Cuối cùng vẫn là Chử Diệu làm lính cứu hỏa.
Hắn chắp tay nói: "Chủ công, đại hỷ."
Sự chú ý của Thẩm Đường thành công bị chuyển hướng.
Hỏi hắn: "Hỷ từ đâu đến?"
"Trước đó có gửi thư cho Nguyên Lương, bảo cậu ta chuẩn bị lương thực để ứng phó nạn đói. Theo tin tức, đợt lương thực đầu tiên đang trên đường đến. Chỉ là thời gian gấp rút, đợt này số lượng không nhiều, đối với nạn dân cũng chỉ là muối bỏ bể, nhưng dù sao cũng cứu được vài người."
"Cứu được người nào hay người đó, vẫn hơn là không cứu được ai."
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Đường rõ ràng dịu đi: "Đây quả thực là tin tốt! Việc cứu tế nạn dân, Vô Hối giao cho người đáng tin cậy đi làm. Ngoài ra, nếu có kẻ nào dám đụng vào số lương thực này, bất kể là ai, giết hết!"
Chử Diệu chắp tay lĩnh mệnh: "Vâng!"
Cố Trì ôm chút nghi hoặc, lúc chỉ có hai người, anh ta hỏi Chử Diệu: "Tin tức này truyền đến khi nào? Sao Trì lại chưa nghe nói?"
Chử Diệu đáp: "Đương nhiên là tính theo thời gian."
Nhẩm tính thời gian, lương thực cứu tế hẳn là đã lên đường. Nếu ngay cả hiệu suất này cũng không có, Kỳ Nguyên Lương anh ta nên sớm cuốn gói về vườn.
Cố Trì nghẹn lời: "Thế này chẳng phải là lừa gạt chủ công à?"
Chử Diệu vỗ vai Cố Trì.
"Đây là Kỳ Nguyên Lương hắn thất trách, làm việc không hiệu quả."
Cố Trì: "..."
Còn có thể đổ lỗi như vậy á???
Ở trị sở quận Tứ Bảo, Kỳ Thiện hắt hơi một cái, thấy bấc đèn hơi tối, anh ta lại thêm chút dầu, tiếp tục bận rộn.
Trong ngoài quan thự, đèn đuốc sáng trưng.
Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy bóng người đi lại.
Tuy rằng địa bàn hiện tại của chủ công không lớn, nhưng những thuộc hạ đắc lực đều bị cô kéo ra tiền tuyến, rất nhiều công văn cần quyết sách chỉ có thể do Kỳ Thiện và Liêu Gia làm chủ, các quan lại ở bên cạnh phụ tá. Quả đúng như câu, không lăn lộn đến chết thì cũng lăn lộn đến kiệt quệ.
Thẩm Đường ở tiền tuyến đột nhiên cần lương thực, khiến công việc của hai người thêm không ít, những kế hoạch dự toán khác chỉ có thể nghĩ cách cắt giảm.
Hận không thể bẻ một đồng tiền ra làm đôi mà dùng.
Nhưng những nỗi khổ này, anh ta không nói với Thẩm Đường, thân là thuộc hạ thì nên chia sẻ gánh nặng cho chủ công, chứ không phải để chủ công nhân nhượng sự bất tài của mình. Nhìn chiến báo từ tiền tuyến, anh ta cũng có thể tưởng tượng ra đau khổ dằn vặt trong lòng chủ công lúc này.
Cô mềm lòng như vậy, không thể thấy người thường chịu khổ.
"Haiz..."
Anh ta vừa thở dài một hơi, trên tay đột nhiên truyền đến cơn đau rát, như bị lửa l**m. Kỳ Thiện theo phản xạ buông tay rụt lại, khi anh ta nhìn lại đầu ngón tay, vẫn trơn bóng như cũ, anh ta biết đây là tiền tuyến đã khai chiến. Giờ này, hẳn là địch nhân đến tập kích ban đêm.
"Chúc quân võ vận hưng thịnh."
Kỳ Thiện lẩm bẩm, bình tĩnh nhặt bút lên.
Kỳ lạ là, ngoài cơn nóng rát như lửa ban đầu, sau đó anh ta không còn cảm giác đau đớn nào nữa. Liêu Gia đến đưa bữa khuya, thấy Kỳ Thiện đang giơ tay lên, lật qua lật lại kiểm tra. Liêu Gia căng thẳng, hỏi: "Bên chủ công lại khai chiến rồi sao?"
Kỳ Thiện buông tay: "Vừa rồi có cảm ứng thoáng qua... chắc là do chiến đấu không kịch liệt, dù sao cũng là chuyện tốt."
Thẩm Đường không bị thương chứng tỏ chiến cục khả quan.
Sau khi nghe Kỳ Thiện miêu tả, Liêu Gia suy đoán: "Có lẽ chủ công vô tình chạm vào đèn dầu, làm bỏng tay."
Kỳ Thiện trầm ngâm: "Quả thực có khả năng này."
Nào ngờ, suy đoán ban đầu mới là chính xác.
Đúng là đã xảy ra một cuộc tập kích đêm, hơn nữa chỉ có một người đến!
Bởi vì Vân Sách bị Hoàng Liệt điều đến bên cạnh Thẩm Đường, nên an toàn của hắn giao cho võ giả áo đen phụ trách. Là một linh y, Hoàng Liệt rất am hiểu dưỡng sinh, nên đã tắm rửa đi ngủ sớm. Hắn ngủ trong màn, võ giả áo đen canh giữ bên ngoài, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt vận khí.
Vừa vận khí được một chu thiên, võ giả áo đen bỗng mở to đôi mắt sắc bén như chim ưng, vung tay vỗ mạnh xuống đất, mượn lực bay lên, xuyên thủng đỉnh doanh trướng, quát lớn: "Kẻ nào dám đến đây! Cút!"
Đây chính là đại doanh trung quân!!!
Ngoài kia, một thanh trường kích ba ngạnh xé gió bay tới.
Toàn thân đen kịt, gần như hòa vào màn đêm. Lúc trước còn chỉ là một chấm nhỏ, chớp mắt đã phóng to đến trăm trượng! Không lệch một ly, mục tiêu chính là trướng bạt trung quân!
Nói cách khác, người ta muốn lấy mạng Hoàng Liệt!
Thế này là hành động ám sát chứ gì nữa?
Khuôn mặt lãnh đạm của võ giả áo đen cuối cùng cũng xuất hiện gợn sóng, cơ mặt giật giật thể hiện cơn giận dữ lúc này.
"Ngươi đừng hòng!"
Không chỉ có hắn nhận ra kẻ địch đang tấn công.
Chỉ là những võ tướng kia ra tay vội vàng, hợp lực tấn công không những không ngăn cản được tốc độ của trường kích ba ngạnh, ngược lại còn bị lực phản chấn làm cho khí huyết đảo ngược, suýt nữa bị nội thương. "Ầm" một tiếng, cuồng phong cát bụi vụ nổ tạo ra ngay lập tức san bằng những doanh trướng gần đó.
Ngay sau đó, lại có một vũ khí bay tới.
Chỉ là trên vũ khí này còn có một người đang đứng.
Thẩm Đường nghe thấy động tĩnh liền ra khỏi doanh trướng, vừa vặn nhìn thấy con diều lớn kia, buột miệng thốt lên: "Trời đất, là không quân!"
Cô đến thế giới này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người bay trên trời! Ngự đao đi, màn xuất hiện này thật là oai phong lẫm liệt!
Ngụy Thọ cũng nhìn thấy cảnh tượng này bắt đầu lo lắng.
"Thập Lục đẳng Đại thượng tạo..."
Đây là đến để thị uy bọn họ.
Binh lính quân Liên minh Đồ Long cục nào từng thấy cảnh tượng này?
Người sống sờ sờ đạp đao bay trên trời!
Lập tức có binh sĩ bình thường nhát gan quỳ xuống đất, miệng niệm "Thiên thần giáng tội", giống như hiệu ứng domino, càng ngày càng nhiều binh sĩ làm theo. Mặc dù có thập trưởng bắt đầu quất roi để kiểm soát tình hình hỗn loạn, nhưng cũng không thể ngăn cản được cảnh tượng này.
Đêm đầu tiên của trận quyết chiến, quân tâm bắt đầu tan rã.
Chứng kiến tất cả những điều này, Thẩm Đường trừng lớn đôi mắt hạnh.
"Chết tiệt, tên này còn biết làm màu hơn cả Công Tây Cừu?"
Chuyện này không thể nhịn được nữa!
"Chim bằng cùng gió một ngày bay——"
_Trích (Đường Lý Bạch – Thượng Lý Ung).