Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 33

Edit: Qing Yun

"Muốn đi đâu?" Nước mắt trên mặt Hứa U còn chưa khô, tay bị giữ chặt, loạng choạng chạy theo Tạ Từ.

"Tìm bà ngoại em." Cậu cũng không quay đầu lại.

Hai người chạy như điên ở sân trường, khiến cho một đường người sôi nổi quay đầu nhìn theo.

Chạy nhanh như vậy, trái tim đập bùm bụp như muốn nhảy ra ngoài.

Vừa mới khóc thút thít một hồi thật sự rất hao thể lực, cả người Hứa U đề khó thở vô lực.

"Tạ Từ, Tạ Từ."

Cô thở hồng hộc, ngửa đầu nói: "Dừng một lát."

"Chứng minh thư của tôi còn trong phòng học."

Tạ Từ hỏi vị trí cụ thể, móc di động gọi cho Phó Tuyết Lê.

Bên kia nghe máy rất nhanh, "A lô."

Tạ Từ: "Chứng minh thư của Hứa U ở trong cặp sách, mang tới đây cho cô ấy."

Phó Tuyết Lê: "...."

"Có nghe hay không?"

Phó Tuyết Lê hỏi: "Cậu muốn chứng minh thư của cô ấy làm gì?"

"Dù sao cũng không phải kết hôn."

"Kết hôn cần dùng sổ hộ khẩu, ngu ngốc."

"Chậc."

Tạ Từ nhíu mày: "Đệt, nhanh lên, rất gấp."

Hai người đứng ở cửa tiệm trà sữa gần trường, tim Hứa Hu nhảy bang bang, cô che ngực lại, cảm giác hô hấp đều không quá thông thuận.

"Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không..."

Hứa U bị gió thổi qua, đầu óc hơi bình tĩnh lại.

Lỗ mãng trở về như vậy, trường học và cha mẹ đều không biết. Nếu buổi tối cô không về nhà, ban ngày lại không ở trường, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Bất luận tình huống nào xảy ra, đều sẽ trở nên hỏng bét....

Tạ Từ nâng mí mắt nhìn cô, "Đã đặt vé máy bay rồi."

Hứa U trầm mặc một hồi "Cậu đặt thế nào?"

"Bỏ tiền đặt."

"Tôi nói là." Cô nhìn mắt cậu, "Sao cậu lại biết chứng minh thư của tôi."

"....."

Tạ Từ khụ một tiếng, dời ánh mắt ra hướng khác.

Hứa U còn muốn hỏi lại.

Một bạn học nam đi ra từ tiệm trà sữa, tinh thần bát quái dâng trào mà dừng lại, làm mặt quỷ nói, "Ai nha, này không phải Từ ca của chúng ta sao, đứng đây làm gì thế?"

Hai người quay đầu nhìn lại.

Lý Kiệt Nghị cầm một ly trà sữa, dựa người vào khung cửa, "Vừa mới làm gì vậy, nhìn hai người giữa ngày mùa đông mà mồ hôi đầy đầu."

Cậu vừa xuất hiện, Hứa U mới phát hiện trong tiệm trà sữa có không ít người.

Đều là học sinh trường Nhất Trung.

Những trai gái bên trong hiển nhiên đều biết Tạ Từ, có hai ba người kêu: "Từ ca, vào chơi đi!"

Hứa U cúi đầu, đứng ngốc ở một bên.

Nhận thấy được Lý Kiệt Nghị đánh giá, cô dịch sang bên cạnh một bước nhỏ.

Lý Kiệt Nghị không thèm để ý, quay đầu hỏi Tạ Từ: "Hai người muốn đi ra ngoài hẹn hò?"

Cậu ta cho rằng Tạ Từ và Hứa U đã xác định quan hệ.

Hoặc nói là, cậu ta cho rằng Tạ Từ đã đuổi Hứa U tới tay,

Trong lòng Lý Kiệt Nghị sinh ra chút cảm giác ghen tị hâm mộ.

Sao cải trắng xinh đẹp nào cũng bị Tạ Từ ăn hết...

"Cậu hỏi làm gì."

Tạ Từ không kiên nhẫn, muốn lấy thuốc hút, nửa đường không biết nghĩ cái gì lại từ bỏ.

Cậu hơi nghiêng đầu, ngó mắt sang bên, sau đó nâng tay kéo mũ lông của Hứa U trùm kín đầu cô.

Người cô vốn đã nhỏ. Mũ lông trắng rất dày, đội lên cả người như chuột hamster nhỏ.

Ngoan ngoan ngoãn ngoãn, rất đáng yêu.

Nhưng quá lùn.

Cậu cầm lòng không đậu mà đặt tay lên đầu Hứa U. Tầm mắt cô bị cản trở không nhìn tới, đôi tay khua loạn, muốn gạt tay cậu ra.

Chơi một hồi.

Tạ Từ tự chọc chính mình cười, quay lại mới phát hiện Lý Kiệt Nghị còn đang xem.

Cậu tức khắc khó chịu, "Xem đủ rồi sao?"

"Tôi lại không nhìn cậu."

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Phó Tuyết Lê chạy chậm lại đây, trong tay còn cầm chứng minh thư.

Cô đưa đồ cho Hứa U, hỏi: "U U, xảy ra chuyện gì, cậu muốn làm gì?"

"Không có việc gì, cậu không cần phải xen vào." Tạ Từ hỏi.

"Ai hỏi cậu, đừng xen vào." Phó Tuyết Lê liếc mắt xem thường, đặt tay lên vai Hứa U, "Làm sao vậy, có việc gì gấp có thể nói cho tớ không?"

Hứa U rũ mắt, do dự: "Có chút việc, bà ngoại tớ, chính là bà ngoại xảy ra chút việc, tớ phải về xem bà."

Cô không nói nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đại khái.

Phó Tuyết Lê đã hiểu, cô nhìn Hứa U với thần sắc phức tạp, "Vậy được rồi, tớ xin nghỉ giúp cậu, thành tích cậu tốt như vậy, cô giáo sẽ không hoài khi."

Còn Tạ Từ...

Dù ba ngày không tới trường học cũng không có giáo viên nào quản.

- -

Buổi chiều 6 rưỡi máy bay cất cánh.

Trước khi bay, Hứa U mượn điện thoại của Tạ Từ.

Cô gọi điện cho bố mẹ.

Bên phía Trần Tú Vân rất ồn, thanh âm còn chút nghèn nghẹn, hỏi: "A lo, ai vậy?"

"Mẹ, là con."

Hứa U ngồi trong cùng, cô che loa lại, thấp giọng nói: "Con mượn điện thoại của bạn, bà có khỏe không?"

Trần Tú Vân thời dài, nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, còn đang quan sát."

Lời này vừa nói ra.

Tâm Hứa U thả lỏng, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi ra. Áp lực nơi lồng ngực rốt cuộc cũng lơi lỏng.

Trầm mặc một lúc lâu.

"Vậy... đúng rồi mẹ." Cô cầm lòng không đậu mà cắn ngón tay, "Tối nay con không về nhà, con ở lại trường học."

"Vì sao? Không phải bố con còn ở nhà à?" Trần Tú Vân nghi hoặc.

Hứa U nói: "Con tưởng bố mẹ không về nên đã nói với bạn học sẽ ở lại."

Cô thật sự quá ngoan, từ nhỏ đến lớn chưa từng gây ra chuyện gì, nghe lời ngoan ngoãn cũng rất ít nói dối. Cho nên Trần Tú Vân không hoài nghi, tùy tiện dặn dò hai câu rồi cúp điện thoại.

Hứa U trả điện thoại cho Tạ Từ, vừa lúc đối diện với ánh mắt bỡn cợt của cậu.

Mặt cô đỏ lên.

Tạ Từ nhếch lên một bên khóe miệng, "Nhìn không ra nha."

"Cái gì?" Vừa mới khóc, thanh âm còn mang theo giọng mũi.

"Tôi còn tưởng rằng em chỉ biết làm nũng, sẽ không nói dối đấy. Không thể tưởng tượng được còn thế này."

Hứa U vốn muốn phản bác, lại thấy hơi xấu hổ, liếc ngang liếc dọc nhìn bốn phía.

"Cậu còn muốn lấy lại di động hay không." Cô hỏi.

Tạ Từ mở bàn tay ra.

Hứa U bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, "Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi đâu, sao cậu biết số chứng minh thư của tôi?"

"Tôi nói em, rất chấp nhất đó."

Tạ Từ dựa đầu vào lưng ghế, ủ rũ nhìn cô, "Tôi nhìn thấy ở giấy kiểm tra sức khỏe, hiểu chưa?"

Hứa U gật đầu.

"Có mặt trên sao."

Đôi mắt Tạ Từ đen nhánh, thanh âm rất thấp, "Sớm chụp được, ở di động của tôi."

Còn vì sao lại muốn chụp.

Hứa U không hỏi lại.

Nhân viên bắt đầu nhắc nhở hành khách tắt di động.

Một lát sau, máy bay bắt đầu cất cánh.

Chỗ ngồi gần cánh, khi bay lên không trung, màng tai Hứa U đều cảm giác có tiếng đánh trống reo hò thật lớn.

Từ thành phố Lâm đến Khê Trấn hết hai giờ. Máy bay đã bật hết máy sưởi.

Hứa U mặc áo lông vũ, nóng muốn hoảng.

Dù sao máy bay cũng tắt đèn, nơi nơi đều tối om, không nhìn rõ cái gì. Cô nhẹ nhàng tháo dây an toàn, cởi áo khoác ra.

Tạ Từ thình lình hỏi: "Chậc chậc, em nóng vậy sao?"

Hứa U hoảng sợ, vội đặt ngón trỏ lên môi, "suỵt" một tiếng.

Ngồi cùng hàng với họ là một một người đàn ông trung niên, ông đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi được một lúc.

Cô sợ ồn đến người khác, cố hạ thấp giọng, "Nhỏ giọng một chút."

Tạ Từ dựa sát vào, thổi khí vào tai cô, cố ý nói: "Như vậy có được không."

Hứa U không để ý tới cậu, cúi đầu thắt lại dây an toàn, để áo khoác lên đầu gối.

Bởi vì đặt chuyến bay muộn nên khoảng 9 giờ tối mới có thể hạ cánh.

Còn may trên máy có bữa tối. Ánh đèn nhu hòa, tiếp viên hàng không đẩy xe đi qua, phát nước và đồ ăn cho khách.

Cabin an tĩnh dần ồn ào lên.

Chờ đến bọn Hứa U, Tạ Từ nói: "Chỉ cần một phần."

Cậu nhận hộp hơn, kéo bàn trước mặt Hứa U xuống rồi đặt cơm lên.

Hứa U nhìn động tác của cậu, ngạc nhiên, "Cậu không ăn sao?"

Tạ Từ lắc đầu.

Người này.... thật là quá bắt bẻ.

Hứa U cầm đũa, xé mở bọc hộp cơm.

Bên trong là cà ri thịt bò thêm khoai tây, nóng hầm hập, hương rất thơm.

Cô ăn thử hai miếng, ngoài ý muốn phát hiện nó không tệ

Tạ Từ hạ tầm mắt xuống, xem Hứa U an tĩnh ăn cơm, một cái miệng nhỏ, ăn đặc biệt chậm, tựa như thỏ trắng nhỏ, quai hàm hơi phồng ra.

Ánh đèn vàng nhạt dừng trên người cô, vài sợ tóc buông xuống che lấp gần nửa sườn mặt.

Hứa U ăn rất ít, chỉ một ít đã no rồi.

Cô vươn đầu lưỡi liếm khóe môi. Vừa ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt của Tạ Từ.

Hứa U nhất thời ngượng ngùng, môi hồng khẽ nhếch, "Cậu đói bụng sao?"

Yết hầu khô khốc, Tạ Từ lắc đầu, trầm mặc một lúc lâu.

Cô cầm hộp bánh quy trong tay, lật lật nghiên cứu.

"Cái này là cái gì nha?" Hứa U tò mò hỏi.

Tạ Từ liếc một cái: "Bánh quy."

"A."

Hứa U cười ngượng ngùng, "Tôi ngồi máy bay lần đầu tiên..."

"Lần đầu tiên?"

"Ừ..."

"Đúng rồi." Nói đến đây, cô nhớ tới một việc, "Chúng ta phải mua vé quay về nữa."

"Đợi lát nữa đi bệnh viện, trộm thăm bà xong, buổi tối có thể đặt vé về thành phố Lâm lúc rạng sáng, như vậy mai có thể đi học rồi."

Tạ Từ thuận tay lấy bình nước cô vừa uống uống một ngụm, thong thả nói, "Có thể, chờ lát nữa xuống máy bay tôi sẽ mua."

"Ừ ừ."

Lại một lát sau, Hứa U nhẹ giọng nói: "Tôi còn muốn trả tiền cho cậu nữa, ngồi máy bay, lần này thật sự cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu....

Những lời này, dường như gần đây cô nói với Tạ Từ rất nhiều lần.

Hứa U nhất thời ngây ngốc.

Tuy rằng đại đa số thời điểm đều chọc cô. Nhưng mỗi lần cô khổ sở nhất đều có cậu bên cạnh.

Người kia chưa đáp lại.

Cô định lặp lại một lần nữa, Tạ Từ đã lên tiếng: "Em lấy tiền ở đâu ra."

"Tôi có tiền, là tôi dồn được."

Hứa U dựa vào ghế, nghĩ nghĩ, nói với cậu: "Từ nhỏ tôi đã nhận được học bổng, còn có tiền thưởng thi đua."

Dáng vẻ của cô, vừa có nề nếp, vừa rất đứng đắn.

Tạ Từ "a" một tiếng, ra vẻ kinh ngạc, "Nha, nhìn không ra em có tiền như vậy."

Hứa U thoáng dừng, lại nghe được cậu nói: "Kia tình cảm chúng ta rất tốt, về sau em là lão đại của tôi, tôi cùng em lăn lộn.

- -

Khê Trấn không quá lớn, bệnh viện chỉ có một.

Máy bay vừa hạ cánh, Hứa U bèn mang theo Tạ Từ đi gọi một cái taxi, đi thẳng đến bệnh viện.

Đã là tối muộn, đại sảnh bệnh viện chỉ còn vài người. Rải rải vài người đứng ở quầy tiếp tân làm thủ tục.

Hứa U chạy nhanh đi hỏi: "Hôm nay bệnh viện có nhận người bệnh bị tai nạn xe cộ không?"

Hộ sĩ trẻ tuổi nhíu mày, lật xem giấy đăng ký, "Cô nói cái gì, buổi sáng hay buổi chiều?"

"Buổi sáng." Hứa U vội vàng trả lời.

Tìm một hồi, hộ sĩ hỏi: "Người nhà của Ngô Vân?"

Ngô Vân là tên bà ngoại cô.

Hứa U gật đầu, "Đúng vậy, chính là bà."

Tạ Từ ngồi trên ghế dài ở hành lang, khuỷu tay chống lên lưng ghế, nhìn mái tóc nhuộm ánh đèn của Hứa U.

Cô bất lực đứng giữa đại sảnh, mặt trắng bệnh không một tia huyết sắc.

Mùi nước sát trùng dần tràn ngập.

"Làm sao vậy?" Tạ Từ nhìn cô đứng ở cửa thang máy bồi hồi nửa ngày, đứng lên bước qua hỏi.

Ngày hôm nay, tâm tình Hứa U thay đổi rất nhiều.

Cô ngẩng đầu, thần sắc thả lỏng sau mỏi mệt, "Bà tôi không xảy ra chuyện gì lớn, đã chuyển qua phòng bệnh bình thường."

"Kia khá tốt, bây giờ em muốn đi xem sao." Cậu giơ tay ấn nút thang máy.

"Tần mấy?"

Thang máy trước mặt mở ra, bên trong có một đôi vợ chồng.

"Tầng ba."

Cô dịch người, sợ chắn đường người khác.

"Vậy đi thôi."

Tạ Từ dẫn đầu đi vào thang máy, kéo Hứa U còn thất thần vào theo.

Cô hơi giãy giụa, nói: "Nhưng mà... tôi sợ đụng phải mẹ."

"Sợ cái gì."

Tạ Từ: "Tôi nhìn giúp em, em đi vào nói với bà mấy câu rồi đi ra."

"Nhất định mẹ hoặc cô của tôi sẽ ở trong đấy, không vào được..."

Đến cuối cùng, Tạ Từ nghĩ ra một chủ ý. Cậu cởi áo khoác đưa cho Hứa U.

Áo khoác đen rất lớn, hoàn toàn trùm cả người Hứa U.

Khóa kéo hết cỡ, thẳng đến lúc chạm đến mũi cô, chỉ lộ ra đôi mắt. Tạ Từ lui về sau hai bước đánh giá cô vài lần, lại tiến lên kéo mũ trùm lên đầu cô.

Cái áo khoác này lớn hơn người Hứa U mấy lần, tay áo rũ bên người, hoàn toàn che kín tay cô, giống như chim cánh cụt mập mạp.

"Được rồi, lúc này đến bố ruột của em cũng không nhận ra. Em đi đến cửa nhìn bà ngoại, tôi ra cửa bệnh viện chờ em, nhìn xong thì xuống dưới tìm tôi."

Cậu khom lưng, lấy thuốc lá, bật lửa và di động trong túi áo ra.

Hứa U khẽ nhếch miệng, vừa muốn nói gì thì Tạ Từ đã xoay người đi vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại trong nháy mắt, cậu cười như có như không.

- -

Cuối cùng Hứa U vẫn đến phòng bệnh của bà ngoại.

Trần Tú Vân không ở đây, bà ngoại ngủ rất say.

Hứa U lẳng lặng đứng ở mép giường một hồi. Cũng không dám ở lâu, giúp bà ngoại dịch chăn rồi nhẹ nhàng rời đi.

Ban đêm tựa hồ lạnh hơn.

Cô đi ra ngoài cổng lớn bệnh viện, gió quét qua làn da, hơi đau. Hứa U đi vài vòng, rốt cuộc cũng tìm được Tạ Từ ở bãi đỗ xe.

Cô từ bóng tối đi. Cách cậu ba bước thì dừng lại.

Tạ Từ không nhận ra.

Hứa U giơ tay lấy điếu thuốc cậu đang hút, nhẹ giọng nói: "Đừng hút."

"A"

Cậu nhướng mày, vươn tay nâng cằm Hứa U, cười cười, "Muốn quản tôi?"

Hứa U lại nhíu mày, cúi đầu cầm tay cậu, "Tay cậu lạnh quá."

Thực sự rất lạnh, giống như băng.

Tim cô thắt lại, lúc này mới nhớ ra cô đang mặc áo của cậu.

Hứa U vội vàng kéo khóa áo, cởi áo khoác đưa cho Tạ Từ.

"Mau mặc vào, cẩn thận bị cảm."

"Cuối cùng cũng có lương tâm."

Tạ Từ lưu luyến bên môi cô một lúc, ho khan hai tiếng mới lấy lại áo của mình.

Lặng im hồi lâu.

Hứa U ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, lông mi nhẹ nhàng rung động, đêm khuya an tĩnh, nhỏ giọng nói: "Đói bụng chưa, tôi đưa cậu đi ăn gì đó."
Bình Luận (0)
Comment